• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình một đêm lở dở, sau một tháng cô biết mình
có thai.

Hắn là tổng giám đốc của cô, còn cô là một thư ký
nhỏ bé. Ban đầu, sau đêm hôm đó cô lãnh cảm
nói:

“Chỉ là tai nạn, không cần chú ý…”

Nhưng hôm nay, mẹ cô – người thân duy nhất trên
cỏi đời này nguy kịch nằm trong bệnh viện, cô chỉ
còn một con đường, đến tìm gặp ba mẹ hắn:

“Cháu có thai rồi, muốn cháu sinh đứa trẻ này thì
anh ấy phải lấy cháu.”

“Hàn Lập Y, cô đừng quá đáng!” Hắn tức giận gắt
lên.

Nhà họ Trác vốn mong mỏi có một đứa cháu ẩm
bồng, hôm nay bỗng dưng cô xuất hiện thì chẳng
thèm nghĩ ngợi: “Được, cứ quyết định vậy đi!”

“Mẹ!” Hắn không ngờ mẹ hắn sẽ dễ đồng ý như
vậy. Ngay cả ý kiến của hắn cũng không có. Nhìn
sang ba của mình ông cũng gật đầu: “Dầu gì thì
cũng có con rồi, cưới thì cưới đi!”

Thế là hôn nhân giữa Trác Thành Quân và Hàn
Lập Y bắt đầu.

“Hạng phụ nữ hám danh lợi như cô không có tư
cách làm vợ tôi.”

Đó là câu đầu tiên hắn nói khi vào phòng tân hôn.

“Phải, tôi chỉ cần tiền, chứ không cần làm vợ
anh”

“Cô… phá bỏ cái thai, rồi cút khỏi đây, tôi sẽ cho
cô đủ số tiền mà cô muốn!” Hắn không muốn đứa
trẻ của mình được tồn tại trên đời chỉ vì một sự
dụ lợi. Hắn là Trác Thành Quân, thái tử gia của
thành phố, đứa trẻ của hắn đáng được một cuộc
sống hạnh phúc mà bất cứ đứa trẻ nào cũng
mong muốn!

Đó vừa là tôn nghiêm, vừa là lý tưởng sống của
hắn.

Huống hồ gì, người phụ nữ không có lương tâm

này, vì sao lại có thể nói những lời đầy rẻ rúng đó,
giết chết đi bản chất cao khiết của một sinh linh
sắp chào đời.

Hàn Lập Y bất giác đưa tay xoa bụng còn chưa
nhô lên, nhìn Trác Thành Quân, cười nhẹ: “Nhưng
số tiền mà tôi khi ở lại đây ba mẹ anh cho sẽ
nhiều hơn số tiền mà anh đưa tôi.”

“Hàn Lập Y! Được lắm, vậy cô sống ở đây mà làm
tốt vị trí thiếu phu nhân bù nhìn của mình đi!”

“Rầm!” Không còn gì để thương lượng, hắn sập
đóng cửa lại một mạch đi ra ngoài.

Cả đêm đó, hắn không về lại phòng.

Mấy ngày hôm sau, cô và hắn cứ như nước với lửa.
“Mẹ bảo tôi đem thức ăn khuya lên cho anh này.”
“Cút đi!”

“Anh ăn đi, tôi mới giao phó được với mẹ.”

“Đừng ở đây nịnh bợ mẹ tôi, cô có biết nhìn cô tôi
thấy buồn nôn lắm không? Đi ra ngay!” Hắn vừa
nói vừa hất luôn mâm thức ăn xuống đất.

Hàn Lập Y không nói gì, im lặng nhặt từng mảnh

vỡ lên. Đây không phải là mẹ hắn bảo, mà do cô
thấy hắn thức khuya xử lý công việc nên mới cố

tình làm cho hắn ăn.

Dù thế nào cô cũng muốn làm tốt nhiệm vụ của

một người vợ. Hắn không nhận, cô cũng chẳng

thể thu hồi.

Thế nhưng, lòng cô lại ân ẩn đau vì sự vô tâm của
hắn.

“Anh say rồi, uống chút trà giải rượu đi!”

“Không, đi đi…” Hắn khó chịu cởi áo sơ mi, muốn
đi tắm. Hàn Lập Y tường tận thấy được trên chiếc
áo kia có một vết son đỏ rực…

“Thành Quân đâu?” Giọng mẹ Trác từ đâu tức
giận vang lên, lúc đi vào phòng đúng thấy cô
đang cầm chiếc áo có dấu son kia, mặt bà càng
tối sầm đi.

“Mẹ, có chuyện gì sao?”
Mẹ Trác thẳng tay giáng cho con trai một tát.

“Mày coi mày làm ra cái việc gì hả?” Bà quẳng cái
áo vào mặt con trai.

Trác Thành Quân ban đầu chưa hiểu chuyện gì,
sau đó cằm chiếc áo lên thì mi tâm cũng nhíu mày .

Trác Thành Quân ban đầu chưa hiểu chuyện gì,
sau đó cằm chiếc áo lên thì mi tâm cũng nhíu
chặt như mẹ của mình, chỉ là hắn quay sang
trừng mắt nhìn Hàn Lập Y:

“Là cô mách lẻo với mẹ tôi?”

“Trừng cái gì mà trừng, có giỏi thì trừng với mẹ
mày nè. Làm khổ vợ con như vậy chưa đủ sao?”

Trác Thành Quân bị mẹ Trác tẩn cho một trận,
hết luôn cả say rượu. Lúc mẹ Trác đi ra, hắn liền
thừa dịp túm lấy tóc Hàn Lập Y:

“Giỏi lắm, phụ nữ như cô mà cũng dám chơi tôi?”
“Tôi không có!”

“Cô nói không có thì tôi phải tin sao? Lòng dạ
người như cô nếu tôi tin tưởng thì có khi chết
không biết tại sao mình lại chết! Ghê tởm, lúc
nào cũng giả vờ cam chịu nhưng thật ra so với

đám phụ nữ ở quán bar chỉ cần tiền còn tốt hơn
cô đó!”

“Nên anh đi tìm bọn họ?”

“Đúng vậy! Tôi cho bọn họ tiền còn đỡ hơn nuôi
…” Hắn hơi ngừng lại, nhìn vào mắt Hàn Lập Y,

miệng nói nhanh hơn suy nghĩ: “… Cả thứ tiện
chủng không rõ lai lịch trong bụng cô nữa, nói
không chừng lại là…”

“Chát!” Lần này là Hàn Lập Y vung cho hắn một
tát.

“Trác Thành Quân, anh có thể ti bỉ nói những lời
sỉ nhục tôi, nhưng anh không có tư cách sỉ nhục
đứa trẻ trong bụng tôi. Nếu không phải anh say
rượu bức ép tôi thì làm gì có chuyện nó tồn tại
trên đời.”

“Cô… dám đánh tôi?!” Đôi mắt của Trác Thành
Quân gần như nổi lên tơ máu, nhưng Hàn Lập Y
không sợ, cô còn cười: “Tất cả đều do anh, thế thì
tự chịu hậu quả đi. Còn nữa, nếu anh dám đánh
tôi, nói không chừng người phải cuốn gói khỏi
nhà là anh đó!”

Trác Thành Quân tức giận đến nổi vung tay lên,
nhưng cũng chỉ duy trì như vậy trên không trung,
Hàn Lập Y nghênh mặt nhìn hắn nhưng lòng cô có
bao nhiêu sợ hãi không ai biết được.

Trác Thành Quân thở khì khì chuyển sang bắt lấy
cánh tay của cô, Hàn Lập Y không chịu kém thế:
“Sao? Không dám đánh, không dám đánh thì
buông tôi ra, nếu không tôi sẽ kêu lên cho mẹ

nghe đấy!”

“Cô…” Trác Thành Quân rít chữ này qua từng kế
răng, nhưng cuối cùng chỉ vung mạnh cánh tay
đang nắm chặt cô ra, quay người bỏ đi.

Nhưng hắn không ngờ, một cái hất mạnh này đủ
làm Hàn Lập Y vốn ốm yếu lảo đảo ngã xuống
đất.

“Cộp cộp cộp”
“Cộp cộp cộp”

“Phu nhân…. phu nhân. Không hay rồi, thiếu phu
nhân xảy ra chuyện.”

Nhìn máu từ chân con dâu chảy ra mà tâm tư mẹ
Trác đều loạn lên cả.

“Sao lại thế này? Mau chuẩn bị xe đưa thiếu phu
nhân đi bệnh viện!” Mẹ Trác hốt hoảng kêu lên.

“Thành Quân đâu? Thành Quân!” Ba Trác từ phía
sau đi đến thì gọi giật Trác Thành Quân không
biết đã lăn đi đâu.

“Đây, phiền quá. Nửa đêm không ngủ, kêu cái
gì”

Trác Thành Quân thất tha thất thỉu từ phòng sách
đi vào, nhìn thấy Hàn Lập Y nằm trên đất thì
khựng lại, nhưng thấy máu trên người cô thì vờ vô
cảm hỏi: “Cô ta lại bị làm sao? Ngủ cũng tự ngã
xuống đất được?”

“Vợ mày bị thế mày còn có thái độ đó à, con ơi là
con! Mau bế Lập Y xuống lầu, nhanh!”

“Mệt thật, đã bảo cô ta sinh làm chi, bây giờ cả
nhà cứ gà bay chó chạy!” Miệng hắn không chút
tình nguyện nhưng vẫn nghe lời nhanh tay xoắn
áo lên bế cô lên, đi xuống lầu.

Xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện.

“Trác tổng đừng lo, chỉ là xuất huyết nhẹ, em bé
vẫn không sao? Nhưng sau này tuyệt đối phải cẩn
thận, thai nhi chưa được ba tháng nên rất bất ổn
định”

“Ai thèm lo chứ!”

“Mày nín ngay… thật là, cảm tạ trời đất!” Mẹ Trác
vỗ vỗ ngực, Trác Thành Quân bên này nghe vậy,
“Đã không còn chuyện gì vậy con về trước đây.”

“Vợ mày còn ở bệnh viện mà mày còn đi được à?”

“Cô ta, không phải vợ con.” Hẳn chỉ bỏ lại một
câu này, không liếc nhìn Hàn Lập Y một cái liền
rời đi.

Hàn Lập Y biết mối quan hệ của hai người từ lúc
cô đến đòi hắn chịu trách nhiệm thì đã không cứu
vấn được nữa rồi.

Con người Trác Thành Quân ghét nhất là bị uy
hiếp, đặc biệt là bị người mình tín nhiệm cắn
ngược lại một phát.

Trước đây khi còn làm thư ký cho hẳn, Trác Thành
Quân tuyệt đối không phải như thế, lúc đó tuy
hắn có vẻ cao ngạo, lạnh lùng của một thái tử gia
kinh thành nhưng thật sự nội tâm rất ấm áp, đầy
nhiệt huyết của một người đàn ông dần trưởng
thành, thậm chí vô cùng trách nhiệm với mọi
hành động của mình.

Cũng vì vậy hắn có những quy tắc rất riêng, sau
sự cố lần đó hắn muốn bù đắp cho cô nhưng
chính là cô một mực từ chối, cô cũng biết hắn áy
náy vô cùng.

Cô biết hắn là người đàn ông tốt chứ, càng không
nghĩ sẽ có một ngày đi đến nông nổi này, quay lại
mắt dàv mày dan đòi bồi thường.

Có lẽ hắn nghĩ hắn đã nhìn nhầm người, có lẽ hắn
nghĩ cô chính là hạng phụ nữ có dã tâm, một
bước muốn lên mây, mà đánh vào yếu điểm của
ba mẹ hẳn, ra tay từ chỗ họ thì dễ dàng vào nhà
họ Trác hơn rất nhiều.

Nên cô không trách sự vô tình cô hẳn, chỉ trách
bản thân mình thật buồn cười, trước sau lại biến
thành dạng phụ nữ mà trước kia mình khinh
thường nhất, cũng để người khác khinh bỉ mình…

Ngày hôm sau, cô được đưa về từ bệnh viện, nằm
trong phòng tịnh dưỡng.

“Ăn nhanh giùm cái!”

Trác Thành Quân đặt bộp mâm thức ăn xuống
bàn, một câu mệnh lệnh bắt cô thực hiện.

“Là mẹ bảo anh mang lên à?”

“Cô ăn xong tôi mới được đi xuống. Tôi còn có
hẹn, nên ăn nhanh lên.”

Hàn Lập Y bất lực thở dài, cầm muỗng lên ăn,
nhưng vừa đưa lên miệng thì đã muốn nôn ra.

Trác Thành Quân chán ghét né qua một bên,
không chút quan tâm đứng dậy lấy điện thoại gọi
đi, cố tình nói đủ lớn để cô nghe thấy.

“Quán bar đó chán rồi, đổi chỗ khác đi, có người
mới thú vị hơn.”

“Được, vậy đi.”

Lúc hắn quay lại, Hàn Lập Y vẫn chưa ăn được
muỗng nào.

“Sao lâu quá vậy?”
“Tôi… không ăn được những thứ này.”

“Vậy đổ đi, tôi không rảnh ở đây hầu hạ cô đâu.”
Nói xong, hắn đem tất cả đổ vào bồn cầu, sau đó
không khách khí đi ra ngoài.

“Thành Quân, con đi đâu vậy? Vợ con đã ăn xong
chưa?” Mẹ Trác từ cầu thang đi lên, thấy hắn liền
hỏi.

Trác Thành Quân ngoái nhìn cửa phòng của mình
một chút rồi nói:

“Xong rồi.”

Buổi tối nhà họ Trác.
[Lập Y, em nói cái gì? Em kết hôn?]

“Du Viễn, xin lỗi…nhưng em không còn cách nào
khác?” Hàn Lập Y ôm mặt khóc.

[Tại sao chứ? Em hứa sẽ đợi anh quay về mà? Lập
Y, chẳng cơ hội em hứa cho anh cứ thế mà nuốt
tời sao?] Người bên kia bất ngờ đến nổi nâng
giọng nói vào điện thoại, nhưng trong đó kèm
theo đau đớn khôn cùng.

“Du Viễn, em rất cần tiền… tình cảm của anh em
biết nhưng chúng ta… em

“Rầm!”

Hàn Lập Y giật mình ngần đầu lên, chỉ thấy Trác
Thành Quân hẵn học đứng ở cửa, nhìn cô như
Diêm La ở chốn âm u chuẩn bị nuốt chết con mồi.

“Hàn Lập Y, cô to gan lắm, ở trong nhà tôi mà
dám nói chuyện yêu đương với tên đàn ông
khác?!”

Hắn vừa định tìm cô thì nghe đúng đoạn nói
chuyện của cô và người yêu cũ.
Hóa ra cô đã có người yêu!

Có người yêu rồi còn dám leo lên giường của hắn,
kết hôn với hắn?

 

Có phải hay không đến chuyện động thai hôm
qua cũng là cố tình để có được sự dung túng của
ba mẹ hẳn? Người phụ nữ tâm địa này!

“Tôi không có! Trác Thành Quân, anh làm gì vậy?
Trả điện thoại lại cho tôi!” Hàn Lập Y giật mình
nhìn Trác Thành Quân giật lấu điện thoại.

“Rặc” Chiếc điện thoại vỡ manh múng dưới bàn
tay của người đàn ông.

“Nói nữa đi, có giỏi thì nói chuyện với tình nhân
của cô nữa đi!” Hắn hừ lạnh.

“Trác Thành Quân, anh đừng quá đáng! Anh nghe
lén tôi nói chuyện điện thoại?”

“Hừi! Nghe lén sao? Tôi chính là cấm cô ở trong
nhà tôi nói chuyện yêu đương với người khác đó!”

“Tôi không có.” Cô lần nữa phản bác.

“Không có? Thế cô hốt hoảng cái gì? Nếu không
phải gian díu tư thông thì sợ chỉ tôi nghe được?”
Trác Thành Quân khinh bỉ, cười khẩy.

“Chính anh nói tôi không phải là vợ anh thì anh

“Chính anh nói tôi không phải là vợ anh thì anh
không có quyền xen vào chuyện cá nhân của tôi!
Tôi muốn nói chuyện với ai đó là việc riêng của
tôi!” Bị hắn nói bức, Hàn Lập Y không nhịn được
nữa.

“Như thế là cô công nhận bản thân cùng người
khác qua lại?”

“Đúng! Anh có thể đi quán bar tìm phụ nữ thì tại
sao tôi không thể tìm đàn ông? Có qua có lại
thôi!”

“Chát!”

Hàn Lập Y mất thăng bằng khiến cô loạng choạng
mấy bước, trên mặt bị đối phương hung hăng để

lại một dấu tay rõ ràng.

“Đồ đề tiện!” Trác Thành Quân nghiến răng phun
ra từng chữ một, nắm tóc của cô kéo ra đằng sau.

“Thành Quân, con làm gì vậy?”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang