Tiêu Lạc cười gượng, bối rối nói: "ai muốn chơi chứ, tôi chỉ là thấy mỏi chân nên lên ngồi một chút, ai lại muốn chơi trò trẻ con này."
Ghế đá gần đó: anh thanh niên đừng quên sự hiện hữu của toi mà....1
Nói rồi cậu toan leo xuống thì bị Sở Nam Phong kéo lại, cố định ngồi trên lưng ngựa.
"Sếp à anh làm gì thế?" Cậu đổ mồ hôi.
Sở Nam Phong: "thứ này người trưởng thành cũng chơi được."
Tiêu Lạc nhìn lại kích cỡ của con ngựa mình đang ngồi cùng những con ngựa khác. Quả thật vòng đu quay này người lớn cũng có thể chơi.
Hồi đó cậu chỉ ghen tị với mấy đứa nhỏ khác, nên ấn tượng cũng chỉ gắn liền với mấy đứa nhỏ, cho rằng đây là trò chơi trẻ con.
Bây giờ nhìn lại mới thấy mình quá mù quáng rồi.
Tiêu Lạc: "người trưởng thành chơi được thì thế nào, cái này cũng không có quay được."
"Nếu như cậu muốn, tôi có thể làm cho nó quay."
"Bằng cách nào?" Tiêu Lạc hai mắt sáng lên. Đây coi như là câu trả lời cho câu hỏi: 'cậu muốn chơi?' của Sở Nam Phong.
Sở Nam Phong khóe miệng khẽ cong, hắn đưa tay lên, một đoàn lôi điện dần hình thành. Sau đó hắn đưa đoàn năng lượng lôi điện ấy vào hệ thống dẫn động điện.
Mọi máy móc ở đây đều được chạy bằng điện, vòng đu quay cũng thế.
Trong thoáng chốc, đèn treo trên vòng đu quay sáng bừng lên. Giữa đêm tối hoang liêu làm dậy lên một chút ấm áp. Như một ngọn đèn leo loét qua khung cửa sổ của một ngôi nhà ở cách rất xa trong gió tuyết, khiến cho lòng người cảm thấy an tâm như tìm được chốn về.
Vòng đu quay kêu cót két vài tiếng, từ từ chuyển động.
Tiêu Lạc ngồi trên lưng ngựa gỗ, lúc nó động đậy làm cậu hơi giật mình một chút. Sau đó ngựa gỗ di chuyển, mang cả cậu cùng bay theo.
Tốc độ vòng quay không nhanh không chậm, vừa đủ để cậu cảm nhận được có làn gió mát phất qua gò má, thổi tóc cùng vạt áo cậu bay phất phơ.
Tiêu Lạc nhắm mắt lại, cảm nhận thật sâu loại tư vị này.
Đây chính là thứ thuở xưa cậu thèm muốn mà không có được.
Bây giờ chính là chuyện tưởng chừng như không thể, nhưng chỉ cần cậu muốn thì sẽ có người đem nó đến cho cậu.
Ý nghĩ này đột nhiên hiện lên trong tâm trí Tiêu Lạc, khiến cậu không khỏi cười tự giễu.
Không hiểu sao cậu lại có loại suy nghĩ buồn cười này. Cậu là ai mà Sở Nam Phong lại là ai. Làm sao hắn ta có thể tùy ý để cậu nắn bóp như thế.
Nhưng ngẫm nghĩ lại, loại cảm giác ngồi đu quay này cũng không quá thoải mái, nó làm cậu thấy chóng mặt.
Không hiểu sao đám trẻ con kia chơi lại vui vẻ như thế, chắc là có ba mẹ bên cạnh chăng?
Chắc là thế rồi.
Cậu bước xuống lưng ngựa, tay xoa xoa mắt. Cậu mắng: "chết tiệt, bụi bay vào mắt rồi."
Sở Nam Phong đi qua, đưa mắt nhìn Tiêu Lạc một cái, không nói gì mà đưa tay nâng mặt cậu lên giúp cậu thổi bụi.
Đôi mắt nóng hổi tèm nhem nước mắt được một luồng hơi mát mẻ thổi đến thật dễ chịu, Tiêu Lạc xấu hổ quay mặt đi.
"Không cần đâu, tôi dụi một chút là hết ngay í mà." Cậu không muốn bộ dạng sướt mướt của mình bị ai khác nhìn thấy.
Tiêu Lạc quay mặt đi, nhanh chóng lấy tay lau lau nước mắt. Không khỏi tự mắng chính mình thật không có tiền đồ, tự nhiên lại chảy nước mắt như vậy, hơn nữa còn để Sở Nam Phong nhìn thấy. Không biết hắn sẽ có suy nghĩ gì về cậu đây.1
Cậu nhanh chóng lấp liếm: "tôi cứ tưởng vòng đu quay thế nào mà người ta chơi trông vui như thế, hóa ra cũng không có gì đặc biệt. Anh từng thử chơi nó chưa?"
Sở Nam Phong trầm ngâm, một lát sau mới nói: "lúc đó cha mẹ tôi không rãnh, tôi cũng không thích tự mình chơi."
Tiêu Lạc bỗng sững lại.
Không phải chỉ có một mình cậu là không được ở bên ba mẹ lâu dài.
Sở Nam Phong cũng xuất thân tướng gia. Cha mẹ hắn có quân hàm, có sự vụ, chỉ thời gian là không có. Đương nhiên cũng không thể dắt hắn đi chơi đây đó.
Mà Sở Nam Phong ngay từ nhỏ đã phải học rất nhiều thứ, không chỉ văn hóa mà còn cả võ thuật, bắn súng. Chính bản thân hắn thời gian để nghỉ ngơi còn không đủ, huống chi là đi chơi. Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
So với Tiêu Lạc, quá khứ thuở bé Sở Nam Phong trải qua còn áp lực hơn gấp mấy lần.
Nghĩ tới điều đó, Tiêu Lạc không còn cảm thấy buồn phiền nữa. Chỉ thấy đồng bệnh tương liên.
Không biết có phải lòng cảm thông sâu sắc đã làm cho cậu bạo dạn hơn hay không mà chỉ thấy cậu đưa tay, vỗ độp độp vài cái lên vai Sở Nam Phong.
Chỉ người từng trải mới hiểu được nỗi lòng của người từng trải.
Lúc cậu tỉnh táo lại, ý thức được hành động của mình thì không khỏi đổ mồ hôi hột, vội vàng rụt tay lại.
Cậu nói: "sếp à, giờ anh có muốn lên đó ngồi một chút không? Ngày mai chúng ta lên đường rồi, sau này không dễ dàng thấy được nó đâu."
"Chẳng phải cậu nói không thú vị sao?"
"..........." Ờ thì không thú vị thật.
Nghĩ lại thì người cứng ngắc như Sở Nam Phong làm sao có thể chơi mấy trò này.
Thử tưởng tượng cái thân hình cường tráng cao lớn kia ngồi trên lưng ngựa quay vòng vòng.....quá kì quái, quá khôi hài, Tiêu Lạc không dám nghĩ tiếp.
"Cậu còn muốn chơi cái gì nữa không?" Sở Nam Phong hỏi.
"........" Tiêu Lạc ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: "Tàu lượn siêu tốc đi. Nhưng mà tôi muốn anh chơi cùng, được chứ?"
Sở Nam Phong nhíu mày, hắn không muốn chơi mấy trò trẻ con này. Nhưng không hiểu sao nhìn thấy sự mong đợi trên gương mặt ấy hắn lại mềm lòng đồng ý.
Sau đó không chỉ có tàu lượn siêu tốc mà còn có tàu hòa bình, vòng quay vũ trụ, cùng những trò chơi có độ kịch tính cao khác.
Lúc chân trở lại chạm đất, Tiêu Lạc chỉ thấy đầu mình cứ xoay xoay, hai mắt như có một vòng xoắn ốc ở bên trong vậy.
Cậu đưa tay đập đập lên đầu mình, cố xua đi cảm giác khó chịu: "sếp à anh không thấy chóng mặt sao?"
Sở Nam Phong giữ tay cậu không cho cậu tự đập lên đầu mình. "Để yên một lúc là hết khó chịu."
Hắn dìu cậu ngồi xuống ghế đá gần đó. Tiêu Lạc ngồi một chốc thì đỡ chóng mặt hơn một chút.
Cậu phát hiện từ khi nơi này có thêm một người nữa, thì không còn thấy hiu quạnh hoang liêu lắm, mà dường như được phú thêm một tầng sinh khí, rộn ràng. Lúc một mình cậu tới đây cũng chẳng làm nó thay đổi gì.
Đêm càng sâu càng lạnh, mùa đông cũng mom mem tới gần.
Cậu thở một hơi nói: "về sau chắc cũng không còn ngày lễ gì đặc biệt nữa. Noel, tết âm lịch, các ngày quốc tế, lễ kỉ niệm, đều biến mất rồi."
Mọi người đều chỉ lo mưu sinh, cầu sinh, tu luyện. Cái gì mà tín ngưỡng tôn giáo, cái gì mà ngày lễ kỉ niệm, trong thời buổi loạn lạc cũng chỉ tỏ ra cái sự vô dụng của nó, chẳng giúp con người ta sống thoải mái hơn.
"Dù sao tôi đối với mấy ngày lễ kiểu đó cũng không có loại mong đợi gì, đằng nào cũng chỉ có một mình trải qua." Cậu bắt đầu lải nhải: "Chỉ là mùa đông cũng tới rồi, làm tôi chợt nhớ đến lễ giáng sinh. Bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, bên trong nhà bật lò sưởi, đắp chăn, vừa uống cafe vừa ngắm tuyết, bên tai văng vẳng tiếng chuông giáo đường và những khúc thánh ca. Một năm một lần như thế cũng đủ khiến người ta lưu luyến."
Sở Nam Phong yên lặng ngồi nghe cậu nói. Những người như hắn ngày nào cũng như ngày nào, không có gì đặc biệt hơn.
Nghe cậu nói như thế, hốt nhiên hắn cũng cảm thấy lòng chập chờn tiếc nuối.
Nếu như hai người quen biết từ sớm trước khi mạt thế buông xuống, có phải cậu cũng sẽ cho hắn một cái lễ giáng sinh như vậy không.
"Sếp à, sao anh lại đi theo tôi vậy?" Cậu hỏi: "anh sợ tôi gặp nguy hiểm sao?"
"Cẩn thận vẫn hơn." Sở Nam Phong đáp.
"Thật ra anh không cần lo như vậy, tôi cũng không còn là hài tử nữa. Hơn nữa tang thi ở thành B đều bị diệt sạch cả rồi, sẽ không có nguy hiểm gì đâu."
"Vẫn có tang thi ở thành khác đến."
"Vậy thì sao, anh không biết thực lực của tôi à?"
".........."
"Anh không thấy tò mò ư?" Cậu nhìn thẳng Sở Nam Phong, nhàn nhạt nói: "anh không muốn biết thực lực của tôi từ đâu mà có, hay tại sao cơ thể tôi lại kì quái như vậy, một chút cũng không muốn biết?"
"Muốn nói hay không là tùy cậu."
Tiêu Lạc ngã người tựa vào lưng ghế.
Có một số chuyện cậu nghĩ cần phải nói sớm một chút. Không phải tâm sự với người mình tin tưởng, mà là nói một lời giải thích.
"Anh không cần bảo vệ tôi như vậy. Bởi vì người anh muốn bảo vệ đã chết rồi."
Trong một cơ thể không thể tồn tại hai linh hồn.
Tiêu Lạc trong nguyên tác đã thật sự chết đi, vì thế nên linh hồn của cậu mới nhập vào được.
Lần đó rơi vào hư vô không gian, cậu không may gặp phải không gian phong bạo, thân thể cũng vì thế mà tan tành, may nhờ có phiến không gian linh bảo này trong thời khắc mấu chốt giúp linh hồn cậu chạy thoát.
Cậu đến thế giới này bằng linh hồn, không có thân xác.
Việc cậu sống lại cũng là tá thi hoàn hồn. Vì vậy việc Sở Nam Phong bảo vệ cậu khiến cậu cảm thấy áy náy với Tiêu Lạc đã mất.
"Không phải tôi giết cậu ấy rồi chiếm lấy thân xác này, lúc tôi đến thân xác này hoàn toàn trống rỗng, tôi mới có thể nương đó mà sống lại."
Sở Nam Phong quả thật rất giật mình khi nghe về chuyện này, tuy nhiên hắn rất nhanh đã bình thường trở lại.
Trên thế giới này quả thật không gì là không thể.
Mạt thế cũng tới rồi, con người cũng có dị năng, một cái tá thi hoàn hồn thì có là gì. Vậy nên hắn dễ dàng chấp nhận điều này.
Hắn chỉ tiếc cho hai người thầy của hắn, bởi con trai đoản mệnh của hai người không như hai người mong muốn, bình an sống hết đời.
"Cậu không phải là người của thế giới này à?" Sở Nam Phong thanh âm trầm thấp hỏi.
Tiêu Lạc gật đầu hai cái.
"Cậu sẽ rời khỏi đây sao?"
Cậu khó hiểu: "Hả?"
"Cậu không phải người ở đây liệu sau này cậu có biến mất không, giống như cậu đã biến mất ở thế giới kia?"
"Huh....tôi không biết....nếu muốn rời khỏi không gian này đến không gian khác, di chuyển giữa các không gian thì tu vi ít nhất cũng phải ở thánh cấp, tương đương với cấp mười ở đây. Tôi hiện tại còn chưa đạt đến mức đó."
"Nếu cậu đạt đến tầng thứ đó thì sao, cậu sẽ rời đi?"
"Có lẽ vậy, tôi muốn giống như sư phụ, có thể đi du lịch khắp mọi không gian."
Sở Nam Phong lâm vào trầm mặc. Hắn không nói gì, Tiêu Lạc không nhìn thấy hắn đang sa sầm sắc mặt.
Sở Nam Phong trong lòng bỗng thấy khó chịu khôn tả.
Hắn nói nhỏ: "người tôi muốn bảo vệ là Tiêu Lạc của hiện tại, nhưng có lẽ cậu ấy không cần."
"Hả? Anh nói gì tôi nghe không rõ, có thể nói lại không?"
Hắn đứng dậy, bàn tay lớn của hắn kéo cậu đứng dậy theo.
Thanh âm hắn lạnh tanh: "trở về."