Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cá

Thẩm Chiêu ngoan ngoãn tránh ra, Tạ Vân Phong nhẹ nhàng xách thùng gỗ lên trước mặt nàng, giọng điệu ra lệnh: “Dẫn đường.”

Thẩm Chiêu vội vàng dẫn bọn họ đến thiện phòng.

Lúc này, Xuân Diệp đã trộm lấy ngân châm ra, giải một phần thôi tình dược cho Thẩm Yên.

Khi Thẩm Chiêu dẫn hai người Tạ Vân Phong quay lại, Xuân Diệp đã giấu ngân châm đi rồi. Tạ Vân Phong liếc nhìn, xách thùng nước đến mép giường rồi rời đi.

Thẩm Chiêu phân phó Xuân Diệp tạt nước lạnh cho Thẩm Yên tỉnh táo, còn mình đi ra ngoài, nói cảm ơn Tạ Vân Phong.

Thẩm Chiêu có chút mất tự nhiên, cảm ơn liên tục: “Cái đó, cảm ơn ngài đã giúp đỡ……”

Tạ Vân Phong nhướng mày, thấp giọng nói: “Nàng ta trúng dược gì? Chỗ ta có giải dược, hẳn sẽ có tác dụng.”

Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Chiêu lấp lánh tia hy vọng “Thật sao? Ngài có thể đưa giải dược cho đại tỷ ta dùng ư?”

Tạ Vân Phong nhìn dáng vẻ này của Thẩm Chiêu, trong lòng lạnh lẽo, sao đời này nàng thay đổi nhiều vậy, khác một trời một vực so với đời trước.

Dẫu sao chàng cũng đã sắp xếp người bên cạnh Thẩm Chiêu rồi, không sợ Thẩm Chiêu lén cấu kết với Tứ hoàng, vả lại, đời này chàng sẽ không cưới Thẩm Chiêu.

Chút giúp đỡ này…….. Tạ Vân Phong đưa giải dược cho Thẩm Chiêu, coi như nể mặt Tiêu Chứng.

Thẩm Chiêu xin chàng cũng chẳng sao cả.

Tạ Vân Phong hơi do dự, ngoài giải dược còn đưa thêm một lọ thuốc trị thương, là cho Thẩm Chiêu dùng.

Chàng biết tay Thẩm Chiêu bị thương.

Trương Chính Thắng đứng bên cạnh, im lặng nhìn Tạ Vân Phong miệng nói không mà thân thể rất tình nguyện, suýt nữa không nhịn được phụt cười, nhưng nào dám làm trò trước mặt Tiểu Kính vương gia chứ.

Thẩm Chiêu cũng không ngờ Tạ Vân Phong tốt vậy luôn, còn đưa thuốc trị thương cho nàng, không phải chàng rất ghét nguyên chủ ư?

“Đi thôi.”

Tạ Vân Phong rời đi, Trương Chính Thắng cũng theo sau.

__

Hầu phu nhân biết chuyện của Thẩm Yên, tức giận nổi trận lôi đình, may sao có Thẩm Chiêu khuyên nhủ nên Thẩm Yên không bị phạt.

Thẩm Chiêu không nói ra chuyện giữa Thẩm Yên và tên cặn bã Phương Kiêm, bịa lý do khác để qua mặt Hầu phu nhân.

Thẩm Yên tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy Thẩm Chiêu ngồi bên cạnh: “A Chiêu, ta……..”

Thẩm Chiêu đánh gãy lời nàng ấy, buộc nàng ấy phải nhìn cho rõ bộ mặt thật của tên cặn bã Phương Kiêm: “Đại tỷ, Phương Kiêm đã lợi dụng túi thơm để hạ dược tỷ, tỷ vẫn thích hắn ta?”

Thẩm Chiêu dùng khăn tay nhặt túi thơm bị dẫm bẩn lên cho Thẩm Yên nhìn, đây là Tạ Vân Phong giúp nàng tìm, ban nãy gửi thị vệ đưa qua cho nàng.

Thẩm Yên nhìn túi thơm chằm chằm, cười khổ trong lòng, hoá ra nàng vẫn luôn thích tên cặn bã giả dạng chính nhân quân tử ư.

Vốn hôm nay nàng gặp mặt Phương Kiêm là vì muốn cầu phúc cho hai người, giữa đường hắn đột nhiên nói cơ thể không khoẻ, vậy là nàng liền dẫn hắn đến thiện phòng nghỉ tạm, sau đó liền xảy ra chuyện.

Nếu hôm nay trong sạch của nàng thật sự bị hủy, thì thanh danh của nàng, mặt mũi của Hầu phủ sẽ đặt ở đâu đây? Thẩm Yên không dám nghĩ nữa.

Thẩm Chiêu cũng không định an ủi Thẩm Yên, không ngại phơi bày sự thật tàn nhẫn cho nàng ấy, để nàng ấy hết hy vọng với tên cặn bã kia.

Thẩm Chiêu nhìn chằm chằm sợi tơ hồng ảm đạm, đã mất đi ánh sáng trên cổ tay Thẩm Yên, nàng biết, tuy nhiệm vụ chưa hoàn thành nhưng đại tỷ nhà nàng đã hoàn toàn hết hy vọng với tên Phương Kiêm rồi.

Tiếp theo nàng sẽ xuống tay tàn nhẫn với tên cặn bã Phương Kiêm.

Thẩm Chiêu bọc túi thơm vào khăn tay, đưa cả cho Thẩm Yên: “Đại tỷ, đợi thân thể tỷ tốt lên chúng ta sẽ hỏi chuyện rõ mặt với tên Phương Kiêm kia, tỷ cảm thấy thế nào?”

Thẩm Yên rũ mắt gật đầu, nắm chặt túi thơm trong tay: “Ừm.”

Đoàn người trở về Hầu phủ sau, Thẩm Chiêu mang theo tỷ nữ về viện, còn lại Hầu phu nhân và Thẩm Yên nói chuyện riêng.

Thẩm Chiêu không lo việc Thẩm Yên sẽ bị răn dạy, giờ nàng chỉ muốn chạy nhanh về nghỉ ngơi. Thân thể này yếu quá chừng, lòng bàn tay bị ma sát đỏ bừng xong còn sưng lên nữa.

Trì hoãn nữa chỉ sợ tay nàng sưng như móng heo mất.

Xuân Diệp giúp Thẩm Chiêu thoa thuốc, Thẩm Chiêu ngoan ngoãn mở hai bàn tay trắng nõn trắng nà ra, thoải mái để Xuân Diệp thoa thuốc.

Đây là lọ thuốc trị thương Tạ Vân Phong cho, Thẩm Chiêu ngửi thử thấy rất đắng, thường thì thuốc đắng dã tật.

Thuốc thoa lên tay mát lạnh, cảm giác nóng rát trong lòng bàn tay giảm đi đáng kể.

Thẩm Chiêu an tâm nghỉ ngơi, Xuân Diệp lui khỏi phòng xong ngay lập tức truyền tin về cho Tạ Vân Phong, báo cáo toàn bộ sự việc phát sinh ngày hôm nay.

Ba ngày sau, Phương Kiêm nhận được tin tức từ Thẩm Yên, hẹn gặp mặt ở Hương Xa Lâu, có chuyện quan trọng cần nói.

Phương Kiêm sợ bị Thẩm Yên hưng sư vấn tội, ban đầu muốn từ chối nhưng lại không cam lòng từ bỏ Hầu phủ, nơi có thể đem đến cuộc đời mới cho hắn ta.

Cuối cùng, Phương Kiêm bí quá hoá liều, nhanh chóng đồng ý. Nhưng hắn không hề biết, buổi gặp mặt ấy ngoài Thẩm Yên thì còn có sự xuất hiện của Thẩm Chiêu.

Đến Hương Xa Lâu, tiểu nhị dẫn Phương Kiêm lên lầu hai. Vào phòng thấy chỉ có mình Thẩm Yên thì nhẹ nhõm thở phào.

Đáng tiếc, đắc ý chưa được bao lâu, thậm chí chưa kịp nói những lời đường mật dỗ dành Thẩm Yên, chân đã bị Thẩm Chiêu hung hăng đá mạnh một cái.

Phương Kiêm không kịp phòng bị, vì không giữ được trọng tâm nên ngã lăn ra đất, vô cùng chật vật.

Thẩm Chiêu đóng cửa phòng lại, còn cố ý phân phó người đứng canh cửa bên ngoài, phòng trường hợp Phương Kiêm chạy trốn.

“Phương Kiêm, ngươi mau khai rõ mọi chuyện cho đại tỷ nhà ta, ngươi tiếp cận tỷ ấy có mục đích gì.” Thẩm Chiêu có cách giải quyết riêng của mình, tỏ vẻ nếu dám nói lời điêu ngoa thì đừng trách bà đây tàn nhẫn.

Phương Kiêm là loại chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, giờ bị Thẩm Chiêu tóm được, nào dám nổi lên tâm tư gì. Bị Thẩm Chiêu uy hiếp, Phương Kiêm sợ hãi phun sạch mục đích của mình, những việc đã làm từ đầu đến cuối, dáng vẻ khép nép xin lỗi Thẩm Yên.

Thẩm Yên nghe Phương Kiêm nói, tâm dần lạnh xuống, cuối cùng cũng nhìn rõ hiện thực, tên cặn bã này chỉ muốn lừa gạt tình cảm của nàng.

Thẩm Chiêu tận mắt nhìn thấy tơ hồng trên cổ tay hai người kia ảm đạm, không có ánh sáng dần đứt đoạn, cuối cùng tan biến trong không khí. Sau đó, sợi tơ hồng mới xuất hiện, nó phát sáng trên cổ tay Thẩm Yên.

Nhiệm vụ hoàn thành!

Thẩm Chiêu nghe hệ thống thông báo, tâm trạng thay đổi.

Hệ thống: [Chúc mừng ký chủ đã thành công gỡ được sợi tơ hồng giả đầu tiên, nhiệm vụ hoàn thành, giá trị sinh mệnh +10, tích phân +210, mong ký chủ tiếp tục cố gắng!]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK