________________________
Một chén hồng trần người say kẻ tỉnh, rượu đắng tràn ly....nào còn tâm tình để mà thơ với thần. Nhưng vị đắng của chén rượu này ta mân mê không nổi.
Tiêu Lạc nội tâm lúc này gió giật cấp mười hai, phong ba bão táp ập đến cuồn cuộn, không gì có thể ngăn cản.
Cũng đúng thôi, một người đang yên đang lành, hòa đồng với xã hội, thân thiện với tự nhiên, thanh niên ba tốt thời đại mới luôn hướng đến tương lai với những điều tích cực đùng một cái xuyên không rồi. Hơn nữa còn xuyên vào một bộ tiểu thuyết mạt thế văn vừa nghe đã thấy ê răng.
Xuyên vào tiểu thuyết mạt thế thì thôi đi, không cho làm nhân vật chính có bàn tay vàng nghịch chuyển càn khôn cũng thôi đi, đằng này đến một cái nhân vật bình thường trong bình thường cũng không cho người ta làm. Cứ ném kịch bản vật hy sinh vào mặt người ta như này nè. Dù cho tâm lý có cường đại cỡ nào thì trước một cái tương lai xa xăm mà u ám, bị tang thi rượt chạy thụt mạng ở đây ở kia và ở đó, bị những người sống sót khác chèn ép cướp hết đồ ăn, bị đem ra chợ giao dịch cho mấy tên già dê lựa qua lựa lại, cuối cùng bị đem ra làm "đồ ăn" để dụ đám tang thi ra cho những người có dị năng tiêu diệt, ai mà chịu cho nổi.
Cái vị nhân vật hy sinh này được xem như là thảm nhất truyện rồi.
Tuy rằng cũng được xem như bạn bè của nam chính, nhưng bạn của nam chính thì cũng có bạn this bạn that, cái vị này that đến nỗi ngồi hỏa tiễn cũng không thể xích lại gần đến chỗ nam chính được, thậm chí chẳng hề liên quan gì đến cốt truyện cả, được tác giả nói qua loa vài câu vậy thôi, đến một lời thoại cũng không có.
Cậu ta tồn tại với mục đích duy nhất là làm cái nền, để làm nổi bậc lên cái diện mạo tàn khốc, khủng khiếp của thế giới vào những ngày mạt thế mà thôi.
Điều duy nhất làm Tiêu Lạc ấn tượng đối với nhân vật phụ đến không thể phụ hơn này là cậu ta có cùng tên với cậu, đều là Tiêu Lạc. Diện mạo xã hội của cậu ta cũng giống cậu nốt, từ nhỏ đã bị bạch tạng, thân thể luôn yếu ớt, cha mẹ làm quân nhân đã sớm hy sinh vì nhiệm vụ khi cậu ta mới mười tuổi.
Tiêu Lạc chống cằm trầm ngâm, có những thứ nhìn thì có vẻ chẳng liên quan gì đến nhau nhưng lại trùng hợp đến kì lạ. Giống như cuộc đời của Tiêu Lạc trong bộ tiểu thuyết ấy được thiết kế ra là để giành sẵn cho cậu vậy. Cậu rùng mình không dám nghĩ nữa.
Sở dĩ lúc này Tiêu Lạc có thể nhận ra mình xuyên không vào tiểu thuyết cũng là do cậu đã sống lại trong cơ thể này được một tuần rồi. Bấy nhiêu đó thời gian cũng đủ để cho cậu tìm hiểu hết mọi thông tin cần thiết.
Không biết thì thôi, biết rồi thì bi ai vãi chưởng.
Cũng may lúc cậu xuyên không, không gian tùy thân và một thân tu vi cũng được giữ nguyên. Nếu mất đi hai thứ này chắc phải khóc thét ba ngày ba đêm xĩu lên xĩu xuống mất.
Không gian tùy thân là lễ vật bái sư của lão sư phụ tặng, không biết lão lượm ở đâu nhưng món bảo bối này quả thật chất như nước cất, chỉ nhận người có duyên làm chủ, đến cả lão sư phụ cũng không có cửa mà húp nên lão cũng không biết bên trong món bảo vật ấy là một không gian sống nhé.
Nghe bảo lão dùng hơn ngàn năm tìm hiểu mà chẳng lọt được tí gió nào nên lão thất vọng rồi, lão ném cho đệ tử luôn, lễ vật bái sư qua loa kiểu này Tiêu Lạc bên ngoài thì nhận nhưng trong lòng thì phỉ nhổ hết sức. Là lão ép cậu, dụ dỗ cậu bái sư đấy nhé, nhưng cái đức hạnh này làm Tiêu Lạc không khỏi hoài nghi tên đạo sĩ thúi này có phải giở mánh khóe lừa lọc nhau không.
Ấy thế mà nó lại chọn cậu làm chủ, thật kinh ngạc làm sao, hóa ra lão đạo sĩ thúi à không, lão sư phụ thúi này cũng có chút uy tín phết, đồ lão đưa không hề tầm thường nga. Nhưng để trả thù lão ban đầu qua loa hêt sức, cậu mới không thèm nói cho lão món bảo vật này thần kỳ như thế nào đâu, cho lão tức chơi í mà.
một thân tu vi cũng là lão sư phụ dạy cho, lão dạy theo mô hình chăn thả tự nhiên, ném bí tịch, tự túc tự tác, không hiểu thì phải suy nghĩ tìm tòi tự hiểu. Cũng may mà cậu ngộ tính đủ dùng, lạch bà lạch bạch trong mười năm cũng leo lên được mấy tầng. Bí kíp công pháp, luyện kiếm luyện đan cũng coi như thông hiểu, cũng không quá làm nhục mệnh.1
Năm cậu hai mươi lăm tuổi, lão sư phụ già mà không nên nết của cậu không biết xuân tâm ở đâu đâm chồi nảy lộc. Lão nói với cậu muốn sang không gian khác đi tìm tình yêu của lão, lão vừa nói xong không đợi cậu phản ứng đã xé luôn không gian, xách quần chạy biến, cũng không nhìn lại không gian quá yếu ớt vì không chịu nổi pháp lực cao cường của lão sư phụ mà xuất hiện lỗ hổng không gian, hại cậu bị hút vào bên trong.
Khi tỉnh lại đã thành Tiêu Lạc phiên bản trẻ trâu cầm kịch bản của nhân vật hy sinh mà không nói nổi thành lời.
Nhẩm tính thời gian của mạch truyện, mạt thế tới còn cách nửa năm nữa.
Khi mạt thế tới thế giới sẽ trở nên hỗn loạn, giống như một cuộc chọn lọc tự nhiên với quy mô lớn, những kẻ không thích hợp sẻ bị đào thải, cũng theo như định luật kẻ mạnh thì sống kẻ yếu thì chết. Cả thế giới sẽ như chìm trong một bầu không khí chết chóc, đầy tiếng oán than thét gào, của tang thi và cả của con người.
Không ai có thể cứu vãn được tình thế cũng như chẳng ai lại cam nguyện làm chúa cứu thế.
Mà khi ấy tiền tài địa vị sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, cũng chỉ như một trò cười. Lương thực sẽ trở thành tài sản quý giá nhất khiến con người ta điên cuồng thèm khát trong cơn vật lộn cầu sinh.
Khi mạt thế buông xuống, cả địa cầu không còn nơi nào an lành. Sau một cơn mưa đen thế giới sẽ bị biến đổi, mặt đất cũng bị nhiễm độc, không còn trồng trọt được nữa, nhiều hoạt động sản xuất cũng bị ngưng lại. Vì thế vật tư và lương thực sẽ trở nên cực kì khan hiếm, là tài nguyên không thể tái tạo được.
Cho dù sau này nam chính và đồng đội của nam chính có khả năng thanh tẩy vùng đất, tạo ra lương thực thì cũng là chuyện của rất lâu sau này.
Mà trước mắt thế giới sắp chào đón một đợt cải tổ kinh hoàng, tối tăm và hỗn loạn.
Đến cả bản thân Tiêu Lạc cho dù đã biết trước chuyện gì sắp xảy ra cũng không nén được kinh sợ trong lòng. Vì cậu biết rõ hiện tại cậu không còn là người ngoài đứng xem nữa, mà chân chân thật thật dấn thân vào câu chuyện rồi, trở thành một nhân vật trong đó.
Nếu không muốn giống như những nhân vật khác, bị vận mệnh chà đạp, vật lộn cầu sinh, cuối cùng bị đào thải thì Tiêu Lạc nhất định phải chuẩn bị thật nhiều đường lui cho mình.
Tạm thời gác lại chuyện mạch truyện đã, trước mắt Tiêu Lạc nếu muốn xây dựng cho mình một cuộc sống yên ổn, điền viên nơi mạt thế thì phải chuẩn bị đầy đủ lương thực, vật tư.
Trong không gian của cậu có một cái tiên phủ bự chà bá với mấy ngọn núi trồng đầy dược liệu với hoa hoa cỏ cỏ thôi, không có cái gì ăn được cả.
Mà tu vi của cậu còn chưa cao siêu đến mức chỉ ăn linh khí không ăn thực vật. nhịn đói mười ngày nửa tháng thì còn có thể nhưng lâu hơn thì chết queo à, cậu không muốn làm tu chân giả đầu tiên chết vì đói đâu.
Phải nên chuẩn bị đầy đủ lương thực, nhét đầy không gian. Như vậy dù cho có sống một mình giữa thành phố đầy tang thi cũng coi như an toàn.
Mà muốn mua được nhiều lương thực cho một thời kì dài thì câun phải có một số tiền cực lớn.
Cũng may cơ thể này hiện tại tuy là cô nhi, nhưng cũng là một cô nhi nhà giàu, đúng chuẩn bạch phú mỹ trong truyền thuyết.
Tuy Tiêu Lạc có chết cũng không muốn mình lây dính với ba cái gì mà bạch phú mỹ đâu, nhưng hiện tại dường như cái cụm từ này sinh ra là để giành luôn cho cậu vậy.
Nói đến cơ thể thì cơ thể này hiện tại chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, khá là trẻ trâu. Khi Tiêu Lạc mới nhập vào thì hết sức ngạc nhiên, vì cái cơ thể này nó gầy như que củi và yếu đến mức cả đi tè cũng thấy mệt. Có thể do bị bệnh bạch tạng nên mới yếu ớt, không thích hợp vận động và tiếp xúc nhiều với ánh mặt trời nên thể lực mới kém như vậy.
Khác với cậu trước kia, dù cơ thể mang bệnh nhưng mỗi ngày vẫn đều đều vận động một ít, không đếm nỗi thê thảm như vầy.
Nhưng nói gì thì nói, không thể phủ nhận rằng cơ thể này rất đẹp, vì bệnh bạch tạng nên màu da trắng đến phát sáng, đặt dưới ánh mặt trời chẳng khác gì một tấm thủy tinh ánh lên quang mang thất thải, lung linh lay động lòng người.
Tuy rằng gầy yếu nhưng cơ thể lại rất cân đối, hơn nữa khuôn mặt cũng rất đẹp, như được nghệ nhân chạm khắc gọt dũa qua, thọat nhìn qua trông như một tinh linh xinh đẹp giữa chốn rừng xanh u tịnh, yếu ớt mà thần bí, lại tựa như hoa mai nở đầu cành, mong manh dưới gió tuyết.1
Chỉ mới nhìn thoáng qua thôi, Tiêu Lạc đã không thể nén được kinh hô.
Như thế này cũng quá yêu nghiệt đi, bảo sao lại không bị bắt đem bán chứ. Người lớn lên như vầy, rất đáng để dê một lần nha.
Tiêu Lạc không đến trường đi học mà chọn một khóa đào tạo qua mạng, dù sao cơ thể cậu quá yếu, lại không có người thân đỡ đần nên việc gì cũng phải tự làm. Huống chi với cơ thể này tốt nhất không nên ra ngoài thì hơn, biết đâu đi ra dạo một vòng lại kéo về một bầy biến thái thì mệt lắm.
Vả lại ba mẹ của cậu đều là quân nhân, thường xuyên có nhiệm vụ trong người mà không thể ở nhà quan tâm chăm sóc con cái. Cho dù Tiêu Lạc có gặp phải rắc rối gì ba mẹ cũng không thể biết ngay và giải quyết ngay được.
Cho đến khi ba mẹ qua đời, cậu càng thêm đơn độc, không có lấy một người thân. Càng không có cảm giác an toàn. Nếu không có chuyện gì, Tiêu Lạc sẽ luôn nhốt mình trong nhà, vì cậu tin rằng chỉ cần mình không ra ngoài rắc rối sẽ ít đi một tí.
Mà cho dù cậu có nhốt mình trong nhà cả đời thì vấn đề tiền bạc cũng không tạo thành gánh nặng gì.
Ba mẹ cậu lúc còn tại thế có chức vụ khá cao, lại hy sinh vì nhiệm vụ nên cậu được thừa hưởng một khoảng tiền bảo hiểm khá lớn. Hơn nữa còn có tiền tiết kiệm, tiền trợ cấp xã hội, còn có trợ cấp của các chú đồng chí bạn của ba mẹ cậu. Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ cho cậu không cần làm gì cũng có thể ăn no mặc ấm, làm con sâu gạo lười biếng cả đời rồi.
Nghĩ đến chuyện chuẩn bị vật tư trước mắt, Tiêu Lạc không khỏi cảm thấy may mắn vô cùng. Nếu như cậu xuyên vào một cơ thể quỷ nghèo mà nói thì có lẽ lúc mạt thế buông xuống cũng là lúc cậu ngày ngày tháng tháng gặm cỏ trong không gian thôi.
"Hiện tại chỉ còn nửa năm, không thể chần chừ nữa, phải gấp rút xây ổ chó của mình thôi".
Tiêu Lạc đem hết sổ sách ra tính toán một lần, cộng hết các khoảng tiền lại cũng đến gần ngàn vạn. Bấy nhiêu đây không biết mua được bao nhiêu lương thực, nhưng mà lần đầu tiên cầm trên tay nhiều tiền như thế quả thật sướng run người cơ.
Tiêu Lạc mạnh tay đem luôn căn nhà hai trăm mét vuông đi bán, dù gì thì sau này ở đâu cũng không quan trong nữa.
Cậu dự định trong thời gian này vừa đi thu mua lương thực vật tư vừa đến thành B cắm rễ chờ đợi.
Vì nam chính và đồng đội của anh ta lúc mạt thế bắt đầu là từ thành B lăn lộn đi ra, lăn lộn một hồi thành luôn một thế lực cực mạnh ở hậu mạt thế. Không một ai dám khinh thường, người người kính nể và hướng tới.
Nếu Tiêu Lạc thuận lợi gia nhập vào đội ngũ của anh ta cũng coi như có thêm một tấm vé bảo hành tính mệnh, đảm bảo sống được đến cuối truyện mà không cần lo mình sẽ có kết cục như Tiêu Lạc trong nguyên tác nữa.
Ai bảo nam chính là một người rất bao che và quan tâm đồng đội cơ chứ, chỉ cần là người nam chính nhận định anh ta sẽ không bỏ mặc người đó.
____________________