Thanh mai trúc mã của tôi đã trở thành một minh tinh.
Còn gia đình tôi lại lâm vào cảnh người đi làm công ăn lương để trả nợ.
Sau khi chia tay, anh ấy rực rỡ giữa ánh hào quang trên sân khấu, tôi thì hướng về mục tiêu trả nợ của mình và lên kế hoạch tạo ra một cuốn sách “Dạy cách làm giàu” của riêng mình.
Cho đến một ngày tôi phát hiện ra rằng anh ấy vẫn luôn chờ đợi tôi, đợi tôi đủ mạnh mẽ để ở cạnh anh ấy một lần nữa.
Tôi mới nhận ra:
Hoá ra tình yêu cũng có thể sâu đậm như thế, không phân biệt giàu nghèo. Và cần có dũng khí mới có thể có được một tình yêu trọn vẹn.
1.
"Cốc cốc cốc"
Trên tay tôi vẫn còn vài bình sữa nữa, và đây đã là lần thứ 1167 tôi gõ cửa nhà anh ấy.
Cánh cửa mở ra với một tiếng bíp, một chàng trai mặc áo phông xanh đậm và quần trắng bước ra.
"Hứa Gia Nhan!"
Đó cũng là lần thứ 1167 tôi gọi tên anh ấy sau khi gõ cửa nhà.
"Mau uống sữa đi, còn nóng đấy!"
Thấy anh bước ra, tôi đưa hết mấy bình sữa trên tay vào tay anh.
Khi đó chúng tôi mười sáu tuổi.
Còn lần đầu tiên tôi gặp anh ấy là khi tôi sáu tuổi.
Lúc đó, chúng tôi vừa dọn đến một ngôi nhà mới, vào một buổi chiều tình cờ qua hàng rào sắt được phủ đầy bởi một loài hoa không tên, tôi đã bắt gặp bóng hình anh.
Trước cửa nhà anh có một khoảng sân nhỏ trồng đầy hoa xinh đẹp, có thể thấy chủ nhân của ngôi nhà là người thích cắm hoa và rất thích sự lãng mạn.
Và anh ấy đang tưới hoa.
Xuyên qua hàng rào, nấp vào một góc nhỏ không dễ gì phát hiện được, là có thể dễ dàng nhìn trộm mọi thứ về anh ấy.
Khi sáu tuổi, đã đủ để ghi nhớ rất nhiều sự việc và con người rồi.
Danh Sách Chương: