Chương 1: Cuộc sống đau đớn
"Nguyệt Nhi em phải cố gắng lên, em không được bỏ anh em có nghe không hả" Gia Dương nắm tay cô chạy vào bệnh viện, còn cô thì nằm trên giường được các bác sĩ y tá đẩy vào phòng cấp cứu
Thanh Thanh, Nhất Phong, Gia Thành, Băng Băng cùng nhau chạy đến bệnh viện xem Nguyệt Nhi ra sao
Lúc này đây mắt cô vẫn mở nhưng sức lực của cô không còn cho phép cô khỏe mạnh nữa. Giờ phút này cô chỉ muốn chết đi, thuốc rất mạnh khiến cho cả người cô như muốn bị tê liệt
Cho dù có đau đớn mệt mỏi đến nhường nào đi nữa thì cô vẫn vậy, lỡ như bây giờ Thiên Hạo suất hiện trước mặt cô thì sao. Trước khi chết nếu như cô còn có thể nhìn thấy anh thì cô sẽ yên tâm mà nhắm mắt
Nhưng không, ông trời không thể thực hiện được ước muốn của cô. Lúc cô đau đớn và cần anh nhất thì ông trời lại mang Thiên Hạo của cô đi đâu rồi, Thiên Hạo vẫn còn sống hay đã chết.
Cô mệt mỏi và đau đớn, mắt cô từ từ nhắm lại và được bác sĩ đẩy vào phòng cấp cứu
Bọn họ đồng thanh nhìn Gia Dương đang lo lắng ngồi trước phòng cấp cứu "Sao rồi?"
Anh quay qua nhìn bốn người bọn họ "Hết rồi, chấm dứt hết rồi. Cô ấy bỏ chúng ta mà ra đi rồi. Cô ấy không muốn sống nữa, Nguyệt Nhi uống hết cả một hộp thuốc ngủ. Nếu tinh thần cô ấy phấn chấn thì nhất định sẽ có khả năng tỉnh lại, nhưng đối với tâm trí hiện tại của cô ấy bây giờ thì có lẽ là không thể rồi"
Thanh Thanh xém chút đã ngất sỉu nhưng rất may cô vẫn còn đủ tỉnh táo hỏi anh "Chẳng phải anh là bác sĩ giỏi sao, tại sao anh không vào trong phẫu thuật cho Nhi Nhi. Sao anh lại để cậu ấy một mình chứ hả....huhu...."
Nhất Phong nắm tay Thanh Thanh "Chị à, chị nhìn anh Gia Dương xem anh ấy như vậy thì ai cho anh ấy vào phẩu thuật chứ. Chị cũng nên biết khi bước chân vào phòng phẫu thuật phải luôn có niềm tin và đừng sợ hãi hay lo lắng điều gì nhưng còn Gia Dương anh ấy tuy là một bác sĩ giỏi nhưng nhìn bộ dạng lo lắng sợ hãi thì làm sao phẫu thuật được cho chị Nguyệt Nhi đây"
Suốt 4 tiếng đồng hồ cuối cùng đèn trong phòng cấp cứu cũng đã tắt. Bác sĩ bước từ phòng cấp cứu ra. Mọi người bước đến "Thiếu phu nhân đã qua cơn nguy kịch rồi, nhưng có lẽ do tâm hồn của thiếu phu nhân không muốn tỉnh dậy nên có thể thiếu phu nhân sẽ trở thành người thực vật. Nếu muốn thiếu phu nhân tỉnh lại thì chỉ có thể làm gì đó cho cô ấy vui" bác sĩ rời khỏi
Môi Thanh Thanh hơi nhếch lên "Ông bác sĩ đó có phải đã bị điên rồi không. Nhi Nhi cậu ấy đã trở thành người thực vật rồi thì làm sao có thể làm cậu ấy vui đây"
Gia Dương thở dài nói "Tuy đã trở thành người thực vật, nhưng những gì chúng ta nói Nguyệt Nhi đều sẽ nghe thấy hết những gì chúng ta nói. Thiên Hạo là nguồn sống của cô ấy, nếu nhắc đến Thiên Hạo thường xuyên thì có khả năng Nguyệt Nhi sẽ tỉnh lại" anh biết nếu dùng cách này sẽ khiến tim anh rất đau, nhưng vì muốn cô tỉnh lại thì anh đành phải hi sinh
Thời gian cứ lặng lẽ qua đi suốt 2 năm. Hà Nguyệt Nhi cô vẫn chưa thể nào quên được Hà Thiên Hạo. Cuộc sống đau đớn cứ thế tiếp diễn trong suốt 2 năm. Cô đã ngủ suốt 2 năm rồi. Và cuối cùng sau 2 năm cô cũng đã tỉnh dậy khiến mọi người ai cũng vui
Nhưng cô từ một người vui vẻ hay nói chuyện, hòa đồng với tất cả mọi người chỉ sau 2 năm lại thay đổi tất cả. Cô trở nên lạnh nhạt và ít nói hơn, cô xem những người đàn ông trên thế giới này đều là rác rưỡi. Ngay cả Thanh Thanh còn phải sợ độ lạnh lùng và tàn nhẫn của cô.
Thời gian cứ như thế lại trôi qua thêm 2 năm nữa. Thật nực cười anh bỏ cô đi suốt 4 năm rồi. Cô nhớ anh muốn anh trở về thăm cô, dù chỉ được gặp anh một lần thôi cô cũng mãn nguyện rồi. Cô không cần gì nữa, chỉ cần anh thôi
Đã 4 năm rồi nhưng tại sao anh vẫn chưa chịu quay trở về gặp cô. Cô muốn biết rằng anh vẫn còn sống hay đã chết. Nếu anh còn sống thì tại sao lại không quay về bên cô, còn nếu anh đã chết thì lý do gì mà suốt 4 năm qua mọi người không thể nào tìm thấy xác của anh
Công ty Hà Thị được Nhất Phong và Gia Dương quản lý. Còn có sự góp cổ phần của công ty HTN là công ty của Gia Thành, Gia Thành bây giờ cũng đã có gia đình và có cuộc sống riêng của chính bản thân anh.
Có điều khi cô tỉnh dậy cô đã không để cho Gia Dương thay thế Thiên Hạo quản lý công ty nữa. Bao nhiêu cổ phần trong công ty của Thiên Hạo đều thuộc về cô hết. Bây giờ cô không chỉ là vợ của chủ tịch mà còn là người nắm hết tất cả mọi quyền hành trong công ty
Nhưng còn Gia Dương anh ấy vẫn chưa thể nào quên được cô, cô đã khuyên anh suốt 4 năm qua rằng mong anh hãy quên cô đi nhưng anh lại nói với cô "Tình yêu không phải nói muốn quên là quên. Anh sẽ đợi em Hà Nguyệt Nhi" lúc nào anh cũng nói những lời đó với cô, khiến cô cảm thấy thật có lỗi với anh
Trong lòng cô lúc nào cũng nói rằng Thiên Hạo vẫn còn sống. Từ khi anh mất tích đêm nào cô cũng nằm mơ thấy anh, trong giấc mơ là một mãng trời tối, anh đứng rất xa cô nhưng đủ để cô có thể nhìn thấy anh. Trong giấc mơ anh nói "Nguyệt Nhi hãy đợi anh, anh vẫn còn sống, nhất định anh sẽ trở về bên em. Nên xin em hãy đợi anh" những lời nói đó tuy là trong mơ nhưng lúc nào cũng lặp đi lặp lại trong trí nhớ của cô. Nó bảo cô rằng hãy luôn đợi anh, được cô sẽ đợi anh đợi đến khi anh trở ề bên cô
- -----------------
Tại một công viên lớn, Nguyệt Nhi một mình đi dạo xung quanh công viên. Đây là nơi Thiên Hạo và cô hay cùng nhau đi dạo. Mỗi lần cô và anh giận nhau, anh luôn là người nắm lấy tay cô đưa cô đi dạo quanh công viên, ở công viên này tạo cho cô và anh một cảm giác rất lãng mạng
Nước mắt của cô từng giọt, từng giọt rơi ra. Nơi này thật sự rất nhiều kỹ niệm đối với cô. Cô ở cái thành phố S này được mọi người tôn trọng, trước mặt cô bọn họ đều nói tốt về cô. Không ai dám bất kính với cô, nếu họ dám nhất định Gia Dương sẽ không tha cho họ vì dù sao cô vẫn còn là Hà Thiếu Phu Nhân của Hà Thiên
Gia Dương bước tới, anh lấy tay lau đi nước mắt cho cô "Nguyệt Nhi, xin em đừng khóc nữa. Nhìn thấy em khóc như vậy khiến anh thật sự rất đau"
Cô nhìn anh, đau lòng hỏi "Anh có biết Hạo Hạo của em đang ở đâu không anh?"
Anh im lặng không trả lời khiến cô tức giận quát lớn "Lưu Gia Dương em đang hỏi anh đó. Anh nói cho em biết đi Hạo Hạo đang ở đâu vậy anh, anh mau tìm anh ấy về đây cho em.... huhu, anh tìm Hạo Hạo về cho em đi mà...... aaaaaaaa Hạo Hạo em nhớ anh rồi, Nguyệt Nhi nhớ anh rồi hic...aaaa" cô vừa khóc vừa la lên trong tuyệt vọng
Gia Dương hốt hoảng ôm chặt lấy cô "Nguyệt Nhi em bình tĩnh lại đi, em đừng như vậy nữa. Thiên Hạo cậu ta chết rồi, em mau quên cậu ta đi. Chẳng phải em còn có anh bên cạnh hay sao, em quên Thiên Hạo đi có được không. Chỉ cần em đồng ý thì anh nhất định sẽ mang cả thế giới trao cho em, anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc. Anh sẽ yêu em và quan tâm em hơn cả cậu ta, nên Nguyệt Nhi làm vợ anh nha" anh không còn biết quan tâm tới tình bạn bè như 4 năm về trước lúc Thiên Hạo mới vừa mất tích nữa
Cô dùng sức đẩy Gia Dương ra "Rốt cuộc anh có còn xem Hạo Hạo là bạn không hả?"
"Phải, Thiên Hạo là bạn anh. Nhưng anh không cần biết, em nhất định phải là của anh. Anh sẽ cướp em từ cậu ta. À mà đâu gọi là cướp vì dù sao cậu ta cũng chết lâu rồi. Nên từ lâu em đã thuộc về anh" anh điên rồi, thật sự điên rồi, anh điên vì quá yêu cô
Cô nhìn anh với ánh mắt buồn bã "Em không ngờ anh lại là con người như vậy. Anh mau đi đi, em muốn đi dạo một mình, em không muốn gặp anh nữa" nói rồi cô xoay người qua chỗ khác không thèm nhìn anh
"Nguyệt Nhi à, sao em..."
Lời của anh còn chưa nói hết đã bị cô quát "Cút đi"
Anh đau lòng lặng lẽ bỏ đi. Để lại cô đứng một mình, nước mắt rơi mãi không dừng. Chỉ tại cô mà tình bạn giữa hai người họ mới kết thúc như vậy. Đều tại cô hết, cô còn sống trên đời này làm gì nữa chứ
Có lẽ cô nên rời đi rồi, đi đến một nơi thật xa để không thể nhìn thấy Gia Dương nữa, để anh có thể quên đi cô
Trời bắt đầu đổ mưa, có lẽ ông trời đang khóc thay cho số phận trớ trêu của cô. Ông đang tội nghiệp cô. Cô không cần ai tội nghiệp hay thương hại cô, vì cô biết Thiên Hạo của cô vẫn luôn dõi theo cô, vẫn luôn yêu thương cô nên cô không cần sự thương hại của ai hết. Nhất định anh vẫn còn sống, anh vẫn ở bên cô, anh sẽ không rời xa cô đâu
Những giọt nước mưa đang rơi xuống trên người cô thì đột nhiên dừng lại, hình như có ai đó vừa mới che dù cho cô
Cô quay sang nhìn người đã che ô cho cô mà nước mắt cô càng rơi nhiều hơn, là anh sao chồng à, thật sự là anh sao
Người đàn ông che ô cho cô mỉm cười ngọt ngào, cô nhìn anh và hỏi anh rất nhiều câu "Hạo Hạo, anh thật sự vẫn còn sống sao. Hạo Hao anh quay về bên em rồi sao, anh sẽ không bỏ em đi nữa có đúng không. Anh có thật sự là Hạo Hạo không, chồng à sao anh không nói gì hết vậy chứ anh đừng làm em sợ mà có được không. Dạo gần đây anh sống có tốt không hả?....."
Không đợi anh trả lời cô đã ôm chặt lấy anh, tay không ngừng đánh vào lưng anh, còn nước mắt thì vẫn rơi "Anh nói gì đi có được không. Anh đã bỏ đi đâu vậy hả??? Huhu....... anh có biết 4 năm qua em nhớ anh đến phát điên không, Em hận anh nhiều lắm Hạo Hạo à, em ghét anh lắm hic.m......huhu..."
Người đàn ông ấy vẫn im lặng không trả lời câu nào, nhưng sự dịu dàng lúc nãy đã biến mất. Mà thay thế vào đó chính là sự lạnh lùng đầy sát khí, liệu anh có phải là Thiên Hạo không. Cô đã chờ Thiên Hạo suốt 4 năm rồi, cô thường hay ảo tưởng người khác là Thiên Hạo. Nhưng lần này liệu rằng cô đã đúng hay cô vẫn sai
Hết Chương 1Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK