• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vương Phi người mau tĩnh dậy đi,người đừng doạ nô tỳ mà."

Đầu đau quá hai mắt nàng nặng trĩu, Ngâm Tuyết cơ hồ nghe được tiếng ai đó đang rên rĩ khóc đến thê lương. Ngâm tuyết từ từ mở hai mắt, nô tỳ đang quỳ bên cạnh mừng rỡ chạy ra ngoài.

"Vương gia vương phi tỉnh dậy rồi."

Giường huyền mộc, chăn tơ tầm, giường cao hai thước, phía trên có lớp lụa mỏng, kiến trúc cổ xưa, làm Ngâm Tuyết cảm giác xa lạ. Nàng đang ở đâu đây. Chuyện gì xảy ra thế không biết, bản thân không cẩn thận đi leo núi trượt chân ngã xuống vách nàng không chết há chẳng phải mạng nàng lớn quá hay sao?. Nàng biết đây không phải thế kỷ nàng đang sống, chẳng lẽ như mấy cuốn tiểu thuyết nàng hay xem? Từ vách núi té xuống xuyên không rồi! Lúc này toàn thân nàng đau nhức lợi hại khiến nàng không thể nhúc nhích được. Lại không biết có chuyện gì, chỉ có thể từ những người xung quanh tìm hiểu thôi.

Nàng lay nhẹ mắt khẽ nhíu mày nhìn ra cửa bên ngoài xuất hiện ba nữ nhân. Một lục y nữ tử, một nữ tử mặt váy hoa hoè và một hoàng y nữ tử khác đang đứng bàn tán. Hoàng y nữ tử nói.

" Vương gia nghĩ thế nào chúng ta không nên để ý, trong mắt ngài ấy Ngâm Tuyết này cũng chỉ là phi tần nho nhỏ, các ngươi cũng biết hôm qua Lý đại phu bắt mạch cho nàng ta đã nói mạch tượng yếu e không qua khỏi e là không còn cách nào cứu được, các ngươi bảo xem tại sao hôm nay nàng ta lại tỉnh lại rồi. Trong chuyện này quá kì quái rồi."

Hai nữ tử kia chỉ nói phụ hoạ vài câu, nói năng úp mở, tựa hồ đối với nữ nhân trước mặt vừa sợ vừa hận nên trước mặt nàng khó nói được gì. Hoàng y nữ cười lạnh.

" Từ xưa đến nay hồng nhan chỉ họa thủy. Nàng ta xinh đẹp như vậy chỉ mang lại tai hoạ. Hừ may mà vương gia không bị nhan sắc của nàng ta mê hoặc."

Lục y nữ vội tiếp lời.

" Sở Mỹ Nhân nói không sai, chỉ vì nàng ta được hoàng thượng ban hôn. Nếu không chỉ mỗi danh quận chúa nhưng nàng ta lại vô vụng như vậy há vương gia lại để mất tới nàng ta."

Nữ tử váy hoa hoè liền nịnh nọt theo.

" Ai mà chẳng biết Ngâm Tuyết nàng ta không thể so với Sở Mỹ Nhân là nữ nhân được chính vương gia đưa về, được vương gia sủng ái yêu thương. Nếu không phải vì liên hôn thì chức vị vương phi là để Sở Mỹ Nhân ngồi a, làm gì đến lượt nàng ta."

Hoàng y nữ cười đắc chí.

"Nói cho cùng cũng chỉ là một hỷ sự vì lợi ích làm gì có tình cảm đáng nói chứ!"

" Sở Mỹ Nhân nói rất đúng chúng ta phụng mệnh của vương gia đến đây thăm nàng ta, nếu nàng ta đã thoát khỏi nguy hiểm chúng ta nên rời đi thôi muội thấy nơi này u ám chẳng tốt lành không nên ở lâu."

Nữ tử váy hoa hoè vừa nói vừa kéo kéo tay lục y nữ. truyện tiên hiệp hay

" Nếu đã không có chuyện gì nữa chúng ta nên rời đi.Yêu ma quỷ quái ở nơi nào đến đây, về lệnh cho người mời Vu Đại sư đến Lãnh Các Cung làm phép trừ tà nói là để xua đuổi tà ma cho Dạ Vương Phủ."

Hoàng y nữ ra lệnh cho một nữ nha hoàn rồi cùng hai nữ nhân kia rời đi. Việc ba người kia nói chuyện đã thuận tiện giúp cho Ngâm Tuyết hiểu được thân phận buồn cười của bản thân ở hiện tại.

Là Vương phi của vương gia một phủ, lại bị thất sủng để ngay cả tiểu thiếp đến nha hoàn cũng chẳng để nàng vào mắt. Suy nghĩ cực nhanh về tình trạng của bản thân, Ngâm Tuyết hiểu bản thân vì rơi xuống vách núi thì hồn phách đã rời thân xác nhưng vì ý trí muốn sống quá cao nên hồn phách lạc về thế giới này. Phải nàng thật sự tham sống chưa bao giờ muốn chết trước đây cũng vậy sau này càng như vậy. Hiện tại vất vả lắm mới có thể hồi sinh nàng sao lại cam tâm chết đi được, nữ nhân Ngâm Tuyết này đoán chừng là do nữ nhân Sở Mỹ Nhân kia hại chết thân ở chốn vương phủ lấy đâu sự bình an. Nhưng thứ khiến nàng không hiểu nhất là nữ nhân Ngâm Tuyết này là người như thế nào như lời họ nói là người nhu nhược vô dụng nên họ dễ bắt nạt hay sao?

Đầu nàng lại thấy đau quá nàng nhắm hờ hai mắt. Nàng cho dù có là tội phi thì cũng là vương phi của một vương phủ, vậy mà từ khi nàng tỉnh lại chỉ có mỗi a hoàn kia ra thì chẳng có nha hoàn nào đến hỏi han hay hầu hạ. Cũng đúng nếu nàng là phi tử được sủng ái, nếu bị hãm hại e là sóng gió sẽ không ít. Ngâm Tuyết a Ngâm Tuyết nàng như thế nào mà lại rơi vào cảnh khổ sở như thế này vậy?

'Sở Mỹ Nhân a Sở Mỹ Nhân ngươi muốn ức hiếp hay hãm hại Ngâm Tuyết ta không quan tâm. Nhưng nếu ngươi động vào ta ngày tháng sau này ngươi tự cầu phúc a.' Trong mắt nàng toả ra sự hung quang nhưng lập tức che giấu xuống,nàng bực tức ngồi dựng lên. 'Hảo a thân thể không tệ, xem ra Ngâm Tuyết này nàng ta là cao thủ ẩn mình chứ không phải là kẻ vô dụng như lời đồn. Nếu là vậy e rằng nàng lại là nữ nhân đáng sợ rồi.'

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang