• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Tại sao con
phải đút cô ta ăn?” Trác Thành Quân

bất mãn kháng nghị.

“Lập Y là vợ mày, chẳng những là phụ
nữ có thai còn phải chăm sóc mày cả
đêm, sáng ra đi mua sữa cho mày.
Mày ăn no rồi thì biết điều về lo cho
vợ nhà đi!”

Mẹ Trác lấy phần súp trong tay Tiêu
An Kỳ, rồi đỡ Hàn Lập Y ngồi xuống
ghế, ngó lơ người phụ nữ đang thẹn
đến đỏ mặt kia.

Nhưng chung quy cô ta cũng biết
điều lên lấy lòng bà: “Bác gái, Thành

Quân anh ấy vừa tiểu phẫu xong,

cháu lo lắng nên mới…”

“Ố 9, sáng sớm ba mẹ cô ở nhà hắn là
còn chưa ăn sáng. Con gái như cô
Tiêu đây lại không chăm sóc ba mẹ
mà tới đây lo lắng cho một người đã
có vợ, hình như sự lo lắng này có chút
mỉa mai đó nha.” Trác phu nhân cắt
ngang, không cho cô ta đất dụng võ.

Mặt Tiêu An Kỳ lúc đỏ lúc trắng, nhìn

sang Trác Thành Quân cầu cứu.

Thế mà Trác Thành Quân từ đầu tới
cuối chẳng nhìn cô ta, lại hướng về
phía Hàn Lập Y chất vấn: Là cô chạy
đến kể công với mẹ tôi sao?

Hàn Lập Y cắn môi, mẹ Trác thấy
được con trai lại định ăn hiếp con dâu
bèn lên tiếng:

“Ngay cả cô Tiêu không thân thích
còn biết mày nằm viện, mẹ đây là mẹ
mày thì tại sao không biết được con
trai mình đang nằm viện. Là mẹ mày
đến công ty, bảo vệ ở đó nói rằng Lập
Y nửa đêm lẻn ra ngoài tìm mày rồi
nhọc nhăn thế nào tới bệnh viện,

nghe qua mà đã đau lòng.”

Mẹ Trác đơn giản giải thích, lại nhìn
Tiêu An Kỳ, cô ta hiểu ra Trác Thành
Quân rất kính trọng mẹ mình cho nên

sẽ hắn không làm trái ý bà. Biết
không thể ở đây được nữa, cô ta bèn
ngậm ngùi nói:

“Nếu Thành Quân đã có gia đình
chăm sóc vậy cháu xin phép về
trước.”

“Không tiễn.’ Mẹ Trác lập tức nói.

“Thành Quân, em về đây… Dù luyến
tiếc cỡ nào thì một khi Trác Thành
Quân không lên tiếng cô ta cũng
chẳng còn lý do nào để ở lại, cứ thế
ôm một bụng tức rời đi.

“Lập Y, qua đây con.” Mẹ Trác kéo ghế
Hàn Lập Y ngồi đến trước mặt Trác
Thành Quân, lấy phần súp của Tiêu
An Kỳ nhét vào tay Trác Thành Quân:

“Nè, cầm mau. Đút Lập Y ăn cho mẹt”

“Con mới là người bệnh!” Trác Thành
Quân tự cho là vô lý đùng đùng.

“Nhưng vợ mày là phụ nữ có thai!” Mẹ
Trác đủ lý lẽ để phản bác.

Trác Thành Quân biết mẹ mình là
người cố chấp, đành cố nén đau cầm
bát lên.

“Nhìn cái gì, còn không mở miệng ral”
Thế là hắn chuyển sang bắt nạt Hàn
Lập Y.

Hàn Lập Y chết tiệt, không có mẹ tôi
thì rất hung hăng mà phải không? Lúc
trước còn dám tát tôi, để xem bây giờ
có mẹ tôi ở đây thì cô có dám trở mặt
như vậy nữa không?

Hàn Lập Y cũng cảm thấy Trác Thành
Quân ngồi trên giường bệnh mà đút
mình thế này thì mấy không tự nhiên,
nhìn nhìn mẹ Trác.

“Hôm nay nó không cho con ăn xong,
thì đừng hòng nó được ăn trưa.” Mẹ

Trác hùng hồn tuyên bố.

Trác Thành Quân không nói gì nhưng
biểu môi thể hiện thái độ với mẹ.

Lâu lâu hắn lại liếc nhìn vết bỏng vừa
lành trên tay Hàn Lập Y, cả thân hình
gầy gò, ốm yếu của cô nữa. Nhớ đến
lời lúc nấy của mẹ, Hàn Lập Y này
thật sự là một mình trốn ra ngoài tìm
hắn sao? Mái tóc hỗn độn, bù xù kia

là vì cả đêm không được ngủ yên

giấc sao?

Trác Thành Quân cúi đầu nhìn bát
súp, lần thứ hai nhớ lại lời của mẹ,

cuối cùng vẫn đưa bát lên thổi thổi.

Mẹ hắn không phải là một người cả
tin, đôi mắt nhìn người của bà trước
giờ không hề phiến diện, Hàn Lập Y
làm cho hắn mất lòng tin cư nhiên lại
giành được tình cảm của bà là tại vì
sao?

Là vì người phụ nữ này quá cao chiêu
có thể qua được người lão luyện như

mẹ hắn hay… thật sự giống như lời bà
nói, Hàn Lập Y có nỗi khổ riêng nên

mới cần tiền đến vậy?

“Này, nhóc con, suy nghĩ cái gì vậy, đổ
hết bây giờ?”

Lời nhắc nhở của mẹ Trác kéo Trác
Thành Quân trở về thực tại.

Đây là lần đầu hắn đút người khác ăn,
có trời biết sẽ lúng túng cùng chật vật
thế nào, càng không biết làm sao cho
đúng.

Vì hơi yếu sau khi phẫu thuật nên tay
hắn có chút run run hoặc vì khẩn
trương khiến cho cái muỗng bị lệch
khỏi miệng Hàn Lập Y, đổ lên người
cô.

“Này, có sao không?” Hắn hơi xấu hổ

hỏi, tay chân vụn về thế này là lần

đầu tiên.

Hàn Lập Y lắc đầu, Trác Thành Quân
lấy khăn giấy ở đầu giường, đưa cho
cô nhưng không muốn để ai nhìn ra vì
xấu hổ nên gắt lên: “Cô bị ngốc à, lúc
nãy còn không biết tránh ra, bẩn tay

tôi hết rồi này!”

“Xin lỗi.’ Vậy mà Hàn Lập Y xin lỗi
hắn thật làm Trác Thành Quân không
biết nói gì tiếp theo, hắn giả vờ khuấy
khuấy bát súp rồi hắng giọng hống
hách:

“Có nóng hay không thì kêu lên một

tiếng.”
Hắn băng quơ nói một câu vậy thôi,

nhìn vào thì lạnh nhạt nhưng đây là
sự quan tâm đầu tiên kể từ khi cô lấy
hắn cho đến bây giờ.

Hốc mắt Hàn Lập Y phút chốc lại đỏ
lên.

Trác Thành Quân không hiểu vì sao
cô lại khóc, hắn rất ít khi thấy cô khóc
hoặc chưa từng nhìn thấy. Nhưng
chẳng phải cô mạnh mẽ lắm sao, còn
từng đánh hắn, sao bây giờ mới quát
một câu đã khóc rồi, vô lý!

Hắn đành nhìn mẹ mình, khẩn trương
giải thích: “Là tự dưng cô ta khóc chứ
không phải tại con quát đâu đó.” Lại
nhìn Hàn Lập Y khuôn mặt đỏ bừng,
hắn đưa tay đẩy đẩy vai cô: “Này, nín

đi, cô hung dữ lắm mà. Hay là cố tình
khóc để mẹ tôi tức giận cho tôi nhịn
bữa trưa hả?”

“Thẳng ngốc!” Mẹ Trác buồn cười đập
†ay của Trác Thành Quân: “Lập Y là
cảm động đó, trước giờ mày có từng
đối xử với con bé tử tế như vậy bao
giờ đâu.”

Bây giờ thì Trác Thành Quân mới giật
mình, không chớp mắt nhìn mẹ như
muốn xác định lại, nhưng bà chỉ nhún
vai đi ra ngoài tìm bác sĩ hỏi bệnh
tình của con trai, sẵn tiện đây cũng là
một dịp tốt chừa lại không gian cho
thằng con trai ngốc hồi tâm chuyển ý.

“Mẹ… mẹ đi rồi, hay là để tôi tự ăn đi.”

Mẹ Trác đi rồi, Hàn Lập Y liền dè dặt
đề nghị, đưa tay muốn đón lấy cái
bát.

“Thôi đi, làm sao tôi biết cô có mách
lại mẹ tôi hay không? Với cả tôi cũng
không muốn mẹ thất vọng, nên cô
ngồi im rồi há miệng ra giúp.”

Trác Thành Quân từ chối, xong rồi lại
múc súp, nhưng nghĩ nghĩ, đánh mắt
sang bên trái rồi nói: “Tôi là vì không
muốn mẹ tôi buồn chứ không phải
muốn đút cho cô đâu! Đừng mơ

tưởng lung tung.”

Nhưng ai biết câu nói này có bao.
nhiêu không chân thật.

Chỉ có hắn chột dạ biết…

Ăn xong, Hàn Lập Y được mẹ Trác
đưa về nhà để thay quần áo và nghỉ
ngơi.

“Mày tốt nhất biết điều cho mẹ, ngồi
ngoan ngoãn ở đây, đừng để những
thứ bạch tuột tua tòng chạy đến rồi

ăn hiếp Lập Y. HứI”

Trác Thành Quân thở dài nhìn bóng
lưng yếu ớt của Hàn Lập Y khuất sau

cánh cửa.

Người phụ nữ cứng đầu cứng cổ này
chẳng phải lúc trước rất hung hăng
sao, bây giờ ăn trúng cái gì mà nhìn
bộ dạng lúc nào cũng mệt mỏi, đáng
thương vậy?

Có lẽ nào…

Bởi vì Trác Thành Quân cần mất đến
mấy hôm để ổn định dạ dày nên toàn
phải uống sữa, uống đến thân thể

hắn héo hon gầy mòn mà không

được “cho gì vào miệng nên sinh’rá v2
.đật khó chiều. `

Lần nào Hàn Lập Y xuất hiện với cốc
sữa trong tay hắn gần như là muốn
giấy đành đạch lên, sống chết không
uống, cô phải mở giọng dỗ dành để
lấy lòng hắn mới mặt nặng mày nhẹ

uống vào.

Có mấy lần mẹ Trác ghé qua thấy
đúng cảnh này thì cho hắn một trận,
nhưng sau khi bà đi hắn lại giở thói
ăn hiếp Hàn Lập Y.

Hôm nay đến buổi trưa, lại như cũ
Hàn Lập Y phải đến bệnh viện thăm
nuôi Trác Thành Quân, mẹ Trác dầu
không muốn nhưng vẫn để Hàn Lập Y
mang thức ăn đến cho hắn. Hôm nay

hắn ăn được cháo lỏng rồi, hẳn là

không công tử khó chiều nữa đi.

Hàn Lập Y vừa tới Trác Thành Quân
đã hấy nguýt nhìn đến tay cô đang
cầm thứ gì, cảm tạ trời phật không
phải là sữa tươi nữa.

Nhưng hắn cũng lấy làm chảnh chọe
lắm, có cảm giác như bị bệnh rồi thì
tâm hồn nhỏ đi mất hai mươi tuổi bắt

ai cũng phải theo ý mình.

Hàn Lập Y nhanh tay múc cháo ra rồi
đưa cho hắn, dẫu sao hắn cũng
không muốn cô đút.

Trác Thành Quân cầm muỗng, khuấy
khuấy bát hai cái lại liếc nhìn Hàn Lập

Y một cái, cô vốn không cảm thấy gì

khác nhưng bị hắn nhìn không “thân
hiện” như vậy thì cũng thấy chột dạ.

Đột nhiên, lúc này điện thoại của cô
reo lên, Hàn Lập Y giật mình lấy ra.
Thì ra là điện thoại của Mạnh Du
Viễn, đã lâu rồi anh chưa gọi cho cô
bởi vì bận rộn công việc để tranh thủ
thời gian về nước.

Cô đứng dậy, đi về phía cửa sổ nghe

máy.

Mặt của Trác Thành Quân vốn không

tốt nay lại càng đen.

Không biết hai người kia nói cái gì đó
mà Hàn Lập Y lại bật cười, giọng nói
dịu dàng, nhu mì mềm mại.

Vô cùng chướng mắt!

“Xoảng xoảng”

Hàn Lập Y giật mình quay lại nhìn về
phía tiếng động phát ra, bát cháo của
Trác Thành Quân rơi xuống đất, một

ít còn bắn lên quần áo của hắn.

Cô hoảng hồn chạy lại, nhìn hắn
nhưng không biết mở miệng thế nào,
biết đâu lại chọc đến tâm tình gì đó
của hắn. Đành cúi đầu xuống nhặt
bát lên lên.

Trác Thành Quân giật lấy điện thoại
của cô, nói với đầu dây bên kia súc
tích: “Xin lỗi, hiện giờ Hàn Lập Y phải

cho chồng ăn cơm rồi! Cúp máy đây.”

Nói xong hắn liền cúp máy mà không

để ý rằng câu nói kia có bao nhiêu kỳ

quái.

Hàn Lập Y cũng không ngờ hắn lại
ngang nhiên cúp điện thoại của mình,
có chút không vui: “Này, anh làm gì
vậy? Tôi đang nói chuyện điện thoại
mà, anh không phải vẫn đang ăn
sao?”

“Cô không thấy là tôi vì không tự ăn
được mới làm đổ bát cháo à? Còn ở
đó nói chuyện điện thoại, bỏ mặt

chồng của mình, ác phụ!”

Hàn Lập Y tức nhưng không nói được
gì, rõ ràng lúc sáng mẹ bảo hắn gọt
trái cây cho cô ăn, hắn còn tự câm

dao lên gọt được mà.

Thấy cô trừng trừng mình, Trác Thành
Quân nhích người tựa vào gối,
khoanh tay làm ra bộ mặt đáng đánh:

“Thế nào? Hay là sợ tên đàn ông kia

giận dõi?”
“Tôi không có”

“Thế thì qua đây, hầu hạ tôi ăn trưa
đi.”

Trác Thành Quân nhếch mày, nằm
dựa vào đầu giường, chờ người đút
ăn.

Hàn Lập Y cắn môi, không biết hắn

 

đang nghĩ gì trong bụng chuẩn bị

hành hạ cô đây? Nhưng vẫn không.

 

thể làm gì khác hơn là lấy một cái bát

khác, múc cháo ra.

Ngồi xuống trước mặt hắn mà cả cơ
thể đều căng thẳng bởi ánh mắt soi
mói của ai kia.

Cô thổi thổi rồi đưa muỗng đến bên
miệng hắn.

“Nóng!”

“..” Hàn Lập Y thổi tiếp dù muỗng súp

đã nguội không có chút khói bay lên.

Lại đưa đến bên miệng hắn. Ăn một
bát, cô lại múc đến bát thứ hai, khi ăn
gần thấy đáy bát hắn mới hỏi: ‘Là ai nấu?”

“Là tôi.”

“Thảo nào, dở tệ. Không ăn nổi, nghỉ
đi.” Thế là hắn nằm bẹt ra giường,
xoay lưng vuốt vuốt bụng.

Hàn Lập Y nhìn nhìn hắn, cuối cùng
không nói gì, đứng dậy đi dọn dẹp.

Lúc này trợ lý của hắn ở công ty đi
đến, chào hỏi cô một tiếng. Anh ta là
một trong số ít người biết Trác Thành
Quân đã kết hôn.

“Tổng tài, Thân tổng đã gửi quà
mừng sinh nhật đến công ty, hơn nữa
một số công ty khác cũng đã viết
thiêp qửi đến.”

Trác Thành Quân nghe vậy thì gật gật

đầu, thường thì ở nhà họ Trác, người
chưa lập gia đình thì mỗi năm đều
mừng sinh nhật đến khi kết hôn. Bên
ngoài không biết đến cuộc hôn nhân
này của Trác Thành Quân nên vẫn
theo lẽ gửi quà đến cho hắn trước
bữa tiệc vài hôm.

“Cậu về trước đi, chút nữa tôi sẽ gọi
điện cảm ơn, cứ tổ chức bữa tiệc như
thường niên những năm trước, có gì
tôi sẽ dặn dò lại sau.”

“Vâng.” Nói xong, trợ lý liền biết điều
cáo lui.

“Khoan đã.” Người kia vừa chuẩn bị đi
thì Trác Thành Quân đột nhiên gọi
giật lại, trợ lý lật đật chạy đến bên

 

giường, cúi đầu nghe dặn dò.

“Chuyện tôi dặn phải điều tra kỹ càng,
không được bỏ qua thông tin nào.”

Trợ cấp lý gật đầu như giã tỏi, lần này
mới rời đi được.

Khi trong phòng chỉ còn Trác Thành
Quân và Hàn Lập Y, hắn mới lười
biếng hỏi:

“Có nghe cái gì không?”

“Có, sinh nhật của anh sắp đến.” Cô
thật thà trả lời, lúc làm thư ký cho hắn

“Vậy thì tốt, đây là mấy ngày quan
trọng của tôi, cô tốt nhất ở nhà ngoan
ngoãn lăn tới lăn lui, đừng lại chạy đi
tìm người yêu rồi khiến tôi xấu mặt.
Còn nữa, vì là sinh nhật tôi nên hôm
nào cô cũng phải nấu cháo, tôi đói thì
cô biết tay.”

Hàn Lập Y nghe xong thì mi tâm nhíu
lại thành một đoàn, vế trước và vế
sau của hắn nói có liên quan với nhau à?

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK