Tiếu Đồng xị mặt, nhìn vẻ mặt dửng dưng của Liễu Yên Nhiên, mặc mồ hôi trên trán đang túa ra, phát ra lời đề nghị lần thứ 101....
Vì sao chị đây phải làm chuyện như vậy a a a , vì sao!
"Tarot....." Liễu Yên Nhiên không nhanh không chậm phun ra hai chữ.
Xem như cậu lợi hại
Tiếu Đồng hung hăng nghiến răng. Bình thường số lần Liễu Yên Nhiên coi bài Tarot thật sự là đã ít lại càng ít, mà gần đây sự may mắn của cô thấp đến đáng thương, muốn dựa vào tài bói bài Tarot cực chuẩn của Liễu Yên Nhiên để đoán trước tương lai, nên bây giờ mới bị Liễu Yên Nhiên kéo đến nơi này làm lao động miễn phí.
Bây giờ là lúc nào?
Tiếu Đồng nhìn lên mặt trời chói chang, lại một lần nữa mệt mỏi châm chọc - đầu tháng chín, trường đại học lại chào đón những người bạn mới
Mỗi trường đại học, trong mỗi năm, đều sẽ có một thời gian rối loạn như những ngày này
Sau khi những tân sinh viên mãnh liệt tiến vào, ôm những ý nghĩ YY vô vàn tốt đẹp đối với trường học, vừa nhìn thấy mấy cái "Quán nhỏ" hai bên đường, liền cho hình dung cuộc sống mới mẻ ở đại học!!! ╭(╯╰)╮ hận không thể lập tức nhào tới, tán gẫu cùng các đàn anh đàn chị, phát triển các loại JQ.
Mà giờ phút này, Tiếu Đồng nhìn những khuôn mặt hông hào của các tân sinh viên, như hổ như sói chen lấn về phía "Hội sinh viên", đành phải lùi về phía sau một bước, ai oán nhìn Liễu Yên Nhiên: "Chuyện của hội sinh viên các cậu, vì sao lại bắt tớ phải ở đây?"
Liễu Yên Nhiên mài mài móng tay: "Ngày thường vẻ mặt cậu khá tốt, thu hút ánh mắt của các tân sinh viên"
"Lâm Thư cũng rảnh rỗi, ở không trong ký túc xá đó?"
"Xì" Liễu Yên Nhiên che miệng cười: "Cậu đang nói đùa sao, dáng vẻ kia của Lâm Thư, cho dù đem đặt vào kỹ viện thời cổ đại, chắc chắn là lỗ vỗn"
Tớ nên cảm thấy vui mừng sao? Tiếu Đồng xấu hổ, liếc mắt nhìn Liễu Yên Nhiên một cái.... điệu bộ này của cậu rõ ràng là dáng vẻ của tú bà! Lâm Thư....... tớ bày tỏ sự đồng tình vô hạn đối với cậu!
Tiếu Đồng hết hy vọng ngồi ở ghế tựa làm bình hoa, đột nhiên có một học đệ học muội đi tới hỏi, Tiếu Đồng nhe răng cười: "Mời đi tới chỗ kia nhờ đàn chị nhàn rỗi kia xin chỉ bảo, chị ấy là trường phòng đó" Hừ, ngươi khiến chị đây không dễ chịu, chị đây cũng muốn kéo ngươi xuống nước!
"Muốn chơi trò chơi trên máy tính quá" Tiếu Đồng lại lên tiếng than thở lần nữa, chống cằm, vô cùng buồn chán
Cô không có chút tinh thần nào, liếc mắt nhìn xung quanh, chỉ thoáng nhìn qua một cái, liền phát hiện có khá nhiều người đẹp.
Không ngờ, để thu hút tân sinh viên, rõ ràng các Club không tiếc lỗ vốn nha! Bắt chước Liễu Yên Nhiên dựa vào sắc đẹp, bên Club roller skating cử ra mấy vị mĩ nam, trên đường lớn trong trường đại học đạp roller skating, quay một vòng lại một vòng; còn Club Rock anh roll, lại chuẩn bị âm thanh, những âm thanh hỗn độn vang lớn, người đi đường ào ào ghé mắt nhìn vào; lợi hại hơn là một câu lạc bộ, phía trước có người chậm rãi đẹp xe, phía sau có một con chó nhỏ chạy theo, dáng vẻ ngây ngô, khiến rất nhiều em gái cảm phục; Club xe đạp lại dùng một hình búp bê lớn, tổ chức tranh tài rút thưởng, lớn tiếng hô hào; náo nhiệt nhất phải kể tới club anime, có mấy cô gái lớn mật mặc quần áo hóa trang thành nha hoàn, động vật, nữ vương, đủ các kiểu, cái gì cần có đều có, khiến trạch nam ngơ ngác chảy nước miếng; tất nhiên mĩ nam cũng không thể thiếu, Tiếu Đồng thậm chí thấy được "tâm hồn vàng" của một vài ông chú, đang trêu chọc mấy cô gái đó....
Nhưng mà, khiến ánh mắt Tiếu Đồng sáng lên chính là - một con hồ ly trắng xinh đẹp ngồi ở trên ghế, kéo cái đuôi thật dài, hai cái tai lông lá dựng thẳng ở trên đỉnh đầu, mặc dù không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn xung quanh, nhưng ánh mắt đào hoa long lanh, làn da trắng như đồ sứ làm cho người ta gần như không kiềm nén được muốn chạm vào một chút, gương mặt quyến rũ thì càng không phải bàn, mặc dù biết là hiệu quả của trang điểm, nhưng hỏa nhãn kim tinh của Tiếu Đồng nhanh chóng quyết định, người này tuyệt đối là vưu vật!
"Này, mỹ nữ kia là ai?" Tiếu Đồng đi đến bên cạnh Liễu Yên Nhiên, chỉ chỉ về phía Hồ Ly, giọng nói mang theo vài phần ngưỡng mộ
Liễu Yên Nhiên hơi nhấc mí mắt: "Người đó à, là trụ cột của club anime, tên Ninh Dật Viễn"
" Ninh Dật Viễn...." Tiếu Đồng nói thầm: "Nhưng cái tên đó không phải là quá nam tính sao?"
"Cậu ta vốn dĩ là nam mà!" Liễu Yên Nhiên mặt không đổi sắc: "Nhưng mà, cậu nhận lầm cũng không có gì kỳ lạ, nhớ năm đó, Bác quản lý cản cậu ta vào ký túc xá, nói cậu ta là sinh viên nữ, đến lúc cậu ta đưa ra chứng minh thư mới gật mình sợ hãi cho cậu ta vào ký túc xá đấy"
"Cái gì? Hồ ly tinh kia là nam?" Tiếu Đồng không thể tưởng tượng nổi lớn tiếng nói, thế giới này thật sự là huyền ảo!
Tiếu Đồng theo bản năng liền quay đầu lại nhìn về phía Ninh Dật Viễn một cái, lúc này lại phát hiện Ninh Dật Viễn hình như nghe thấy gì đó, nở nụ cười, ngoảng đầu nhìn về phía cô.
Quay đầu mỉm cười trăm vẻ đẹp
Tuy rằng bình thường Tiếu Đồng học hành thật sự không tốt lắm, nhưng trong đầu cô liền bắn ra những lời này trong nháy mắt
Tiếu Đồng nhanh chóng đeo bám cái máy bát quái - từ trong miệng Liễu Yên Nhiên moi ra tin tức có liên quan tới Ninh Dật Viễn
Khoa máy tính, mĩ nam số một, là đối tượng làm vô số chị em dòm ngó, bằng khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, thuần buồm xuôi gió ở trong giới cos hỗn loạn, thường xuyên đi tham gia triển lãm Anime, thậm chí bản than đã có một lượng fan lớn
Một câu nói tổng kết: Mỹ nam tử vô cùng đào hoa
"Cậu đừng nói với tớ là, cậu có hứng thú với vị thần tiên tỷ tỷ chỉ có thể đứng từ đằng xa nhìn không thể khinh nhờn kia nha?" Liễu Yên Nhiên nói xong, nghi ngờ liếc mắt nhìn Tiếu Đồng một cái, dường như đang nghi ngờ động cơ của cô
Tiếu Đồng khoát tay: "Yên tâm đi, trên thế giới này loại đàn ông có thể bắt hồn chị không còn tồn tại đâu" mặc dù nói như thế, nhưng Tiếu Đồng nghĩ tới dáng vẻ cực phẩm kia của Ninh Dật Viễn, trái tim nhỏ vẫn không nhìn được run lên.
Liễu Yên Nhiên suy nghĩ một chút, ngày thường mặc dù Tiếu Đồng háo sắc, nhưng đúng là chưa để người nào ở trong lòng, dáng vẻ khí phách nữ vương kia chỉ có thể làm cho nam sinh tránh xa ba mét, cho dù dung mạo xinh đẹp, nhưng thực sự không phù hợp với loại đàn ông có ước vọng muốn ôm lấy người con gái bé bỏng ở trong ngực. Nói trắng ra là, loại người như Tiếu Đồng, đem làm bình hoa còn được, chỉ cần mở miệng nói chuyện, sẽ là bi kịch
"Này! Liễu Yên Nhiên, ánh mắt kinh thường kia của cậu là có ý gì đó, giải thích rõ ràng cho tớ!" Tiếu Đồng nhìn ra rõ ràng được sự khinh bỉ từ trong ánh mắt của Liễu Yên Nhiên, không khỏi phẫn nộ
Liễu Yên Nhiên liền xoa tay, tiêu tiêu sái sái xoay người, không để ý tới Tiếu Đồng
Thôi, quân tử báo thù, mười năm không muộn, Tiếu Đồng nhìn bóng lưng Liễu Yên Nhiên, âm thầm ghi chép món nợ trong đáy lòng.
********
Làm phiền đến gần tối, những sinh viên mới cuối cùng cũng tản đi, Tiếu Đồng vuốt vuốt mái tóc uốn lọng vừa mới làm mấy hôm trước, từ chối đi cùng Liễu Yên Nhiên, mà chậm rãi, chậm rãi, thong thả bước tới bên Ninh Dật Viễn, quan sát đôi tai lông lá màu trắng của cậu ta một lúc lâu
Mặc dù Ninh Dật Viễn bị người ta nhìn chằm chằm đã sớm thành thói quen, nhưng ánh mắt cay cay này làm cậu ta không nhịn được xoay người nhìn về phía Tiếu Đồng: "Có chuyện gì không?"
"Tôi có thể sờ vào hai tai không?" Ninh Dật Viễn cao hơn Tiếu Đồng một chút, Tiếu Đồng chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên...
Ninh Dật Viễn bật cười "Xì", cúi đầu, thỏa mãn yêu cầu kỳ quái này của Tiếu Đồng.
Tiếu Đồng híp mắt, chọc chọc một chút, kéo một cái, vẻ mặt vui sướng
"Tôi tên Ninh Dật Viễn, khoa máy tính" Ninh Dật Viễn nhìn vẻ mặt hài lòng của Tiếu Đồng, không biết tại sao, buột miệng nói ra
"Tôi biết...." Tiếu Đồng đang cố gắng với tay lên hai cái tai trên đầu Ninh Dật Viễn, không hề suy nghĩ, cứ như vậy liền bị bại lộ, lúc ý thức được, ảo não gãi gãi đầu: "Tôi tên là Tiếu Đồng"
"Ừ, tôi cũng biết rồi"
Ninh Dật Viễn vừa nói những lời này, Tiếu Đồng lập tức có chút thẹn thùng, nhìn về phía ngón tay út: "Không phải là cậu để ý tới tôi từ lâu rồi đấy chứ?"
"Ack...." xem ra Ninh Dật Viễn có vẻ như bị sét đánh không tới, inm lặng bật cười chỉ chỉ vào tờ giấy chứng nhận nhỏ trước ngực Tiếu Đồng: "Không phải ở đây có viết sao?"
Lúc này Tiếu Đồng mới nhớ ra, chính là Liễu Yên Nhiên giúp cô làm mảnh giấy chứng nhận này, nó đang phát ra ánh sáng chói lọi chọc mù mắt cô! Nhất thời, chỉ thiếu điều che mặt rơi lệ o(>_
Thấy sắc mặt cô gái đối diện từ hồng chuyển qua xanh mét, cảnh tượng thật sự là buồn cười, tâm trạng Ninh Dật Viễn không hiểu vì sao cũng tốt hơn.
"Cùng đi ăn cơm tối, được không?"
"Không được...." Tiếu Đồng ấp úng có chút xấu hổ: "Tôi đi cùng bạn cùng phòng"
Ninh Dật Viễn cũng không thèm để ý, khoát tay với Tiếu Đồng một cái: "Vậy thôi, để lần sau"
Đi được một đoạn rất xa, Ninh Dật Viễn quay đầu lại nhìn, Tiếu Đồng vẫn còn đứng ở vị trí cũ, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, ánh nắng phía chân trời chiếu lên bóng dáng của cô, tư nhiên có một cảm giác thích thú tốt đẹp
Đúng là một nữ sinh có thú vị, Ninh Dật Viễn không khỏi nghĩ như vậy
Tất nhiên, nếu như cậu ta đến gần Tiếu Đồng, chắc chắn sẽ bác bỏ ý nghĩ đó
Chỉ nghe "Rắc rắc...."
Tiếu Đồng đang cúi đầu nắm chặt lấy đột ngón tay của mình, xung quanh người tỏa ra khí thế "Người không phận sự chớ lại gần", chị đây thật sự chỉ là nhất thời trượt chân, chị đây không thể mất mặt như vậy, chị cũng không tin, không tóm được cậu quay đầu rồi đi
Chủ nhật, ánh mặt trời rất đẹp, thích hợp nhất.... đọc tiểu hoàng rồi (tiểu hoàng của chị tiếu ở đây là truyện OOXX đó)
Mỗi lần, Lâm Thư cầm tác phẩm nổi tiếng gì đó, đều bị Tiếu Đồng hung hăng ném cho một cái nhìn khinh bỉ. Chỉ trừ một quyển .... "Kim, bình, mai"!
Lâm Thư tuyên bố lúc cô vẫn còn đang học tiểu học, đã am hiểu sâu sắc nội dung trong "kim, bình, mai", mặc dù Tiếu Đồng vừa mới bắt đầu đối với tuyên bố chẳng thèm ngó tới, một kẻ ngốc nghếch bẩm sinh, làm sao có thể đọc được quyển sách bác đại tinh thâm như vậy?
Nhưng sự thực chứng minh, đúng là Lâm Thư không nói dối, một ngày, Lâm Thư cấp tốc bới ra được một quyển sách đầy bụi bặm từ trong một góc nào đó của một cửa hàng sách, mà theo lâm thư nói là "kim, bình mai", quăng cho Tiếu Đồng
Tiếu Đồng cầm quyển sách rách nát đó lên, to bằng bàn tay, nhất thời nhìn về phía Lâm Thư bằng ánh mắt kính nể
Từ đó, mỗi khi Tiếu Đồng nhàn rỗi mà buồn chán, liền tới cửa hàng đó, lật xem một chút, để nâng cao tinh thần giác ngộ!
Khi thấy Phan Kim Liên lắc lắc eo thon nhỏ, nũng nịu nịnh nọt, đột nhiên có người đứng bên cạnh cô lặng yên không một tiếng động: "Tiếu Đồng?"
Tiếu Đồng vừa ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ là Ninh Dật Viễn
Theo bản năng liền cuộn tròn quyển sách trong tay, Tiếu Đồng trưng ra vẻ mặt: "Thật trùng hợp"
Ninh Dật Viễn chợt nhíu mày: "Cô đang đọc nhìn gì vậy?"
"Khụ khụ, khụ khụ...." Tiếu Đồng giả bộ vẻ mặt một thục nữ: "Tôi đang nghiên cứu tinh hoa văn hóa cổ đại, định so sánh sự đối lập của văn hóa trung tây"
Liếc mắt nhìn thứ Tiếu Đồng đang che đậy ở trong tay, trên mặt Ninh Dật Viễn dần dần tràn ngập ý cười: "Nghiên cứu sự khác biệt tư thế cơ thể ở phương tây?"
"Phụt...." thiếu chút nữa thì Tiếu Đồng phun ra một ngụm máu tươi, kinh sợ nhìn Ninh Dật Viễn trước mặt.
Chỉ thấy cậu ta đang kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh, chắp hai tay ở sau gáy, gác chân ngửa mặt lên trời, động tác như mây bay nước chảy dứt khoát sinh động, đặc biệt tiêu sái, đặc biệt lưu manh, đăc biệt... mê người!
Nhưng mà, dù như vậy cũng không thể khiến Tiếu Đồng che giấu vẻ mặt lệ rơi đầy mặt của mình lúc này, Ninh Dật Viễn này nhìn qua bề ngoài chính trực, có thể giết chết vô số thiếu nữ tại sao lại có nội tâm đáng khinh như vậy?!
Sớm biết thế này, tội gì cô phải giả bộ trưng ra cái vẻ mặt ngốc nghếch ngượng ngùng kia!
Nghĩ như vậy, Tiếu Đồng liền dứt khoát bình nứt không sợ vỡ, quanh minh chính đại đưa quyển sách giấu trong tay ra, thậm chí còn nhìn về phía Ninh Dật Viễn bằng bộ mặt nghiêm trang, gật gật đầu: "Thế nào, cậu muốn nghiên cứu cùng với tôi sao?"
Vốn là trước đây mấy ngày Ninh Dật Viễn nhìn thấy cô gái thú vị hôm trước, đang ngồi ở bên cửa sổ chăm chú nhìn liền lặng lẽ đi tới, vừa mới nhìn, hoàn toàn bị giật mình, thât đúng là.... bề ngoài đàng hoàng, trong lòng thâm trầm nha!
Không nhịn được, liền muốn trêu chọc cô bé này, thật không ngờ, cô lại nói những lời như vậy, Ninh Dật Viễn chống đầu ngăn lại nụ cười mỉm nơi khóe miệng
Tiếu Đồng lườm Ninh Dật Viễn, có buồn cười đến vậy không? Vui lắm sao....
Tất nhiên, Ninh Dật Viễn không có cùng Tiếu Đồng nghiên cứu vấn đề tư thế cơ thể, chỉ cầm một quyển tạp chí máy tính, ngồi yên lặng xem.
Mặc dù, trong lòng Tiếu Đồng có một vạn câu châm chọc, hiệu sách lớn như vậy, sao cậu không chọn chỗ khác, làm chị đây đọc tiểu hoàng mà sóng lòng sôi sục! Són lòng sôi sục?! = = đúng là một sắc nữ nha!
Nhưng mà.... Tiếu Đồng nhân cơ hội này, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Ninh Dật Viễn mấy lần
Lần trước nhìn thấy, lớp hóa trang trên mặt quá dầy, nhìn không rõ. Ngày hôm nay, sạch sẽ, lại càng toát ra vẻ là "thông minh lanh lợi"
Nhìn một chút, làn da trắng nõn này; nhìn một chút, hàng lông mi giống như bàn chải này; nhìn một chút, đôi mắt đào hoa ẩn tình này; nhìn một chút, sống mũi thẳng tắp này; nhìn một chút, cái miệng nhỏ đôi môi hồng hồng này....
Chậc chậc, Tiếu Đồng đấm bàn, tại sao cô không phát hiện ra kho báu này từ sớm chứ?
"Nhìn cái gì, mà vui vẻ như vậy?"
"Trai đẹp trước mặt, kìm lòng không nổi" Tiếu Đồng thành thật trả lời
"Vậy trai đẹp này có thể xin công chúa điện hạ ăn một bữa cơm không?" Ninh Dật Viễn nâng trán, biết nghe lời phải
Tiếu Đồng chậm rãi đóng "Kim, bình, mai", lắc đầu một cái: "Sai rồi"
"Công chúa điện hạ, loại xưng hô này, chỉ để dùng cho những em gái phấn hồng dịu dàng thôi" Tiếu Đồng đứng lên, từ trên cao nhìn Ninh Dật Viễn, nghiêng đầu rất có thư thế: "Phiền gọi tôi là nữ vương điện hạ"
Ninh Dật Viễn sửng sốt mấy giây, nhìn bóng lưng Tiếu Đồng đi xa, sờ sờ vị trí trái tim: "Gặp quỷ thật rồi, tại sao vừa nãy lại đập nhanh như vậy?"
Cuối cùng Tiếu Đồng và Ninh Dật Viễn đến một nhà hàng chuyên món cay Tứ Xuyên ở bên cạnh trường học ăn lẩu
Nhìn nổi lẩu đỏ ớt một lúc, Ninh Dật Viễn nuốt một ngụm nước bọt: "Cô thật sự có thể ăn?"
Hết
"Nói nhảm" Tiếu Đồng vỗ ngực: "Chị đây ăn cay từ nhỏ, chỉ một chút này đã là cái gì, một bữa ăn sáng?"
Thấy vẻ mặt Ninh Dật Viễn vẫn còn nghi ngờ, Tiếu Đồng không vui: "Nếu không ăn được nồi lẩu này, tôi tụt hai cup". Đây tuyệt đối là câu thề độc, bởi vì.... Tiếu Đồng là B (Cup ngực các nàng nha)
Có thâm ý khác quan sát vị chí nào đó của Tiếu Đồng, Ninh Dật Viễn yên lặng che mặt, được rồi, tôi tin rồi vẫn còn không được sao!
Cậu đang ám chỉ ngực tôi bằng phẳng như sây bay? Tiếu Đồng giận, vươn tay ra, bắt đầu ăn đặc biệt nhiều, mà trong cả quá trình đó, Ninh Dật Viễn chỉ gắp mấy ngọn rau cải, phần lớn thời gian đều cười híp mắt nhìn Tiếu Đồng
Vì lời thề độc kia, Tiếu Đồng cũng lười quản cái gì là hình tượng, ngay cả việc đọc tiểu hoàng cũng đã bị bắt quả tang, thì còn có thể gặp bi kịch gì hơn nữa?
Dứt khoát, liền nuốt xuống từng miếng từng miếng thịt
"Nhìn dáng vẻ này của cô, có thể lấy chồng sao?" Ninh Dật Viễn cũng bị dáng vẻ hung mãnh của Tiếu Đồng làm cho sợ hết hồn, không nhịn được "lo lắng" hỏi
"Gia bát thô cừ đơn thuần ngẩng chim. . . . . ." ( các bạn thông cảm nha, mình không thể nào hiểu được chị tiếu đang nói gì, nên để nguyên). Tiếu Đồng ngọng nghịu nói xong: "Đàn ông quá phóng túng không có giới hạn" không lấy được chồng thì thôi, đàn ông không đáng tin!
Ánh mắt Ninh Dật Viễn tối sầm lại
Sự thật chứng minh....
Khoe khoang khoác lác là phải trả giá rất lớn. Tiếu Đồng mặt ủ mày chau xoa xoa cái bụng tròn xoe, len lén liếc mắt nhìn Ninh Dật Viễn, nhìn nhìn lại cũng còn dư lại gần một nửa nổi lẩu
Cho đến lúc này, Ninh Dật Viễn ăn ngoài rau cải chính ra rau cải, không phải là đang mải lo xem kịch vui chứ? Tiếu Đồng bĩu môi, nhóc con, không để cho cậu được như ý!
"Sao cậu không ăn?" Tiếu Đồng thân thiện gắp thứ gì đó trong nồi lẩu quăng vào bát Ninh Dật Viễn, dáng vẻ "Cậu không ăn chính là không nể mặt tôi"
Ninh Dật Viễn cũng không từ chối, dưới ánh mắt đầy ắp mong chờ của Tiếu Đồng, chậm rãi đem đôi đũa hướng về phía đồ ăn đỏ rực trong bát, vẻ mặt nhìn qua có chút giống như liệt sĩ anh dũng hi sinh
Hai người hợp lực, cuối cùng giải quyết hết nồi lẩu lớn kia.
Dáng người của bản thân tạm thời được giữ ở trạng thái an toàn bữa cơm này ăn cũng vô cùng lâm li, tâm trạng Tiếu Đồng khá tốt, đứng lên cách cái bàn, chọc chọc Ninh Dật Viễn đang yên lặng không tiếng động
Chọc một cái không được, chọc cái thứ hai, Tiếu Đồng liền phát hiện có gì đó không đúng
Sắc mặt Ninh Dật Viễn có chút tái nhợt, trên trán rỉ ra chút mồ hôi, chay màu, dáng vẻ rất không thoải mái
"Cậu làm sao vậy?"
"Xem ra, phải làm phiền cô gọi xe cứu thương rồi...." Ninh Dật Viễn cười khổ
"Rõ ràng là dạ dày không tốt, còn ăn cay, tại sao mấy người trẻ tuổi bây giờ không ai biết chăm sóc bản thân?" Vị bác sĩ mặt áo trắng dài nhướng mày, rất không vui
Tiếu Đồng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh tự kiểm điểm, thì ra, Ninh Dật Viễn vốn không ăn được cay, kết quả lại bị chính cô ép buộc.... giờ xong rồi, thiết chút nữa làm xuất huyết dạ dày.
Sau khi Ninh Dật Viễn truyền mấy chai nước biển, sắc mặt rõ ràng đã khá hơn nhiều, quay đầu nhìn lên, Tiếu Đồng đang chán ghét tự kiểm điểm. Chờ khi bác sỹ vừa đi khỏi, liền an ủi: "Không có chuyện gì lớn, cô đừng lo lắng"
"Không thể ăn cay, tại sao không nói?"
"Chẳng lẽ tôi trơ mắt nhìn chút đồi núi nhỏ của cô biến mất?" Ninh Dật Viễn trêu chọc
"Này, chúng ta mới chỉ quen nhau có mấy ngày thôi, cậu dám nói vậy sao?"
"Đây mới gọi là chỉ hận không gặp sớm"
Tiếu Đồng bị chọc cười: "Được, Ninh Dật Viễn, tôi, tha, cho, cậu" 我罩了chính xác là dùng giọng điệu phóng khoáng, hào sảng nói với Ninh Dật Viễn
Ninh Dật Viễn cũng khí khái: "Đa tạ nữ vương nể mặt"
Hai người nhìn nhau cười
**********
Mặc dù nói Tiếu Đồng khá phóng khoáng nói câu nói kia, nhưng kết quả, hai người lại đổi vị trí, Tiếu Đồng đi theo Ninh Dật Viễn ăn uống miễn phí, cuộc sống như vậy khỏi phải nói có bao nhiêu tiêu sái.
Mấy người người trong ký túc xá nhìn sắc mặt ngày càng hồng nhuận của Tiếu Đồng, không khỏi hỏi: "Đóa hoa phách vương này gần đây được ai tưới tắm tốt như vậy?"
Tiếu Đồng khinh thường: "Tớ biết các cậu ghen tị, nhưng tớ luôn là người khiêm nhường"
Ký túc xá "Roẹt" một tiếng.
Tiếu Đồng lại bình tĩnh xách túi, tới quán ăn tìm Ninh Dật Viễn
Nhưng tới bây giờ, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Ninh Dật Viễn, kỳ lạ, trước giờ cậu ta chưa tới muốn bao giờ?
Tiếu Đồng vòng quanh hiệu sách một vòng, không ngờ, lại nhìn thấy cậu ta bên trong quán Tiểu Đình Tử, chỉ là, bên cạnh cậu ta có một cô gái dịu dàng
Đang kéo vạt áo Ninh Dật Viễn, nước măt lưng tròng, thật sự có thể nói là vừa thấy đã thương
Nhưng mà, vẻ mặt Ninh Dật Viễn lại cứng ngắc, thậm chí là lạnh lùng
Dường như là một vở kịch hay, Tiếu Đồng núp ở trong bụi cỏ, say sưa ngon lành chuyển bị theo dõi tiến triển câu chuyện. Chỉ nghe được Ninh Dật Viễn nói: "Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi, cho nên...."
"Không sao, em thích học trưởng là được rồi"
Chậc chậc, đúng là si tình nha! Nhưng mà, Ninh Dật Viễn này, có bạn gái từ lúc nào vậy?
"Không được, như vậy bạn gái tôi sẽ tức giận" Nói xong, xoay người một cái, đi vào bước, ai ôi? Tiếu Đồng ngẩn đầu, liền nhìn thấy gương mặt mặt tuấn tú phóng đại của Ninh Dật Viễn.
"Ừ, em ở đây đợi anh lâu chưa, xin lỗi...." Ninh Dật Viễn ôm Tiếu Đồng, nghiêm túc nói với cô bé kia
Rốt cuộc tâm hồn thiếu nữ của cô bé dịu dàng kia tan nát, mang theo đôi mắt đẫm lệ...
"Đoàng đoàng đoàng..." Tiếu Đồng cũng không rảnh cố kị, hơi thở ấm áp của Ninh Dật Viễn cách lớp áo, truyền tới từng chút xíu, khiến Tiếu Đồng không nhịn được đầu có chút trống rỗng.
"À, em không trách anh chứ?" phát hiện Tiếu Đồng có chút ngu ngơ, Ninh Dật Viễn buông lỏng tay ra, hơi hơi cúi đầu, nhìn vào mắt Tiếu Đồng: "Vừa nãy chỉ là biện pháp khẩn cấp"
Tiếu Đồng trấn an trái tim nhỏ của mình, khôi phục dáng vẻ phóng khoáng, vung tay lên: "Không sao"
Thật là kỳ quái, loại cảm giác vừa vui mừng lại vừa mất mát này rốt cuộc là cái gì?
Tiếu Đồng cũng không phải là người ngu ngốc trong chuyện tình cảm, biểu hiện rõ ràng như vậy, dường như cô đã biết đáp án, nhìn Ninh Dật Viễn trước mặt một chút, há miệng, nhưng cái gì cũng không thể nói ra.
**********
Mấy ngày nay, Tiếu Đồng luôn tránh mặt Ninh Dật Viễn không gặp.
Cô đang xấu hổ? Không, cũng không phải....
Sau khi xác định được tình cảm của mình, điều Tiếu Đồng suy nghĩ mỗi ngày chính là - làm thế nào mới có thể nhanh chóng hạ gục Ninh Dật Viễn
Lúc đi từ hiệu sách về ký túc xá, Tiếu Đồng vẫn còn đang tiến hành suy nghĩ đối với một số vẫn đề, không ngờ....
"Tiểu Đồng Đồng"
Cách rất xa, âm độ của giọng nói này vẫn như cũ không hề mài mòn xuyên vào trong tai Tiếu Đồng
Hỏng rồi, Tiếu Đồng vừa quay đầu lại, quả nhiên là Tần Thiếu Đông
Lúc Tiếu Đồng còn trẻ người non dạ, lúc ấy đặc biệt dây leo, đặc biệt tiểu bạch, đã từng có một niềm tin kiên định không đổi, giống như những cây nấm xinh đẹp thường chứa kịch độc, người đàn ông càng có dáng vẻ đẹp trai, thì càng không an toàn. Bạn nói xem, khi nói đến chuyện yêu đương, cho dù hai người có OOXX, thì mỗi ngày vẫn phải nghĩ cách, làm thế nào mới có thể trông chừng nửa người dưới không an phận của đàn ông, làm thế nào mới có thể bóp chết tất cả những tiểu tam nhi, những chuyện đó thật sự rất mệt nha?
Cho nên muốn tìm đàn ông, nên tìm loại đàn ông mặt mũi không quá xuất sắc, chỉ cần thuận mắt là được. Tính tình trung hậu mới là vương đạo!
Bởi vậy, người tên Tần Thiếu Đông này, ngay lúc Tiếu Đồng chưa trưởng thành để lại trong dấu chân không thể xóa nhòa
Lúc học cấp ba, Tiếu Đồng có rất nhiều người theo đuổi, nhưng mà Tiếu Đồng lại bỏ qua tất cả, phóng tầm mắt lựa chọn Tần Thiếu Đông không tiếng tăm gì.
Khi đó Tiếu Đồng còn chớp chớp đôi mắt thỏ ngây thơ nói với người bạn gái của cô: "Tần Thiếu Đông đối với tớ rất dịu dàng, mặc dù dáng dấp không xuất sắc, nhưng tớ có cảm giác an toàn"
Lúc đó, bị người bạn gái cô hung hăng kinh bỉ một trận.
Nhưng mà, Tiếu Đồng quên một câu nói: "Nhìn người không thể qua vẻ bề ngoài, nước biển không thể đo lường"!
Nghe nói, qua công tác thống kê tội phạm học, dáng người càng đàng hoàng, tỷ lệ phạm tội càng cao, điều này là có đạo lý. Lúc Tiếu Đồng kết giao với Tần Thiếu Đông được nửa năm, cô vô tình phát hiện mục đích thật sự của Tần Thiếu Đông
"Thế nào, đánh cuộc tớ thắng, Tiếu Đồng có gì khó theo đuổi, đã qua nửa năm rồi, đưa tiền đưa tiền!"
Tiếu Đồng leo dây một thời gian dài như vậy, mà từ leo dây chuyển thành nữ vương, chỉ cần mười giây, là đủ rồi
Sau khi nghe được câu nói kia, Tiếu Đồng vô cùng bình tĩnh đi tới trước mặt Tần Thiếu Đông, hung hăn cho hắn một bài học cả đời khó quên, thủ pháp kia, độ mạnh yếu kia.... quyết tâm dứt hết tình nghĩa, không cần hoài nghi!
Từ đó, hai người vốn là nên mỗi người đi một ngả, không ngờ tới chính là, Tần Thiếu Đông lại trưng ra một bộ mặt hối hận, không chỉ có đi theo Tiếu Đồng tới đại học B, còn toàn tâm toàn ý nghĩ với việc nối lại tình xưa
Đáng tiếc, Tần Thiếu Đông không biết, chuyện kia đi qua, Tiếu Đồng coi như là một bài học, mặc kệ là đàn ông dáng dấp đẹp trai hay xấu xí, bản chất cũng sẽ không thay đổi, đã như vậy, tại sao không tìm một mỹ nam, để no bụng mãn nhãn chứ?
Tiếu Đồng cắt đứt mọi phương thức liên lạc với Tần Thiếu Đông, Tần Thiếu Đông không tìm được người, liền bắt đầu tiến hành kế hoạch vòng vây. Chạy vòng quanh trường đại học B hơn nửa ngày, cho nên mấy ngày trước Tần Thiếu Đông vẫn không tìm được, nhưng gần đây, anh ta lại trở nên thông minh ra, chờ ở trước cửa ký túc xá, ôm cây đợi thỏ
"Rốt cuộc là cậu muốn thế nào?" Tiếu Đồng phiền não nhìn bầu trời một chút, hận không thể đạp tên này đến tận Thái Bình Dương
"Tiểu Đồng Dồng, đừng lạnh lùng như vậy, nhớ ngày đó..."
"Ngừng!Nhớ ngày đó, chắc mắt tôi bị hợp kim titan chọc mù, mới đồng ý quen cậu, xin cậu quên đi hành động lúc còn nhỏ dại của tôi"
"Đừng như vậy, Tiểu Đồng Đồng, anh biết chắc chắn em không quên được anh" Hoàn toàn không nghi ngờ lúc này Tiếu Đồng nghe thấy giọng nhỏ nhẹ của Tần Thiếu Đông so với ruồi bọ còn chán ghét hơn
"Tôi đã quên cậu rồi, thật sự" Tiếu Đồng không muốn dây dưa với cậu ta, hất tay cậu ta ra định bỏ đi
Không ngờ, Tần Thiếu Đông lại kích động, kéo tay Tiếu Đồng: "Em cứ như vậy không muốn gặp anh, ngay cả cùng anh ăn một bữa cơm cũng không được? Hay là, em thay lòng rồi hả?"
Mí mắt Tiếu Đồng giật giật, tiểu vũ trụ cuối cùng không nhịn được bộc phát: "Này, cho cậu một chút ánh mặt trời, cậu liền cho là sáng lạn đúng không? Muốn chị đây phải nói rõ ràng? Tôi không thích cậu, cho dù tất cả đàn ông trên thế giới này chết hết, tôi cũng không bao giờ thích cậu nữa!Tôi thà rằng đi yêu nhiễm sắc thể đơn bào, cũng còn thích cái kẻ đầu óc so với sâu bọ cũng không bằng như cậu! Người như cậu sống thật lãng phí không khí, chết còn lãng phí đất đai! nửa sống nửa chết đó chính là lãng phí nhân dân tệ! Có muốn tôi tặng cho cậu sáu chữ sống nhàm chán, chết hèn nhát không? Cho dù cậu có chết, cũng đừng kéo theo tôi được không, ngoan ngoãn cút vào bóng tối, bước về phía vũ trụ được không? Khí tiết này nọ của cậu không phải đã tan nát dưới đất rồi sao?"
Lúc này, có không ít sinh viên đi ngang qua, chợt bị khí thế gào thét này của Tiếu Đồng trấn áp, cũng ngơ ngác nhìn Tần Thiếu Đông và Tiếu Đồng. Hai người hiển nhiên đã trở thành một cảnh đẹp phát sáng.
Tần Thiếu Đông quẫn bách, cánh tay đang kéo tay Tiếu Đồng cũng không khỏi thả lỏng đôi chút, kinh ngạc hỏi: "Tiểu Đồng Đồng, em sao vậy? Đối với anh... hay là, em đã có người khác trong lòng rồi hả?"
Quả nhiên, không thể nói chuyện đạo lý với sinh vật đơn bào, Tiếu Đồng quay đầu bước đi, Tần Thiếu Đông vẫn còn muốn nói gì đó, vươn tay muốn kéo Tiếu Đồng, không ngờ, đột nhiên cổ tay bị tóm chặt.
Lúc này, Tần Thiếu Đông mới phát hiện, có một người đứng ở bên cạnh không biết từ lúc nào
Phía sau không có tiếng động, Tiếu Đồng len lén quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy Ninh Dật Viễn: "Ôi? Sao cậu lại ở chỗ này?"
Những lời vừa mới nói chẳng lẽ đều bị nghe được? Tiếu Đồng hơi quẫn. Mặc dù ở trong lòng Ninh Dật Viễn, bản thân cô cũng không có hình tượng gì, nhưng cũng không đến mức biến thành người đàn bà chanh chua!
Nhưng Ninh Dật Viễn không trả lời, mà nhìn về phía Tần Thiếu Đông nói: "Đã đóng dấu lên chưa, thật không may cô ấy là người cậu không thể đụng vào, trên người cô ấy đã đóng dấu tên tuổi của Ninh Dật Viễn tôi"
Tiếu Đồng sửng sốt
Tất nhiên, những lời này sau này được diễn đàn đại học B trích dẫn tâng bốc vô cùng khí phách, chuyện này nói sau, tạm thời không nhắc tới
Ninh Dật Viễn vừa xuất hiện, quần chúng vây lại xem càng nhiều hơn, cuối cùng Tần Thiếu Đông vẫn phải buông tha, ngượng ngùng cụp đuôi, chạy...
*********
Lúc này Tiếu Đồng đang rất phiền não...
"Ninh Dật Viễn, nhờ hồng phúc của cậu, xem đi, tôi hoàn toàn không ai thèm lấy rồi"
"Ừ, bộ dạng chanh chua của cô chắc truyền khắp đại học B rồi"
"Đừng có chuyển chủ đề"
"Không phải cô nói không ai thèm lấy cô sao?" Ninh Dật Viễn nheo mắt lại lần nữa.
"Cậu, cậu......" Tiếu Đồng nổi đóa: "Cậu phải chịu trách nhiệm"
"Được" lưu loát thoải mái
Ôi trời? Tiếu Đồng không thể tin nhìn về phía Ninh Dật Viễn
Chỉ thấy cậu ta buông tay: "Tôi làm bạn trai, muốn hay không?"