• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời mà Tống Ngâm Tuyết nói, kiên định, cực kỳ tự tin, trầm ổn như núi, làm cho người ta rất khó tưởng tượng đây là những lời xuất từ miệng một nữ tử cực kỳ mảnh mai như thế!

Nhìn muội muội của mình, trong lòng có chút rung động, có chút kiêu ngạo, Tống Vũ Huyền mở miệng, nhẹ nhàng nói.

"Ý Ngâm Tuyết là......"

"Ca ca, thời cuộc hiện nay của Bắc Thần như thế nào rồi?"

Không đợi Tống Vũ Huyền nói hết, Tống Ngâm Tuyết khẽ cười yếu ớt, nàng liếc nhìn mấy người một bên, sau đó nhìn thẳng về phía trước nói.

"Thời cuộc hiện nay, Bắc Thần loạn trong giặc ngoài, kinh tế trong nước náo động, giá hàng tăng cao, lòng dân rối loạn, có nhiều dân chúng tranh nhau gây rối, lời nói dư luận thì nhiều như mưa rào tháng bảy, đều đứng trên góc độ Đại nghĩa để khiển trách Dạ Thần Thiên."

Tống Vũ Huyền nhàn nhạt nói ra phiền toái mà Dạ Thần Thiên gặp phải, biểu lộ thâm trầm, kiêng kị. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt chỉ ngước mắt nhìn hắn không nói, thần sắc bình tĩnh giống như hết thảy mọi chuyện đều bị khống chế trong tay nàng.

" Nhưng nhị tẩu nếu làm rối loạn như vậy liệu ta có thể bình ổn được chăng?"

Ngọc Minh lo lắng hỏi. Đánh giặc hành quân, hao tài tốn của, tổn hao nguyên khí, đặt dân chúng vào thế nước sôi lửa bỏng, cho nên dù khiến Dạ Thần Thiên rất đau đầu, nhưng tình huống của bọn họ cũng không lạc quan cho lắm.Cảm thấy sự tình còn có chút phiền toái, lúc này, Ngọc Minh nhìn lướt qua Tống Ngâm Tuyết thủy chung vẫn cười nhạt bên cạnh, tiếp tục mở miệng chậm rãi nói.

" Gây rối, kinh tế trong nước khó khăn, lòng dân rối loạn không phải đều là do Nhị ca của đệ gây nên sao?"

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết đầu tiên là liếc nhìn Lâm Phong, sau khi nhìn vào đôi mắt vui vẻ kia, thì xoay mặt lại, đối diện với những người khác.

"Kỳ thật mục đích của Lâm Phong làm những điều này rất đơn giản, chính là muốn lừa gạt Dạ Thần Thiên thuận thế tạo cho hắn chút áp lực tâm lý. Có câu 'giết người phải đánh tâm lý trước', Dạ Thần Thiên làm người một đời thông minh, chỉ có khi phòng tuyến dưới đáy lòng rối loạn, lúc đó chỗ yếu hại của hắn mới chính thức bị đả thương."

Lời mà Tống Ngâm Tuyết nói…, thẳng thắn chứa đầy lực sát thương, khiến cho mọi người ngừng cảm khái trong lòng, thầm khen ngợi!

Gương mặt nàng bình tĩnh mà tự tin, khuynh thành động lòng người, hào quang vạn trượng, khiến tâm thần mọi người lay động một hồi. Thấy vậy, Tống Vũ Huyền giương mắt, mở miệng nói..

"Ngâm Tuyết, muội thật thông minh, biết mượn đại hội võ lâm lần này để khôi phục danh dự!"

"Hôm nay danh dự của muội do giang hồ làm chứng, truyền khắp toàn bộ sáu nước trong thiên hạ, từ nay về sau thế nhân đều biết bản tính thật sự của muội, sẽ không dùng ánh mắt cùng lời nói ngày xưa công kích muội nữa, hành động của muội lần này đúng là xoay chuyển cả càn khôn! Lúc này nguyên lão trong triều đình Bắc Thần mà hành động, áp lực của Dạ Thần Thiên thật đúng là không nhỏ a."

"Càng gây áp lực cho hắn, càng khiến hắn rối loạn trận tuyến! Ám sát hoàng đế, mất lòng dân, trong nước thời cuộc rung chuyển, đại thần lộn xộn, oán hận nổi lên bốn phía. Chỉ sợ gần đây Dạ Thần Thiên sống cũng không khá giả lắm đâu."

Trong mắt Tống Ngâm Tuyết tràn đầy thâm ý, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng, ngón tay nhỏ nhắn của nàng nhẹ nâng chén rượu lên, không nhanh không chậm nhấp một ngụm.Tống Vũ Huyền chuyển mắt, nhẹ gật đầu, khuôn mặt tuấn mỹ trầm tĩnh, nghe vậy tiếp tục mở miệng nói.

"Ngâm Tuyết, trước mắt hai quân chúng ta tụ hợp, Cũng đã đến lúc tuyên chiến với Tống Vũ Thiên rồi."

**Bắc Thần Quốc**

Trong mấy ngày này, tin tức xấu tới liên tiếp, đã làm cho hắn mệt mỏi, tâm lực tiều tụy, lúc này lại xảy ra loại sự tình này, hắn còn có thể lại bảo trì trấn định sao?

"Tống Ngâm Tuyết, trẫm muốn ngươi chết không yên lành! Chết không yên lành!....."

Cắn răng, Dạ Thần Thiên hung hăng dùng chân nghiền giấy bút rơi trên mặt đất, hung dữ nói. Kinh tế trong nước rung chuyển không chịu nổi, nhiều lần suýt nữa đã phát sinh bạo động, mà các loại hành vi phản nghịch hắn đã từng làm để giết phụ hoàng, tuy giờ phút này không tìm ra được chứng cớ cụ thể, nhưng bởi vì các hào kiệt trong giang hồ ra sức nói vào, khiến tất cả mọi người trong thiên hạ này đều tin tưởng chuyện đó! Đám đại thần thì đều là một đám sợ chết, gió chiều nào che chiều ấy, vừa thấy thế cục không tốt, mỗi người liền bắt đầu lắc lư bất định, phụ thuộc vào đám lão già ủng hộ Ngọc Minh, làm hại lời nói của hắn hôm nay không còn một điểm phân lượng, rất có cảm giác bị cô lập mất quyền lực!

Thật không nghĩ tới hắn phòng lâu như vậy, cư nhiên vào một bước cuối cùng lại bị bại dưới tay một ả nha đầu. Hối hận như thủy triều xông lên đầu, nếu như giờ phút này có bán thuốc hối hận Dạ Thần Thiên hắn nhất định sẽ không chút chần chừ mua hết, cho dù phải trả một cái giá thật đắt! Dạ Thần Thiên hắn thông minh một đời, luôn luôn cẩn thận, không ngờ lại gây ra rủi ro vào một bước cuối cùng này, làm hại hắn hôm nay đấm ngực dậm chân, không cách nào xoay chuyển tình thế! Vì ngôi vị hoàng đế này, hắn đã hi sinh rất nhiều, không nghĩ đến cuối cùng, lại rơi vào một kết cục ảm đạm như thế!

Cả đời Dạ Thần Thiên hắn, cũng chỉ nhìn sai người này, chính là người này, lại làm hại hắn hôm nay thân hãm khốn cảnh, cất bước nguy nan! Tống Ngâm Tuyết, thật không ngờ ngươi vẫn chưa chết lại còn quay lại cắn ta một phát. Hắn vất vả, hao hết tâm tư trừ bỏ phụ hoàng, cũng không ngờ kết quả lại bị Lâm Phong và Ngâm Tuyết khiến cho cùng đường! Ha ha, đây là cái gọi là thiên đạo tuần hoàn sao? Không! Hắn không tin! Hắn một chữ cũng không tin!

"Phụ hoàng, đây đều là do ông tạo nghiệt! Đều là lỗi của ông! Nếu ông chịu giao binh phù và ngọc tỷ cho ta thì hôm nay bọn hắn sẽ không thể cấu kết với Tống Quốc chiếm lấy giang sơn ông cả đời tạo dựng."

Dạ Thần Thiên bộc phát, trong đầu giao chiến kịch liệt, hắn hung hăng nắm tay lại, vẻ mặt âm trầm hung hãn.

"Phụ hoàng, ông chia binh quyền làm nhiều phần như vậy, chính là muốn cho bọn họ áp chế ta, không muốn để mình ta độc đại! Chính là lúc ấy ông có nghĩ đến cục diện hôm nay không? Ha ha, ha ha ha ha..."

"Nếu như trẫm nắm binh quyền, trẫm nắm binh quyền......"

Sau một hồi cười to, Dạ Thần Thiên trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi. Hai con ngươi hắn trợn trừng lên nhìn thẳng vào một chỗ, trong đầu giống như đang suy nghĩ cái gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK