Vụng trộm nhìn quyển sách Tô Mặc cầm trên tay, lúc anh không nói lời nào, mặt mày thanh tú, giống như bức tranh thủy mặc, thật sự là có thể đầu độc lòng người, hắc hắc.... lại len lén nhìn một cái, ngón tay thon dài, ngay cả tư thế lật sách cũng tao nhã như vậy, ha ha.... tiếp tục nhìn trộm một cái, ặc, thôi xong, bị phát hiện rồi.
"Rốt cuộc là em đang lén lén lút lút nhìn cái gì vậy?" Tô Mặc nhìn thẳng vào mắt cô, lộ là một nụ cười bất đắc dĩ: "Biểu hiện này của em thực sự...."
Tô Mặc muốn nói lại thôi, khiến cho Lâm Thư tò mò: "Cái gì?"
"Tôi không muốn đả kích em" ánh mắt Tô Mặc chuyển về trang sách, những chuyện nhỏ nhặt này đối với Lâm Thư giống như ánh mắt nóng bỏng của chó con mấy ngày không được ăn đột nhiên nhìn thấy mẩu xương ngon lành, cho dù là Tô Mặc, cũng không thể bình tĩnh được.
"Nói đi, em muốn làm gì?" Tô Mặc xoa xoa huyệt thái dương, đột nhiên cảm thấy người nên hối hận là mình mới đúng.
Vừa nhận được câu đồng ý, Lâm Thư liền vui mừng chạy đến bên cạnh Tô Mặc: "Tại sao anh đồng ý?" Không sai, Lâm Thư cảm thấy việc này quả thực giống như một giấc mộng, cô thật sự không nghĩ trong lúc kích động mình sẽ thổ lộ với Tô Mặc, càng không ngờ tới việc anh lại đồng ý dễ dàng như vậy. Hai việc kích thích như vậy, khiến cho đến bây giờ Lâm Thư vẫn chưa bao giờ nghĩ tới.
"Em muốn câu trả lời như thế nào?" Tô Mặc ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Không hề kích giống như vừa nãy, mà lúc này loáng thoáng cảm thấy tự hào, Tô Mặc là một người xuất sắc quá mức, điểm này không hề hoài nghi, một người như vậy tại sao lại phải qua lại với cô? Một người thần kinh đơn giản như Lâm Thư, cũng cảm thấy cô là một người con gái quá ư là bình thương, cảm thấy hoang mang.
"Em muốn biết rốt cuộc anh có mục đích gì?" cô đột nhiên nhỏ giọng nói, trong nháy mắt đó trong đầu Tô Mặc nghĩ đến dáng vẻ lén lút điều tra của FBI trong những bộ phim điện ảnh của Mỹ, không khỏi bật cười.
"Anh có mục đích gì?" Anh thích thú hỏi ngược lại cô: "Em có thể cho anh sắc đẹp, hay là tiền tài?"
Nói như vậy, nhất thời khí thế của Lâm Thư cũng thu nhỏ lại, tính ra thì, tất cả đều là tiền của Tô Mặc, sắc của Tô Mặc. Nhận thức này khiến cho Lâm Thư cực kỳ nản lòng, yếu ớt dựa vào ghế sofa không nói gì.
Nhưng mà Tô Mặc cũng không từ bỏ ý đồ: "Vậy còn em? Vì sao lại muốn ở cùng một chỗ với tôi?"
"Ha Ha, cái này...." Lâm Thư cười ha ha: "Sắc đẹp của thầy Tô có thể thay cơm, trong trường có biết bao sinh viên nữ thèm muốn, em cũng chỉ là một thành viên nhỏ bé trong đó thôi"
"Phải vậy không?" Tô Mặc thâm thúy nhướng mày một cái, cười hết sức ý vị sâu xa.
***
Cứ như vậy ở trong nhà Tô Mặc, cho dù được gắn danh hiêu "Bạn gái Tô Mặc", thì cuộc sống của Lâm Thư cũng không hề có gì thay đổi. Tô Mặc cũng không có vì vậy mà trở nên đắm đuối đưa tình...., lúc nên nói lời độc ác vẫn không chút lưu tình, lúc quỷ súc nên làm việc nghĩa vẫn không chùm bước.
Về phần Lâm Thư, cũng sớm hình thành thói quen, cũng không có gì bất mãn.
Nhưng mà, có một điều, Lâm Thư tương đối hài lòng, đó chính là Tô Mặc thường xuyên vào bếp thi triển tài năng. Kết quả mấy ngày trôi qua, Lâm Thư buồn bã xoa xoa bụng xuất hiện ở hồ hơi: "Tại sao, em trở nên béo như vậy"
Tô Mặc đẩy mắt kính: "Vậy ngày mai mua đồ ăn ở ngoài đi"
Lâm Thư nắm chặt tay áo anh: "Đừng mà.... mặc dù em biết là anh lo lắng cho vóc dáng của người bạn gái yêu quý này, nhưng so với vóc dáng, dạ dày mới là quan trọng nhất"
Anh bình tĩnh hất tay cô ra: "Em nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là không muốn mất mặt lúc dẫn em ra ngoài thôi".
Lâm Thư: .... ╭(╯^╰)╮ Tô Mặc, tôi cắn chết anh!
Thoáng một cái mấy ngày nữa trôi qua, cho đến lúc Lâm Thư nhận ra, chỉ còn hai ngày nữa là đến giao thừa. Cuống quít kéo Tô Mặc đi siêu thị sắm đồ tết, Lâm Thư không quên trách mắng anh: "Tại sao anh không nhắc em chứ?"
Tô Mặc vẻ mặt vô tội nói: "Tại sao phải nhắc? Giao thừa cần chuẩn bị nhiều đồ như vậy sao?"
Lâm Thư quả thực không còn sức mà châm chọc nữa rồi, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng: "Vậy những năm trước anh trải qua tết âm lịch như thế nào? Không cần phải về nhà sao?"
Ở cùng Tô Mặc lâu vậy rồi, nhưng dường như cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe thấy anh nhắc tới người nhà anh, chẵng lẽ là a se¬cret make a man?
"Không nhất thiết phải về nhà" Giọng nói của Tô Mặc trong veo mà lạnh lùng vang lên.
Lâm Thư sửng sốt, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp: "Vậy anh không đi tham dự các buổi tiệc liên hoan tết âm lịch sao?"
"Những chương trình nhảm nhí đó, thực sự rất lãng phí thời gian và sức lực"
Lâm Thư yên lặng, tại sao hàng năm bọn cô đều thấy say sưa nồng nhiệt, còn có thể bị những tiểu phẩm hài của chú Bản Sơn làm cho cười đến độ thở không ra hơi, Tô Mặc làm sao anh có thể khinh thường CCTV như vậy? Đây là hành vi không yêu nước!
Siết chặt tay, cô quyết định cứu vớt Tô Mặc: "Năm nay, em cùng đón giao thừa với anh, anh phải cùng em tham gia tiệc liên hoan tết âm lịch"
Tô Mặc kinh ngạc nhìn Lâm Thư, không đồng ý cũng không từ chối.
Vì thế, Lâm Thư vui vẻ chạy đông chạy tây mua đồ, lôi kéo anh trang trí nhà cửa.
Nhưng kế hoạch đã bị đảo lộn, vì bà Thi gọi điện đến: "Nha đầu chết tiệt kia, mẹ bảo mày không được trở về, mày thật sự không trở về phải không? Ba mươi tết rồi mà mày vẫn còn luẩn quẩn ở đâu hả? Còn không mau cút về nhà nhanh lên"
Lâm Thư: ...... mẹ, đây là mẹ đang lừa con đúng không?
Đúng lúc cô đang suy nghĩ làm thế nào để thỏa hiệp với mẹ mình, đột nhiên đầu điện thoại bên kia đã đổi thành cha cô: "Tiểu Thư à, mẹ con ăn nói chua ngoa như vậy thôi chứ thực ra trong lòng mẹ con hiền như đậu hũ vậy, con ở bên ngoài lâu như vậy, mẹ con cũng không yên tâm, nhân lúc giao thừa, mau trở về đi, một bàn thức ăn ngon thật lớn đang chờ con đấy"
Lâm Thư vẫn biết mẹ cô là người như thế nào, bình thường nói chuyện giống như không coi cô ra gì, động một chút là nổ súng khai hỏa, nhưng mà, thực ra bà rất quan tâm cô, giống như tất cả những bà mẹ khác trên thế giới.
"Vâng, cha con lập tức trở về" Lâm Thư kích động, thiếu chút nữa lệ nóng trào mi.
Nhưng vừa cúp điện thoại, trong nháy mắt đó cô ý thức được, nguy rồi! Trước đó mình đang đồng ý với Tô Mặc, sẽ ở lại cùng đón tết âm lịch với anh, nhưng mà cha mẹ cô.... Lâm Thư liếc mắt nhìn Tô Mặc, khổ rồi.
"Em về nhà đi, cho cha mẹ em đỡ phải lo lắng" Tô Mặc nhàn nhạt mở miệng
"Nhưng mà.... anh định làm gì bây giờ?" Lâm Thư chau mày, nếu cô trở về nhà chắc chắn anh sẽ giống như những năm trước, một mình đón năm mới sao?
Tô Mặc vốn đang lạnh nhạt, nụ cười gần như biến mất đột nhiên bật cười: "Tiểu Thư, em lo lắng cho tôi, chẳng lẽ..."
"Chẳng lẽ" từ cuối được Tô Mặc uyển chuyển kéo dài ra, "Em đã thích tôi, thích đến độ này rồi sao?"
"Đúng vậy, anh nói không sai chút nào" Lâm Thư mặt không chút thay đổi, trước khi ở chung cái này gọi là trêu đùa bỉ ổi, bây giờ ở cùng một chỗ, cái này gọi là tán tỉnh hợp lý đúng lúc.
Lâm Thư quyết định thu dọn đồ đạc về nhà.
Vừa mở cửa ra, Ông Lâm phô trương cực độ dùng tư thế bổ nhào đến: "Con gái, nhìn xem con thành người gì rồi này!" Nói xong ôm chặt eo Lâm Thư, định diễn một màn đau khổ.
"Không đúng?" Ông Lâm đưa tay cảm nhận không giống như với tượng tượng gầy trơ xương của ông, nhìn kỹ lại: "Tiểu Thư, sao con mập lên vậy?"
Lâm Thư: ..... Cha, cha vừa diễn vừa hát tuồng gì vậy?
"Ồ, xem ra sống ở bên ngoài rất thoải mái nha" bà Thi đi từ trong bếp ra, cầm theo con dao phay trong tay, cười cười khiến cho Lâm Thư rùng mình.
"Ha ha, mẹ, làm sao có thể vậy chứ?"
"Hừ, đi tắm rửa, chuẩn bị ăn cơm" bà Thi mới không tin điều này.
Lâm Thư nhìn về phía cha cô, mở ra hình thức giao tiếp bằng sóng điện não.
Cha: Cha cho rằng con ở bên ngoài sẽ rất vất vả, mới tương kế tựu kế, để cho buổi chiều mẹ con làm thêm vài món.
Lâm Thư: vậy bây giờ....
Cha: ai bảo con trở nên béo như vậy, có rau ăn đã là tốt lắm rồi, đừng hy vọng đến thịt.
Lâm Thư lặng yên:...... cha, con sai rồi!
Đêm giao thừa, trong nhà cũng náo nhiệt giống như mọi năm, cha mẹ cô bận rộn tiếp đãi anh em họ hàng xóm tới chơi, mọi người căn hạt dưa nói chuyện, chờ đợi tiếng chuông mười hai giờ kia vang lên, trong phòng hết sức sôi nổi.
Nhưng Lâm Thư lại cảm thấy thấp thỏm, trong lòng giống như có lông chim, khe khẽ cọ cọ, làm cho người ta đứng ngồi không yên. Mấy lần lấy điện thoại di động ra, rồi lại giống như không có mục đích, bấm bấm danh bạ, lúc này, gửi đi một tin nhắn chúc tết chắc cũng không kỳ quái lắm.
Nghĩ như vậy, gửi đi tin nhắn thăm dò: "Chúc năm mới vui vẻ"
Một phút sau, Tô Mặc nhắn tin lại: "Em cũng vậy"
Sau đó nói chuyện phiếm một chút như là chuyện phải làm.
"Đang ở nhà?", "Ừ"
"Ăn sủi cảo à?" "Không, lười gói"
"Vậy bây giờ anh đang làm gì?", "Không làm gì hết"
Tô Mặc trả lời luôn ngắn gọn rõ ràng. Nhưng Lâm Thư nghĩ đến dáng vẻ anh một mình lẻ loi, lại nhìn ra cảnh náo nhiệt ngoài phòng khách, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó hiểu.
Len lén lấy một ít sủi cảo trong bếp, Lâm Thư chuồn ra cửa, lập tức đến thẳng nhà Tô Mặc .
Trong nháy mắt Tô Mặc ra mở cửa, rõ ràng là ngây ngẩn cả người, vẻ mặt kinh ngạc.
Lâm Thư đắc ý lau mồ hôi đang chảy trên trán giơ sủi cảo về phía anh tranh công: "Thế nào, em không có nuốt lời nha!"
Anh trầm mặc không nói gì, nhìn Lâm Thư đi vào phòng bếp, chỉ lát sau mang lên một bát sủi cảo nóng hổi: "Nhanh lên, nhân lúc còn nóng ăn đi"
"Sao em lại tới đây?"
"Hắc hắc, em giấu ba mẹ chuồn êm ra ngoài đó" Quả thật giống như đang khoe một chuyện đáng giá.
Tô Mặc im lặng bật cười: "Bị bọn họ phát hiện thì làm thế nào?"
"Ôi? Nguy rồi" Lâm Thư chạy đến đây vốn dĩ là do kích động, hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả, vừa nghĩ tới cảnh khi về nhà phải đối mặt với "Sư tử hà đông", Lâm Thư không nhịn được tự giận mình: "Thôi, nếu như thực sự bị đuổi ra khỏi nhà, sẽ lại tới đây ở nhờ nhà anh vậy"
Hoàn toàn không có cảm giác tự an ủi bản thân.
Tô Mặc lắc đầu, khuấy sủi cảo trong bát: "Em gói?"
"Ừm" Lâm Thư hất đầu, chuẩn bị đón nghe khen ngợi.
"Quả nhiên, dù sao đi nữa...." Tô Mặc cười chọc, sau đó múc một cái bánh sủi cảo béo ụt ịt, tâm trạng dường như rất tốt.
Lâm Thư giận, đưa tay đoạt lại bát sủi cảo, Tô Mặc xoay người lại, che chắn khá tốt: "Mười hai giờ rồi, em không ra quảng trường xem bắn pháo hoa sao"
"Đứng trên sân thượng nhìn thấy không?" Lâm Thư lập tức vui vẻ trở lại
Sau khi Tô Mặc ăn xong bát sủi cảo, gật đầu, liền nhanh chóng kéo cô ra ban công.
Mười, chín, tám..... Ba, hai, một!
"Rầm, rầm", pháo hoa sáng lạn đầy trời, ở trong đêm tối, chỉ có một chút ánh sáng không đáng kể, nhưng Lâm Thư lại có chút ngây người, kéo góc áo Tô Mặc : "Thật là đẹp..."
Không có lấy một tiếng đáp lại, Lâm Thư nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.
Một đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Lâm Thư, đôi mắt đen lúc này có vẻ sạch sẽ thuần túy, lông mi thật dài dầy phản chiếu dưới ánh đèn, lần đầu tiên cô nhìn thấy Tô Mặc như vậy, có chút chóng mặt, không phân biệt được đông tây nam bắc.
Bầu không khí yên tĩnh lúc đầu trong nháy mắt đột nhiên trở nên nồng đậm. Khuôn mặt tuấn mỹ của Tô Mặc dần dần lớn dần, trong buổi tối rét lạnh như này, hơi thở nóng bỏng phả vào da thịt cô. Lâm Thư theo bản năng đã nghĩ cách chạy trốn, nhưng một bàn tay của Tô Mặc đã ôm lấy eo cô, một cánh tay khác đặt ở sau gáy, khiến cho cô không thể động đậy.
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi Lâm Thư, lành lạnh, chỉ là một cái chạm nhẹ cực kỳ nhỏ, không có di chuyển cũng không có xâm nhập, nhưng cô có thể cảm giác rõ ràng bờ môi mỏng của anh, khiến cho người ta tham luyến.
Lâm Thư đột nhiên cảm thấy chính mình đang say
Tô Mặc kiên nhẫn trằn trọc trên môi cô, đầu lưỡi thử thăm dò chút xíu một, cảm nhận hình dáng làn môi cô, nhân lúc Lâm Thư ý loạn tình mê, chậm rãi đưa lưỡi vào trong chiếc miệng mềm mại của cô.
Cứ như vậy, Lâm Thư yếu ớt dựa vào lòng Tô Mặc .
Đây, coi như là quà tặng đêm ba mươi sao? Đó là ý nghĩ cuối cùng của Lâm Thư.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn