Kiều Nhân căn bản không nghĩ ra ở nơi này, ngoại trừ cô, Kỷ Hàn Thanh còn có thể tìm người phụ nữ nào khác.
Mặt cô càng lúc càng xịu xuống, giẫm lên một viên sỏi ở dưới chân sau đó dùng sức đá ra xa, chạm vào một tảng đá to tạo ra âm thanh lanh lảnh.
Kiều Nhân ngước mắt nhìn anh: "Nữ nào..."
Còn chưa hỏi hết, đùi đã bị một cánh tay ôm lấy, lực không lớn nhưng quá bất ngờ nên suýt nữa Kiều Nhân đã nhào ra phía trước, cố gắng mới đứng vững được.
Lúc này cô bé trốn ở phía sau cô, đầu kề sát trên lưng cô sau đó đưa mắt thăm dò phía trước.
Cô bé tên là Xuân Vũ.
Không phải là một cái tên đang "hot" nào đó mà là xuân phong hóa vũ* - Xuân Vũ.
(Xuân phong hóa vũ: Mưa thuận gió hòa.)
Cha mẹ Xuân Vũ không được học hành gì, dường như tất cả mọi kiến thức có được đã dùng để đặt ra cái tên này.
Kiều Nhân xoay người, đưa tay xoa đầu cô bé.
Kết quả vừa cúi đầu liền phát hiện ra, cô bé này đang nhìn bạn trai mình.
Chớp mắt rồi chớp mắt, tội nghiệp.
Trong đầu Kiều Nhân bỗng có thứ gì đó vụt qua.
Còn chưa rõ ràng, Xuân Vũ đang càng ôm chân cô chặt hơn, nhỏ giọng dò hỏi có chút mong chờ: "Chú Kỷ, là chú ạ?"
Câu nói này trùng hợp với ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu Kiều Nhân.
Kiều Nhân vừa quay đầu, thoáng thấy ánh mắt Kỷ Hàn Thanh trở nên dịu dàng hơn một chút.
".........."
Vừa nãy anh không nhìn cô như vậy.
Kỷ Hàn Thanh hơi ngồi xổm xuống, vẫy tay với Xuân Vũ.
Cô bé kia rõ ràng không thể tin nổi, lại xác nhận một lần nữa, "Đúng là chú sao?"
Rốt cục anh cũng lên tiếng: "Thật."
Tiếng nói vừa dứt, anh ngước mắt nhìn về phía Kiều Nhân.
Cô gái này đang cong môi, trên gương mặt trắng trẻo không có một chút son phấn nào, tựa như đóa hoa sen thanh tao. Nhưng cả người lại tỏa ra vị chua của giấm ủ lâu năm.
Kỷ Hàn Thanh khẽ cười, lấy lại tinh thần, cô bé ở phía sau Kiều Nhân đã nói: "Cháu nghe chú xa lạ nói chú rất bận, còn tưởng là chú sẽ không tớ."
Kiều Nhân phát hiện, cô bé nhỏ tuổi này đúng là có cách đối xử khác biệt.
Khi nói chuyện với cô thì dùng tiếng địa phương nhưng khi nói chuyện với Kỷ Hàn Thanh thì khác, rõ ràng là thể hiện ra trạng thái tốt nhất của mình.
Tốt lắm, cô giống như người thứ ba thế này.
Kiều Nhân tức giận không có chỗ phát, lui về phía sau nửa bước, kết quả không cẩn thận vấp phải một cục đá ở phía sau, bước chân cũng lệch đi.
Một giây trước khi cô ngã xuống, phía sau có người đỡ lấy cô.
"Chị Kiều, cẩn thận."
Kiều Nhân khẽ nói cảm ơn, hơi nhướng mày, sau đó ngước mắt lên nhìn. Cô thấy Kỷ Hàn Thanh đang nhìn chằm chằm vào chỗ Lục Kỳ đặt tay lên người cô, hơi nhíu mày.
Được rồi, hòa nhau.
Mắt Kiều Nhân cong lên như vầng trăng khuyết, một giây sau liền bình thường trở lại.
Ấu trĩ, cô tự xem thường bản thân.
Đôi môi của Kiều Nhân cũng hạ xuống, dịu dàng mở miệng: "Xuân Vũ, chị đưa em về lấy quà."
Dù sao Xuân Vũ cũng vẫn là trẻ con, vừa nghe thấy vậy liền lập tức thuận theo chiều gió, chạy về chỗ Kiều Nhân nắm tay cô.
Sau đó cô bé nhìn Kiều Nhân một chút, lại nhìn sang Kỷ Hàn Thanh, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại: "Chị, chị nhỏ hơn so với chú rất nhiều tuổi sao?"
Đối với nhận thức non nớt của cô bé, chênh lệch trong cách xưng hô của hai người không phải chỉ lớn một cách bình thường đâu.
Kiều Nhân nắm chặt tay cô bé, sau đó "Ừ" một tiếng, "Nhỏ hơn rất nhiều."
Hai mắt Lục Kỳ tỏa sáng.
Đây chính là minh chứng cho câu "Trâu già gặm cỏ non".
Cậu ta hào hứng nhắn tin vào trong nhóm chat: [Khiếp sợ! Thanh niên tuổi trẻ tài cao nào đó bị xác nhận là trâu già gặm cỏ non, hiện tại mặt đen tới mức có thể sánh ngang với mực rồi!]
Bệnh nghề nghiệp, Lục Kỳ kể chuyện bát quái cũng phải viết như tiêu đề tin tức.
Đương nhiên là cách nói phóng đại.
Nét mặt Kỷ Hàn Thanh chỉ có một chút biến hóa thôi.
Một khi tin tức được phát đi, sẽ gây ra xôn xao náo nhiệt.
Trong nhóm chat lập tức thảo luận về đề tài này.
Lục Kỳ rất hào hứng cùng bàn tán, lúc ngẩng đầu lên thì ba người phía trước đã đi xa được hơn năm mét.
Một nam một nữ, một người cao lớn một người nhỏ nhắn.
Ở giữa còn dắt tay một cô bé tết tóc hai bên.
Nhìn giống như một gia đình ba người, vui vẻ ấm áp.
Lục Kỳ bắt đầu tự ngẫm về bản thân.
Cậu ta tiếp tục yên lặng vừa đi theo sau ba người vừa ăn cẩu lương, không có một chút mục tiêu nào trong đầu.
Kiều Nhân ở bên này vẫn chưa hết tức giận.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại thật sự không biết mình tức giận ở chỗ nào. Cô nói năng cũng ít hẳn đi, từ lúc ăn cơm đến lúc đi ngủ đều không nói gì nhiều.
Ngay cả khi tổ chức sinh nhật cho Xuân Vũ cũng chỉ hát bài chúc mừng sinh nhật.
Cùng đồng thanh hát với cô giáo Tiểu Diệp.
Cô giáo Tiểu Diệp đưa quà cho Xuân Vũ, đến nhanh đi cũng nhanh.
Nhưng chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, cô lại phát hiện ra Kỷ Hàn Thanh nhìn cô giáo tới gần hai phút.
Giữa chừng anh còn cầm điện thoại đi ra ngoài, không biết lén lút làm chuyện gì.
Một đám lửa giận trong lòng Kiều Nhân tưởng đã tắt lại cháy lên hừng hực.
Đợi sau khi tổ chức sinh nhật và đưa Xuân Vũ về nhà xong, Kiều Nhân liền bắt đầu tính sổ với anh từng chuyện một.
Chỗ ngủ trong nhà người dân là giường đắp bằng đất. Kiều Nhân lớn như vậy rồi nhưng chưa từng gặp nơi nào như thế này, tuy trong phòng có chút ẩm thấp nhưng mấy ngày nay cô đều rất vui vẻ.
Hôm nay là ngày đầu tiên ở thôn Khúc Dương mà cô thấy không vui.
Kiều Nhân nằm lì trên giường, duỗi thẳng chân ra sau đó giơ lên, khẽ đung đưa: "Hôm nay anh tới là vì muốn tham gia sinh nhật Xuân Vũ sao?"
Kỷ Hàn Thanh đang cởi quần áo.
Một lát sau, anh quay đầu nhìn cô: "Tới thăm em."
Kiều Nhân khẽ hừ, buổi chiều anh đâu có nói như vậy.
Kỷ Hàn Thanh thoáng nhìn vẻ mặt của cô.
Không tin, nhưng lại âm thầm vui vẻ.
Vẻ mặt bối rối của cô cũng rất đáng yêu.
Nụ cười trên môi Kỷ Hàn Thanh cũng rộng hơn.
Anh nói thật.
Trước đó, Lục Kỳ gửi ảnh cho anh, anh muốn mỗi ngày đều có thể được nhìn thấy cô một cách chân thực. Gửi ảnh rồi thì sao đây?
Muốn gặp mặt vô cùng, đưa tay ra là có thể ôm Kiều Nhân vào lòng.
Trong thôn không có nhà tắm và vòi hoa sen, Kỷ Hàn Thanh làm ướt khăn mặt sau đó lau người qua. Anh đứng quay lưng về phía Kiều Nhân, nghe thấy giọng cô nhẹ nhàng vang lên phía sau: "Vừa nãy anh cứ nhìn cô giáo Diệp."
"Ừ."
Anh lại không thèm phủ nhận.
Kiều Nhân tức đến mức suýt nữa đã nhảy ra khỏi giường,
Cô cảm thấy kể từ lúc bắt đầu hẹn hò với Kỷ Hàn Thanh, cô càng lúc càng không thể khống chế được tình cảm của bản thân. Sau khi nhẫn nhịn hít thở mấy lần, vừa định nói gì đó, người phía trước đã ném khăn mặt đi rồi xoay người lại, sau đó bước về phía bên này.
"Bạn gái cũ của người quen."
"..........À."
Dừng một chút, Kiều Nhân lại hỏi: "Ai vậy?"
"Em không quen."
Kiều Nhân cũng không dính chặt lấy chủ đề này, hỏi sang chuyện khác: "Cô ấy đẹp hay là em đẹp?"
"Không phải em đã hỏi rồi sao?"
Kiều Nhân: "........."
Thì không thể hỏi lại một lần chắc.
Kỷ Hàn Thanh chỉ cách cô khoảng nửa mét, sau đó anh cúi đầu nhìn cô, toàn bộ mùi hương mát lạnh quen thuộc trên người anh bao trùm trước mặt cô.
Trái tim Kiều Nhân rung động.
Anh ghé sát môi vào bên tai cô, thấp giọng thì thầm: "Em đẹp."
Trái tim Kiều Nhân càng loạn nhịp hơn.
Vừa mới bối rối, màn hình điện thoại đã được đưa tới trước mặt, Kỷ Hàn Thanh lặp lại câu hỏi này một lần: "Cậu ta đẹp hay anh đẹp?"
Màn hình bật sáng, trên đó có bức ảnh một chàng trai.
Người này quả thật nham hiểm.
Lại dùng ảnh đại diện của Kiều Nhân đem ra so với anh.
Kiều Nhân nhìn chằm chằm vài giây, "Nói thật hay nói dối?"
"Nói dối."
"Anh đẹp."
"Nói thật thì sao?"
Kiều Nhân khẽ nuốt nước bọt, tổng kết bằng bốn chữ: "Khuôn mặt siêu đẹp trai."
Cô chỉ vào người trong tấm ảnh đại diện.
Lời editor: Bà tác giả quá đáng thật sự luôn :])) Chú Kỷ chỉ hơn chị Kiều có 5 tuổi, bình thường xưng hô thì là do vai vế quan hệ giữa hai gia đình. Chứ thật sự chú Kỷ có già tới nỗi gặp ai cũng bị troll kiểu gọi là "chú" trong khi gọi bạn gái chú là "chị" không? :])
Kiều Nhân cảm thấy mình không hề khoa trương một chút nào.
Cô chưa từng gặp người nào có thể chụp ảnh chứng minh thư mà lại đẹp như vậy.
Nhưng lời nói thật này đương nhiên khiến Kỷ Hàn Thanh không hài lòng. Anh càng cúi thấp đầu hơn, ghé sát vào vành tai Kiều Nhân sau đó nhẹ nhàng cắn một cái: "Trả lời câu hỏi của anh."
Những lời này của anh ẩn chứa ý uy hiếp và cảnh báo.
Tai Kiều Nhân từ từ nóng lên.
Cô biết lúc này không thể tự đẩy mình ra trước họng súng, nhưng tầm mắt lại không kìm được liếc nhìn lên màn hình điện thoại của Kỷ Hàn Thanh một cái. Vừa liếc mắt qua, còn chưa kịp nhìn gương mặt kia cho rõ ràng thì màn hình đã bị người nọ tắt đi.
Kiều Nhân chưa nhìn được.
Cô mím môi, "Đương nhiên vẫn là anh đẹp."
Cô nào dám nói là người khác đẹp!
Hàm răng trên vành tai cô dường như dùng sức cắn mạnh hơn, Kiều Nhân chỉ cảm thấy chỗ bị cắn kia càng lúc càng nóng, sau khi nóng lên lại cảm thấy ngứa.
Trong đầu Kiều Nhân dường như có từng chùm pháo hoa đang nổ tung khắp nơi.
Cô rụt vào trong chăn, "Đó là ai vậy?"
"Muốn biết à?" Kỷ Hàn Thanh liếc mắt nhìn cô một cái, cười nhạt: "Không nói cho em biết."
Kiều Nhân: "..........."
Thật ra Kỷ Hàn Thanh không nói thì trong lòng Kiều Nhân cũng âm thầm đoán được.
Tám phần là bạn trai cũ của cô giáo Diệp.
Cũng chính là "Bác sĩ Đường tương lai" mà lần trước Phó Yến nhắc đến.
Tên là gì thì Kiều Nhân không biết rõ.
Cô không truy hỏi Kỷ Hàn Thanh nữa, trở mình, giơ tay sờ sờ vành tai đang không ngừng bốc hỏa của mình, cố gắng co người vào trong chăn: "Không nói cho em thì thôi."
Chuyến đi công tác tới thôn Khúc Dương, mấy ngày vừa rồi đã gần như hoàn thành xong công việc.
Nói không chừng ngày mai còn có một chút thời gian để ngắm cảnh đẹp.
Kiều Nhân nhắm mắt lại, thầm lên kế hoạch ngày mai trong đầu.
Luồng nhiệt bên tai biến mất, sau đó ánh đèn trong phòng tối đi.
Kiều Nhân khẽ nín thở, chăn sau lưng bị lật lên, nhanh chóng có người nằm xuống.
Kiều Nhân nhắm mắt nằm hơn nửa ngày, sau đó lại mở ra.
Lặp đi lặp lại, không ngủ được.
Kiều Nhân chớp chớp mắt, đưa ngón tay lên miệng, lén lút cắn móng tay.
(=.=") Đúng lúc này người phía sau vươn tay ra ôm chặt lấy eo cô. Kiều Nhân hoảng sợ, hàm răng dùng sức không nặng không nhẹ cắn lên ngón trỏ một cái. Trong miệng phát ra âm thanh mơ hồ "A" một tiếng.
Cánh tay anh đặt trên eo cô cứng lại.
"Tiếng A này của em, anh có thể nghĩ là dục cầu bất mãn* không?"
(*Dục cầu bất mãn: Không được thỏa mãn mong muốn.) Kiều Nhân lập tức rút ngón tay ra, ngậm miệng không nói gì.
Lồng ngực ấm áp và vững chãi của anh dán sát vào lưng cô, cằm nhẹ nhàng đè lên vai cô, "Tức giận à?"
Kiều Nhân bám theo lời anh, không nặng không nhẹ "Ừm" một tiếng.
"Anh cũng tức giận."
Kiều Nhân: "........"
Đại khái là vì cô khen bác sĩ Đường có khuôn mặt siêu đẹp trai.
Gáy Kiều Nhân ấm áp, cô theo bản năng lại muốn cắn móng tay, vừa đưa tay lên nửa chừng thì kìm lại thu về.
Cũng không biết rốt cục gọi là giành được thắng lợi hay là hòa nhau một ván, Kiều Nhân tưởng tượng ra cảnh anh ghen mà cảm thấy tâm trạng rất tốt, khóe môi cong lên, quyết định cố gắng khen ngợi anh hai câu: "Bác sĩ đường là khuôn mặt siêu đẹp trai, anh là đẹp trai tới mức quỷ thần đều phải ghen tị."
Nói cái gì vậy.
Không ngờ cô có thể nói ra miệng mấy lời này.
Kỷ Hàn Thanh khẽ cười, đuôi mắt cong lên, đôi mắt trong đêm tối sáng rực.
Anh rất thỏa mãn.
Không bận tâm việc cô nhắc tới ma quỷ.
Kỷ Hàn Thanh nhắm mắt lại, ôm người phía trước vào trong lòng. Vài giây sau, anh mới nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Kiều Nhân vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ. Nửa phút trôi qua, hơi thở của người sau lưng đều đều, bàn tay đang đặt trên eo cô buông lỏng ra.
Kỷ Hàn Thanh ngủ rồi.
Không hề có bất kì hành động động chạm nào tới cô... Không hề có hành động thân mật trước.
Quả thật là hiếm có.
Kiều Nhân ngoan ngoãn nằm im.
Sau khi nghe tiếng thở của anh vài phút, nhịp tim cũng dần dần bình ổn lại, cô mới co người vùi vào trong lòng anh, điều chỉnh tư thế thoải mái rồi ngủ say.
Kiều Nhân bị đánh thức.
Cũng không biết là mấy giờ, vừa mở mắt đã thấy bên ngoài vẫn tối đen.
Không biết có phải do thời tiết xấu nên vẫn chưa thấy được bình minh hay không. Kiều Nhân dụi mắt, lúc đang định trở mình ngủ thêm một lúc nữa thì nghe thấy có người gõ cửa.
Tiếp theo chính là tiếng gọi tên bọn họ.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng ầm ầm, giống như tiếng sấm nhưng nặng nề hơn tiếng sấm nhiều.
Kiều Nhân gần như tỉnh táo trong nháy mắt.
Chỉ là thần trí tỉnh táo, mắt cô vẫn díp lại không mở ra nổi, cố gắng dụi mắt mấy cái. Vừa ngồi dậy liền có một bộ quần áo rơi xuống vai: "Mặc quần áo vào."
Giọng Kỷ Hàn Thanh vang lên trong bóng đêm, cách cô không xa.
Có thể nói Kiều Nhân tin tưởng anh vô điều kiện. Cũng không hỏi vì sao, cầm quần áo lên, sau vài giây thích ứng với bóng tối mới bắt đầu mặc lên người.
Vừa mới mặc xong, cửa đã bị người bên ngoài dùng xẻng phá tung ra.
Tiếng của dân làng hòa với tiếng gió cùng truyền tới, tốc độ cực nhanh, Kiều Nhân mơ màng nhưng vẫn nghe được vài từ mấu chốt.
Sạt lở đất.
Suýt chút nữa cô đã quên mất, thôn Khúc Dương là nơi thường xuyên xảy ra sạt lở đất.
Không có cửa che chắn, gió ở bên ngoài thốc thẳng vào phòng. Kiều Nhân vừa rụt người lại, bả vai đã ấm áp, "Ngây ngốc gì thế?"
Kỷ Hàn Thanh đã xuống giường, cầm giày lưu loát đi vào chân cho cô, "Muốn cùng anh chết vì tình à?"
Kiều Nhân lập tức hồi phục tinh thần.
Cô chưa từng trải qua thiên tai nào giống như sạt lở đất, tuổi chưa lớn, lúc này không khỏi cảm thấy sợ hãi, ngay cả tâm tư phản bác lại Kỷ Hàn Thanh cũng không có, ôm chăn nhảy xuống giường.
Người trong thôn đã bắt đầu kéo nhau chạy lên chỗ cao.
Kiều Nhân thấy Lục Kỳ bị kẹp giữa đám đông người dân, khuôn mặt đờ đẫn, giống như mộng du.
Không biết vì sao cô lại cảm thấy buồn cười.
Bên ngoài gió lạnh hơn, may là Kiều Nhân đã quấn chăn chạy ra. Cô gần như được người phía sau ôm vào trong lòng chạy lên chỗ cao. Bởi vì xảy ra tình huống bất ngờ nên lúc này cô cực kì ngoan ngoãn.
Tim rớt xuống tới bụng.
Cả vùng này đều là nơi đất đá bị cuốn trôi.
Thôn Khúc Dương vẫn còn khá tốt, người dân có ý thức phòng tránh, sạt lở đất cũng không gây ra quá nhiều ảnh hưởng nghiêm trọng tới bọn họ.
Không hề hoảng sợ.
Sau khi tới được nơi an toàn, vẫn có những tiếng hò hét từ xa truyền tới,
Kiều Nhân vùi trong lồng ngực Kỷ Hàn Thanh, kéo chăn choàng lên vai anh, cúi đầu nghịch ngón tay anh, "Là tiếng sấm à?"
Anh khẽ đáp: "Không phải."
Dừng một chút, anh hỏi: "Không phải em là học sinh chuyên văn sao?"
"Đúng vậy."
"Không được học về sạt lở đất à?"
Kiều Nhân: "........"
Chuyện từ tám trăm năm trước, ai còn nhớ được nữa.
Cô dùng sức bóp ngón tay anh chặt hơn, dứt khoát giữ im lặng.
Trên đỉnh đầu có tiếng cười khe khẽ, Kiều Nhân đưa tay che miệng anh: "Cấm cười."
Quả nhiên Kỷ Hàn Thanh không cười nữa.
Miệng anh bị bàn tay trắng nõn của Kiều Nhân che kín, chỉ lộ ra đôi mắt, dịu dàng sâu thẳm.
Cô vội vàng thu hồi tầm mắt, mở điện thoại ra xem.
Vẫn có tín hiệu, tuy rằng không mạnh lắm.
Vừa lướt xem tin tức được một nửa thì nhận được tin nhắn của Kỷ Niệm.
Kỷ Niệm hỏi cô: [Phỏng vấn bạn Kiều Nhân vừa trải qua sóng to gió lớn của chúng ta, trong giờ phút xảy ra sạt lở đất, trong lòng bạn nghĩ đến điều gì?]
Nghĩ gì.
Lúc ấy Kiều Nhân nghĩ, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì giống như lời của Kỷ Hàn Thanh, cùng nhau chết vì tình cũng rất tốt.
Vĩnh viễn là một sự may mắn trong cuộc đời.
Nhưng đương nhiên cô không thể nói với Kỷ Niệm như vậy.
Sau khi suy nghĩ vài giây, Kiều Nhân đổi sang một câu nói khác: [Nghĩ là, có bạn trai thật tốt.]
SPOIL Chương 98: Kiều Nhân: "Em đã nói gì?"
Kỷ Hàn Thanh: "Em nói..."
"Rất thích anh."
"Muốn gả cho anh." P.s: Hai chương nữa thôi ~
- ---------------------
Về các bộ khác của tác giả Thời Câm:
Hỏi han: Không biết cô giáo Tiểu Diệp ở đây có phải là Diệp Già Lam, cặp đôi với Đường Ngộ trong bộ "Chín Chương Thành Thơ" không nhỉ? Nhưng mình ngó qua văn án thì thấy Diệp Già Lam là bác sĩ mà. Mình chưa đọc bộ đó nhưng tò mò chút, với cả phải biết qua mấy cái hệ liệt của tác giả để còn sửa lại cách xưng hô cho đúng. Đường Ngộ là cháu của Đường Mộ Bạch đúng không?
Giới thiệu một chút về các truyện khác của tác giả Thời Câm:
*Liệt kê theo thứ tự sáng tác. Không share link đọc, vui lòng đừng hỏi mình. Các bạn chỉ cần search google là sẽ ra truyện ngay thôi.
1. Nhất Trình Sơn Thủy - Một Đường Núi Sông (26/07/2017)
Couple: Quý Diễn x Trình Thủy
Thể loại: Đoản văn, hiện đại, sủng, 1x1, HE
Số chương: 10 chương (Đã hoàn edit)
2. Tiểu Mỹ Nữ (17/07/2017)
Couple: Giang Dạ x Phó Tinh Thần
Thể loại: Hiện đại, ngọt sủng, nhẹ nhàng, HE
Số chương: 61 chương chính văn + 6 phiên ngoại (Đã hoàn edit)
3. Tâm Tiêm Sủng - Cưng Chiều Tận Tim/Ngọt Khắc Vào Tim (12/09/2017)
Couple: Khương Dịch x Trì Yên
Thể loại: Hiện đại, showbiz, ngọt sủng, 1x1, HE
Số chương: 87 chương (Đã hoàn edit)
(Bộ này mình có tham gia edit 10 chương ở bản tên là Cưng Chiều Tận Tim, văn phong của các editor ở bản này rất tốt, beta rất kĩ càng.)
4. Tim Đập Thịch Thịch Thịch - Trái Tim Loạn Nhịp/Con Tim Rung Động (27/03/2018-)
Bộ này khỏi giới thiệu nhỉ :]))
(Bản tên là Con Tim Rung Động đã drop giữa chừng.)
5. Chín Chương Thành Thơ (26/06/2018-)
Couple: Đường Ngộ x Diệp Già Lam
Thể loại: Hiện đại, gương vỡ lại lành, thanh xuân vườn trường tới lúc trưởng thành, HE
Số chương: 87 chương (Edit tới chương 61)
6. Ngược Văn Nữ Chủ Nuông Chiều Hàng Ngày (19/09/2018-)
Thể loại: Xuyên hệ thống, ngọt sủng, HE
Số chương: 108 chương chính văn + 10 phiên ngoại (Bộ này đã được edit chưa nhỉ?)
7. Xin Mời Cùng Ta Luyến Ái - Xin Mời Yêu Đương Cùng Em (tạm dịch) (Hố chưa lấp)
Couple: Nhan Hoan x Lục Cảnh Hành
Thể loại: Hiện đại, thầy trò, thầm yêu thành sự thật, nhất kiến chung tình
Thêm: Nam chính là luật sư kiêm giáo sư Đại học, nữ chính là người mới trong ngành luật kiêm học trò cũ của nam chính.
(Mình sẽ xem xét lết bộ này sau khi tác giả lấp hố xong, còn phụ thuộc nhiều vào nội dung của truyện có hợp gu mình không.)
8. Nghi Gia Nghi Thất - Nên Vợ Thành Chồng (Hố chưa lấp, có nhà đặt gạch)
Couple: Đường Mộ Bạch x Lục Dĩ Ngưng
Thể loại: Hiện đại, nữ truy nam, ngọt sủng,
Thêm: Bác sĩ ngoại khoa x Nhiếp ảnh gia
{NOTE} Một số bộ có liên quan tới nhau, hệ liệt.
1. Tiểu Mỹ Nữ: Đường Mộ Bạch là bạn của Giang Dạ, đảm nhiệm vị trí cameo
2. Trái Tim Loạn Nhịp: Đường Mộ Bạch, Đường Ngộ, Diệp Già Lam cameo
3. Chín Chương Thành Thơ: Đường Mộ Bạch là chú của Đường Ngộ, tiếp tục cameo :])
4. Xin Mời Cùng Ta Luyến Ái + Nghi Gia Nghi Thất: Lục Cảnh Hành là bạn của Đường Mộ Bạch, Lục Dĩ Ngưng là em gái của Lục Cảnh Hành.
*Trong các truyện của Thời Câm mình mới đọc 4 bộ đầu tiên nhưng cũng không nhớ rõ lắm trừ bộ đang chính tay edit này :]) Nên quá trình tổng hợp sẽ có nhiều thiếu sót, bạn nào biết thì comment bên dưới để mình bổ sung và chỉnh sửa thêm
Xem thêm...