Sáng hôm sau khi tỉnh dậy đã không thấy Đường Hy đâu mà chỉ thấy có một tờ giấy đặt lên bàn , Thiên Lâm mới cầm lên đọc
Hàn Thiên Lâm , suốt thời gian qua em ở cạnh anh em mới vừa phát hiện ra một điều rất quan trọng , em nghĩ mình vẫn còn yêu anh nên mới hay nhớ đến anh . Nhưng thật ra không phải như vậy , lý do em nhớ anh là vì em cảm thấy có lỗi với anh nên mới nhớ anh . Suốt một năm qua em không còn yêu anh nữa rồi . Những chuyện tối hôm qua anh nên quên hết đi nhé , em chỉ muốn vui đùa với anh một chút thôi . Người đàn ông em yêu là Vương Chấn Hải chứ không phải anh . Đối với em anh chỉ là người cũ , điều em cần bây giờ là tình yêu hiện tại , xin lỗi vì đã gạt anh suốt 1 tháng qua . Em thật lòng yêu Chấn Hải , mong anh quên em đi . Sau này nếu có gặp lại thì chúng ta nên quay về giống lúc trước . Tiếp tục làm chị em nha Tiểu Lâm của chị!
Sau khi đọc xong bức thư môi anh khẽ nhếch lên
" Tiểu Lâm , tiếp tục làm chị em . E là kẻ thù cũng không thể , Đường Hy em đừng để tôi gặp được em"
Hôm nay anh chỉ xuống ăn có một mình nên khiến Dì Trương có hơi bất ngờ , vì bình thường vào giờ này lúc nào Đường Hy cũng đeo theo anh mà bây giờ lại không thấy cô
" Phu nhân không xuống ăn sao thiếu gia ?"
Anh lạnh lùng nói
" Cô ấy đi rồi "
Dì Trương hoảng hốt không biết có phải do Đường Hy bỏ trốn hay ham chơi mà bỏ đi hay không
" Vậy để tôi kêu người đi tìm phu nhân"
Anh đặt tách cafe xuống , đứng lên rờ đi , trước khi đi anh còn nói vài câu với Dì Trương
" Không tìm cô ấy , còn nữa từ nay đừng gọi cô ta là phu nhân"
Tại sân bay
Vương Chấn Hải ôm Đường Hy rất chặt , cô vẫn mặc kệ cho hắn ôm
" Em thật sự không cần anh đi theo sao "
Cô đẩy hắn ra lắc đầu , mỉm cười nhẹ nhàng với hắn
" Không cần đâu , Đường Tiểu Vy em đã trưởng thành rồi , em không là Đường Tiểu Vy không phải Đường Hy ang đừng quên . Tạm biệt anh , đến giờ em phải đi rồi "
" Được "
Trên máy bay cô nhìn qua cửa sổ , nhìn xuống cái thành phố kia , nơi chứa rất nhiều kỷ niệm của cô . Lần này đi ngoài Chấn Hải ra cũng không còn ai biết cô bỏ đi , kể cả ba mẹ cô . Cô không muốn nói cho họ biết vì sợ Thiên Lâm sẽ tới tìm họ
Tạm biệt anh tất cả những kỷ niệm của em , em sẽ không bao giờ quên anh . Em thề , khi nào em thực hiện được ước mơ rồi quay về Trung Quốc , nếu em còn có thể gặp anh lần nữa . Thì chắc chắn đó chính là duyên số do ông trời đã ban cho chúng ta , nếu chúng ta còn gặp lại nhau , em nguyện cho anh sử lý ra cũng được vì em cần anh .
*Hết Chương 66*
Chương 67 : Em thật yếu đuối
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn