• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con phải đánh chết thứ đàn bà đê
tiện này!” Lực đạo trên tay của Trác
Thành Quân lại tăng thêm vài phần.
Đôi mắt đỏ ngầu gần như phát hỏa vì
lửa giận.

Hàn Lập Y không kêu thành tiếng

nhưng đã đau đến chảy nước mắt.

Mẹ Trác cuống quít muốn đi đến, kéo
con trai ra: “Trác Thành Quân, có gì từ
từ nói, Lập Y đang mang thai con của

mày đói”

“Con của con hay con của thằng đàn

ông khác còn chưa biết chắc kìa.”

“Trác Thành Quân, dù tôi và anh
không có tình cảm nhưng đứa bé này
thật sự là con của anh, tôi không hề
lừa gạc các người.”

“Ở đây không đến lượt cô lên tiếng!”

Mẹ Trác biết con trai mình lần này nổi
điên thật rồi, không biết con dâu đã
chọc gì đến nó nữa. Nhưng mà bà tin
tưởng đứa con dâu này, cháu nội nhất
định là ruột thịt của nhà họ Trác.

“Thành Quân, mẹ không biết rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì nhưng hôm nay
con dám động đến Lập Y, mẹ nhất
định sẽ không tha thứ cho conl”>< La

“Xoảng!” Trác Thành Quân ném cái

lồng cạp trên tay xuống đất, thức ăn
bên trong vì thế tung tóe văng trên
mặt đất.

Mẹ Trác cùng Hàn Lập Y cùng được
một phen kinh hồn, nhưng Trác
Thành Quân dù thế nào cũng là một
người kính trọng ba mẹ, trước sự uy
hiếp của mẹ, hắn cũng không thể làm

gì khác là buông Hàn Lập Y ra.

“Hàn Lập Y, cô ráng giữ cái thai của
mình cho tốt vào, nếu không một
ngày nào đó đứa bé này không còn
thì cô ở nhà họ Trác này nhất định

sống còn thê thảm hơn chết!” Hắn

 

đẩy cô ra, hầm hừ đi ra ngoài, không
quên đá văng cái lồng cạp chướng
mắt dưới chân.

Hắn vừa đi khỏi, mẹ Trác và Hàn Lập

Y cùng nhau khụy xuống.
“Lập Y, có sao không con?”

“Con không sao.” Cô lắc lắc đầu, mỉm

cười nhìn người mẹ chồng phúc hậu.

“Trời ơi, sao con xanh xao dữ vầy nè?
Nói thật cho mẹ biết, lúc chiều con
đã ăn gì chưa?”

“Con… con…’ Hàn Lập Y không biết
giải thích như thế nào cho phải,
chẳng lẽ nói Trác Thành Quân đã đổ

 

hết thức ăn vào bồn cầu sao?

“Mẹ biết ngay mà, làm gì có chuyện
Thành Quân dễ dàng như vậy cho con
ăn xong. Mẹ thật là sơ ý mà… mau,

mau xuống bếp, mẹ nấu cho con ăn!”

Mẹ Trác làm nhanh hơn nói, kéo Hàn
Lập Y xuống đứng lên.

“Thằng Trác Thành Quân, nó sắp điên

rỒi.

“Không, không mẹ ơi… Hàn Lập Y
vừa khóc vừa nắm tay chặt tay mẹ
Trác.

Mẹ Trác không hiểu: “Sao, Lập Y con

muốn nói gì?”

“Mẹ đừng trách anh ấy…”

 

Không ai để ý một hộp thức ăn cô
độc nằm lăn lốc trên sàn… Nhưng cô
đã thấy rồi, nó là được Trác Thành

Quân đem vào, là hắn mua về cho cô.

Mấy hôm sau, ba mẹ Trác có tiệc ở

thành bên, cả ngày không về được.

Sáng sớm, Trác Thành Quân dẫn một
người phụ nữ về nhà. Đuổi hết người
hầu xuống bếp, rồi bắt Hàn Lập Y
phải tiếp cô ta trong khi hắn lên lầu
thay quần áo.

“Ể, cô không phải là thư ký của Thành

Quân sao?” Người phụ nữ kia vừa vào

nhà đã nhắm ngay Hàn Lập Y công
kích.

“Đúng vậy.’ Hàn Lập Y biết người phụ
nữ này, cô ta là đối tác thân thiết của
Trác Thành Quân, cũng là người dính
nhiều đồn đại tình cảm với hắn nhất,
tên Tiêu An Kỳ.

“Ha, trèo được lên giường của Thành
Quân, một bước biến thành phượng

hoàng, cô dùng chiêu gì vậy?”

…. Hàn Lập Y quyết định im lặng
không lên tiếng, có nói thêm bản thân
cũng chỉ bị sỉ nhục mà thôi.

“Hừ, giả chết sao? Tôi bắt cô phải lên

tiếng đó”

“Soạt!” Tiêu An Kỳ cầm cốc nước trên
bàn hất vào người Hàn Lập Y.

“Tiêu An Kỳ, cô làm gì vậy?” Cũng
may nước không nóng lắm, nhưng tay

cô vẫn đỏ lên một mảnh.

“Còn hỏi sao? Tôi cố tình đó, tốt nhất
khiến cô mất luôn thứ tiện chủng
trong bụng. Giải quyết rắc rối cho
Thành Quân!” Người phụ nữ này nhân
cơ hội Trác Thành Quân không có ở
đây nói lời trơ trến.

Nhưng Hàn Lập Y ở nhà họ Trác cũng
không phải hiền lành bị người khác
ức hiếp: “Tiêu An Kỳ, cô đừng quá

đáng, dù thế nào ở đây cũng là nhà

họ Trác, Trác Thành Quân là chồng

của tôi, chúng tôi như thế nào cũng

không đến lượt cô xen vào.”

“Nhưng tôi cứ thích xen vào đo, sao
nào…’ Tiêu An Kỳ sấn đến, muốn tóc
Hàn Lập Y, Hàn Lập Y cũng không
nhu nhược đến nổi để cô ta muốn
làm gì thì làm, cô liền đưa tay ra đẩy
cô ta ra, sức lực không lớn nhưng
không hiểu sao Tiêu An Kỳ lại thét lớn
một tiếng, ngã xuống đất, đầu va vào
cạnh bàn trà, rướm máu.

“Hàn Lập Y, cô làm gì vậy?!” Trác
Thành Quân đúng lúc này xuất hiện,
thấy ngay cảnh Hàn Lập Y đẩy Tiêu

An Kỳ, hắn nhíu mày đi vội xuống.

 

“Thành Quân, em không cố ý làm đổ

 

nước lên áo của vợ anh đâu. Nhưng
cô ấy nhất quyết không cho em xin
lỗi, còn tức giận… nhưng mà không
sao đâu, phụ nữ có thai thường khó
chịu lắm, em không trách cô ấy
đâu…” Nói đến đây, Tiêu An Kỳ lại
đáng thương chảy nước mắt.

Mi tâm của Trác Thành Quân càng
nhíu chặt, nhìn đến Hàn Lập Y đứng
đó ngoài một bên áo bị ướt thì hết

thảy đều không bị gì.

Ngược lại Tiêu An Kỳ trên trán là một
vết thương không nhỏ, cô ta là đối
tác lớn của Trác thị, dù muốn dù
không, hắn cũng không thể để cô ta

tự mình gọi xe cứu thương.

“Trác Thành….’ Hàn Lập Y thấy Trác
Thành Quân nhìn mình, muốn giải
thích nhưng…

“Tôi kêu cô tiếp khách chứ không
phải kêu cô sỉ nhục khách. Cô có biết
cô Tiêu quan trọng thế nào không?
Lên lầu ngay!”

Hàn Lập Y không ngờ hắn không nói
một câu đã tin tưởng lời Tiêu An Kỳ
nói là thật, chẳng lẽ bao năm làm
việc cho hắn, ngay cả chút lòng tin

với cô hắn cũng không có sao?

“An Kỳ, đừng khóc nữa. Tôi đưa em đi
bệnh viện…’ Trác Thành Quân đỡ cô
ta đứng dậy.

Tiêu An Kỳ đúng là đã diễn thì liền

diễn đến cùng: “Thành Quân, Thành
Quân… anh đừng trách vợ anh, em

không sao…”

“Được rồi, đừng xin nữa, trước chúng
†a đến bệnh viện.” Khi đi không biết là
vô tình hay cố ý, hắn lại bổ sung thêm
một câu: “Còn nữa, sau này đừng gọi
cô ta là vợ của tôi. Cô ta… cả đứa bé
kia đều không xứng với nhà họ Trác.”

Hàn Lập Y đương nhiên nghe thấy, rõ
ràng từng chữ một. Dù không muốn,
nhưng không hiểu sao, vẫn không

ngăn được đau lòng…

Trác Thành Quân rời đi không lâu,
Hàn Lập Y lại nhận được điện thoại:

”Alo? Tôi là Hàn Lập Y.”

[Tôi là bác sĩ Vương đây, cô Hàn mẹ
của cô lại tái bệnh, đang trong phòng
cấp cứu. Cô Hàn à, nếu không nộp
tiên viện phí đúng hạn e là bệnh viện
không thể chữa chữa trị tiếp cho bà

ấy nữa.]

“Bác sĩ Vương, xin anh cho chút thời
gian, tôi nhất định sẽ gom đủ tiền
mà.”

[Xin lỗi cô Hàn, nhưng tôi thật sự

không còn cách nào khác.]

“Đừng, đừng… bác sĩ Vương, xin anh

hãy chữa trị cho mẹ tôi, ngày mai tôi
nhất định mang tiền đến.”

“Đừng, đừng… bác sĩ Vương, xin anh
hãy chữa trị cho mẹ tôi, ngày mai tôi

nhất định mang tiền đến.”

Bằng mọi giá, cô nhất định sẽ kiếm
được số tiền này mà… Làm ơn…

“Trác Thành Quân, chỉ cần anh cho số
tiền tôi cần tôi sẽ làm tất cả theo ý
muốn của anh.”

Đây:chính là câu nói đầu tiên
Lập Y nói với Trác Thành Quân khi

“lăn trở lại từ bệnh viện. bó

Mẹ của cô, không thể chờ được nữa.

Lúc nấy mẹ Trác có gọi cho cô.

[Con dâu, thật là bây giờ chỗ mẹ
đang mưa, dự báo là sẽ có bão đột
ngột quét qua. Không thể bay về
trong ngày mai rồi.]

“Vâng ạ, con biết rồi. Thật ra…’ Hàn
Lập Y nói đến đây thì thoáng chần
chừ.

[Thế nào con? Có phải Thành Quân
lại ăn hiếp con không? Nói cho mẹ
biết đi.]

“Dạ, không phải đâu mẹ…”

Tiền mà nhà họ Trác cho cô từ lúc
cưới về đến nay không hề ít. Hơn nữa,
hơn nữa… cô không thể suốt ngày

mở miệng là xin tiền, số tiền mà cô
cần bây giờ không phải là con số
nhỏ… mẹ Trác thương cô như vậy, cô
thật sự không thể mở miệng được
nữa.

Số tiền đã cho cô biết mẹ Trác không
cần trả lại, mà nếu cô có trả bà cũng
sẽ không lấy. Nhưng cô và Trác
Thành Quân định sẵn sẽ có ngày chia
ly, ân tình của mẹ Trác cô không thể
báo đáp, càng không nên nợ thêm
nữa.

Thế nên cứ để lần này giải quyết cho

xong, cô cứ diên trọn vai một người

phụ nữ hám tiền là được rồi.

Trác Thành Quân khi thấy Hàn Lập Y
ra điều kiện như vậy với mình thì cười
khinh bỉ, hắn ngồi ngả ngớn xuống
sofa.

“Thế nào, chịu không nổi nữa, biết

khó mà lui rồi à?”

“Tùy anh nghĩ, bây giờ anh có đồng ý
hay không?”

Trác Thành Quân nheo mắt nhìn cô,
nghĩ tại sao cô lại đột nhiên thay đổi

thái độ nhanh vậy?

Đơn giản như vậy, chỉ cần dẫn về một

 

người phụ nữ, thì Hàn Lập Y này đã lộ
rõ nguyên hình sao?

“Ly hôn với tôi, phá bỏ cái thai. Cô
làm được không?” Hắn lạnh nhạt nói,
chân trái vắt lên chân phải ngồi ở ghế
sô pha cứ như một quân vương.

Hàn Lập Y biết hắn sẽ nói vậy, điều
kiện này cô đã lường trước, nhưng khi
nhìn người đàn ông trước mắt, đôi

mắt cô bỗng nhạt nhòa, chỉ là không khóc.

Mặt của Trác Thành Quân càng phi
thường lạnh lẽo, hừ một tiếng.

Bây giờ hắn lại mâu thuẫn nghĩ: Ngay

cả con của mình cũng dám giết chỉ vì
một chút tiền sao?

“Vậy viết cam kết đi.” Hắn vừa nói vừa
đi lên lầu, chuẩn bị giấy mực giống
như nhìn Hàn Lập Y thêm một chút

hắn sẽ nổi điên vậy.

Hàn Lập Y ngồi trên ghế sofa lờ mờ
thấy được tương lai mờ mịt của mình.
Nhưng không sao, chỉ cần mẹ cô còn
sống, vậy là đủ rồi.

Bảo bối nhỏ, xem như kiếp này mẹ nợ
con, nếu có báo ứng thì mẹ cũng

không oán trách đâu.

Hôm sau.

“Cô Hàn, đợt trị liệu của mẹ cô lần
này đã thành công.”

“Cảm ơn bác sĩ Vương, cảm ơn anh

rất nhiều.”

“Nhưng mà, tôi phải nói trước. Bệnh
của mẹ cô thật ra đã rất trầm trọng,
lần này qua khỏi nhưng lần sau cũng
không biết sẽ tái phát lại lúc nào. Cô
thật sự muốn duy trì trị liệu tốn kém
thế này sao?”

“Muốn, tôi muốn, dẫu đắt đến đâu chỉ

cần cứu được mẹ tôi thì đều được.”

Lúc Hàn Lập Y về nhà, Trác Thành
Quân đã đợi cô sẵn ở phòng khách.

“Cô đi đâu vậy, chẳng phải nói hôm
nay sẽ đi phẫu thuật lấy thai sao?”

“Anh không cần quan tâm, chúng ta
đi thôi.”

Trác Thành Quân là chồng cô, nhưng
ngay cả mẹ cô là ai, bệnh trầm trọng
như thế nào hắn đều không biết, càng
không quan tâm, có lẽ đối với hắn cô
chính là sự thừa thải và dơ bẩn nhất
đối với cuộc đời mình.

Nhìn Hàn Lập Y thẫn thờ đi ở phía
trước, Trác Thành Quân khế nhíu mày
lại, còn có cái gì khiến người phụ nữ
này không vui đến như vậy. Cô đã sắp
lấy được số tiền mình muốn rồi hà tất

phải diễn kịch trước mặt hắn làm chỉ?

“Phu nhân, người đang ở đâu vậy? Hu
hu hu… hôm qua thiếu gia dắt một
người phụ nữ về, sau đó buổi tối…
thiếu phu nhân với thiếu gia lại ký
một khoảng giấy tờ, bây giờ lại đến
bệnh viện nói là phẫu thuật gì đó…”
Nữ hầu đi theo bên cạnh mẹ Trác sụt
sùi nói vào điện thoại.

Trác phu nhân vừa đáp chuyến bay,
nghe được tin này thì mặt lúc trắng
lúc xanh, hôm qua có bão nên sau khi
gọi cho Hàn Lập Y liền mất sóng, bây
giờ về thành phố mới mở lại điện
thoại. Vậy mà không ngờ lại nghe
được tin chẳng lành này, đột ngột có

một dự cảm xông đến.

“Không xong rồi! Trác cha, mau cho

tài xế lái đến bệnh viện ngay!”

Bệnh viện.
“Các người giải quyết nhanh đi.”

“Trác tổng cứ yên tâm, tuyệt đối
không để lại di chứng.” Bác sĩ cam
đoan sau đó liền dẫn Hàn Lập Y vào
phòng phẫu thuật.

Trác Thành Quân nhìn cửa phòng từ
từ đóng lại trên mặt không biểu hiện
quá nhiều cảm xúc, chỉ nói với Hàn

Lập Y một câu:

“Tuyệt đối đừng giở trò với tôi, hôm

nay việc này không thành tôi liền

khiến cô sống không yên thân.”

Hàn Lập Y không nói gì, chỉ cúi đâu
lặng lẽ.

Phòng phẫu thuật đã sáng đèn, Trác
Thành Quân đưa tay lên xem đồng hồ
từng giây từng phút bắt đầu trôi qua,
giống như đếm từng phút giây cuối
cùng còn lại của một sinh mệnh nhỏ

nhoi, cũng là con của hắn.
Con của hắn.

Trác Thành Quân khế mím môi lại, tại
sao hắn lại có ý nghĩ này chứ? Chẳng
phải bản thân hắn luôn nói cái thai

chưa rõ hình dạng đó chắc gì đã là

của mình sao, cớ gì bây giờ lại nghĩ

đó là con của hắn rồi.

Hắn nhớ lại lần đó xảy ra sự cố, buổi
sáng tỉnh dậy Hàn Lập Y chỉ là một
nhúm bông nhỏ nằm co ro trong lòng
mình, trên ga giường còn có một
đóm máu. Lúc đó hắn có biết bao
nhiêu áy náy cùng cảm thán, thật sự
nếu như Hàn Lập Y không đột nhiên
trở mặt, trơ trến đến tìm đến họ Trác
đòi hắn phải cưới cô thì có phải bây
giờ mọi chuyện đã tốt đẹp hơn rất
nhiều.

Chỉ cần cô đừng hám tiền lợi dụng
đứa trẻ, chỉ cần cô chủ động nói cho.

hắn biết hắn đã gây ra hậu quả lớn
mà không phải dùng cách hạ tiện như

vậy thì chắc chắn, chắc chắn hắn sẽ
cho cô một bồi thường xứng đáng,
không phải là một hôn nhân lén lút,
không phải là những ngày gặp nhau
mà cứ như cực hình.

Nhưng Hàn Lập Y, vì sao lại như vậy?
Lại là một người phụ nữ trơ trến, hám
tiền? Chẳng lẽ tất cả đàn bà tiếp cận
hắn đều vì tiền tài của hắn thôi sao,
không một ai thật lòng, kể cả người

mà hắn từng nghĩ là ngoại lệ…
Nhưng đứa trẻ đó thì có tội gì?

Hàn Lập Y từ sau cái đêm đó chưa
từng lọt khỏi tầm mắt của hắn, vậy
thì cái thai đó là của ai? Chính là của hắn!

Hắn thừa hiểu, chỉ vì muốn tổn
thương cô nên hắn mới không tiết lời
khinh rẻ, chán ghét cô rồi nên liền
muốn ghẻ lạnh luôn đứa nhỏ?

Nhưng rốt cuộc thì nó đã phạm tội
gì? Tội của nó là không được quyền
lựa chọn ba mẹ nên phải chịu cảnh
chưa chào đời đã phải trở thành một

vũng máu bấy nhầy sao?
Không, nó vô tội mà…

Trác Thành Quân vừa muốn bước đi
thì từ đâu tiếng bước chân dồn dập
tiến đến, hắn chưa kịp phản ứng đã
ăn một tát tai đến rướm máu khóe

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK