(Uy: Nhật bản ngày nay)
Cũng vì nguyên nhân này mà Sở quốc và A Nỗ quốc coi như là minh hữu. Người chết trong ngõ nhỏ này là Cổ Lực, đệ đệ ruột của Sa Đạt,vốn đang giám thị tộc dân đến Sở quốc tiến cống, sau đó thấy vương thành phồn hoa rực rỡ, lại đúng dịp năm mới nên muốn ở lâu thêm một chút, chờ tuyết trên núi tan rồi trở về tây bắc, lại không nghĩ rằng sẽ mất mạng ở nơi này.
Sự tình nghiêm trọng, mọi người không dám trễ nải, vội vàng nâng thi thể chạy vào hoàng cung.
Ngoài tẩm cung, Tứ Hỉ công công đang tựa vào cửa ngủ gật, nghe thấy tiếng người vội vàng mở mắt, là bộ binh Lý đại nhân.
“Công công, Hoàng thượng đâu?” Lý đại nhân đã ngoài bảy mươi tuổi nên đi vài bước đã mệt đến thở hồng hộc.
“Vừa mới ngủ không bao lâu, đã xảy ra chuyện trọng đại gì? Sao đại nhân phải vào cung giờ này?” Tứ Hỉ công công cũng có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy!” Lý đại nhân hoảng hốt nói: ” Lửa cháy đến nơi nên cũng đành bất chấp cấp bậc lễ nghĩa, thỉnh công công nhanh giúp lão thần thông truyền đi.”
“Ái khanh có chuyện gì?” Tứ Hỉ công công còn chưa kịp trả lời, Sở Uyên đã đẩy cửa bước ra.
“Hoàng thượng!!” Lý đại nhân vội vàng tiến lên bẩm báo: ” Thống lĩnh cấm quân vừa tới bẩm báo vi thần, nói là tại ngõ tắt phía sau con hẻm nhỏ phát hiện một cổ thi thể, chính là Tiểu Vương gia của A Nỗ quốc, bị người đâm một đao xuyên tim từ phía sau.”
“Cổ Lực?” Sở Uyên cau mày hỏi.
“Đúng là vậy.” Lý đại nhân nói: “Vi thần đã hạ lệnh phong tỏa tin tức, thi thể tạm thời đặt tại một phòng trống bên cạnh Liệp Uyển.”
“Đi xem trước đã” Sở Uyên đi xuống bậc thang, Tứ Hỉ công công vào điện lấy áo choàng ra, đuổi theo khoác lên vai hắn.
Đang êm đẹp sao lại xảy ra chuyện nữa rồi?!!!
Lúc này ở Tây Nam Vương phủ, Đoạn Bạch Nguyệt đang ngắm trăng thưởng rượu, thanh kiếm cùn đặt trên mặt bàn lóe ra ánh sáng trắng yếu ớt.
Một thân ảnh nhẹ nhàng từ trên đầu tường rơi xuống, thấy trong viện có người rõ ràng hoảng sợ không nhỏ.
“Lại đi đâu?” Đoạn Bạch Nguyệt buông chén rượu xuống.
“Hơn nửa đêm không ngủ, ngồi chỗ này là muốn dọa ma sao?” Đoạn Dao thở phào nhẹ nhõm. ” Còn tưởng là sư phụ!”
“Sư phụ ba năm trước đã về cõi tiên rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nhắc nhở hắn.
“Biết đâu được, vạn nhất sống lại thì sao, loại chuyện tá thi hoàn hồn này hắn quen thuộc nhất.” Đoạn Dao cởi giỏ trúc nhỏ bên hông xuống, trong đó chứa các loại ấu trùng đủ màu, kêu ong ong đến là đau não.
“Tam nhãn huyết?” Đoạn Bạch Nguyệt tiện tay cầm lên một con. ” Vận khí đúng là không tệ.”
“Này, ta canh chừng nửa tháng cũng chỉ bắt được một con đó thôi.” Đoạn Dao cảnh giác. “Ngươi muốn thì tự mình tìm đi.”
“Ngươi suy nghĩ nhiều, ta không có tâm tình cùng ngươi thưởng trùng dưỡng cổ.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu. “Về phòng lấy vài bộ y phục đi”.
“Ngươi lại muốn đưa ta đi đâu?” Đoạn Dao trừng to mắt.
“Ta muốn đi xem vương thành Sở quốc.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Đọa Dao lui về phía sau hai bước. ” Ngươi muốn đi thì đi đi, liên quan gì ta?”
Đoạn Bạch Nguyệt đáp: “Bởi vì ngươi hữu dụng”.
Đoạn Dao: “….”
“Để ngươi ở lại vương phủ một mình, không khéo lúc ta trở về, phủ trạch đã sớm nổ tung.” Đoạn Bạch Nguyệt nói. ” Không phải ngươi làm thì chính là bị cừu gia làm”
Đoạn Dao nhụt chí, đặt mông ngồi xuống ghế đá ai oán nói: “Ngươi lợi dụng ta.”
“Sao có thể gọi là lợi dụng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói ” Sớm nói ngươi cần phải thu liễm tính tình, theo học vài vị tiên sinh. Người ta mười bốn tuổi đã thi trạng nguyên, ngươi đã không ngâm thơ đối chữ thì thôi, ngay cả nói chuyện cũng không biết nói, nghĩ lại mà thấy đau lòng.”
Đoạn Dao hai tay che lỗ tai không muốn nghe hắn nói, tầm mắt lại bị thanh kiếm cùn trên bàn hấp dẫn: ” Đây là cái gì?”
“Không biết.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu nói. ” Mới đào trong đất ra.”
“Ngươi đi đào phần mộ tổ tiên người khác?” Đoạn Dao hồ nghi.
“Là sư phụ trước lúc lâm chung để lại cho ta.” Đoạn Bạch Nguyệt nói. ” Dặn phải nhớ tối nay đào ra.”
“Ngươi đại khái lại bị gài bẫy.” Đoạn Dao cầm lấy giỏ trúc trên bàn, cũng lười xem thanh kiếm cũ nát đó.
“Ta cũng nghĩ như vậy.”
Lúc tám tuổi lên núi tùy tiện hái một nắm hoa độc, nói là cắm trong phòng có thể làm công lực tăng lên, kết quả hôm sau nhìn ai cũng nhìn một thành hai ba bốn, bước đi xiêu vẹo thiếu chút nữa té vào ao. Sau đó dù là kẻ ngốc cũng biết rút kinh nghiệm, không thu nhận lễ vật từ sư phụ nữa, đây coi như là cái thứ hai.
Đoạn Dao ngáp dài trở về phòng, ngủ.
Đoạn Bạch Nguyệt ngửa đầu uống hết chén rượu cuối cùng, mang theo kiếm cùn trở về phòng ngủ.
Giờ Tý ba ngày sau, Đoạn Dao nhìn hai con ngựa trước mặt hỏi: ” Chỉ có hai người chúng ta lặng lẽ rời vương phủ thôi sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Đương nhiên, chẳng lẽ còn phải khua chiêng gõ trống ăn mừng nữa sao?”
“Ta tưởng Sở hoàng biết chuyện này.” Đoạn Dao uyển chuyển nói.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Trừ ngươi ra không có người thứ ba biết.”
Đoạn Dao: “…”
Tây Nam Vương âm thầm đi vào Sở quốc, đây chính là tội mất đầu đó.
Tuy rằng biết hắn sẽ không coi trọng chuyện này, nhưng…đang êm đẹp đi Sở quốc làm gì????
“Giá!” Đoạn Bạch Nguyệt vung roi ngựa lên, vội vàng hướng phương bắc đi. Tuấn mã màu đen bốn vó như bay dưới trời đầy sao.
Sương sớm tích trữ suốt đêm trên nóc nhà rơi xuống mặt đất, bắn ra hơi thở mùa xuân se lạnh.
Bên trong vương thành, chủ sạp điểm tâm sáng cũng mang bàn ghế ra, nghĩ bụng cũng nên đổi canh thịt dê chống lạnh mấy hôm trước thành bánh bao, cháo loãng, bánh mì loại lớn, dù sao trời cũng đang ấm dần lên rồi.
“Mười bát canh dê, hai mươi bánh mì loại lớn.” Một đội quan binh ồn ào ngồi xuống, thoạt nhìn như là đã bận rộn cả đêm.
“Được, các vị chờ.” Lão bản tay chân nhanh nhẹn, trong giây lát đã bưng canh dê bánh mì lên, hiển nhiên cùng mọi người quen biết, cười hỏi: ” Gần đây mọi người trông có vẻ bận rộn, sáng sớm hôm qua Trương thống lĩnh cũng mang người tuần tra tới chỗ ta ăn điểm tâm.”
“Không có việc gì, tuần tra hàng ngày thôi.” Quan binh đi đầu qua loa có lệ hai câu rồi cúi đầu ăn canh ăn bánh mì, lão bản thấy vậy cũng thức thời im lặng, không đến gần nữa. Trong lòng lại có chút lo lắng, tình hình này chẳng lẽ thật sự có chuyện xảy ra sao?
Trong hoàng cung, Sở Uyên uống thuốc xong, đầu vẫn đau như muốn nứt ra.
Nhiều ngày nay tuy nói trong tối ngoài sáng đều có người điều tra, nhưng không có bất kỳ đầu mối hữu dụng nào. Ngày đó Cổ Lực đầu tiên là ở Đồng Phúc Lâu ăn vịt nướng, rồi đi quán trà nghe khúc hát dân gian, sau đó mĩ mãn rời đi, thậm chí còn trả cho Cẩm nương không ít bạc, nhìn qua không có gì dị thường, mọi người đều cho rằng hắn trở về phủ một mình, lại không nghĩ rằng mấy canh giờ sau có phu canh phát hiện đã chết.
“Hoàng thượng!” Quan viên phụ trách tra án tên là Thái Tấn. “Hiện tại trong thành đã có tin đồn truyền ra, đúng như vi thần sở liệu, phải mau chóng báo cho A Nỗ quốc biết, kéo dài nữa cũng chẳng ích gì.”
Sở Uyên ngồi trên long ỷ, chân mày thật lâu chưa giãn ra.
Biên cảnh tây bắc hai năm này nhìn như yên tĩnh nhưng mâu thuẫn vẫn chưa triệt để tiêu trừ, các bộ tộc sở dĩ án binh bất động, thứ nhất là vì kiêng kị binh lực của triều đình, thứ hai là vì có A Nỗ quốc hiệp trợ. Hôm nay Cỗ Lực chết thảm trong vương thành của Sở quốc, mà tính tình Sa Đạt thì lại dễ nóng nảy xúc động, nếu là bị người đứng giữa châm ngòi khích bác, chắc chắn lại có tai họa khôn lường.
“Hoàng thượng.” Thấy hắn vẫn không nói gì, Thái Tấn lần nữa nhỏ giọng thưa.
“Trẫm tự mình viết một phong thư, sau đó phái người đưa đi A Nỗ quốc.” Sở Uyên trầm tư một lúc sau mới lên tiếng, lại hỏi. “Thiên Phàm đã trở về chưa?”
“Bẩm Hoàng thượng, Thẩm tướng quân khoảng chừng bảy ngày sau sẽ về tới vương thành.” Thái Tấn nói.” Nếu là ra roi thúc ngựa thì năm ngày có thể đến.”
Sở Uyên gật đầu, phất tay cho hắn lui xuống.
Lãnh thổ Sở quốc cực kì rộng lớn, càng đi lên phía bắc trời càng lạnh. Đoạn Dao lúc mới ra khỏi tây nam chỉ mặc một áo, mấy ngày sau liền vội vàng mặc thêm áo khoác, ngay cả ăn tối cũng ngồi bên chậu than, chỉ hận không được cả ngày ở mãi trong ổ chăn, nhưng hết lần này tới lần khác bị Đoạn Bạch Nguyệt kéo ra khỏi khách điếm.
“Lại muốn đi đâu?” Đoạn Dao hỏi.
“Làm khách.” Đoạn Bạch Nguyệt đáp.
“Là làm tặc chứ?” Đoạn Dao đâm thủng hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt mang theo hắn vững vàng rơi xuống nóc nhà của một hộ nhân gia. Đoạn Dao ngáp liền mấy cái.
“Đi giúp ta lấy một vật.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Trộm thì nói trộm đi, còn lấy.” Đoạn Dao bĩu môi, “Là cái gì?”
“Thấy tòa tháp đằng kia không?” Đoạn Bạch Nguyệt nói. ” Tầng cao nhất có mật thất, ta muốn viên minh châu trong đó.”
” Nói trước nha, chỉ trộm cái này, sau nửa đêm ta còn muốn ngủ.” Đoạn Dao vỗ vỗ bụi dính trên y phục.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.
Đoạn Dao đứng lên hoạt động cổ tay, giây lát liền hòa vào bóng đêm.
Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm, lặng yên không tiếng động theo sát hắn.
Bảo tháp rất cũ nát, chung quanh còn có mảnh vụn rơi xuống, Đoạn Dao vừa đi vào mặt liền chán ghét, chờ vượt qua trăm khó ngàn khăn tránh thoát cơ quan tới đỉnh tháp đầy bụi bặm lấy được hộp đựng minh châu thì đã sắp bốc hỏa chửi mẹ nó, ân cần thăm hỏi tổ tiên Đoạn gia.
“Rất tốt.” Lúc trở lại, Đoạn Bạch Nguyệt vẫn ở tại chỗ chờ hắn.
“Cầm, hạt châu rách nát của ngươi!” Đoạn Dao thật giống như ném con gián. “Bẩn muốn chết!”
“Ngươi biết đây là cái gì không?” Đoạn Bạch Nguyệt lắc lắc cái hộp trong tay.
“Ta làm sao mà biết, cũng không muốn biết.” Đoạn Dao kéo ống tay áo hắn lau tay. “Đi thôi, trở lại.”
“Tòa tháp đó gọi là Cửu Huyền Cơ.” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói.
“Ta quản nó là cửu hay là….Cửu Huyền Cơ??” Đoạn Dao hai mắt mở to.” Tháp cơ quan?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.
“Cửu Huyền Cơ – chung quanh đều là ám khí chết người? Chính là tòa tháp đổ nát này sao?” Đoạn Dao hỏi lại lần nữa. ” Còn hạt châu kia, chính là thứ mà giang hồ đồn đãi – Đốt Tinh?”
Đoạn Bạch Nguyệt như trước gật đầu.
Đoạn Dao hít sâu một hơi, sau đó phẫn nộ hét: ” Vậy mà ngươi còn bảo ta đi?”
Biết bao anh hùng hào kiệt chết trong đó, mang mũ sắt, áo giáp đều có thể bị bắn thủng. Trách không được lúc mới đi vào thấy khắp nơi trong tòa nhà đều là xương người.
Có thể đáng tin cậy một chút được không!!!!!