Tạ Vân Phong rũ mắt nhìn cô nương gia đâm sầm vào lồng ngực chàng một cách ngoài ý muốn, lạnh mặt mím môi, chàng không nói gì, rất là lạnh nhạt.
Chỉ có mình chàng biết, tay giấu trong lớp y phục đã sớm nắm chặt thành quyền rồi.
Thẩm Chiêu may sao trước khi chàng tức giận đã lùi lại, kéo giãn khoảng cách: “Xin lỗi…… ta không cố ý đụng ngài đâu.”
Ban nãy do nàng nóng vội, nghĩ đến việc Thẩm Yên và tên Phương Kiêm cặn bã lén lút gặp nhau nên mải chạy nhanh, không để ý đụng phải chàng.
Thần sắc Tạ Vân Phong tự nhiên, ánh mắt cất giấu sự lạnh lẽo, không có ý định đáp lời Thẩm Chiêu,lướt qua nàng rời đi.
Thẩm Chiêu thấy chàng như vậy, trong lòng thầm nói “làm bộ làm tịch”. Hiện tại nàng phải đi tìm Thẩm Yên, không rảnh.
Thẩm Chiêu bỏ quên tỳ nữ của mình, xách váy chạy về hướng thiện phòng trong góc chùa. Hệ thống nhắc nhở nàng, Thẩm Yên và tên cặn bã Phương Kiêm đang ở đó.
Lúc này, Phương Kiêm nằm trên giường trong thiện phòng, hắn khó chịu che ngực kêu đau, vẻ mặt đau đớn.
Thẩm Yên gấp gáp không biết phải làm sao, còn muốn đi tìm đại phu đến khám cho hắn xem xem bị bệnh gì, nhưng Phương Kiêm liên tục từ chối, miệng nói không cần phiền toái.
Phương Kiêm nói đây là bệnh cũ, nhằm lừa Thẩm Yên ở lại chăm sóc, sau đó nắm bắt thời cơ để gạo nấu thành cơm, xong xuôi có thể thuận lợi cưới Thẩm Yên, được Hầu phủ nâng đỡ.
Thẩm Yên đâu có biết mưu đồ của tên cặn bã này, chỉ quan tâm việc cơ thể hắn ta đang đau đớn.
Thẩm Yên kéo tay Phương Kiêm muốn giúp hắn giảm đau, nhưng không biết nên hạ tay ở đâu, chỉ đành ở cạnh hắn.
Phương Kiêm dịu dàng nhìn Thẩm Yên, luôn miệng nói: “Yên Yên, thật may mắn khi có nàng bên cạnh, giờ ta đã đỡ hơn rồi.”
Hắn ta không bị bệnh, đau gì chứ?
Thẩm Yên đúng là đồ ngu, vừa nghe hắn sinh bệnh thì lo lắng tìm đến. Có điều, như vậy cũng tốt, tiện cho hắn xuống tay.
Thẩm Yên đã bị lời đường mật của tên cặn bã làm cho mơ hồ rồi, không nghĩ nhiều.
Đây là thiện phòng của chùa, nhiều người ra vào, nếu thấy hai người họ nam nữ ở chung thì đảm bảo thanh danh của Thâm Yên sẽ tụt dốc.
Phương Kiêm rất hy vọng thanh danh của Thâm Yên tụt dốc, đến lúc đó Thẩm Yên chỉ đành gả cho hắn, đối với hắn chỉ có lợi chứ không hại.
Thẩm Yên ở cạnh Phương Kiêm trong chốc lát, cảm giác cơ thể đang nóng dần, mặt cũng bắt đầu đỏ lên, mà trên người Phương Kiêm lại mát lạnh khiến nàng muốn đến gần hơn, gần thêm chút nữa.
Không, vậy là không đúng!
Thẩm Yên tỉnh táo lại, nhưng cơ thể không chịu sự khống chế của nàng, nóng càng thêm nóng, nàng không chịu được sáp gần lại Phương Kiêm.
Giờ đây, dù có ngốc đến mấy Thẩm Yên cũng nhận ra có điều không đúng, cảm giác như bị hạ dược!
Chỉ là…… bóng người trước mắt Thẩm Yên dần trở nên mờ ảo, tên cặn bã Phương Kiêm thuận thế ôm lấy vòng eo nàng, mở miệng tỏ ra quan tâm: “Yên Yên, nàng làm sao vậy?”
“Ta, ta cũng không biết, vì sao lại……”
Thẩm Yên theo bản năng muốn tránh khỏi tay của Phương Kiêm, nhưng nàng khống chế được, ngày càng sáp lại gần hắn, còn muốn làm những việc quá đáng hơn.
Phương Kiêm biết, Thẩm Yên đã trúng chiêu rồi. Ngoài mặt hắn ta vẫn giả bộ như một chính nhân quân tử.
Thấy dược liệu phát huy không sai biệt mấy, Phương Kiêm cúi đầu nhìn dáng vẻ động lòng người của Thẩm Yên, cuối cùng không chờ nổi nữa. Hắn cúi đầu, muốn hôn môi Thẩm Yên, nhưng nàng vẫn luôn cắn chặt môi dưới của mình, khiến tên cặn bã Phương Kiêm không có cách nào thân mật được.Cửa thiện phòng bị ai đó đá văng, tiếng động này đã kéo lý trí của Thâm Yên trở về, nàng sợ hãi đẩy tên cặn bã Phương Kiêm ra.
Tên cặn bã bị đẩy, không phòng bị gì, ngã lăn lại giường. Hắn ta chưa kịp hồi thần, Thẩm Chiêu đã nổi điên bước đến.
Thẩm Chiêu vừa nhìn đã biết đại tỷ có vấn đề, mặt Thẩm Yên đỏ bừng, vành tai và cổ cũng đỏ không kém, đây chính là bị hạ dược!
“Tên cặn bã này, ngươi dám hạ dược đại tỷ của ta! Muốn dùng thủ đoạn vô liêm sỉ này để phá hoại thanh danh của tỷ ấy?”
Thẩm Chiêu giận đùng đùng, nhanh chóng đỡ lấy Thẩm Yên, may sao y phục trên người nàng ấy chỉ hơi nhăn, chưa phát sinh quan hệ gì với tên cặn bã kia.
Thẩm Chiêu biết rõ, việc quan trọng bây giờ là tìm đại phu đến xem cho Thẩm Yên, giải dược xong tính tiếp.
Phương Kiêm không ngờ sự việc bại lộ nhanh đến vậy, đâu dám ở lại nơi này, vội vàng chạy trốn.
Thẩm Chiêu đang đỡ đại tỷ, đuổi theo không kịp, trơ mắt nhìn tên cặn bã tẩu thoát trước mặt mình.
Phương Kiêm hoảng sợ chạy lòng vòng, không dám rời đi ở cửa chính của chùa Bạch Mã, đành chạy ra sau núi.
Hắn tựa vào thân cây, tức giận lấy túi thơm giấu trong người ra, bên trong chính là thôi tình dược, hắn ta ném hết xuống đất, oán hận dẫm chân lên.
Chút nữa thôi! Thẩm Yên đã động tình rồi, ai ngờ con tiện nhân Thẩm Chiêu lại xông đến, phá hỏng chuyện tốt của hắn!
Chuyện đến nước này, sao hắn có thể cưới Thẩm Yên, được Hầu phủ nâng đỡ, có trong tay vinh hoa phú quý đây?
Phương Kiêm phẫn nộ trút lên cái cây bên cạnh, dùng chân đá thẳng lên cây, kết quả tự khiến mình nhe răng trợn mắt.
__
Dược trên người Thẩm Yên vẫn chưa được giải, bàn tay không an phận kéo y phục trên người, Thẩm Chiêu sắp không đỡ nổi nàng ấy.
Cũng may Liễu Thanh và Xuân Diệp đến kịp thời, Xuân Diệp thay Thẩm Chiêu đỡ Thẩm Yên, còn Liễu Thanh đi tìm Hầu phu nhân.
Nàng muốn đưa đại tỷ xuống núi tìm đại phu!
Xuân Diệp bất động nhìn thần sắc của Thẩm Yên, bên ngoài nhìn vào là đang đỡ nàng ấy, thực tế là đang trộm bắt mạch.
Mười ba có thể trở thành ám vệ của Tạ Vân Phong, bản lĩnh lớn nhất chính là y thuật. Từ nhỏ đã học dùng độc, giải đủ loại bệnh khó chữa, loại thôi tình dược này quá đơn giản.
Nhưng mười ba không thể để lộ thân phận của mình, nếu bị Thẩm Chiêu nghi ngờ thì nhiệm vụ sẽ thất bại, chắc chắn quay về sẽ bị chủ tử dạy dỗ một trận.
“Xuân Diệp, nhanh lên! Giúp ta đỡ đại tỷ ra khỏi đây, nhanh xuống núi tìm đại phu!”
Thẩm Chiêu biết, thôi tình dược nếu không giải nhanh sẽ hại thân.
Xuân Diệp nói ra vấn đề mình lo lắng: “Tiểu thư, nơi này cách chân núi xa như vậy, đại tiểu thư có thể chịu lâu được sao?”
Lời nói của Xuân Diệp thức tỉnh Thẩm Chiêu, đúng thế, lỡ đại tỷ không chịu nổi nữa thì phải làm sao?
Thẩm Chiêu nghĩ đến một biện pháp khác, có vẻ ổn: “Vậy ngươi đưa tỷ ấy quay lại thiện phòng đi, ta đi tìm chút nước lạnh!”
Xuân Diệp nghe theo phân phó của Thâm Chiêu, đưa Thẩm Yên quay lại thiện phòng, đặt nàng ấy xuống giường.
Bước chân Thẩm Chiêu vội vã, cuối cùng gặp được một tiểu hoà thượng, bày tỏ mong muốn của mình, theo sau tiểu hoà thượng đi lấy nước lạnh.
Trương Chính Thắng thấy cảnh này, theo bản năng nhìn người bên cạnh: “Tiểu Kính vương gia, ngài nói xem, hôm nay đến chùa Bạch Mã cầu phúc đụng phải Thẩm Chiêu cô nương, liệu có phải duyên phận trời cao đã chú định không?”
Duyên phận cái gì? Nghiệt duyên à?
Tạ Vân Phong nhíu mày, lạnh lùng liếc Trương Chính Thắng một cái, giọng điệu nghiêm túc, cảnh cáo: “Trùng hợp thôi, đừng nói bậy!”
Trương Chính Thắng cười cười, nín họng.
Thẩm Chiêu khó nhọc nâng nữa thùng nước lạnh, thất tha thất thểu [*] nhấc bước về hướng thiện phòng.
Tạ Vân Phong và Trương Chính Thắng chưa từng nghĩ đến việc này sẽ xảy ra trên người Thẩm Chiêu.
Thẩm Chiêu là ai?
Nhị tiểu thư được cưng chiều nhất Hầu phủ, người thân nuông chiều từ bé đến lớn, chưa từng chạm qua bất kì việc nặng nhọc nào, nhưng bây giờ……….
Tâm trạng Tạ Vân Phong phức tạp.
Trương Chính Thắng bên cạnh cũng không nhịn được, thấp giọng hỏi: “Tiểu Kính vương gia, chúng ta có qua đó giúp đỡ Thẩm Chiêu cô nương không?”
Tay giấu trong y phục của Tạ Vân Phong run lên, lúc sau mới phản ứng lại, lạnh nhạt nói: “Tùy ngươi.”
Đời này Thẩm Chiêu có như thế nào, cũng chẳng liên quan gì đến chàng.
Thẩm Chiêu mới nâng thùng nước một chút, lòng bàn tay đã bị ma sát đỏ bừng, có dầu hiệu bị trầy da.
Người được nuông chiều từ bé, cơ thể thật sự quá yếu, thùng nước cũng không nhấc nổi. Thẩm Chiêu tự nhận mình không phải người yếu đuối, nhưng giờ coi như tự vả, nửa thùng nước nhấc cũng không xong.
Trương Chính Thắng gọi Thẩm Chiêu một tiếng, nàng ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ vẫn động lòng người như cũ, có điều khoé mắt phiếm hồng giống như bị người khác bắt nạt.
Trương Chính Thắng nín thở, Thẩm Chiêu quả thật quá mức xinh đẹp, tiếc là Tạ Vân Phong chướng mắt nàng…… đúng là mắt mù mà!
Trương Chính Thắng chỉ dám mắng thầm trong lòng.
Tạ Vân Phong cũng đi đến, liếc mắt liền thấy lòng bàn tay Thẩm Chiêu đỏ bừng, xem ra lúc nâng thùng gỗ bị ma sát quá mạnh rồi.
Trương Chính Thắng chỉ vào thùng gỗ, thắc mắc hỏi: “Thẩm Chiêu cô nương, ngươi nâng này thùng nước này làm gì thế?”
“Đại tỷ ta không thoải mái, cần dùng nước lạnh…….” Thẩm Chiêu chỉ nói một nửa, sau đó cẩn thận hỏi: “Ngươi có thể nâng giúp ta chút không?”
Thẩm Chiêu không phải đồ ngốc, nàng biết nắm bắt cơ hội, hai người kia ai cũng có thể giúp nàng xách thùng nước, thà mở miệng xin xỏ đổi lấy sự giúp đỡ còn tốt hơn tự thân vận động.
Tạ Vân Phong không nói chuyện, dời mắt qua chỗ khác, dáng vẻ không liên quan đến mình. Thẩm Chiêu bị dở hơi mới nhờ chàng giúp, nàng đặt mục tiêu lên người Trương Chính Thắng.
Trương Chính Thắng vui vẻ giúp đỡ, nhưng lại sợ Tiểu Kính vương gia tức giận. Dù sao thì quan hệ giữa Thẩm Chiêu và Tạ Vân Phong không bình thường tẹo nào.
Ba người với những tâm tư khác nhau, bầu không khí nháy mắt trầm xuống, chỉ còn tiếng lá cây rụng khi gió thổi qua.
Tận khi người vẫn luôn im lặng – Tạ Vân Phong lên tiếng, giọng nói trầm thấp, lạnh lùng như cũ: “Mang qua đây.”