Tháng ba trời xuân se lạnh, lá liễu mềm mại rũ bên bờ sông, gió thổi qua lay nhẹ nhàng.
Nước sông như thời tiết đổ lạnh ập vào khoang mũi, Thẩm Chiêu dùng hết sức lực bám lên thuyền, tiếc là vẫn chậm một bước.
Cô nhận ra thân thể đang trầm xuống.
Đến khi “bùm” một tiếng, có bóng đen bơi đến gần, Thẩm Chiêu không mở nổi mắt, chỉ biết có người đang tới gần, ý chí muốn sống sót phát huy mạnh mẽ, cô nắm chặt quần áo người kia.
Tạ Vân Phong chỉ tốn chút sức để cứu Thẩm Chiêu từ dưới sông lên, trên bờ có rất nhiều người vây xem, tiếng kinh hô cùng những lời phê bình đan xen.
Tạ Vân Phong rũ mắt nhìn người trong lòng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, suýt chết đuối nên đã ngất rồi.
Tạ Vân Phong vốn định giao lại Thẩm Chiêu cho người Hầu phủ nhưng xung quanh vây xem quá đông, cộng thêm y phục của hai người đã ướt đẫm, rất dễ cảm lạnh, Thẩm Chiêu còn là tiểu thư mềm yếu.
Tỳ nữ hầu hạ Thẩm Chiêu bị doạ tái mét mặt mũi, gấp đến mức khóc lên, cuối cùng Tạ Vân Phong là người mở miệng hỏi xe ngựa Hầu phủ dừng ở đâu, sau đó bế Thẩm Chiêu đang hôn mê vào xe ngựa.
Tuy Thẩm Chiêu đã hôn mê nhưng tay vẫn luôn nắm chặt y phục của Tạ Vân Phong, chàng rũ mắt nhìn một chút, lạnh lùng kéo bàn tay nhỏ ra, xoay người xuống xe ngựa.
Sợi tơ hồng mỏng như sợi tóc trên cổ tay hai người bỗng nhiên đứt đoạn.
Tạ Vân Phong lạnh lùng đứng bên ngoài xe ngựa, cả người chật vật cũng không giấu nổi khí chất tự phụ: “Mau đưa tiểu thư nhà ngươi về phủ đi.”
Tỳ nữ xanh xao mặt mày liên tục tạ ơn sau đó vội vàng dẫn người rời đi.
__
Thẩm Chiêu tỉnh lại, cổ họng rất đau, trên người cũng rất khó chịu.
Tỳ nữ mặt mày tái mét thấy tiểu thư nhà mình tỉnh lại, chạy vội đi tìm người báo cho phu nhân.
Lúc này Thẩm Chiêu vẫn nằm trên giường, hai mắt trợn tròn nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, giống như thời cổ đại vậy.
Cô chưa kịp tìm tòi xem đây là nơi nào thì đầu bỗng đau như búa bổ, “đinh” một tiếng có âm thanh vang lên: [Chào ký chủ thân mến, tôi là hệ thống gỡ sợi tơ hồng và ký chủ chính là người thực hiện nhiệm vụ gỡ sợi tơ hồng!]
Huỷ sợi tơ hồng?
Có ý gì?
Thẩm Chiêu khóc không ra nước mắt.
Là một công dân hiện đại ưu tú, trượt chân rơi xuống nước sao lại đến nơi đây, hệ thống huỷ sợi tơ hồng này là sao?
Cô chính là Hồng Nương thời hiện đại đấy, chuyên nối duyên cho mọi người đấy, sao có thể huỷ sợi tơ hồng chứ?
Thường nói “Thà phá huỷ mười toà thành, còn hơn huỷ hoại hôn nhân một gia đình”, cái hệ thống huỷ sợi tơ hồng này đang muốn ép cô làm chuyện vô đạo đức đúng không?
Hệ thống huỷ sợi tơ hồng tồn tại trong đầu Thẩm Chiêu, đương nhiên có thể nghe thấy tiếng lòng của cô, hệ thống sợ cô gây chuyện nên đành bỏ chút thời gian để phổ cập khoa học cho cô.
Sau khi Thẩm Chiêu trượt chân rơi xuống nước đã kích hoạt trói định với hệ thống huỷ sợi tơ hồng, hệ thống vì cứu Thẩm Chiêu nên đã đưa cô đến nơi đây.
Chính là kiểu xuyên không mọi người thường nói ấy.
Nhiệm vụ mà hệ thống huỷ sợi tơ hồng nói là gỡ những sợi tơ hồng gắn sai….. chứ không phải huỷ nhân duyên của người khác.
Chỉ cần Thẩm Chiêu hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ nhận được tích phân và giá trị sinh mệnh, tích phân dùng để đổi thưởng, hệ thống còn cho Thẩm Chiêu chiêm ngưỡng cửa hàng phần thưởng toàn đồ quý hiếm.
Phần thưởng rực rỡ sắc màu, phân theo cấp bậc, cấp cao là nguyên liệu nấu ăn, cấp dưới là đồ trang điểm, dược phẩm các loại, tất cả đều cần dùng tích phân đổi.
Thêm nữa, nếu nhiệm vụ gỡ sợi tơ hồng thành công thì Thẩm Chiêu sẽ có cơ hội trở lại hiện đại.
Thẩm Chiêu thừa nhận, cô động tâm.
Cô tìm hiểu tình huống xong thì nhận mệnh, bảo hệ thống truyền lại ký ức của nguyên chủ cho cô. Cơn đau nhức truyền đến, Thẩm Chiêu tiếp nhận ký ức thành công.
Nơi đây là Tề Quốc, thời đại của Chu Nguyên đế không hề tồn tại trong lịch sử.
Nguyên chủ là nhị tiểu thư, con phu nhân hầu phủ, trùng tên trùng họ với cô, vừa đến tuổi cập kê, mới bị Tiểu Kính vương gia từ hôn không lâu. Hôm nay nguyên chủ vô ý rơi xuống nước mất mạng, Thẩm Chiêu liền được hệ thống đưa qua.
Ngoài cửa dồn dập tiếng bước chân, tỳ nữ dẫn phu nhân đến xem Thẩm Chiêu, chính là mẹ ruột của nguyên chủ.
*Đoạn trên Thẩm Chiêu mới xuyên qua chưa rõ mọi chuyện nên ngôi kể vẫn là “cô”, nhưng giờ Thẩm Chiêu đã trở thành nguyên Thâm Chiêu nên từ “cô” được chuyển thành “nàng”.
Hầu phu nhân vội vàng đi đến bên giường, hốc mắt đỏ bừng, nắm chặt tay Thẩm Chiêu: “A Chiêu, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi.”
“Nương.” Thẩm Chiêu khó khăn lên giọng kêu một tiếng, âm thanh khàn đục khó nghe khiến phu nhân đau lòng không thôi.
Tỳ nữ thân cận đỡ Thẩm Chiêu ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ của nàng vẫn nhợt nhạt không chút huyết sắc, làm người đau lòng.
Hầu phu nhân vừa tức vừa thương, tức Thẩm Chiêu không nghe lời, nằng nặc đòi đuổi theo Tiểu Kính vương gia. Thương con gái rơi xuống nước, hại thân thể nhiễm lạnh.
Mấy ngày trước, Tiểu Kính vương gia đến cửa từ hôn. Hôm nay Thẩm Chiêu nghe tin Tiểu Kính vương gia muốn đi thưởng ngoạn bên bờ sông Vân Liễu, ngay lập tức mang theo tỳ nữ ra cửa, tỏ ý muốn vãn hồi tâm ý của chàng.
Nhưng đâu ai ngờ đang êm đẹp lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn…….
Giờ Thẩm Chiêu đã tiếp nhận thân phận mới, ngay lập tức ra vẻ ngoan ngoãn: “Nương, con biết sai rồi, người đừng giận nữa mà.”
“Thôi thôi.” Hầu phu nhân sao giận nổi nữa, giờ bà chỉ mong con gái nghỉ ngơi thật tốt, sức khoẻ tốt lên.
Hai mẹ con trò chuyện một lát, phu nhân dặn dò Thẩm Chiêu nghỉ ngơi cho tốt xong mới rời đi.
__
Qua mấy ngày, thân thể Thẩm Chiêu tĩnh dưỡng khá tốt, hệ thống liền giao nhiệm vụ cho nàng: [Ký chủ thân mến, Hầu phủ có một sợi tơ hồng nối sai, chính là đại tỷ của ký chủ.]
“Đại tỷ?” Thẩm Chiêu nhớ rõ nguyên chủ là nhị tiểu thư Hầu phủ, vậy đại tỷ chính là đại tiểu thư, hai người đều là con của chính thất.
Vì quan hệ của nguyên chủ và đại tỷ không thân thiết nên ký ức Thẩm Chiêu tiếp nhận không thu hoạch được gì, chỉ có thể thu hoạch thông tin từ chỗ hệ thống.
Hệ thống nói cho nàng biết, Thẩm Yên đang lén kết bạn với một thư sinh nghèo, chưa nói đến việc kiến chung tình với hắn ta, thậm chí còn muốn từ hôn với thế tử vì người thư sinh nghèo đó.
Thẩm Yên giống nàng, trên người có hôn ước, cũng đến tuổi cập kê.
Điểm khác biệt duy nhất là hôn ước của Thẩm Chiêu do chính nàng cưỡng cầu, hiện giờ đã bị Tiểu Kính vương gia từ hôn.
Mà đại tỷ đang có hôn ước với thế tử, lại lớn mật lén hẹn hò với người thư sinh nghèo kia.
Hệ thống nói thư sinh nghèo kia có mưu đồ gây rối, hắn ta không yêu thương thật lòng, chỉ coi trọng thân phận đích nữ Hầu phủ của Thẩm Yên.
Nói một cách đơn giản, thư sinh nghèo kia muốn trèo cao.
Thẩm Chiêu hỏi hệ thống: “Giờ tôi phải gỡ sợi tơ hồng trên người đại tỷ kiểu gì?”
Hệ thống: [Chỉ cần làm cho đại tỷ hết hy vọng với tên thư sinh kia thì sẽ gỡ được sợi tơ hồng.]
Thẩm Chiêu: “……”
Nàng muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi…..
Xem ra hệ thống sẽ không nói biện pháp cụ thể, chỉ có thể tự phát huy, suy nghĩ giải pháp để đại tỷ hết hy vọng với tên thư sinh nghèo kia.
Thẩm Chiêu tính bắt đầu ngay bây giờ, nàng muốn qua chỗ đại tỷ tìm nàng ấy.
Hệ thống nhắc nhở nàng: [Mong ký chủ chú ý, nhiệm vụ thất bại thì giá trị sinh mệnh sẽ bị trừ. Vì để trợ giúp ký chủ, tôi đã mở quyền hạn cho ký chủ, có thể nhìn thấy sợi tơ hồng.]
Thẩm Chiêu vẫn còn ngờ ngợ: “Là những sợi tơ hồng nối sai à?”
Hệ thống: [Ký chủ có thể thấy được bằng mắt thường. Căn cứ theo sổ tay ghi chép, sợi tơ hồng chân chính sẽ sáng lên, bị nối sai thì ngược lại.]
Thẩm Chiêu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Có điều…… hiện tại Thẩm Chiêu gặp phải một khó khăn vượt thời đại, chính là buộc tóc kiểu gì?
Thẩm Chiêu không biết nên gọi tỳ nữ tới giúp đỡ, chải một kiểu tóc đơn giản.
Thẩm Chiêu nhân lúc chải đầu quan sát dáng vẻ thân thể một chút, khác một trời một vực với nàng ở hiện đại.
Nhan sắc trước kia của nàng thuộc dạng mỹ nữ, sau khi xuyên liền biến thành yêu kiều, xinh xắn lanh lợi, chính là kiểu mỹ nhân mềm mại.
Nhưng tính cách không hề mềm mại.
Thẩm Chiêu tự mình trang điểm, xong xuôi, ung dung đi đến viện của Thẩm Yên. Nửa đường đụng phải đại ca Thẩm Dương, đối phương nói với nàng Thẩm Yên đã ra cửa nửa canh giờ trước.
Thẩm Chiêu nói câu cảm ơn với đại ca rồi mang theo tỳ nữ Liễu Thanh ra cửa, nàng nhất định phải tìm được Thẩm Yên!
Hệ thống mới báo cho nàng, Thẩm Yên đang ở bên bờ sông Vân Liễu, lén lút gặp tên thư sinh nghèo kia.
Thẩm Chiêu ngồi trong xe ngựa, không quen xóc nảy, lần trước còn rơi xuống nước nên sắc mặt khó chịu trắng bệch, cảm giác buồn nôn dâng lên.
Liễu Thanh thấy sắc mặt Thẩm Chiêu kém đi rất lo lắng: “Tiểu thư, người làm sao vậy? Hay chúng ta đến y quán tìm đại phu ạ?”
“Không cần.” Thẩm Chiêu từ chối.
Thẩm Chiêu rất giữ mặt mũi, việc không quen ngồi xe ngựa nhất định không nói ra.
Vất vả lắm mới đến bờ sông Vân Liễu, Thẩm Chiêu lao xuống xe ngựa, chạy trốn đến phía sau gốc cây liễu nôn một trận.
Liễu Thanh lo lắng mang nước qua.
Thẩm Chiêu nôn một trận khiến dạ dày khó chịu, bảo Liễu Thanh mang trà lại để nàng súc miệng.
__
Bờ sông Vân Liễu rất lớn, sương giăng trên mặt nước, đẹp như tiên cảnh, nổi tiếng nhất là cây cầu Vân Liễu, nghe nói là nơi cầu Hỉ Thước ngày Thất Tịch.
Thẩm Chiêu không hứng thú, nhưng nàng biết qua đó sẽ tìm được đại tỷ, dù sao gặp mặt chỉ có mỗi chỗ đó.
Quả nhiên, Thẩm Chiêu từ xa nhìn thấy hai người đứng trên cây cầu Vân Liễu, do khoảng cách xa nên nàng không thể xác nhận đó có phải đại tỷ hay không, nàng quyết định qua xem thử.
Chỉ là chưa bước lên cầu Vân Liễu đã gặp người quen, vị hôn phu cũ Tiểu Kính vương gia.
Thẩm Chiêu không phải nguyên chủ, sẽ không vì một tên đàn ông thối mà làm loạn đến chết đến sống.
Tuy vậy thì ngoài mặt vẫn phải chào hỏi, Thẩm Chiêu tiến lên một bước mở lời: “Tiểu Kính vương gia.”
Tạ Vân Phong cũng nhìn thấy nàng: “Thẩm Chiêu, thân thể ngươi khoẻ chưa? Mới mấy ngày không gặp, ngươi lại chạy đến bờ sông Vân Liễu du ngoạn, không sợ rơi xuống nước lần nữa sao? Nếu rơi tiếp thì ai cứu ngươi?”
Mấy ngày trước Thẩm Chiêu rơi xuống nước, không phải vì đuổi theo chàng sao, kết quả rơi xuống giữa sông. Lúc ấy người có thể cứu nàng, ngoại trừ Tạ Vân Phong thì có thể là ai?
Thẩm Chiêu bị nói đến chuyện mất mặt, cả mặt nóng bừng: “Lần trước là ngoài ý muốn, lần này ta có chuyện quan trọng khác……”
Tạ Vân Phong thông minh, đoán trúng tâm tư nàng ngay tức thì: “Tới tìm đại tỷ của ngươi?”
Thẩm Chiêu suýt nữa buột miệng nói sao biết, may tém lại kịp: “Ngài có biết đại tỷ ta ở đâu không?”
“Biết.” Tạ Vân Phong nhìn chằm chằm nàng, không biết đang nghĩ gì: “Ta mới thấy đại tỷ ngươi đang ở cùng nam nhân lạ mặt trên cầu Vân Liễu.”
Tạ Vân Phong biết rõ tình huống của Hầu phủ, huống chi chàng và Tiêu thế tử là bạn tốt, vậy nên cũng biết hôn sự của bọn họ.
Thẩm Chiêu nghe xong mí mắt giật liên hồi, chẳng lẽ Tạ Vân Phong muốn nói chuyện này với Tiêu thế tử ư?
Nếu Tiêu thế tử biết chuyện, muốn từ hôn với đại tỷ thì chẳng phải nhiệm vụ của nàng sẽ thất bại sao?
Thẩm Chiêu thông qua hệ thống biết được Thẩm Yên và Tiêu thế tử rất xứng đôi, cần gỡ sợi tơ hồng sai lệch hiện tại mới có thể khôi phục nhân duyên của họ.
Vậy nên, nàng không thể để Tạ Vân Phong phá hỏng kế hoạch, nhưng cũng không biết làm sao để người này giúp nàng giữ bí mật.
Thẩm Chiêu thử mềm giọng, nghe như đang làm nũng: “Tiểu Kính vương gia, ngài có thể đừng nói chuyện của đại tỷ ta ra ngoài không?”
Nghe giọng điệu làm nũng của Thẩm Chiêu khiến Tạ Vân Phong có loại ảo giác bản thân trở về kiếp trước……
Đời trước chàng cưới Thẩm Chiêu, dù hai người không có tình cảm nồng đậm nhưng chàng vẫn luôn đối xử tốt với nàng, muốn cái gì cũng đồng ý, muốn chàng không nạp thiếp, chàng cũng đáp ứng.
Nhưng kết quả thì sao?
Vốn tưởng rằng hai người tôn trọng nhau như khách cả đời, nào ngờ khi cuộc tranh quyền đoạt vị nổ ra, chàng bị Tứ hoàng tử gắn cho tội danh mưu phản, buộc phải mang theo người nhà rời khỏi kinh thành.
Giữa đường, Thẩm Chiêu nói từ đầu là nàng cố ý dụ chàng vào lưới, để Tứ hoàng tử dẫn người đến bắt.
Tứ hoàng tử không chỉ giết người thân cận bên cạnh chàng, còn để Thẩm Chiêu tự tay đâm chàng.
Thẩm Chiêu ngay lập tức làm theo, khi ấy chàng tức giận đỏ bừng mắt.
Vốn tưởng Thẩm Chiêu sẽ không động thủ, vậy mà nàng đã cầm con dao, đâm một nhát, lưỡi dao sắc nhọn đâm vào da thịt, cảm giác thống khổ như mới hôm qua, khiến lòng người thất vọng buồn bã.