Diệu Tâm giống như hiểu rất rõ đường lối võ công của đám người này, Diệp Cẩn nhìn hắn trong đám người xa xa kia một hồi, nhíu mày nói: “Lúc trước ở trên biển đánh trận cũng không thấy hắn sử dụng thứ võ công tà môn như thế này.”
“Người trong giang hồ, chỉ sợ đại đa số đều sẽ giữ lại một phần.” Ôn Liễu Niên nói: “Chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”
Diệu Tâm nhìn về phía Đoạn Bạch Nguyệt, nắm tay vừa rồi đang nắm chặt cũng hơi thả lỏng, một hạt bồ đề rơi xuống mặt đất.
“Dẫn đi.” Sở Uyên trầm giọng phân phó: “Giám sát chặt chẽ một chút, đừng để chúng hồ ngôn loạn ngữ nữa.”
Hướng Liệt nhận lệnh, dẫn người áp giải thích khách hồi cung. Cánh tay Diệu Tâm bị thương vì lần đánh nhau vừa rồi, máu tươi âm ỷ trào ra, vẫn đứng bất động tại chỗ, một vòng ngự lâm quân bao vây xung quanh hắn, trường kiếm trong tay lóe ra hàn quang, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chẳng biết người này là địch hay là bạn, chỉ chờ mệnh lệnh của Sở Uyên và Đoạn Bạch Nguyệt.
Xung quanh một mảnh vắng vẻ, chỉ có gió thổi lớp bụi thật nhỏ trên mặt đất vung lên. Diệu Tâm cúi đầu rũ mi mắt, trên mặt phân không rõ biểu tình, cũng không tiếp tục nhìn Sở Uyên nữa, một tay đưa lên che lại miệng vết thương ở cánh tay còn lại xoay người chậm rãi đi về phía cửa thành, bước chân có chút lảo đảo, như là bị nội thương.
“Muốn ta đi ngăn hắn lại không?” Đoạn Bạch Nguyệt hạ giọng hỏi Sở Uyên.
Sở Uyên lắc đầu: “Nếu hắn không muốn nói thì không ai có thể cạy miệng hắn ra được, cứ mặc kệ hắn đi.” Nếu muốn biết ngọn nguồn mọi chuyện thì có lẽ đám yêu tăng vừa mới bắt được này cũng có thể nói được bảy tám phần.
Biến cố lần này tới nhanh mà đi cũng nhanh. Giang Hoài dẫn người nâng các binh sĩ bị thương trở về, sau khi xách nước tới rả trôi vết máu trên đường thì cứ như chưa từng có chuyện gì phát sinh vậy, mọi người tiếp tục khởi hành tới tháp Đại Ung tế thiên cầu phúc, dân chúng nơm nớp lo sợ nên cũng không dám ra cửa nữa, chỉ ở trong nhà run sợ hồi tưởng lại một màn vừa mới xảy ra kia, nghĩ hóa ra Hoàng thượng cũng không dễ làm, đi trên đường thôi mà cũng có người vung kiếm ám sát, vẫn là giống như mình vậy, trải qua cuộc sống tầm thường có khi lại tốt hơn.
Lúc nãy khi Diệu Tâm vừa mới động thủ, Mộ Hàn Dạ liền biết cuộc xung đột này sẽ nhanh chóng kết thúc, vì vậy đã sớm thừa dịp loạn lạc đưa Hoàng Viễn trốn vào một hẻm nhỏ, ám vệ Thất Tuyệt quốc nhanh chóng mang y phục sạch sẽ tới, hai người tìm một khách điếm đổi lại rồi mới lộ rõ thân phận, quang minh chính đại đi về phía hoàng cung.
Thiên tử dẫn người cầu phúc, dĩ nhiên cần phải tuân thủ rất nhiều loại lễ nghi rườm rà phức tạp, mặc dù trong lòng Sở Uyên cũng rất muốn nhanh chóng kết thúc nhưng vẫn phải kéo dài tới đêm khuya mới có thể về cung. Nam Ma Tà đang ở trong đại điện ăn khuya, tám đĩa tám bát tràn đầy một bàn, ngay cả đôi đũa cũng được sơn son thiếp vàng, cuối cùng cũng được sống những ngày ngợp trong vàng son.
Lúc hai người đang nói chuyện, đám thích khách kia đã bị chế phục, người dẫn đầu thấy kế hoạch bại lộ, thẹn quá thành giận liều mạng giãy dụa, quay đầu lại như muốn nói điều gì đó với Diệu Tâm, nhưng không ngờ phía sau lưng lại có ám khí tẩm độc xé gió lao tới, trên cổ trong nháy mắt truyền đến cảm giác lạnh lẽo, chỉ có thể há miệng thật lớn, nhưng cổ họng lại khản đặc không phát ra được tiếng nào.
“Nam tiền bối.” Sở Uyên cười bước vào cửa.
“Hoàng thượng.” Nam Ma Tà đứng dậy, vốn đang định cười ha ha, nghĩ đến điều gì đó mà vẻ mặt lại có chút ủ rũ, dù sao cũng bỏ lỡ bữa rượu mừng ở Tây Nam Phủ.
“Kim thẩm thẩm vẫn đang tìm sư phụ khắp nơi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vì sao tỉnh lại rồi cũng không về nhà trước một chuyến?”
“Vi sư gấp gáp.” Nam Ma Tà vỗ đùi một cái: “Sau khi xuống núi, tất cả mọi người trong thành đại lý đều nói ngươi đã thành thân, đã sớm rời khỏi tây nam tới vương thành.” Vì vậy lập tức ngày đêm không ngủ liên tục chạy như điên, rất sợ lại bỏ qua bữa rượu mừng thứ hai, may là trên đường đi nghe ngóng tin tức, biết đại hôn đã định vào tháng tám, mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Đoạn Dao noi: “Ta còn tưởng sư phụ không dám về phủ, sợ bị Kim thẩm thẩm chải đầu.”
Nam Ma Tà lại nghĩ tới một chuyện: “Vì sao lần này lại không vùi ta xuống đất giống như những lần trước?” Tỉnh lại cư nhiên còn nằm trong sơn động, suýt nữa không biết phải làm thế nào mới vùng dậy được.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bởi vì Dao nhi lười đào hầm, tùy tiện tìm một chỗ để vậy thôi.”
Đoạn Dao: “…”
Đoạn Dao nói: “Ừ.”
“Ngươi cũng không được học theo hai tên hỗn tiểu tử này.” Nam Ma Tà kéo Sở Uyên qua một bên: “Ngươi nói cho sư phụ nghe một chút đi, vì sao?”
“Này.” Đoạn Bạch Nguyệt ở phía sau nhắc nhở: “Bao lì xì còn chưa có cho, xưng gì sư phụ.”
Sở Uyên cười nói: “Là Quỷ Thủ tiền bối, hắn cho một lọ dược hoàn, nói có thể trị chứng chết giả của tiền bối, sau này không cần phải vào hầm mộ nữa.”
Nam Ma Tà nghe vậy ngoài ý muốn, sau đó lại chống nạnh thổi râu mép: “Vậy rồi các ngươi cũng tin luôn?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu không thì sao? Kia chính là đệ nhất thần y trong giang hồ.”
Nam Ma Tà hoạt động gân cốt một chút, muốn nỗ lực tìm ra một chút cảm giác khó chịu, để chứng minh mình vẫn rất cần phải vào hầm mộ, nhưng lại cảm thấy toàn thân thư sướng, rất là thần thanh khí sảng, vì vậy phẫn nộ nói: “Lão đầu chết tiệt.”
Đoạn Dao thật sự rất hiếu kỳ: “Trước kia sư phụ và Quỷ Thủ tiền bối từng có khúc mắc gì sao?”
Nam Ma Tà khoát khoát tay: “Chưa từng gặp.”
Đoạn Dao: “….”
Vậy thì sao lại luôn luôn ở sau lưng oán giận người ta?
Nam Ma Tà nói: “Bởi vì đồ đệ của hắn thành thân sớm.”
Đoạn Dao cả kinh: “Như vậy cũng không được?”
Nam Ma Tà nói: “Tất nhiên không được.” Võ công có so được hay không chỉ là vấn đề thứ yếu, danh tiếng lại càng là vật ngoài thân, chỉ có đồ đệ người khác thành thân sớm hơn, loại chuyện như vậy không – thể- nhẫn- nhịn.
Đoạn Bạch Nguyệt hắng hắng giọng, thành khẩn đề nghị: “Ngươi có thể thử đi thu Tần cung chủ làm đồ đệ.”
“Nói bậy.” Sở Uyên đánh hắn một cái tát, kéo Nam Ma Tà ngồi xuống: “Tiền bối cũng đã tới vương thành rồi, vì sao lại muốn trùm đầu đứng trên đường lớn như vậy?”
Đoạn Dao đỡ trán, mất mặt!
“Ta vốn đã tới sớm rồi.” Nam Ma Tà nói: “Chẳng qua là trên đường đi thì gặp được Thất Tuyệt vương Mộ Hàn Dạ.”
“Người hôm nay che mặt đúng không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Nam Ma Tà gật đầu, lại là một người thành thân sớm, là đồ đệ của người khác.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nói chính sự!”
Nam Ma Tà bĩu môi, chen chen lấn lấn tới ngồi sát bên cạnh Sở Uyên, cách đồ đệ nhà mình xa một chút, rồi mới đem đầu đuôi mọi chuyện kể đại khái lại lần nữa.
Ngày đó Nam Ma Tà ở trên núi ngoài trấn Tử Đồng, vốn đang tìm một bóng râm nằm ngủ một giấc thì lại bị một loạt tiếng động sột sột soạt soạt nhỏ vụn đánh thức, vừa mở mắt đã thấy một hòa thượng đang trốn ở cách đó không xa, nhìn có chút quỷ dị mờ ám. Có thể là vì lúc trước đánh trận từng nghe Diệp Cẩn niệm đầu hói đầu trọc quá nhiều, ngay cả Nam Ma Tà cũng bắt đầu phá lệ chú ý tới đám hòa thượng. Chỉ là không đợi hắn nhìn ra manh mối gì thì hòa thượng kia cũng đã kêu thảm một tiếng lăn xuống núi.
Có náo nhiệt thế này, tất nhiên không thể không xem, huống chi cách ngày đại hôn còn có một đoạn thời gian, cũng không gấp gáp lắm, vì vậy Nam Ma Tà lập tức âm thầm xuống núi, theo chân bọn họ tới một khách điếm trong thành.
Trên cửa sổ dán hai lớp giấy dầu, Nam Ma Tà hăng hái bừng bừng mút mút ngón tay, muốn chọt cái lỗ ghé mắt vào xem, sau lưng có người bất thình lình lên tiếng: “Vị tiền bối này.”
“Oa nha!” Nam Ma Tà bị sợ hết hồn.
Mộ Hàn Dạ dựa vào khung cửa, khí định thần nhàn nhìn hắn.
Nam Ma Tà lãnh tĩnh nói: “Ta đi nhầm phòng thôi.”
Mộ Hàn Dạ nói: “Cả tòa khách điếm này đều được chúng ta bao hết rồi.”
Nam Ma Tà tán thưởng: “Thật có tiền!”
Hoàng Viễn: “….”
“Vậy ta đi trước đây.” Nam Ma Tà bình tĩnh xoay người, nỗ lực đi xuống cầu thang.
Mộ Hàn Dạ lập tức kéo phía sau áo hắn xách lên.
Nam Ma Tà khóc ròng nói: “Ta thật sự chỉ là một tên khất cái đáng thương mà thôi.” Vì sao không thể thả cho lão nhân gia một con ngựa.
Thả cho ai một con ngựa: cụm từ này mới xuất hiện trên weibo gần đây thôi, mang ý là người này vì thương cảm, vì tội nghiệp cho người kia mà thoái nhượng á.
Mộ Hàn Dạ nói: “Nếu người nào có thể có được thân thủ như tiền bối, chỉ sợ đã sớm chạy tới Cái Bang làm trưởng lão rồi.”
Nam Ma Tà đưa tay lau nước mắt, đột nhiên bất thình lình tấn công về phía mặt Mộ Hàn Dạ.
Khóe miệng Mộ Hàn Dạ giương lên, kéo hoàng xa lùi về sau hai bước né tránh: “Ta cũng không thể giao thủ với tiền bối được, nếu không chỉ sợ sẽ bị Sở Hoàng giáng tội.”
Nam Ma Tà: “….”
Mộ Hàn Dạ nói: “Tiền bối có một thân công phu như vậy, lại thêm một đầu tóc rối bời, muốn không nhận biết cũng khó.”
Nam Ma Tà cười khan: “Quá khen.”
Nếu mọi người đều là bằng hữu của Đại Sở, vậy thì mọi chuyện sau đó đơn giản hơn rất nhiều. Hòa thượng kia vốn dĩ còn muốn cãi chày cãi cối, nhưng rốt cuộc cũng không chịu nổi đại hình, rất nhanh đã khai ra thân phận của bản thân, không ngờ lại là Bà Luân La ở Tây Vực.
“Tây Vực?” Hoàng Viễn khẽ nhíu mày, nhìn về phía Mộ Hàn Dạ: “Trước đây ngươi có từng nghe tên không?”
“Đã biến mất mấy trăm năm, thì ra vẫn chưa hoàn toàn tuyệt tích.” Mộ Hàn Dạ nói: “Nói đi, theo dõi Bổn Vương là muốn làm gì?”
Hòa thượng hữu khí vô lực, hắn thật sự chỉ là vừa vặn đi ngang qua nơi đó, nhìn thấy giữa rừng núi có hai người đang đi về phía mình nên mới vội vàng trốn sau bụi cỏ, lại không nghĩ rằng cư nhiên sẽ bị bắn rơi xuống núi.
Nhưng mà Mộ Hàn Dạ cũng không tin, nếu đã là tà giáo ở Tây Vực thì theo dõi Vương thượng của Đại Mạc là quá hợp tình hợp lý, dù sao mọi người cũng đến từ cùng một địa phương.
Hòa thượng hấp hối hết đường chối cãi, gần như muốn hộc vài búng máu.
Đương nhiên, cuối cùng mọi người đại khái cũng biết rõ tiền căn hậu quả của việc này, vừa nghe được Diệu Tâm muốn dẫn đám người này tới vương thành ám sát Hoàng thượng, trước mắt Nam Ma Tà biến thành màu đen, quay đầu chạy nhanh xuống cầu thang — Khó khăn lắm mới chờ được tới đại hôn lần này, nghìn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì không may nữa a.
Mộ Hàn Dạ lập tức kéo hắn lại, mạnh mẽ tha trở về phòng.
Vương thành phòng thủ nghiêm ngặt, ngày đại hôn lại càng canh phòng sâm nghiêm, vốn dĩ đám Bà Luân La này muốn trà trộn vào cung nhưng lại bị Diệu Tâm phủ định kế hoạch, cuối cùng chỉ có thể thương nghị lại, chờ lúc Sở Hoàng tế thiên thì sẽ mai phục tại phố Chính Dương tiến hành ám sát. Vì vậy Mộ Hàn Dạ cũng lập tức dẫn theo Hoàng Viễn và thuộc hạ, âm thầm cùng Nam Ma Tà trở về vương thành, đem việc này báo cho Triệu Việt và Tư Không Duệ biết trước lễ tế thiên một ngày, để hôm sau bọn họ lưu ý nhiều hơn một chút.
“Vì sao không nói cho Đoạn huynh biết?” Tư Không Duệ không hiểu.
Nam Ma Tà nói đầy lý lẽ: “Đại hôn cận kề, lo lắng chính sự còn không kịp, cần gì phải để những chuyện lông gà vỏ tỏi này phá hỏng tâm tình.” Thành thân quan trọng nhất.
Tư Không Duệ hiểu rõ: “Cũng đúng.”
“Thật sự là Bà Luân La.” Sau khi nghe xong ngọn nguồn mọi chuyện, Đoạn Dao nói: “Đây đâu có gì giống tà giáo, càng giống trúng tà hơn, còn đặc biệt chọn đoạn đường Chính Dương lúc đại quân đông đảo nhất để ám sát.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn Sở Uyên: “Đám người này rốt cuộc có lai lịch gì? Vì sao lại cứ tâm tâm niệm niệm muốn ám sát hoàng đế Đại Sở?”
“Có thể là mấy trăm năm trước từng có mâu thuẫn với tổ tiên Sở gia.” Sở Uyên lắc đầu: “Luôn luôn có những người như vậy, thích đem cừu hận truyền từ đời này sang đời khác, cũng không biết là đang toan tính điều gì.”
“Một hồi trò khôi hài mà thôi, không sao là tốt rồi.” Đoạn Dao nói: “Hiện tại ầm ĩ một trận, dù sao vẫn tốt hơn trong ngày đại hôn….A!”
“Cũng không biết nói mấy câu vui vẻ một chút.” Nam Ma Tà bất thình lình túm lấy tiểu đồ đệ vác lên vai: “Đi, về ngủ, để ca ca và tẩu tẩu ngươi nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Thả ta xuống!” Đoạn Dao giãy dụa.
Nam Ma Tà vèo vèo hai bước nhảy lên tường.
Sở Uyên trơ mắt nhìn hai người biến mất, nói: “Ta còn chưa kịp nói lời cám ơn với tiền bối nữa.”
“Giữ lại lúc kính trà nói cũng không muộn.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Đi thôi, ta cũng mang ngươi trở về nghỉ ngơi.”
Sở Uyên gật đầu, theo hắn trở về tẩm cung, cả ngày nay có chút mệt mỏi, đầu vừa dính gối đã ngủ thật say. Nghe hô hấp của người bên cạnh từ từ đều đặn, Đoạn Bạch Nguyệt dập tắt hương an thần, đẩy cửa rời khỏi hoàng cung.
Bầu trời mưa lất phất mưa thu, Đoạn Bạch Nguyệt đi theo ám hiệu Tây Nam Phủ lưu lại ven đường, nhanh chóng đuổi tới một ngôi miếu đổ nát bên ngoài thành, Đoạn Niệm đang canh giữ bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Vương gia.”
Trong điện trống trải được đốt một đống lửa, Diệu Tâm đang ngồi gần đó nhắm mắt dưỡng thần.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh hắn.
Diệu Tâm cũng không mở mắt ra, chỉ khàn khàn giọng nói: “Vương gia tới đây làm gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Vì sao phải làm như vậy?”
Diệu Tâm thì thào: “Hoàng thượng không sao là tốt rồi.”
“Nếu Bổn Vương đoán không sai, đám Bà Luân La này cũng không dự định sẽ hành động vào lúc này.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Là chính ngươi xen vào chữa chừng nên bọn họ mới có thể nhất thời bị che mắt, cam tâm tình nguyện theo ngươi tới vương thành ám sát Hoàng thượng, đúng không?”
Diệu Tâm nói: “Những người này sớm muộn gì cũng sẽ ra tay với Hoàng thượng, thay vì chờ vài năm sau họ có thế lực lớn mạnh, thần không biết quỷ không hay lén lút tới vương thành, chi bằng hiện tại do bần tăng mang đến, còn có thể có điều phòng bị.”
“Bà Luân La đã bị trục xuất khỏi quốc cảnh hơn trăm năm trước, theo lý mà nói không nên có mâu thuẫn với Hoàng thượng mới đúng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Là ân oán từ đời tổ tông sao?”
Diệu Tâm lắc đầu: “Trải qua kiếp nạn lần này, ít nhất là ba mươi năm sau đám người kia sẽ không chủ động ra tay nữa, Vương gia không cần lo lắng, cũng không cần phải hỏi thêm nữa.”
“Được rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt thả xuống trước mặt hắn một lọ thuốc nhỏ: “Đây là thuốc trị thương.”
Diệu Tâm lần nữa nhắm mắt lại.
Đoạn Bạch Nguyệt vẫn chưa rời đi, mà cời đống lửa ra cho cháy sáng thêm chút nữa, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên: “Có đôi khi thích một người, là không che giấu được.”
Thân hình Diệu Tâm bỗng nhiên cứng đờ.
“Tiểu Uyên không nhìn thấy, là bởi vì hắn căn bản không muốn thấy. Ngươi không dám làm, cũng không đại biểu điều đó là sai, lại càng không đại biểu Bổn Vương không dám làm.” Đoạn Bạch Nguyệt thả khúc gỗ trong tay xuống: “Bất kể thế nào, hôm nay đa tạ.”
Chân mày Diệu Tâm xoắn tít lại, mãi đến khi nghe tiếng bước chân của hắn dần dần đi xa thì mới mở mắt, có chút thất thần mờ mịt.
Người xuất gia vốn không nên có thất tình lục dục, hắn cũng chưa từng nghĩ đó là thích, mà là tôn sùng và kính ngưỡng, là cao cao tại thượng, là xa ngoài tầm tay với, giống như một chùm sáng lóa mắt khiến người không thể không chú ý, rồi lại không thể chạm tay vào.
Chỉ là càng xa xôi, thì lại càng muốn nắm chặt ở trong lòng bàn tay. Sau khi ý thức được chuyện này, Diệu Tâm kinh hoảng thất thố, suốt đêm từ biệt rời đi vương thành, ngày đêm không ngủ chạy về Tiểu Diệp Tự, ở nơi đó tĩnh tâm lễ phật, mới có thể đem tà niệm trong lòng đè ép xuống. Chỉ là có chút chuyện lại ở trong lòng bén rễ đâm chồi, càng giấu trong tăm tối lại càng kêu gào muốn sinh sôi, những lúc thật sự không áp chế được, liền tìm một chỗ không người phát điên một hồi, chỉ cầu có thể thoải mái trong lòng được chốc lát nào đó, cũng bởi vì nguyên nhân này mới có thể gặp phải Bà Luân La trên hoang đảo.
Đối với hắn mà nói, sự tồn tại của Đoạn Bạch Nguyệt như là một cây gai chặn ngang trong lòng, cũng như là một thanh đao bén nhọn, không chút lưu tình cứa rách lớp ngụy trang mà hắn vất vả cẩn thận gìn giữ nhiều năm, để tất cả cảm tình đó hiển lộ dưới ánh mặt trời —ngoại trừ tôn sùng và ngưỡng mộ, còn có đố kị và điên cuồng. Hắn chấp niệm muốn Sở Uyên lập hậu, thay vì nói là vì giang sơn xã tắc, chẳng bằng nói là vì trong lòng không cam tâm.
Diệu Tâm ôm lấy đầu, thống khổ sầu muộn gào lên.
“Đại sư.” Đoạn Niệm gõ cửa, hảo tâm nhắc nhở: “Ngươi vẫn là mau chút thoa thuốc đi.” Dù sao cũng chảy máu một đường.
Diệu Tâm: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người lên ngựa, cũng không quay đầu lại trở về vương thành, lúc về tới hoàng cung thì sắc trời vừa tảng sáng.
Sở Uyên tựa ở trên giường, đang nhìn hắn.
“Bị phát hiện rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nhấc tay: “Ta nhận sai.”
Sở Uyên hỏi: “Thế nào rồi?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Ừ.”
Sở Uyên cười cười: “Làm phiền ngươi.”
“Muốn lâm triều không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Ta đi cùng ngươi.”
Sở Uyên gọi Tứ Hỉ vào, phân phó chuẩn bị nước nóng dùng để tắm rửa, hai tay ôm lấy gương mặt hắn kề sát vào hôn một cái: “Bôn ba bên ngoài cả đêm, còn lâm triều cái gì, ngủ một giấc đi, buổi trưa ta trở về ăn cơm với ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Cũng được.”
Tiểu nội thị nối đuôi nhau mà vào, trong tay mang theo mấy sọt lớn đựng đầy cánh hoa, ào ào xổ vào trong thùng nước.
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Sở Uyên đau đầu nói: “Đã nói với Trương ma ma bao nhiêu lần rồi, không cần chuẩn bị cho Vương gia những thứ này.”
“Thôi thôi, lát nữa trẫm tự mình đi tìm nàng.” Sở Uyên để Tứ Hỉ sửa sang lại đai lưng, quay đầu nói với Đoạn Bạch Nguyệt: “Hay là hôm nay ngươi tạm thời chấp nhận vậy đi?”
Tây Nam Vương đưa mắt nhìn thùng nước tắm thơm ngào ngạt kia, tâm tình rất phức tạp, nếu bị sư phụ nhìn thấy chỉ sợ sẽ dùng cái này với chuyện tè dầm kia song song mỗi ngày niệm.
Nhưng trên thực tế thì Nam Ma Tà cũng không có tâm tình quản hắn tắm cánh hoa hay không tắm cánh hoa, lúc này đang ôm đầu gào khóc chạy loạn khắp sân —Vì sao đã tới hoàng cung rồi mà vẫn cứ bị chải đầu, hơn nữa nhóm người này rốt cuộc là ai? Căn bản là không nhận ra a.
Trương ma ma đứng trên bậc thang, chỉ huy một đám thủ hạ đuổi theo đè hắn lại, lược dầy tung bay. Tốt xấu gì cũng là nương gia của Hoàng hậu, trông không giàu sang phú quý được thì cũng thôi, chí ít cũng phải thân thể mặt mày sạch sẽ, tóc chải gọn gàng.
Nam Ma Tà kêu thảm thiết liên tục, sống không bằng chết.
Đoạn Dao ở trong phòng kéo chăn trùm đầu, kiên định ngủ lại một lần nữa.
Sau khi lâm triều xong, Mộ Hàn Dạ bừng bừng phấn chấn đi gặp Sở Uyên, vui rạo rực nói: “Chuyện hôm qua Sở Hoàng không cần phải nói cảm ơn, tùy tiện cấp một vạn lượng bạc là được rồi.”
Sở Uyên thái độ hiền lành: “Mộ Vương cứ ngồi trước đi, Ôn ái khanh lát nữa sẽ tới.”
Ai? Mộ Hàn Dạ ho khan hai tiếng, ngồi thẳng dậy nói: “Không có bạc cũng không sao, hay là trước tiên thừa dịp ít người nói một chút chuyện thông thương đi?” Nếu là chờ vị Ôn đại nhân kia tới, không lừa được bạc là chuyện chắc chắn, mà nói không chừng còn bị lừa ngược lại mấy trăm lượng —Loại chuyện này cũng không phải trước đây chưa từng có.
Sở Uyên cười: “Cũng được.”
Trong tẩm cung, Hoàng hậu của Đại Sở tắm xong thùng nước cánh hoa thơm ngào ngạt, ngáp dài lên giường ngủ, cho tới khi bị người nắm mũi lay lay mới tỉnh lại.
“Đều buổi trưa rồi.” Sở Uyên nhéo nhéo cằm hắn: “Đứng dậy ăn cơm.”
“Nhanh như vậy a.” Đoạn Bạch Nguyệt ngáp một cái: “Mệt mỏi.”
“Vừa rồi lúc ta trở về, trên đường gặp phải Trương ma ma.” Sở Uyên ôm thắt lưng hắn: “Nàng nói muốn dạy ngươi học quy củ đại hôn.”
Đoạn Bạch Nguyệt lập tức tỉnh như sáo.
Sở Uyên nói: “Ta đáp ứng rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt khó nhọc nói: “Còn phải học cái này?”
“Đúng vậy.” Sở Uyên tựa cả người vào lòng hắn: “Lúc đại hôn ngươi chính là Hoàng hậu, quy củ lễ nghi khá nhiều.”
Vẻ mặt Đoạn Bạch Nguyệt một lời khó nói hết, tâm tình cũng một lời khó nói hết.
“Thế nào?” Sở Uyên giật nhẹ một lọn tóc của hắn: “Không muốn học hả?”
Đoạn Bạch Nguyệt nghiến răng phun qua kẽ răng: “Ừ.”
Sở Uyên bĩu môi: “Như vậy không được, chuyện này quan hệ đến thể diện của hoàng gia.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Sở Uyên cắn môi dưới, thật sự không nhịn được cười.
Đoạn Bạch Nguyệt cuối cùng cũng phản ứng kịp: “Gạt ta sao?”
Sở Uyên ghé vào đầu vai hắn cười khúc khích: “Ngốc!”
Đoạn Bạch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, ôm hắn than thở: “Càng học càng hư.” Tương lai làm sao mà được.
“Ta không lừa ngươi, ta thật sự đã gặp Trương ma ma, đó là lão ma ma trong cung, ngay cả mẫu hậu lúc mới vào cung cũng phải nghe nàng dạy quy củ.” Sở Uyên nói: “Khi còn bé Tiểu Cẩn sợ nhất là nàng.”
Đoạn Bạch Nguyệt thật lòng thật dạ bội phục: “Thì ra trên thế gian này còn có người mà Diệp Cốc chủ cũng phải sợ.”
“Vừa rồi ma ma gặp Nam tiền bối, thuận tiện giúp hắn chải đầu luôn rồi.” Sở Uyên nói.
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt: “Phụt.”
“Trong hoàng cung này còn rất nhiều chuyện vui, tương lai ta sẽ từ từ kể cho ngươi nghe.” Sở Uyên kéo hắn đứng dậy: “Đi, chúng ta đi ăn.”
“Lúc trước còn nói đại hôn xong, một thời gian sau ta phải trở về tây nam.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn vào lòng ôm chặt: “Bây giờ ta làm sao nỡ đi.”
“Ngươi là Tây Nam Vương.” Hai tay Sở Uyên ôm gương mặt hắn: “Ngoan, không thể trầm mê thanh sắc được.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta chỉ muốn ăn tổ yến làm Hoàng hậu của Đại Sở.”
Sở Uyên nói: “Ồ ~, vậy truyền Trương ma ma.”
Đoạn Bạch Nguyệt che cái miệng của hắn, ôm người sải bước ra khỏi tẩm cung. Sở Uyên cười giãy dụa, một vòng tiểu nội thị đồng loạt cúi đầu, cái gì cũng không nhìn thấy.
Ngoài phòng ánh mặt trời ấm áp chan hòa.
Trong một mảnh bận rộn như vậy, tất cả mọi chuyện trù bị cho ngày khánh điển cuối cùng cũng hoàn thành. Dựa theo quy củ, đêm trước ngày đại hôn đôi tân nhân không thể gặp mặt, Tứ Hỉ dẫn Đoạn Bạch Nguyệt tới một tòa thiên điện treo đầy hồng trù đoạn bên trong, vừa vào cửa đã thấy Đoạn Dao và Tư Không Duệ tươi cười đầy mặt vỗ tay, Nam Ma Tà ngồi xổm trên ghế rung đùi đắc ý, đầu tóc rất chỉnh tề, phía sau là một vòng ám vệ Truy Ảnh Cung tới vương thành tặng lễ vật, cùng với một vòng ám vệ Thất Tuyệt quốc và ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang, bị ám vệ Truy Ảnh Cung mạnh mẽ kéo tới —loại chuyện uống rượu mừng này tất nhiên phải kéo hảo bằng hữu đi cùng, nếu không nhân sinh còn có ý nghĩa gì.
Đoạn Bạch Nguyệt diện vô biểu tình xoay người: “Quấy rầy chư vị, đi nhầm cửa rồi.”
Đoạn Dao phóng vèo tới đu trên lưng ca ca thân yêu, cứng rắn kéo hắn trở lại bên trong phòng.
Đoạn Bạch Nguyệt tâm lực mệt mỏi quá độ, vì sao đệ đệ hắn lại càng ngày càng giống một con khỉ?
Tứ Hỉ công công cẩn thận đóng cửa lại cho bọn họ, lúc gần đi còn không quên căn dặn, đêm nay không thể quá ầm ĩ được, bởi vì ngày mai còn phải dậy sớm.
Trong phòng tiếng cười tiếng nói rầm trời, cũng không có người nào nghe được hắn đang nói cái gì.
Tứ Hỉ: “….”
Sở Uyên nằm một mình trên lọng sàng, mặc dù đang trong mộng nhưng khóe môi vẫn như đang cười.
Ngày hôm sau lúc trời còn chưa sáng, trong cung đã bận rối tinh rối mù, mở tầm mắt đều có thể thấy màu đỏ tươi, khắp nơi đều là vàng ngọc chói lòa, hai bên đường là những khóm hoa sắc màu rực rỡ hương thơm lưu động, dẫn tới vô số cánh bướm chập chờn bay lượn bên nhau, cùng với dây kim tuyến ngũ sắc treo trên cây giao hòa với nhau thật thú vị. Không có giai nhân ngồi cỗ kiệu, vậy đổi thành hai con tuấn mã cao to uy vũ, toàn thân cũng như bao phủ bởi lụa hồng, vừa sáng sớm đã đứng chờ trong viện.
Sở Uyên ngồi trước bàn, để Tứ Hỉ hầu hạ thay hỉ phục, so với hỉ phục năm trước ở Tây Nam Phủ lại càng long trọng hoa mỹ hơn nhiều, các tú nương trong cung phải dùng thời gian tròn một năm mới có thể may xong, gấm vóc đỏ tươi thêu hoa văn kim tuyến phức tạp, dưới ánh mặt trời lấp lánh đến động lòng người. Người trong gương đồng ngũ quan tuấn lãng kiệt xuất, trong lúc mơ hồ, phảng phất như là lại nhớ tới lần đầu gặp gỡ, chỉ chớp mắt, đã là rất nhiều năm.
“Hoàng thượng?” Tứ Hỉ nhét vào tay hắn một quả Hợp Hoan điêu khắc bằng hồng ngọc, cười nói: “Vương gia sắp tới rồi.”
Sở Uyên hoàn hồn: “Ừ.”
“Lão nô vừa nghe người ta nói trong thành hôm nay cũng giăng đèn kết hoa, rất náo nhiệt.” Tứ Hỉ nói: “Dân chúng đều tràn ra phố, còn vui vẻ hào hứng hơn mừng năm mới.”
Hai người còn đang nói chuyện thì đã nghe ngoài điện truyền đến tiếng pháo nổ, đoàn người hoan hoan hỉ hỉ vây quanh Đoạn Bạch Nguyệt tiến vào đón dâu, Sở Uyên nhếch môi, đôi mắt tình ý lưu chuyển, ngẩng đầu nhìn hắn cười.
Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn hơi dùng lực một chút, đem người kéo tới ôm vào trong lòng, là trân bảo mà cả cuộc đời này đều chỉ muốn giấu ở trong lòng bàn tay.
Thấy hai người cứ đứng bất động, Tư Không Duệ không thể không ho khan hai tiếng nhắc nhở —giờ lành sắp tới rồi, muốn ôm về động phòng thì chờ làm lễ xong ôm cũng không muộn.
“Chuẩn bị xong rồi sao?” Đoạn Bạch Nguyệt ghé vào tai hắn nhẹ giọng hỏi.
Sở Uyên nói: “Ừ.”
Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đợi được ngày này. Có hắn bên người, tất cả những tiếng ầm ĩ huyên náo bên tai giống như không còn tồn tại nữa, chỉ còn lại tiếng nói trầm thấp của hắn, cùng với đôi mắt thâm tình quen thuộc kia. Được hắn nắm tay dẫn ra tẩm cung, cùng nhau cưỡi trên một con ngựa tới tiền điện hành lễ, ánh mặt trời ấm áp phủ xuống toàn thân, nhưng cũng không so được cái ôm ấm áp của người phía sau.
Từ nay về sau, chính là nhất sinh nhất thế, vĩnh sinh vĩnh thế.
Nam Ma Tà mặc một thân tơ lụa đỏ thẫm, tiếp nhận chén trà từ tay Sở Uyên, mừng đến suýt nữa rơi lệ.
Đoạn Bạch Nguyệt quỳ bên cạnh Sở Uyên nhắc nhở: “Bao lì xì.”
Nam Ma Tà lấy ra một bao lì xì nho nhỏ, miệng dán rất kín.
Sở Uyên nhận vào tay xong sắc mặt cứng đờ —vì sao còn có thể động đậy.
Đoạn Bạch Nguyệt nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: “SƯ.PHỤ.”
Sở Uyên lấy lại bình tĩnh: “Đa tạ sư phụ.”
“Tốt tốt tốt, thành thân rồi thì tốt.” Nam Ma Tà kéo hai người đứng dậy, vẫn còn nhớ tới chuyện ngồi cỗ kiệu dạo quanh phố phường.
Tứ Hỉ phất tay một cái, lập tức có tám kiệu phu nâng một cỗ nhuyễn kiệu trên đỉnh treo đầy dải lụa màu đỏ đi tới, đáy kiệu được trải bằng loại gấm vóc cực kì hoa mỹ, xung quanh khảm ngọc điêu khắc thành hồ điệp, hỉ thước, thược dược, mẫu đơn, ngay cả giọt sương trên đóa hoa cũng dùng ngọc quý khắc thành, trông vô cùng sống động. Nam Ma Tà nằm trên kiệu vui rạo rực nghĩ, chắc chắn là mình có thể sống được hai trăm năm.
“Khởi kiệu!” Kiệu phu hô một tiếng dài, vững vàng nâng hắn đi ra ngoài cung, nơi đầu tiên muốn tới chính là phủ Thái phó, trước cỗ kiệu còn có hai tráng hán khiêng hai mâm đầy những chuỗi pháo, chỉ chờ tới cửa sẽ đốt lên.
Đào Nhân Đức: “….”
Hoàng cung ngày hôm đó là một ngày náo nhiệt trước nay chưa từng có, mãi đến đêm khuya mà yến hội trong đại điện vẫn chưa kết thúc, lồng đèn cung đình màu đỏ treo cao cao, chiếu ra đoàn người huyên náo ầm ĩ bên dưới, từng vò từng vò rượu ngon được mở ra, ca vũ triền miên tiếng cười không dứt, ai cũng gào to không say không về. Đến khi yến tiệc gần kết thúc thì ngay cả Sở Uyên cũng có vài phần men say, được người đỡ vào ngồi trong kiệu.
Đoạn Bạch Nguyệt bị đám người quấn lấy uống rất nhiều rượu, trở về tẩm cung lại bị ma ma ngăn ở ngoài phòng, không thể làm gì khác hơn là tuân theo quy củ đi tắm cánh hoa, vất vả lắm mới vào được động phòng, Sở Uyên đã được Tứ Hỉ hầu hạ thay xong y phục, mang theo một chút men say và mùi thơm sau khi tắm ngồi ở mép giường chờ hắn. Gấm vóc đỏ tươi hơi phản quang như ẩn như hiện dán sát trên người, dưới ánh nến màu đỏ đặc biệt mê người.
Đoạn Bạch Nguyệt đứng ở bên giường, nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên.
Sở Uyên nhìn thẳng hắn, trong đôi mắt ngoại trừ tình ý và quyến luyến thì còn có chút ướt át vì ngây ngất men say, giống như Giang Nam tháng ba mông lung mưa bụi, dõi mắt nhìn không biết đâu là điểm kết thúc.
“Làm sao bây giờ?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm xuống, nắm hai tay của hắn ghé môi vào hôn một cái: “Chỉ muốn giấu kĩ ngươi ở nhà, nhìn cũng không cho người khác nhìn một cái.”
Sở Uyên mở lòng bàn tay ra, bên trong vẫn còn nắm miếng ngọc Hợp Hoan từ sáng sớm đến giờ, chỉ cười nhìn hắn.
Trên bàn đã chuẩn bị sẵn hai ly làm bằng bạch ngọc đựng đầy rượu ngon, Sở Uyên cũng hắn lồng tay vào nhau, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Rượu vẫn là Phi Hà như trước, nhưng vị rượu ngọt hơn một chút, Sở Uyên còn chưa kịp buông chén rượu xuống thì cũng đã bị hắn ôm ngang lên, ôn nhu đặt lên long sàng.
Đoạn Bạch Nguyệt cúi đầu nhìn người dưới thân, qua hồi lâu mới hạ thấp người hôn lên cánh môi của hắn, giữa lúc môi lưỡi quấn quýt vẫn có thể nếm được vị ngọt của Phi Hà, nhàn nhạt nhàn nhạt, so với bất cứ loại rượu ngon nào khác đều khiến người ta say mê. Y phục mềm mại như nước chảy xuống đầu vai, Sở Uyên hơi dùng lực đổi vị trí hai người, ngón trỏ chậm rãi lướt qua hình xăm con rồng nho nhỏ tinh xảo trên ngực hắn.
Xúc cảm tê dại truyền thẳng vào tim, Đoạn Bạch Nguyệt kéo thắt lưng hắn, đem người một lần nữa ôm chặt vào lòng.
So với bất cứ lần nào trong dĩ vãng cũng đều ôn nhu hơn, và so với bất cứ lần nào trong dĩ vãng cũng đều tiêu hồn thực cốt hơn. Đoạn Bạch Nguyệt tinh tế hôn lên ngũ quan của hắn, chợt lướt nhanh xuống, một lần nữa hôn lên cánh môi ngọt ngào, mỗi một lần dao động mỗi một lần đòi hỏi đều là nồng nàn đều là say đắm đến không gì có thể làm phai nhạt đi.
Hai tay Sở Uyên vòng quanh thắt lưng Đoạn Bạch Nguyệt, khóe mắt ửng đỏ, ngay cả tiếng rên rỉ cũng bị ngăn chặn hoàn toàn trong cái hôn nóng bỏng.
Đầu giường hai ngọn nến đỏ nhảy lên, phía sau màn trướng như mờ như ảo lay động xuân quang, đầy cõi lòng đều là quấn quýt si mê, từ nay về sau kề vai sát cánh, không nguyện chia lìa.
Mười ngày sau, quân chủ sứ thần các quốc gia lục tục rời đi, Mộ Hàn Dạ cũng hăng hái bừng bừng mang theo Hoàng Viễn chạy tới Truy Ảnh Cung tìm Tần Thiếu Vũ tư cựu.
Ám vệ Thất Tuyệt quốc sống không bằng chết, ám vệ Truy Ảnh Cung thì ngược lại vô cùng cao hứng, thậm chí còn nỗ lực cướp đoạt bọc y phục của dị quốc hảo bằng hữu muốn mang giùm.
Tiễn bước đoàn người này xong, trong cung trở nên an tĩnh hơn rất nhiều. Sở Uyên hoạt động gân cốt toàn thân đau nhức của mình một chút, đem một chồng tấu chương thật dày giao cho Tứ Hỉ, mệt đến nỗi không muốn cử động chút nào: “Vương gia đâu?”
“Bẩm Hoàng thượng, đang ở ngự hoa viên.” Tứ Hỉ đáp.
Sở Uyên lập tức nhịn đau đứng dậy, hùng hùng hổ hổ đi thẳng tới ngự hoa viên tìm. Mình thì bị đè xuống lăn qua lăn lại giằng co cả đêm, sáng sớm eo mỏi lưng đau cũng phải dậy vào triều, sau đó còn phải tới ngự thư phòng phê duyệt một đống tấu chương, vậy mà hắn lại đang ở ngự hoa viên ngắm cảnh?
Hôm nay bữa tối chỉ cho ăn rau xanh không cho ăn thịt!
“Hoàng thượng.” Đoạn Dao đang đào đất trong vườn, dự định trồng ít hoa.
“Ca ca ngươi đâu?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Dao đưa tay chỉ chỉ về phía sau: “Đang luyện công, nhưng ca ca nói là không cho người khác tới gần.”
Sở Uyên nghe vậy nghi hoặc, một mình đi bộ tới luận võ trường xem thử thế nào, Đoạn Dao cũng không ngăn cản, tiếp tục đào hố trồng hoa —tẩu tẩu tất nhiên không phải “người khác”, không cần biết ca ca đang lõa thể chạy nhảy hay là quay cuồng phát điên, cũng hoàn toàn có thể nhìn.
Huyền Minh Hàn Thiết lóe hàn quang nặng nề cắm vào lòng đất, dưới chân Sở Uyên cũng chấn động rung lên.
Sở Uyên: “….”
“Sao ngươi lại tới đây?” Đoạn Bạch Nguyệt bị dọa hết hồn, vội vàng thu chiêu rơi xuống đất.
“Sáng sớm đến giờ cũng không thấy bóng dáng ngươi.” Sở Uyên nói: “Ta phê duyệt tấu chương xong rồi, tìm ngươi trở về ăn cơm.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: “Nghe thật có vài phần cuộc sống hàng ngày của thường dân.”
Sở Uyên nói: “Thường dân ai sẽ phê duyệt tấu chương a.” Như vậy gọi là phản tặc.
Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: “Ta là nói ngươi tự mình tới tìm ta về ăn cơm.”
Hai người tay nắm tay trở về, Sở Uyên bỗng nhiên nói: “Hay là tới Sơn Hải Cư?”
“Sao vậy? Muốn ăn món ăn bên ngoài ư?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên nói: “Từ ngày đại hôn đến giờ vẫn chưa xuất cung lần nào.”
Đoạn Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút: “Cũng được, nhưng đừng tới Sơn Hải Cư nữa, tới hàng thêu nhà Tư Không cọ bữa cơm đi, được không? Đầu bếp ở đó tay nghề cũng không tệ, ăn một bữa mới lạ.”
“Được.” Sở Uyên đáp ứng, lôi kéo hắn về tẩm cung thay thường phục.
Tư Không Duệ nghe được tin tức, vội vàng sai người đi phân phó đầu bếp chuẩn bị, thuận tiện ở trong lòng cảm khái, mình còn có thể có ngày bị Hoàng thượng ăn quỵt một bữa cơm, cũng không biết chuyện này có thể được viết vào thoại bản hay không?