Đoàn Niệm đi đến cạnh Lâm Phong vẻ mặt thận trọng báo lại. Lâm Phong nghe vậy không khỏi suy nghĩ. Ngọc Minh thắc mắc bảo.
"Trong giang hồ ai cũng biết, Ám các thần bí, liên lạc không dễ, ngoại trừ một ít phương thức tiếp xúc đặc biệt, người bình thường, nếu muốn tìm được bọn họ cũng không phải đơn giản. Hơn nữa Ám các gần đây ngoại trừ một chút động tĩnh, cơ hồ toàn bộ các tĩnh lặng không hề thấy bóng dáng. Trước ngày đại hội lại muốn gặp ta e không phải việc đơn giản." Lâm Phong nghe vậy lại điềm tĩnh trả lời.
" Thất Sát lần đó giúp ta lại muốn ta nợ một ân tình, nay đại hội võ lâm sắp đến ta nghĩ Các chủ là muốn ngôi vị Võ Lâm Minh Chủ này rồi."
**Cẩm Tú Phường**
" Vương gia Thất Sát đến rồi."
Nghe vậy Lâm Phong ngước mặt nhìn lên, Một nữ nhân trong Thất Sát tiến lên gỡ khăn che mặt xuống. Bọn người Lâm Phong không khỏi kích động khi thấy Lưu Ly cũng đi cùng bọn người Thất Sát.
" Lưu Ly sao ngươi lại ở đây?"
" Vương gia Lưu Ly vốn là người của Thất Sát."
Ngọc Minh, Đoàn Lâm Phong nghe vậy vô cùng ngạc nhiên. Lưu Ly mặt không biến sắc cũng không giải thích chỉ cẩn trọng bảo.
" Vương gia phiền ngài theo Lưu Ly đến một nơi. Có người đang đợi ngài."
Ánh nắng mặt trời xuyên qua tàn cây, nhân ra nhiều điểm sáng loang lổ trên mặt đất. Gió thu hơi lạnh thổi lá cây lất phất, khiến cho bên tai vang lên một hồi xào xạc. Mái tóc đen như mực đón gió bay lên, bạch y thanh lệ không nhiễm bụi trần, tay áo phiêu phiêu, khiêu khích lên một mảnh men say khiến người ta ngẩn ngơ nhìn không biết mệt. Tay thon thả như mang múa trên huyền cầm gãy lên khúc nhạc ôn nhu, sâu lắng. Lâm Phong cứ si ngốc nhìn bóng hình trước mắt như vậy, nhìn dung nhan thanh nhàn mê hồn người của nàng mà không dám kinh động, lòng hắn gắt gao co rút lại, không nghe theo sự sai sử của bản thân nữa.
Tống Ngâm Tuyết, Tống Ngâm Tuyết, hắn lại được nhìn thấy Tống Ngâm Tuyết một lần nữa, loại cảm giác này thật tốt, thật tốt......
Thân thể sững sờ, chớp cũng không chớp mắt, hai tay Lâm Phong nắm chặt, muốn tiến lên mở miệng, nhưng cuối cùng vì khẩn trương, lại không biết nên nói từ đâu. Lưu Ly dẫn Lâm Phong đến như lệnh liền lập tức rời đi.
"Ngâm Tuyết......"
Trầm giọng, bao hàm thâm tình, cuối cùng Lâm Phong giật giật môi, chậm rãi mở miệng mà nói.
"Ngâm Tuyết, nàng vẫn còn sống sao?"
Thiên ngôn vạn ngữ, có vô hạn những lời muốn nói, nhưng đến khi hai người nhìn nhau, xung quanh tĩnh lặng không người, hắn lại không nói nên lời.
"Ngâm Tuyết, nàng có khỏe không?"
Nhìn gương mặt thanh nhã tinh xảo của người ngọc, không biết là do tâm lý của mình, hay là thật sự có chuyện lạ. Ngâm Tuyết vận một thân bạch y, tiêu sái lỗi lạc, nhưng nhìn trong mắt Lâm Phong, lại càng thêm kiều mị.
Lâm Phong không biết, đương nhiên Tống Ngâm Tuyết là người trong cuộc cũng không biết, cái này kỳ thật là một loại khí chất, một loại khí chất từ trong người tỏa ra, một loại khí chất động lòng người. Đôi môi anh đào nhẹ nhàng mỉm cười.
" Vương gia."
Không kiềm được sự vui mừng, Lâm Phong vội đi đến ôm chặt lấy người ngọc vào lòng.
" Nàng vẫn còn sống. Tốt quá rồi. Thật tốt quá rồi."
Trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng ngọt ngào, Ngâm Tuyết nhẹ nhàng.
" Ta vào trong bàn chính sự thôi.
Ngâm Tuyết và Lâm Phong đi vào trong. Thất Sát và Ngọc Minh cùng Đoàn Niệm đang ngồi chờ ở đại sảnh. Vừa thấy Ngâm Tuyết Ngọc Minh và Đoàn Niệm liền kinh ngạc.
" Nhị tẩu không phải tẩu......."
Ngâm Tuyết không nói gì chỉ mỉm cười, Lưu Ly thấy vậy liền thay Ngâm Tuyết nói.
" Tam hoàng tử ngày ấy đều là trong kế hoạch của Các chủ."
" Các Chủ?"
Bọn người Lâm Phong hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Đường đường là một vương phi chân yếu tay mềm lại là người đứng đầu một tổ chức ám sát. Người ngọc trước mắt thật ra còn bao nhiêu bí mật mà bọn họ chưa biết nữa đây. Ngâm Tuyết thấy vẻ mặt của bọn họ thì không kiềm lòng được mà muốn trêu chọc.
" Không chỉ vậy Tuyết công tử cũng là ta."
Sự thật không thể chấn động hơn, nữ nhi ngọc thụ lâm phong trước mắt, Vương phi ôn nhu mà bọn họ biết cư nhiên lại là người máu lạnh ở Hồng Diệp Cốc sao? Không thể a sự thật này bọn họ không tiếp nhận được a. Lâm Phong nghe vậy cũng không lấy gì bận tâm chỉ bảo.
" Ngày ấy xảy ra chuyện gì nàng lại không nói với ta lại ra hạ sách này? Để bản thân mình chịu hàm oan lại còn đưa bản thân vào tình thế nguy hiểm như vậy?"
Ngâm Tuyết trầm tư kể lại.
" Hôm đó thiếp đến gặp phụ hoàng mới biết Dạ Thần Thiên hắn dùng ngũ muội ra nguy hiếp phụ hoàng lập hắn làm thái tử, phe phái của hắn trong triều càng lúc càng lớn mạnh không chỉ vậy hắn còn có sự trợ giúp của Triều Nhai. Phụ hoàng biết không thể ngăn cản được hắn đã đưa cho thiếp hổ phù và ngọc tỷ muốn muội giúp tam đệ lên ngôi. Đây là di nguyện của phụ hoàng, trong cung tay mắt của hắn ở khắp nơi chỉ khi thiếp có thể ra khỏi cung mới có thể giúp được tam đệ. Tình thế cấp bách thiếp không thể nói với chàng được. Lâm Phong nghe vậy cảm thấy đau lòng không thôi. Nữ nhân mà hắn yêu thương lại phải chịu nhiều khổ cực như vậy a. Ngọc Minh suy nghĩ một lát liền bảo.
" Chuyện cấp bách hiện nay nếu Nhất Triển có được vị thế võ lâm minh chủ chỉ e ta không thể nào quay chuyển tình thế nữa."
" Ta sẽ không để chuyện đó xảy ra."
Ánh mắt kiên định mà nói, Lâm Phong trong như đã hạ quyết tâm.