• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương thế của Tiêu Lạc rất nhanh đã lành lại. Qua hai ngày cậu đã có thể cử động bình thường, đi ra đi vào thoải mái, tuy rằng vẫn còn chút ê ẩm.



Đó đều là dựa vào mớ đan dược cậu luyện. Bây giờ mới có chỗ dùng tới.



Hiện tại cơ thể cậu đã trở lại bình thường, không cần phải ăn mặc kín mít như trước nữa. Nên cậu chỉ đeo khẩu trang mà ra ngoài.



Tuy vậy, làn da trắng cùng với mái tóc dài màu bạc vẫn khiến cho cậu bị nhiều người dòm ngó.



Hàn Vân Đào sau khi cậu tỉnh lại cứ luôn tìm cách dán sát lại đây, luôn miệng hỏi cậu có bị làm sao không, cậu ổn chứ.



Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi làm sao không, tôi rất ổn nên đừng lại gần tôi như vậy nữa.



Hàn Vân Đào đột nhiên như thế thì cậu không nói, nhưng Thẩm Quân Lâm cũng bị làm sao vậy.



Bình thường chẳng phải không ưa gì nhau hay sao. Mà sau khi cậu tỉnh lại, anh ta cũng giống bị bệnh vậy, cách mười, hai mươi phút sẽ chạy tới ngó qua đây một cái, giống như đang canh giữ củ cải nhà mình khỏi bị heo rừng ủi vậy.



Hàn Vân Đào thì cậu có thể hiểu, anh ta đang áy náy vì không chữa được cho cậu. Còn Thẩm Quân Lâm thì xin bó tay.



Không hiểu nổi.



Sau khi càn quét bến tàu thành A xong, tổ chiến đấu phân ra đi thu thập vật tư ở nhiều khu vực khác. Nhưng cứ mãi đi thu thập vật tư như thế này không phải là cách hay.



Lương thực đến một thời điểm nào đó cũng cạn, không còn để mà thu thập nữa.



Vậy nên nhóm cao tầng lại họp bàn thêm mấy ngày đêm, rồi đưa ra quyết định: sẽ di dời đội ngũ lên phía bắc.



Ở phía bắc đất rộng người thưa, thế lực còn thưa thớt, so với phía Nam thì đỡ hỗn loạn hơn.



Hơn nữa trong thành B này không còn đất để trồng trọt, đã định nơi này không thể định cư lâu dài.



Sau khi tin này được công bố ra, có người đồng ý có người không. Nhưng đa số đều có ý muốn đi theo đội ngũ.



Tin tức này còn được thông báo cho những thế lực đơn bạc khác trong thành B, chủ yếu là dân cư sống trong các chung cư tự lập đội kiếm sống. Sau khi bọn họ nghe được tin này liền vui mừng kéo đến nương nhờ.



Thành B hoàn toàn được thống nhất dưới thế lực của Kình Thiên.



Những người không muốn đi về phương bắc thì có hai ngày ghi danh.



Trên đường di dời về phương bắc sẽ qua rất nhiều thành trấn và một vài căn cứ quân sự. Các căn cứ quân sự lúc này đã trở thành những khu an toàn để người bình thường đến nương nhờ.



Khi đội ngũ đi ngang qua sẽ hộ tống những người này an toàn đến các căn cứ quân sự.



Những người muốn đến căn cứ quân sự đa phần là những người có gia đình và gia đình của họ. Sở dĩ bọn họ không muốn đi cùng đội ngũ là vì đường đến phương bắc quá xa, trên đường còn phải đi qua nhiều thành chết, họ cảm thấy không an toàn. Cái họ muốn là sự an ổn. Trong tiềm thức của họ, quân đội mới là nơi an toàn nhất đối với bọn họ, sẽ bảo vệ bọn họ an toàn.



Những người bình thường sẽ có suy nghĩ này nhiều hơn, vì họ không có dị năng, không có năng lực phiêu lưu cùng đội ngũ. Nên họ chọn quân đội.



Quân đội, nhà nước ngày thường ăn thuế của dân. Đến lúc cấp bách thì phải thể hiện ra vai trò.



Vốn dĩ thời buổi mạt thế này nên là thân ai nấy lo, họa ai nấy chịu, ngay cả quân đội cũng vậy, cùng với người dân không còn liên quan gì đến nhau. Tuy nhiên có lẽ phía quân đội vẫn còn vọng tưởng nắm lại quyền điều hành đối với đất nước cùng với vô số dị năng giả nên mới ra sức như thế.



Cõ lẽ những người chọn quân đội thay vì đi theo đội ngũ sau này sẽ hối hận lắm.



Vì ở hậu mạt thế, sự lớn mạnh của Kình Thiên khiến cả thế giới phải ngưỡng vọng, quân đội của một quốc gia cũng không sánh bằng.



Lúc này Tiêu Lạc đang ở trong phòng tắm thay quần áo.



Hiện tại có chính sách ban xuống, mỗi tổ phải có đồng phục riêng của mình.



Đồng phục của tổ nòng cốt có màu đen, kiểu dáng đơn điệu, cốt ở lịch sự và nội hàm. Áo khoác măng tô dáng dài, rộng rãi thoải mái, bên ngực trái khắc phù hiệu một thanh kiếm nằm giữa hai tia sét màu vàng, đơn giản mà không mờ nhạt. Áo trong tùy ý. Kết hợp với quần âu suông rộng dài, trẻ trung thời thượng lại không mất phong độ quý ông.



Tiêu Lạc nhìn mình trong gương, không khỏi thấy thất lạc.



Phong cách y phục cùng với khí chất khuôn mặt nhìn sao cũng không ăn nhập gì với nhau. Giống như một đứa trẻ con muốn tập làm người lớn vậy.



Với lại hình thể cậu thiên về cao gầy, không được cường tráng. Mặc dù bộ đồ này làm theo kích cỡ của cậu nhưng vẫn thấy mình như đang bơi trong quần áo.



Hoàn toàn không phù hợp chút nào.



Sở Nam Phong đã thay xong quần áo, đứng ở ngoài phòng tắm đợi cậu.



Lúc Tiêu Lạc bước ra và nhìn thấy hắn, nhịn không được nghiến răng ken két.



Ghen tị hận a~!



Tại sao cùng một loại quần áo, mặc lên lại là hai số phận khác nhau, một trời một vực như thế.



Bộ đồ này như sinh ra là giành riêng cho Sở Nam Phong vậy. Bên trong mặc sơ mi màu trắng kết gợp với gilê đen thêu hoa văn chìm màu bạc. Mái tóc hất ngược ra phía sau, khí chất quý tộc nhè nhẹ tỏa ra, hương vị nam tính khiến người ta mê say. Như một loại rượu ủ trên trăm năm, nội hàm mà tinh tế.



Dung mạo tuấn mỹ, góc cạnh như được gọt giũa, thân hình cường tráng hoàn hảo đến từng khối cơ bắp.



Là một quý ông phong độ lịch lãm, sugar daddy trong lòng hàng triệu phái nữ.



Đứng bên cạnh hắn Tiêu Lạc chẳng lây dính chút hào quang nào, thậm chí còn thấy bị lu mờ.



Cậu khóc trong lòng một chút.



Thật ra mọi thứ cũng không đến nỗi tệ như Tiêu Lạc nghĩ.



Do Tiêu Lạc có sự ám ảnh đặc biệt với thân hình cường tráng của Sở Nam Phong và cảm thấy tự ti với hình thể của mình, nên theo bản năng cậu mới thấy hai bên có một sự chênh lệch trời đất.



Trong mắt Sở Nam Phong thì không như vậy.



Thân hình cậu cao gầy ngược lại có phong thái của người mẫu, lúc đi vạt áo lay động phiêu phiêu. Áo trong màu đỏ rượu kết hợp với áo ngoài màu đen càng làm nổi bậc lên làn da trắng ngần tựa hồ muốn phát sáng của cậu. Cùng với diện mạo tinh xảo và mái tóc bạc được cột sau gáy, càng nhìn càng có phong vị tà mị, giống như một quý công tử ma cà rồng bước ra từ trong tiểu thuyết. Là một trái cấm khiến người trầm mê.



Nếu Sở Nam Phong là bá tước nam tính, trầm ổn, thì Tiêu Lạc chính là tiểu công tử thong dong, lịch thiệp. Hai phong thái khác nhau, không thể đặt lên bàn cân so sánh.



Lúc Tiêu Lạc bước ra, Sở Nam Phong chỉ hận không thể bắt cậu mặc lại kín mít như trước kia. Không muốn ai khác nhìn thấy cậu trong bộ dạng hoàn mĩ này. Nhưng mà hắn không thể.



Tiêu Lạc không thèm nhìn hắn, ngã mình xuống sofa, ủ ê nói: "mọi ánh sáng của tôi đều bị anh thu hút đi hết rồi." Cậu thở dài than: "Có một số người sinh ra chỉ để làm nền cho người khác. Bi ai làm sao."



Sở Nam Phong hơi ngẩn ra, lúc hiểu rõ mới buồn cười: "vô nghĩa."



Tiêu Lạc bậc lên: "bởi vì anh có tất cả rồi nên mới cảm thấy mọi thứ không còn quan trọng. Anh căn bản không thể hiểu được cảm giác của những người đang thiếu thốn."



Sở Nam Phong: "tôi thừa nhận vẻ ngoài tốt cũng là một loại lợi thế. Cậu cũng không cần phải than vãn như vậy, cậu rất đẹp."



Tiêu Lạc trừng mắt: "tôi là nam nhân, không thể dùng từ đẹp, mà phải là anh tuấn, soái khí."



Sở Nam Phong: "..........."



"Tại sao tôi lại không có cơ bụng chứ? Nhìn ẻo lả chết đi được." Tiêu Lạc lại than vãn.



"Cậu thích cơ bụng đến thế à?"



"Thích chứ!" Là nam nhân thì đều thích.



"Muốn có nó không?"



Cậu gật đầu: "muốn có." Nam nhân nào cũng muốn có, cậu cũng muốn.



Nó là tượng trưng cho phái mạnh.



Sở Nam Phong vỗ lên vùng bụng rắn chắc của mình: "vậy cơ bụng của tôi cho cậu, sau này cậu có thể tự do ngắm nó rồi, muốn sờ thì sờ lúc nào cũng được."



"............." câm nín.



Tôi cần cơ bụng của anh làm gì, cái tôi muốn là cái bụng của tôi mọc lên tám múi mà.



Hơn nữa anh hùng hồn, mạnh miệng nói như thế rồi có làm được không? Hình như cả cơ thể của anh sau này không do anh làm chủ nữa thì phải.



Tiêu Lạc chán nản xua tay: "tôi nhìn của anh, sờ của anh cũng chẳng có ích gì. Vì không phải là của mình nên mới không thấy thỏa mãn."



"Vậy thì ngày mai cậu bắt đầu theo tôi luyện tập thể hình."



"Ngày mai chúng ta sẽ lên đường mà, anh quên rồi sao, như thế thì tập luyện kiểu gì chứ."



"Vậy cậu có muốn luyện tập không?"



"Muốn."



Nghe sao mà rớt giá quá.



Sở Nam Phong không thể không biết ngày mai đội ngũ xuất phát lên đường đi phương bắc. Hắn vẫn nói như vậy chắc hẳn đã tự có chủ trương hết rồi. Cậu chỉ cần đợi đến ngày mai xem hắn cho cậu luyện tập thế nào.



Tiêu Lạc đứng dậy, phấn khởi đi đến nhà ăn. Đến giờ ăn tối rồi.



Cậu không dám bắt lão đại của Kình Thiên nấu một ngày ba bữa cho mình, mặc dù hắn nấu ăn rất ngon, nhưng phúc lợi này không giành cho vật hy sinh nên cậu đành cắn răng mà tạm biệt.



Lúc cậu đi ra đến cửa, cánh tay bị một bàn tay to lớn kéo lại. Cậu quay đầu khó hiểu nhìn Sở Nam Phong.



Sở Nam Phong không nói gì, đưa cho Tiêu Lạc một chiếc mặt nạ nửa mặt, màu vàng nhạt ánh kim, chất liệu không rõ. Cầm trên tay mà không cảm thấy trọng lượng.



Mặt phía trong của mặt nạ không biết được làm từ cái gì mà phi thường mềm mại, hơn nữa sờ lên cảm giác rất mát.



Đường nét trên mặt nạ nhu mĩ, tinh xảo, toát lên vẻ sang trọng quý phái mà không kém phần tao nhã.



Đây chính là hàng đổi lại với cái mặt nạ của Lục Vân sao.



Tiêu Lạc: "chiếc mặt nạ này chất lượng tốt hơn của Vân tỉ cho tôi, anh không cảm thấy lỗ vốn à?"



Sở Nam Phong: "lẽ nào cậu muốn cái mặt nạ xấu xí, chất lượng tệ hại kia?"



Tiêu Lạc câm nín, lắc đầu.



Tôi không muốn nữa, đồ của Lục Vân đều để lại cho anh hết, không ai dám giành của anh đâu.



Tên này ở cuối truyện được tác giả nhắc đến là một kẻ nghiện vợ. Không ngờ vốn liếng đã được tích lũy ngay từ đầu truyện rồi.1



Crush còn chưa chấp nhận anh mà anh đã muốn chiếm hữu đến bực này. Ngay cả những món đồ bên lề dù chỉ có liên quan một chút đến crush anh thôi mà anh cũng không tha, anh giành lấy cho bằng được. Tôi còn có thể nói gì, tôi dám phản đối sao?



Tiêu Lạc diện vô biểu tình úp mặt nạ lên mặt mình.



Vừa khít!



Sao lại có thể như vậy được, lẽ nào Sở Nam Phong nhân lúc cậu còn bất tỉnh mà đem thước dây ra đo mặt cậu sao? Như thế nào mà không chút sai lệch cũng không có? Lúc đeo lên lại không có một chút cảm giác nào, như thể trên mặt không có gì vậy. So với đeo khẩu trang còn thoải mái hơn không biết bao nhiêu lần.



Cậu hỏi: "chiếc mặt nạ này anh tìm được nó ở đâu thế? Vừa vặn luôn này."



Sở Nam Phong không trả lời cậu mà hỏi lại: "cậu thích nó chứ?"



Tiêu Lạc gật đầu: "thích chứ. Rất thoải mái luôn "



Sở Nam Phong: "So với của người phụ nữ kia thì sao?"



Tiêu Lạc cảm thấy hơi kì quái, nhưng vẫn trả lời: "của anh nhẹ hơn, đeo lên thoải mái hơn, và cũng rất đẹp nữa."



Sở Nam Phong gật nhẹ đầu, hài lòng nhìn mặt cậu được che đi bởi kiệt tác của mình một cái rồi bước ra cửa.



Tiêu Lạc không hiểu hắn ta đang bị làm sao. Cậu nhún vai trợn mắt rồi cũng bước ra theo.



____________________



Áo măng tô:







Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK