Kiều Nhân vốn muốn tiếp tục nói về chủ đề này mấy câu, kết quả anh vừa dứt lời cô liền quên hết những lời cần nói, cứ thế nghẹn họng, sửng sốt vài giây mới hạ giọng trách: "Anh có thể nghiêm túc một chút không?"
"Anh không nghiêm túc chỗ nào?"
Giọng anh cũng trầm xuống, anh hơi nghiêng người, nói thật chậm rãi: "Thích em không phải là chuyện nghiêm túc à?"
Kỷ Hàn Thanh và cô rõ ràng không cùng trình độ.
Hoặc phải nói là giữa phụ nữ và đàn ông, từ lúc sinh ra trong người đã có sự khác biệt, thái độ và cách thức đối với chuyện tình cảm hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Nếu như Kiều Nhân thích một người, tuyệt đối sẽ không ngày nào cũng nói ra miệng.
Nhưng Kỷ Hàn Thanh thì không như vậy, bất kể là chuyện gì anh đều có thể chuyển sang vấn đề thích cô.
(Chú Kỷ mặt cũng quá là dày đi =)))))
Kiều Nhân vẫn cảm thấy anh không nghiêm túc, hơi bĩu môi.
Lời đàn ông như gió thoảng mây bay, căn bản cô không thể tin được.
Yên tĩnh vài giây, Kiều Nhân lại nghĩ tới đề tài vừa rồi, hơi đảo mắt nhìn anh: "Ý tôi muốn hỏi là khi nào anh vắt đầu yêu thích..."
"Khi nào thì bắt đầu thích em?"
Kỷ Hàn Thanh mỉm cười, chớp mắt nhẹ nhàng nói: "Kiều Nhân, anh nghiêm túc thích em."
Cổ họng Kiều Nhân nghẹn lại, không nói nữa, lặng lẽ quay đầu sang hướng khác.
Từ Hàng Châu bay đến Bắc Thành mất hơn hai tiếng.
Kiều Nhân nhắm mắt hơn một tiếng, khoảng nửa tiếng trước khi máy bay hạ cánh cô mới tỉnh dậy, một nữ tiếp viên chân dài eo thon đang đi về phía họ: "Tiên sinh, ngài cần dùng đồ uống không ạ?"
Một tiếng đồng hồ cô ngủ không được sâu giấc, mơ hồ cảm thấy có người làm phiền bên cạnh, giọng không lớn nhưng liên tục xuất hiện, chính là giọng của người vừa mới hỏi câu trên.
Kiều Nhân lần đầu tiên gặp một nữ tiếp viên hàng không nhiệt tình như vậy, ngẩng đầu nói: "Tôi cần, cảm ơn."
Nữ tiếp viên này vẫn đang giữ tư thế cúi người, toàn bộ sự chú ý đặt lên người đàn ông, đột nhiên nghe thấy giọng nữ ở bên cạnh xen ngang. Cô ấy sửng sốt một chút rồi mới đứng thẳng dậy, "nụ cười lộ tám chiếc răng" tiêu chuẩn trở nên cứng nhắc, sau đó mới đáp lại một tiếng rồi đi lấy nước cho cô.
Kiều Nhân hơi khát nước thật, vì mới tỉnh ngủ nên cổ họng hơi khô, cô đưa tay nhẹ nhàng xoa cổ họng sau đó quay đầu sang nhìn người đàn ông lúc nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt bên cạnh.
Liếc nhìn, Kiều Nhân thu lại tầm mắt, tiện tay mở quyển tạp chí ra xem.
Hình như đã một tuần cô không đọc tạp chí rồi, đột nhiên mở ra xem, nhìn trang đầu tiên một hồi lâu mà vẫn không thấy có hứng thú,
Cô nhìn chằm chằm dòng chữ đầu tiên một lát, sau đó trực tiếp lật tới trang giữa xem tin tức giải trí. Nửa phút sau, đang đọc một tin bát quái, Kiều Nhân đột nhiên cảm thấy phong cách viết này hơi quen quen.
Lật trang bìa nhìn một cái, quả nhiên là tạp chí mà trước kia cô thực tập.
Tạp chí phát hành theo quý, đã xuất bản được một thời gian rồi.
Kiều Nhân rảnh rỗi lật qua lật lại tới phát chán, mấy tờ cuối cùng vừa lướt qua, một vài chữ trên trang giấy thoáng qua trước mắt cô. Động tác của cô dừng lại ngay lập tức, rồi lật trở lại.
Góc dưới bên phải là chuyên đề về nhân vật nổi tiếng, điểm qua tên của bốn, năm người gì đó. Ngay dưới tiêu đề, hai chữ "Tạ Ninh" nằm ở sau chữ phóng viên.
Hình như lần trước Tiểu Tạ gọi cô nhờ hỗ trợ về đề tài.
Kiều Nhân nhìn xuống, lúc đọc tới dòng thứ chính rốt cục cũng nhìn thấy tên Kỷ Hàn Thanh.
Tiểu Tạ viết về anh rất đơn giản, rõ ràng, ngắn gọn: "Theo một người họ Kiều nắm được thông tin tiết lộ, người này tuổi trẻ tài cao, độc thân."
Kiều Nhân: "..."
Khỏi cần nói, "một người họ Kiều nắm được thông tin" dưới ngòi bút của Tiểu Tạ chính là cô.
May mà phần tin này chiếm vị trí không nhiều, lại là chuyên đề về nhân vật, bình thường ít có độc giả chú ý. Kiều Nhân thở phào, lén lút che quyển tạp chí lại rồi đưa tay ra, quay đầu hỏi Kỷ Hàn Thanh: "Có bút không?"
Kỷ Hàn Thanh cau mày nhìn cô.
Nữ tiếp viên hàng không đúng lúc quay lại, bê một cốc nước tới.
Kiều Nhân nhất thời quên mất mình đang trăm đắng nghìn cay che quyển tạp chí, cứ thế đưa tay ra nhận lấy cốc nữa, lúc thu tay về người đàn ông bên cạnh đúng lúc đưa bút sang.
"Cảm ơn."
Kiều Nhân đặt cốc nước sang một bên, nhận lấy cái bút bắt đầu tô lên trang tạp chí.
Kỷ Hàn Thanh liếc nhìn, vừa vặn nhìn thấy nha đầu này đang tô đen tên của anh, còn tô đi tô lại mấy lần, mãi tới khi mấy chữ kia hoàn toàn bị che lấp mới thôi.
Kiều Nhân vẫn đang chìm đắm trong thế giới của mình, sau khi bôi đen tên của Kỷ Hàn Thanh xong vẫn chưa cảm thấy yên tâm, cô lại cẩn thận tô nốt lên hai chữ "họ Kiều".
Hai phút sau, rốt cục trong tin tức này cũng không nhìn ra bóng dáng của cô và Kỷ Hàn Thanh nữa. Kiều Nhân hài lòng, vừa định thở phào một cái liền nghe thấy giọng anh vang lên bên tai, trầm lắng, giọng nhẹ nhàng mang theo cả hơi thở của anh:
"Mượn bút của anh là để bôi đen tên anh à?"
Kiều Nhân còn chưa kịp nhấc bút lên, cứng đờ như bị điểm huyệt.
"Quyển tạp chí này một tháng ít nhất cũng phát hành mấy vạn bản... Chi bằng em tô đen hết mấy vạn bản đó đi?"
Kiều Nhân: "..."
"Tô đen làm gì?"
Đúng là cô cũng chẳng muốn làm gì cả.
Chỉ là "một người nắm được thông tin" này thật sự không hề biết chuyện sẽ lên tạp chí, hơn nữa cũng không hề đồng ý, sau khi tô đen rồi ít ra còn có thể tự lừa mình dối người, giả vờ không nhìn thấy câu đó.
Tâm tư của Kiều Nhân rất đơn giản, từ trước đến giờ muốn gì thì sẽ làm cái đó, lúc buồn chán tâm huyết dâng trào nên tô đen một hồi, ai mà nghĩ tới lại bị người trong cuộc nhìn thấy?
"Sao không nói gì?"
Kiều Nhân giả vờ bình tĩnh đóng nắp bút lại, sau đó ngước mắt nhìn anh.
Lúc Kỷ Hàn Thanh nói chuyện đã hơi nghiêng người về phía cô, Kiều Nhân lại đang ngẩng đầu lên, khoảng cách giữa hai người chớp mắt được thu hẹp lại rất nhiều.
Một người ngẩng đầu, một người cúi đầu.
Kiều Nhân khẽ nuốt nước bọt, đột nhiên nhớ tới trước đó hình như có ai từng nói là tư thế như vậy phù hợp nhất để hôn.
Thiên thời địa lợi, chỉ là không có nhân hòa.
Giữa chốn công cộng, trước nay Kỷ Hàn Thanh vẫn luôn khống chế bản thân, Kiều Nhân mím môi, sau đó chậm chạp đáp:
"Tô chơi thôi."
Tốc độ nói của cô giảm đi, một câu nói mất mấy giây, sau khi nói xong còn đưa tay xoa xoa tai, vừa định chuyển tầm mắt đi nơi khác liền nghe thấy anh hỏi: "Sao không hỏi anh vì sao sáng nay lại hôn em?"
Thật ra Kiều Nhân không có ý định hỏi.
Trước nay cô không muốn nói tới chủ đề này, nhưng bỗng nhiên Kỷ Hàn Thanh nói vậy, cô cứ thế bị anh thôi miên, suy đoán một câu:
"Bởi vì tôi làm bắn bọt kem đánh răng lên tay anh à?"
Đoán tới đoán lui chỉ nghĩ ra mỗi chuyện này.
Người đàn ông này vừa nhìn đã biết là có bệnh sạch sẽ, lúc tức giận có thể nảy sinh thú tính.
"Không phải," Kỷ Hàn Thanh mỉm cười: "Bởi vì đêm qua nấu mì cho em."
Kiều Nhân chớp mắt hai lần, sau đó nghe thấy anh nói: "Chỉ muốn đòi lại chút tiền công thôi."
"..."
Cho nên hôn cô một cái đổi lấy một bát mì?
Nụ hôn này cũng không biết có được gọi là đáng giá không nữa. Kiều Nhân còn chưa nghĩ ra đáp ná, giọng anh lại sát bên cạnh:
"Món nợ sáng hôm nay..."
Kiều Nhân vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ về nụ hôn, nửa câu sau của Kỷ Hàn Thanh vừa mới lọt vào trong tai, trên môi đột nhiên cảm thấy mềm mềm.
Cảm giác đến rất nhanh và rõ ràng hơn nhiều so với suy nghĩ, Kiều Nhân vẫn đang nín thở, cung phản xạ còn chưa kịp hoạt động, hai tai đã nóng bừng, đỏ ứng lên.
Cô vốn cho rằng ở nơi công cộng như trong máy bay, cho dù không được xem là trước mặt bàn dân thiên hạ, nhưng chỉ cần hành khách bên cạnh quay đầu sang, hoặc là nữ tiếp viên hàng không kia lại đi tới hỏi có cần giúp gì không... là có thể nhìn thấy hai người họ.
Kiều Nhân vừa nghĩ thế, liền nghe thấy có tiếng bước chân tới gần.
Chắn là nữ tiếp viên nhiệt tình lại tới rồi.
Kiều Nhân vừa định đưa tay đẩy khuôn mặt anh ra, tạp chí trong tay đã bị người ta lấy đi mất. Sau đó khi nữ tiếp viên kia vừa phát ra hai chữ "Tiên sinh", quyển tạp chí liền được giơ lên, hoàn toàn che đi khuôn mặt hai người.
Nữ tiếp viên hàng không: "... Xin lỗi, đã làm phiền rồi."
Tiếng bước chân rất nhanh rời đi.
Nụ hôn lần này rất ngắn ngủi, chỉ có mười mấy giây, đợi tới khi tiếng bước chân của nữ tiếp viên hàng không hoàn toàn biến mất, anh liền rời khỏi môi cô.
Cùng lúc đó, tạp chí được anh đặt xuống: "Lần này mới đúng."
Kiều Nhân mất mấy giây mới ghép được câu nói này với nửa câu trước đó của anh.
Vì thế ý của Kỷ Hàn Thanh chính là, lần này mới là tính toán món nợ bọt kem đánh răng lúc sáng nay.
Kiều Nhân vừa quay đầu, vốn định nhìn Kỷ Hàn Thanh, kết quả hành khách nam trẻ tuổi ngồi ở hàng ghế bên cạnh bỗng nhiên mắt đối mắt với cô.
Người kia đang uống nước, lúc này cốc nước đặt trên môi, nhưng nửa ngày không chuyển động, tròn mắt nhìn hai người chằm chằm.
Khá quen.
Kiều Nhân cũng nhìn anh ta, một lát sau, ngay khi hình ảnh quen thuộc của người đó lướt qua trong đầu cô, dường như sắp nhớ ra người đó là ai, quyển tạp chí bị giơ lên một lần nữa che đi tầm mắt của cô: "Đừng nhìn."
Kiều Nhân: "..."
Suy nghĩ của cô cứ thế bị cắt ngang.
Giọng Kỷ Hàn Thanh có chút khàn khàn, trầm lắng: "Tại sao không muốn tìm bạn trai?"
Người này chuyển đề tài rất nhanh, hoàn toàn có tác dụng dẫn dắt.
Kiều Nhân sửng sốt vài giây, sau đó đẩy tạp chí ra nhìn anh, khóe miệng cô hơi cong lên, sau đó nói từng chữ từng chữ:
"Có lẽ cũng không phải là không muốn tìm."
SPOIL Chương 34:
Kiều Nhân càng ngày càng không muốn tìm bạn trai, vốn định là trong mấy năm tới không nghĩ đến chuyện này. Nhưng sau khi gặp Kỷ Hàn Thanh, dường như bỗng nhiên cô cũng không còn bài xích như trước nữa.
Kỷ Hàn Thanh lại hỏi: "Vậy lúc nào thì em muốn tìm?"
"Không biết. Có thể là một tháng, cũng có thể là một năm."
Ánh mắt Kỷ Hàn Thanh dường như càng sâu hơn.
"Còn xem biểu hiện của anh thế nào."
Xem thêm...