Mục lục
Đế Vương Công Lược
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

” Quả thật là ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng.

” Lão thiên gia không muốn để ta chết.” Lam Cơ nói: ” Vậy ta cũng chỉ có thể sống.”

” Ngươi nói sai rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu lão thiên gia muốn để ngươi sống, thì sẽ không dẫn ngươi tới nơi này, mà phải cách ta càng xa càng tốt.”

Nam Ma Tà cũng nhảy từ trên cây xuống, vững vàng rơi vào trong viện — dựa theo tính tình của hắn trước đây, nếu mà thấy tình cảnh này thì nhất định sẽ đứng yên như ngọn núi xem náo nhiệt, nhưng hiện giờ rất khác, dù sao đồ đệ nhà mình cũng đang mang thương tích trong người, có thể không đánh nhau thì cứ không đánh nhau đi.

Lại một tiếng sấm sét nữa vang lên, Lam Cơ đột nhiên xuất chiêu, hai tay lành lạnh như móng vuốt quỷ dữ.

Nam Ma Tà cũng tấn công phía sau nàng, không ngờ lại bị Đoạn Bạch Nguyệt đoạt lại. Huyền Minh Hàn Thiết trong tay hắn rung lên ong ong, thân kiếm sáng loáng, như là linh hồn đã ngủ yên nghìn năm đột nhiên vùng dậy, muốn phá vỡ giam cầm để thoát ra. Nam Ma Tà thấy thế giật mình kinh hãi, tuy đã biết vật này là yêu kiếm, nhưng mục đích của hắn cũng chỉ là muốn lợi dụng âm khí của nó áp chế Kim Tàm Tuyến trong cơ thể Đoạn Bạch Nguyệt mà thôi, chưa từng nghĩ cũng có ngày nó thật sự thức tỉnh.

Một lần chết rồi sống lại, chiêu thức của Lam Cơ càng trở nên âm ngoan, ngay cả chưởng phong cũng đều mang theo độc. Đoạn Bạch Nguyệt biết rõ Kim Tàm Tuyến trong cơ thể mình mấy ngày nay cũng không yên phận, vì vậy cũng không dốc toàn lực ra đánh, chỉ nghĩ tiếp nàng hơn mười chiêu rồi lui ra, giao thế cục lại cho sư phụ, vậy mà Huyền Minh Hàn Thiết trong tay dường như lại không chấp nhận việc này—Hàn khí như nước lũ vỡ đê tràn vào cơ thể, xuyên qua tứ chi trăm hài, ngay cả dòng máu chảy trong người cũng bắt đầu lạnh như băng, nội lực bị kiếm khí nhiễu loạn cũng dần dần trở nên hỗn độn, giống như sóng biển lao nhanh vào bờ, mơ hồ muốn tìm trong thân thể một nơi thích hợp để phát tiết.

Cưỡng chế cảm giác đau nhức trong lồng ngực, Đoạn Bạch Nguyệt tung người nhảy lên, kiếm phong ở dưới ánh trăng vẽ ra ánh sáng lam sắc. Nam Ma Tà phát hiện dị thường, nắm lấy cổ tay hắn định kéo tới bên người mình, đầu ngón tay lại chạm tới một mảnh lạnh lẽo thấu xương.

Đoạn Bạch Nguyệt tránh thoát tay hắn, lần nữa tấn công về phía Lam Cơ, tốc độ ra chiêu tuy nhanh gấp ba lần lúc trước, nhưng sát khí lại giảm đi đáng kể, đa phần đều là hư chiêu. Nam Ma Tà dần dần nhìn ra manh mối, hiểu rõ lý do vì sao bỗng dưng hắn lại hiếu chiến như vậy —- dường như là muốn lợi dụng cơ hội đánh nhau với nàng để xua tan phần nào hàn khí trong cơ thể.

Lúc này ngự lâm quân canh giữ gần sơn trang cũng nghe tiếng chạy tới, Nam Ma Tà thấy thế vội vàng bày ra vẻ mặt uy nghiêm của sư tôn, quát lớn nói không cho phép người ngoài nhúng tay vào chuyện này — nhưng hoàn toàn không ai nghe. Thậm chí ngay cả câu cơ bản là ” Chuyện giang hồ để người giang hồ giải quyết” còn chưa kịp nói thì quan binh cũng đã ồ ạt xông vào vòng chiến.

Dù sao hoàng thượng cũng đã hạ thánh chỉ rồi, coi như là có nhiễu loạn lớn bằng trời cũng không được để Tây Nam Vương tự mình động thủ.

Thấy người xông tới quá nhiều, Đoạn Bạch Nguyệt dứt khoát đưa tay xách Lam Cơ rồi tung người nhảy lên, đầu ngón chân lẹt xẹt lướt qua ngọn cây, mang theo nàng chạy vào sâu trong rừng. Nam Ma Tà nhanh chóng đuổi theo, Ngự lâm quân cũng giơ đuốc lên, oanh oanh liệt liệt chạy theo.

Giữa rừng sâu, Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy cổ họng dâng lên một cỗ tanh ngọt, khóe miệng tràn ra tơ máu. Dù Lam Cơ đã bị hắn phế đi nửa cái mạng nhưng nhìn thấy hắn như vậy cũng chỉ cười nhạt: “Sao vậy? Tây Nam Vương đã luyện được Bồ Đề tâm kinh, không phải hiện tại nên độc bộ thiên hạ hay sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt nặng nề cắm Huyền Minh Hàn Thiết vào lòng đất, đưa tay bóp chặt cổ nàng.

Nhìn sườn mặt hắn từ từ nổi lên hoa văn dữ tợn, Lam Cơ ho khan một tiếng rồi lại cười trào phúng: ” Thế nhân đều nói Thiên Sát Giáo là Ma giáo, lại không biết Ma giáo chân chính của toàn bộ tây nam phải là Tây Nam Phủ mới đúng, Bồ Đề tâm kinh, thì ra chính là loại võ công nửa người nửa quỷ như vậy.”

” Đừng có giết nàng!” Nam Ma Tà vừa chạy tới vừa hét.

Đoạn Bạch Nguyệt siết chặt nắm tay, Lam Cơ bắt đầu ú ớ khó thở, một dòng máu đen dọc theo khóe miệng chảy xuống, chỉ chốc lát sau đã triệt để tắt thở.

Nam Ma Tà: “…”

Đoạn Bạch Nguyệt buông Lam Cơ ra, khụy gối trên mặt đất ồ ồ thở dốc.

Nam Ma Tà đưa chân đá vào Huyền Minh Hàn Thiết, đẩy về lại tay Đoạn Bạch Nguyệt: ” Đứng lên!”

Đoạn Bạch Nguyệt mạnh mẽ chống chuôi kiếm đứng dậy.

Nam Ma Tà tung chưởng vỗ vào ngực hắn: ” Thổ nạp tự tại, chu thiên hồi toàn.”

Vì vậy lúc Ngự lâm quân chạy tới thì chỉ thấy Lam Cơ đã mất mạng nằm rạp trên mặt đất, còn Nam Ma Tà và Đoạn Bạch Nguyệt thì vẫn còn đang đánh đến thắng bại khó phân.

……….

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không hiểu là chuyện gì đang xảy ra.

Nam Ma Tà không dám lơ là, kiên nhẫn từng bước từng bước truyền thụ khẩu quyết tâm pháp cho hắn, mãi đến khi đánh tan toàn bộ kiếm khí của Huyền Minh Hàn Thiết rồi mới thu chiêu, nhảy xuống đất.

Sắc mặt Đoạn Bạch Nguyệt trắng bệch, trên trán nổi đầy gân xanh.

Nam Ma Tà nâng chưởng đánh đồ đệ ngất xỉu, cõng trên lưng chạy thẳng về sơn trang, vừa chạy vừa rống: ” Mau đi đun nước nóng!”

Ngự lâm quân vừa đáp ứng vừa chạy về phía phòng bếp.

Hoàng thượng còn nói là nếu hầu hạ Tây Nam Vương tốt thì sẽ được thưởng a.

Ngâm mình trong nước thuốc nóng hầm hập, sắc mặt Đoạn Bạch Nguyệt mới dịu lại đôi phần, đau nhức trong tim cũng tản đi không ít.

Nam Ma Tà lo lắng hỏi: ” Sao rồi?”

Đoạn Bạch Nguyệt điều tức nội lực một lúc, đáp: ” Không chết được.”

” Huyền Minh Hàn Thiết…rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nam Ma Tà hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt dùng ánh mắt sâu kín nhìn hắn thật lâu, rồi mới hữu khí vô lực nói: ” Kiếm là sư phụ tìm được, câu này phải là ta hỏi sư phụ mới đúng.”

Nam Ma Tà nghẹn lời, hồi lâu sau mới nói: ” Ta tặng nó cho ngươi, là bởi vì kiếm này cực kì âm hàn, cảm thấy nó ít nhiều gì cũng có thể áp chế phần nào sự nóng nảy của Kim Tàm Tuyến. Nhưng không ngờ được ngươi lại có bản lĩnh như vậy, còn có thể làm yêu kiếm tỉnh lại lần nữa.”

Đoạn Bạch Nguyệt miễn cưỡng: ” Đa tạ sư phụ khích lệ.”

“Khoan thắc mắc nó vì sao mà tỉnh đã, sau này ngươi nên cách xa nó một chút.” Nam Ma Tà nói: ” Nếu đêm nay đầu óc ngươi không đủ dùng, còn có thể nghĩ đến chuyện dùng Lam Cơ phân tán sát khí thì e là đã tẩu hỏa nhập ma từ lâu.”

Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: ” Ta tưởng là hơn mười năm qua đi, cách tặng lễ vật của sư phụ sẽ cao minh hơn một chút.” Thì ra còn không bằng bó hoa độc năm ấy nữa.

Nam Ma Tà cảm thấy rất rầu rĩ, nhưng lại không thể nào phản bác, bởi vì sự thật đúng là như vậy.

Thế gian này có người kỵ thức ăn, có người kỵ tình ái, dục niệm, còn mình có lẽ là kỵ tặng lễ vật rồi.

Bởi vì bất kể mục đích là tốt hay xấu, kết quả cuối cùng đều chỉ có một loại — người nhận lễ vật hấp hối, nửa sống nửa chết.

Lần này cũng vậy, tuy nói kiếm khí âm hàn của Huyền Minh Hàn Thiết chạy một vòng trong cơ thể Đoạn Bạch Nguyệt, cũng tạm thời đóng băng toàn bộ Kim Tàm Tuyến đang xao động, nhưng là cũng chỉ “tạm thời” mà thôi. Chỉ qua một đêm, kể cả những cá thể Kim Tàm Tuyến trước kia chưa từng phát tác cũng nối đuôi nhau tỉnh lại, rất sợ chậm một chút thôi thì sẽ bị đồng loại cắn nuốt. Trên trán Đoạn Bạch Nguyệt tứa ra đầy mồ hôi lạnh, hai tay hầu như nắm gãy thành giường.

” Nam đại hiệp.” Đào Nhân Đức vốn định sáng nay quay về Bắc Hành Cung, sau khi nghe được tin tức cũng vội vàng chạy tới, nói: ” Tây Nam Vương không có việc gì chứ?”

” Tất nhiên là có rồi.” Nam Ma Tà thuận miệng nói: ” Vì giúp Hoàng thượng bắt yêu nữ mà đồ đệ của ta mới bị thương, máu tươi ói ra đầy một chậu.” Nam Ma Tà hoa tay múa chân: ” Chậu lớn như vậy này.” Hẳn là phải được thêu cho một Diện Cẩm Kỳ mới đúng.

Đào Nhân Đức trấn an nói: ” Nam đại hiệp đừng lo lắng, vừa rồi ta nghe Cung thống lĩnh nói, sáng sớm nay đã phái người trở về hành cung mời ngự y, chắc khoảng nửa canh giờ nữa là tới rồi.”

Ngự y tới làm cái rắm gì. Nam Ma Tà thầm nghĩ, tiểu hoàng đế tự mình tới thì may ra, bị thương nặng như vậy, Hợp Hoan Cổ ít nhất cũng phải hạ gấp đôi.

Đào Nhân Đức tiếp tục hỏi: ” Lão phu có thể vào trong nhìn Tây Nam Vương một chút được không?”

” Đại nhân không nên vào đó thì tốt hơn.” Nam Ma Tà qua quýt nói: ” Khắp nơi đều là máu, nhìn một chút cũng sẽ mang tới điềm xấu.”

Đào Nhân Đức: “….”

” Đại nhân mau trở về đi.” Nam Ma Tà bị hắn làm cho choáng váng đầu óc: ” Đem mọi chuyện xảy ra ở đây bẩm tấu lên Hoàng thượng, thuận tiện mang xác của yêu nữ kia về luôn.”

Đào Nhân Đức đầu tiên là gật đầu đáp ứng, sau đó lại hỏi: ” Sẽ không sống lại lần nữa chứ?”

Nam Ma Tà đề nghị: ” Nếu đại nhân lo lắng như vậy, thì có thể chặt đầu nàng trước rồi mới mang về.”

Sắc mặt Đào Nhân Đức lại trắng ba phần.

Nam Ma Tà cũng không có tâm tư trêu đùa hắn, trở lại phòng ngủ thử mạch tượng của Đoạn Bạch Nguyệt, xác định đã bình ổn hơn trước mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong đầu Đoạn Bạch Nguyệt là một mảnh hỗn độn mơ hồ, cũng không biết xung quanh là ai và đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy ngay cả máu chảy trong người cũng đều bị hàn khí đóng băng. Khăn trên trán hết nóng rồi lại lạnh, như là có người đang nói chuyện, rồi lại nghe không rõ cụ thể là đang nói cái gì.

Sở Uyên ngồi bên giường, nắm chặt lấy tay hắn.

Nam Ma Tà đứng bên cạnh khóc lóc thảm thiết: ” Đồ đệ này của ta thật khổ a, tối hôm qua suýt nữa đã mất mạng. Sáng nay khó khăn lắm mới tỉnh một lúc, rồi lại phải chịu đựng Kim Tàm Tuyến phát tác, cũng không biết có thể chịu đựng qua được hay không.”

Sở Uyên nói: ” Ta sẽ không để hắn xảy ra chuyện gì…” Thanh âm rất thấp.

Nam Ma Tà vừa tính toán xem lúc nào thích hợp để móc Hợp Hoan Cổ ra thì Đoạn Dao đứng ở phía sau hắn đã đá một đá, còn đá rất mạnh nữa.

………

” Ra ngoài một chút, đi sắc thuốc đi.” Đoạn Dao nắm góc áo nhăn nhúm của hắn mạnh mẽ kéo ra ngoài sân, sau đó chống nạnh rống: ” Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì??”

Tiểu đồ đệ thật là dữ a…. Nam Ma Tà thổn thức trong lòng, sau đó đem mọi chuyện tối hôm qua kể lại một lần cho hắn nghe.

” Huyền Minh Hàn Thiết tỉnh ư?” Đoạn Dao giật mình.

” Nếu không tận mắt nhìn thấy thì ta cũng sẽ không tin.” Nam Ma Tà nói: ” Chỉ là kiếm khí quá cường hãn nên cũng không nhất định là chuyện tốt, nếu người cầm kiếm không áp chế được thì sẽ dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.”

Đoạn Dao oán giận: ” Ngươi xem đi, lễ vật ngươi tặng đều là những thứ rách nát gì.”

Nam Ma Tà rầu rĩ cúi đầu: ” Nha….”

” Cũng không biết tẩu tẩu có thể tạm thời cho ca ca một thanh kiếm hay không, trong cung chắc là có rất nhiều bảo kiếm.” Đoạn Dao nói: ” Dù sao cũng tốt hơn là ngày nào đó lại bị Huyền Minh Hàn Thiết gây thương tích.”

Nam Ma Tà ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt như đưa đám.

Lễ vật rách nát…

” Thôi được rồi, tới đây.” Thấy hắn như vậy, Đoạn Dao lại mềm lòng, ngồi xổm bên người sư phụ, móc từ trong túi vải bố của mình ra một con trùng béo mập: ” Này, cho ngươi.”

Nam Ma Tà đưa tay nhéo nhéo, cảm giác dường như cũng không tệ lắm, vì vậy nói: ” Ừ!”

Bên trong phòng, Đoạn Bạch Nguyệt gắng gượng mở mắt ra, đầu tiên là cau mày, sau khi thấy rõ người trước mắt thì lại cười: ” Cũng biết ngươi sẽ đến.”

Sở Uyên đỡ hắn ngồi dậy.

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Lúc ta giao chiến với Lam Cơ thì lại kháng chỉ bất tuân một lần, có cần phải biếm vào lãnh cung không?”

” Nam tiền bối đã kể chuyện tối hôm qua cho ta biết.” Sở Uyên nhíu mày: ” Ta muốn mang khối sắt vụn kia đi.”

Nhưng Đoạn Bạch Nguyệt lại lắc đầu: ” Trước tiên cứ để ta giữ nó đã, vẫn còn có tác dụng.”

Sở Uyên hỏi: ” Tác dụng gì?”

” Kim Tàm Tuyến đã tỉnh, có một vật đại hàn ở bên cạnh thì sẽ dễ chịu hơn nhiều.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Yên tâm đi, yêu kiếm cũng là thứ có cá tính, nếu không gặp được đối thủ mạnh ngang ngửa mình thì nó sẽ không tỉnh lần nữa đâu.”

Trong sân viện, Nam Ma Tà nói: ” Ngươi ra ngoài đi một vòng trong thành thử xem, coi có thứ gì hiếm lạ, có thể nói thành Thiên Thần Sa hay không.”

Đoạn Dao giật mình, hạ giọng nói: ” Thật sự muốn lừa gạt ư? Tẩu tẩu của hắn chính là hoàng thượng a, tội khi quân là sẽ bị chém đầu, không ai có thể cứu.

Nam Ma Tà nói: ” Lo trước khỏi họa, lần này không chỉ có Kim Tàm Tuyến, mà còn thêm kiếm khí của Huyền Minh Hàn Thiết nữa, không được khinh thường, bất cứ lúc nào ta cũng có thể phải dẫn hắn quay về tây nam.”

Đoạn Dao gật đầu, cũng không dám lơ là, xoay người rời khỏi tiểu viện.

oooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo

++++ Google cho kết quả là:

@” Thổ nạp tự tại, chu thiên hồi toàn.”: Vì đây là khẩu quyết nên ta để như vậy luôn, căn bản là không biết dịch sao cho nó mĩ miều một chút TT.TT

@ Diện Cẩm Kỳ: kiểu như bằng khen ấy, thêu chữ trên nền gấm.

cẩm kỳ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK