Vào đầu tháng ba, thành Bắc đón một trận tuyết rơi hiếm thấy.
Hoàn toàn không thấy ánh mặt trời, trận tuyết rơi này không lớn, chỉ bay nhẹ mấy tiếng rồi tích thành một lớp tuyết mỏng trên mặt đất. Đêm đầu xuân gió lạnh thổi qua, lớp tuyết đó giống như một con sóng màu bạc, loáng thoáng để lộ ra hoa văn của nền gạch bên dưới.
Kiều Nhân đã đợi trên xe nửa tiếng đồng hồ.
Đồng nghiệp Tiểu Tạ đang nhìn chằm chằm vào hội sở bên ngoài cửa sổ xe, tám chuyện:
"Kiều Kiều, cậu đoán xem hai người trước cửa kia đang làm gì vậy?"
Kiều Nhân còn đang cúi đầu xem máy ảnh.
Lướt qua từng tấm từng tấm một, xóa bỏ toàn bộ ảnh vô dụng cuối cùng số ảnh có thể dùng được chưa tới năm tấm. Kết quả một tuần bận rộn của cô, chính là vài tấm ảnh miễn cưỡng mới có thể coi là nhìn được.
Thấy cô không trả lời, Tiểu Tạ đang bận rộn đành phải bớt chút thời gian quay đầu lại nhìn cô, giọng nói u oán nhắc:
"Kiều Kiều..."
Lần này Kiều Nhân vô cùng phối hợp, tiện tay đặt máy ảnh sang một bên, ngẩng đầu lên nhìn. Cửa hội sở quả nhiên có hai người đàn ông đang đứng đưa lưng về phía các cô nói chuyện với người phục vụ. Trang phục màu đen, vóc dáng rất cao, còn tướng mạo... hoàn toàn không nhìn thấy.
Còn có thể là đang làm gì được nữa?
Thời gian này, địa điểm này, nếu không phải là mấy cậu ấm cô chiêu, thì chỉ có thể là những người hành nghề "về đêm". Cho dù các cô chưa từng trải qua, không hiểu rõ cụ thể nhưng cũng đủ kiến thức để biết việc này.
Đúng như dự đoán, không đợi Kiều Nhân trả lời, Tiểu Tạ đã nhanh nhảu:
"Ngày nay làm nghề này cũng cần có khí chất à?"
Rõ ràng hai người kia đã bị cô ấy xếp vào vế sau. Khóe miệng Kiều Nhân giật giật, không lên tiếng. Nghề nào thì cũng có tinh anh cả mà, cũng không phải là không thể.
Tầm mắt Tiểu Tạ vẫn còn dán chặt trên người hai người kia, tay chống cằm nói giọng quyết tâm.
"Mình nhất định phải kiếm thật nhiều tiền."
"Nhiều tiền để kiếm đàn ông ngủ cùng sao?"
"Không ngủ không ngủ, chỉ nói chuyện phiếm uống chút trà..."
"Chơi đấu địa chủ à?"
Tiểu Tạ chớp mắt im lặng, giống như thật sự đang cân nhắc ý tưởng này.
Cuối cùng bên tai mới yên tĩnh lại được một chút.
Kiều Nhân hạ cửa kính xe xuống một chút, gió mát tràn vào, đột nhiên đánh tan cơn buồn ngủ đang ngự trị đầu óc cô.
Tiểu Tạ nhìn bên phải, cô nhìn hướng ngược lại. Cô cầm điện thoại di động dựa vào cửa sổ xe, vừa mở khóa vừa dặn dò Tiểu Tạ:
"Đừng nhìn lung tung nữa, tập trung quan sát Từ Giai cho tốt."
Từ Giai là Tiểu Hoa đang nổi trong hai năm trở lại đây của làng giải trí, dáng người tuyệt đẹp, cả sự nghiệp và tình yêu đều phất lên, thời gian này còn được đồn là sắp nhận một bộ phim chế tác lớn.
Mà vị Tiểu Hoa này mấy hôm trước, vừa đúng lúc trở thành đối tượng của hai phóng viên giải trí các cô.
Màn hình điện thoại sáng lên, Kiều Nhân nhìn ngày hiện trên đó: 3 tháng 7.
Đây là ngày thứ ba hai người họ bám theo Từ Giai.
Từ thành Nam đến thành Bắc, từ sân bay đến quán ăn rồi tới hội sở, suốt ba ngày Kiều Nhân đã không được ngủ một giấc nào trọn vẹn năm tiếng đồng hồ.
Màn hình tối đi, giống như phản chiếu cả đôi mắt màu xanh nhạt (?) của cô.
Đúng lúc chủ biên nhắn tin đến: [Tiểu Kiều à, bản thảo hôm qua được mua lại rồi. Cô theo dõi Từ Giai cho cẩn thận, tốt nhất là đem tin tức tháng này trao đổi với cô ta.]
Kiều Nhân không trả lời.
Mấy phút sau, đầu bên kia lại nhắn: [Tiểu Kiều, mấy ngày nay cô cực khổ rồi, tháng này tiền thưởng gấp đôi nhé.]
Nhìn mấy dòng chữ như đang biến thành giọng nói hèn mọn của chủ bên truyền tới bên tai, Kiều Nhân liếc mắt một cái sau đó trực tiếp khóa màn hình.
"Tin nhắn của chủ biên à?" Tiểu Tạ vẫn đắm chìm trong ảo tưởng, vừa vui vẻ vừa ngọt ngào, giọng nói cũng như sắp thành tiên.
"Tin tức "Bình Hoa" kia ngoại tình mà cậu viết mấy hôm trước lại bị dìm xuống rồi sao?"
Kiều Nhân mất tập trung "ừ" một tiếng.
Tiểu Tạ cảm thán: "Kiều Kiều, chụp hình mấy người nổi tiếng ngoại tình vui vẻ đến thế à?"
Cô thực tập ở tòa soạn giải trí hơn nửa năm, đã bắt gặp ba ngôi sao nổi tiếng ngoại tình, một vụ có con ngoài giá thú, cuối cùng đều được đối phương dùng tiền mua lại tin. Ngay cả Từ Giai lần này, cũng là nguyên nhân đó, bị nghi ngờ ngoại tình.
Chỉ phí lời.
Ai mà muốn bám đuôi mấy kẻ thế này chứ.
Kiều Nhân yên lặng mở to mắt, vì ngủ không đủ giấc mà lúc nào cũng muốn díp lại. Cô dụi mắt, mở khóa điện thoại sau đó lại tắt đi, lặp lại mấy lần, Tiểu Tạ đột nhiên vỗ cánh tay cô.
"Ra rồi!"
Cô ấy đã nhanh tay bật máy ảnh: "Góc độ không ổn, không chụp được mặt..."
Kiều Nhân liền lái xe để thay đổi góc độ.
"Mẹ kiếp... Vì sao Từ Giai phải giành đàn ông với mình chứ!"
Kiều Nhân nhìn ra bên ngoài, đối diện với Từ Giải quả nhiên là người đàn ông lúc nãy Tiểu Tạ chú ý.
"Ôi, Từ Giai bị bệnh tăng động à? Xoay qua xoay lại, không thể chụp được..."
Tiểu Tạ cuống tới mức sắp nhảy ra khỏi xe mà vẫn không thể nhìn nổi mặt của hai người kia.
Kiểu Nhân trực tiếp dừng xe, xoay người mở cửa sau đó vớ lấy điện thoại xuống xe đóng cửa lại, một loạt động tác làm liền mạch.
Giọng Tiểu Tạ với theo sau: "Kiều Kiều, cậu mặc thêm áo vào trước đã chứ.
Cô làm gì còn thời gian để mặc quần áo, mở máy ảnh của điện thoại ra, sau đó chạy như bay nấp sau cái cột trước cửa hội sở.
Vị trí này là góc chết, nếu như hai người kia không cố quay đầu lại nhìn căn bản sẽ không thể thấy cô.
Gió thổi lạnh lẽo, mang theo chút tuyết bay tới. Kiều Nhân mới ra ngoài chưa tới hai phút tay đã hạ nhiệt độ nhanh chóng. Cô cũng chẳng kịp nghĩ nhiều như vậy, thò đầu ra sau đó giơ điện thoại bắt đầu chụp hình.
Hai phút sau cô thu tay về kiểm tra thành quả.
Trong hình, Tiểu Hoa nổi tiếng đang vui vẻ dựa vào người đàn ông trước mặt, mà người đàn ông này rõ ràng không phải là người bạn trai mà hai tháng trước Từ Giai vừa công khai.
Lại là một tin chấn động.
Trong số tất cả ảnh chụp, tấm cuối cùng người đàn ông kia hình như đang xoay người nhìn về phía cô.
Kiều Nhân phóng to bức ảnh, lại tiếp tục phóng to, còn chưa kịp xem kĩ Tiểu Tạ đã nhắn tin tới:
[Chụp được không?]
[Ok rồi.]
Kiều Nhân đưa mắt nhìn quanh: [Cậu ở đâu?]
[Bị cảnh sát giao thông giục mau chóng rời xe đi chỗ khác...]
Tiểu Tạ: [Kiều Kiều, cậu chờ mình một lát.]
Phía bắc không thể so với phía nam, gió thổi mang theo cảm giác lạnh như băng.
Kiểu Nhân thở một hơi, nhìn thấy hơi nước tỏa ra trắng xóa, buồn bực mấy giây.
Tay cô sắp đông cứng tới mức không còn càm giác rồi, sau khi nhanh chóng gửi cho Tiểu Tạ tin tức kia, kéo cao cổ áo len che nửa mặt, hai tay đút vào túi áo khoác, đi thẳng về phía trước.
Ngày hôm nay thời tiết không tốt, có tuyết còn có cả sương mù.
Đèn đường cùng với ánh đèn của hội sở hòa vào làm một, giống như cách một tầng sa mỏng, mơ hồ.
Kiểu Nhân cúi đầu, đầu óc vừa tỉnh táo được một lúc đã lại thấy buồn ngủ, hai mắt như díp lại. Mãi tới khi cằm chạm vào xương quai xanh cô mới giật mình tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn về đằng trước.
Không biết từ lúc nào trước mặt xuất hiện một người, trang phục màu đen, dáng đứng thẳng tắp. Kiều Nhân nâng tầm mắt, nhìn thấy bàn tay người đó buông xuống bên người, khớp ngón tay rõ ràng cân xứng, bàn tay trắng nõn bị không khí lạnh làm cho đỏ ửng.
Trực giác của cô cảm thấy dáng vẻ này quen quen, nhìn lên chút nữa quả nhiên thấy gò má quen thuộc.
Vừa mấy phút trước, nửa khuôn mặt này còn hiện ra trong tấm ảnh cô chụp.
Kiều Nhân thót tim, vốn muốn đi về phía trước nhưng chân không hề đưa ra mà lại chột dạ lùi về sau
Khoảng cách hai người giãn ra thành 1 mét.
Vào lúc này, chỉ cần người đàn ông kia không quay đầu lại, hoặc là khi quay đầu lại anh ta không nhận ra dáng vẻ lén lút của cô, bức ảnh của Từ Giai mới có thể có hi vọng nhìn thấy ánh mặt trời.
Lỡ như... không có lỡ như.
Đề phòng, Kiều Nhân lại lùi bước nữa.
Mà người đàn ông đứng đằng trước cô từ đầu tới cuối không hề có động tĩnh gì, dường như không nhận ra phía sau mình có người.
Một chiếc xe ô tô màu đen nhanh chóng chạy tới, sau đó dừng lại trước mặt anh ta.
Kiều Nhân cố giữ tỉnh táo mở to mắt, cô đứng sững tại chỗ nhìn anh ta mở cửa xe chỗ ghế phụ. Sau đó cô còn chưa kịp thở một hơi, trong nửa giây người đó đã thay đổi động tác, không ngồi vào bên trong mà trực tiếp đóng cửa lại.
Anh ta quay đầu nhìn cô.
Tầm mắt hai người cứ thế gặp nhau, đối diện một lát, người đàn ông mở miệng, âm cuối lên cao như đang nghi vấn:
"Kiều...... Nhân?"
Đầu óc cô phút chốc trống rỗng.
Trước đó không thấy rõ mặt nên không chú ý mấy, lúc này nhìn rõ mặt cô không muốn chú ý cũng khó.
Khuôn mặt đẹp như vậy, Kiều Nhân có ấn tượng sâu sắc.
Cô nhớ mình đã từng gặp qua, thế nhưng kí ức giống như những tấm ảnh bị đứt đoạn, phút chốc không nhớ nổi là ai.
Người đó cũng không cho cô thời gian hồi tưởng, tầm mắt nâng lên tới khuôn mặt cô.
"Phóng viên?"
"... Phải."
"Vừa nãy chụp ảnh?"
"..."
Không phải lần đầu tiên Kiều Nhân nghe thấy câu này, lời nói ra tám chín phần là uy hiếp muốn cô xóa ảnh.
Mặc dù so với những người trước kia, người đàn ông này có vẻ là chính nhân quân tử, nhưng căn bản mục đích giống nhau.
Quả nhiên một giây sau.
"Xóa được không?"
Kiều Nhân cố gắng bình tĩnh, giả vờ nhìn đi chỗ khác tỏ vẻ vô tội.
Anh ta cũng có thể tới kiểm tra điện thoại của cô ngay lập tức.
Còn chưa kịp nghĩ ra cách đối phó, người đó lại nói: "Không xóa cũng được."
Kiều Nhân xoay người.
Người đàn ông đứng dưới ánh đèn đường, áo choàng dài màu đen, sơ mi trắng, cà vạt thuần một màu đen. Anh ta giơ tay, cúi đầu hờ hững nhìn đồng hồ.
Kiều Nhân cũng liếc nhìn, nhưng là nhìn đồng hồ trên tay cô.
9:45 phút tối.
Một giây sau, Kiều Nhân còn chưa kịp nghĩ xem anh ta nhìn đồng hồ làm gì, đã nghe thấy giọng nói truyền tới:
"Cho em một phút..."
Anh ta nâng tầm mắt nhìn cô, hơi nheo mắt lại:
"Nhớ xem tôi là ai."
Kiều Nhân lén nuốt nước bọt, nhận ra bên dưới mặt phải của anh ta có một cái nốt ruồi nhỏ, đấu tranh một lúc vẫn không nhớ ra nổi.
Đúng lúc đó, cửa sổ xe bên ghế phụ đột nhiên hạ xuống, có người gọi anh ta: "Hàn Thanh?"
Hai chữ này đối với Kiều Nhân mà nói không khác gì cho than để sưởi ấm vào ngày tuyết rơi, cô chớp mắt một cái bật ra: "Hàn..."
Người kia ngước mắt, đôi mắt vẫn nheo lại: "Hàn gì?"
Kiều Nhân thật sự là đã từng gặp anh ta rồi.
Nhưng tên thì cô thật sự không nhớ ra, cô chỉ nhớ lần đầu tiên gặp là trong đám cưới của mẹ cô - Tống nữ sĩ và người chồng hiện tại của bà - Ngụy Diên.
Cô gặp anh ta mấy lần.
Dựa theo vai vễ... Chắc là phải gọi bằng chú.
Bàn tay Kiều Nhân siết chặt điện thoại trong túi áo khoác, xem xét qua một lần cái tên "Hàn Thanh" mà người trong xe vừa gọi, chần chừ mở miệng: "Hàn... Chú Hàn?" (Hàn thúc thúc =))))))
Dứt lời, người kia càng cau mày sâu hơn.
Anh ta day day huyệt thái dương, liếc mắt nhìn cô một cái, khóe môi hơi giật giật.
Người trên xe đã chờ tới mức thiếu kiên nhẫn: "Đại thiếu gia, cậu có định lên xe không thế? Hôm nay mấy độ cậu biết không?"
Đại thiếu gia không biết có biết hay không nhưng Kiều Nhân thì biết.
Âm ba độ, mặt đất cũng phải đóng băng luôn rồi.
Cô đã chịu lạnh cả nửa ngày rồi.
Người đàn ông lại liếc nhìn cô từ đầu đến chân, sau khi nhìn xong nửa câu thừa thãi cũng không để lại cho cô, lập tức mở cửa lên xe.
Phó Yến đợi trong xe cả nửa ngày, lúc này lại không vội vã lái đi. Anh ta mở điều hòa ấm lên một chút, quay đầu nhìn người bên cạnh đang bắt đầu đeo kính mở tài liệu ra.
"Công việc ở nước ngoài xử lý gần xong rồi?"
"Vẫn còn một chuyên đề nữa." Người đàn ông cúi đầu, cong ngóng tay mở tập tài liệu ra.
Dừng mấy giây, "Cô ấy vừa gọi tôi là gì?"
"Ai?"
Người đàn ông nghiêng đầu hất cằm ý, nhìn vào gương chiếu hậu thấy Kiều Nhân đang kéo chặt áo choàng dậm chân.
Phó Yến ngộ ra: "Chú Hàn."
"..."
"Cậu đổi họ à?"
Người đàn ông không thèm trả lời, ngón tay nhẹ đẩy chiếc kính trên sống mũi, mãi tới khi nhìn qua gương chiếu hậu thấy tiểu cô nương xinh đẹp đã lên xe, anh ta mới cười nhẹ: "Đổi cái đầu cậu."
Chú Hàn.
Dù mắt có kém cũng không thể nhìn thành như vậy được.
Bên trong gương chiếu hậu đã không còn ai, tầm mắt người đàn ông vẫn cố định vào đó:
"Cho dù điều đó là sự thật."
Xem thêm...