Người cung cấp thông tin nạn nhân Vạn Phong và Âu Dương Mộ không hòa hợp là một nhân viên cũ từng làm việc tại tòa nhà Đông Đô năm năm trước. Người này họ Lý, khi đó làm bảo vệ tại đây, sống trong một khu nhà cũ kỹ, cách đường Trung Sơn Đông hai con phố.
Bên ngoài cửa chính của tiểu khu không có chòi bảo vệ, đứng bên cửa nhìn ngắm phong cảnh bên trong tiểu khu sẽ chỉ thấy những bụi cây um tùm không được cắt tỉa gọn gàng, mấy ông lão đang tụ tập phía trước tòa nhà gần đó, trông có vẻ như đang đánh cờ tướng.
Vạn Phong so sánh với bức ảnh, rồi chỉ tay về phía môt ông lão nhỏ người đứng ngay bên ngoài đám đông, hét một tiếng: “Sư phụ Lý!“.
”Hả?” Sư phụ Lý nghe thấy tiếng gọi quay đầu lại, “Ai đó?”.
”Thât ra trước khi tòa nhà Đông Đô được xây lên, Tổng giám đốc Vạn và hai anh em nhà Âu Dương chính là ông chủ của chúng tôi. Lúc đó chúng tôi mở nhà máy, tôi làm công nhân ép ván. Tôi cũng là một người thô lỗ, hay phạm lỗi. Nhưng Tổng giám đốc Vạn nói, mấy người làm ông chủ như họ cũng chẳng có văn hóa gì, cũng sai đầy ra đó. Sau này kinh tế khá khẩm hơn, Tổng giám đốc Vạn mới bảo hay là chuyển sang làm nhà đất. Các cậu phải hiểu, tiểu khu này chính là chỗ ở năm đó Tổng giám đốc Vạn sắp xếp cho chúng tôi. Con người anh ấy rất tốt, lại giỏi giang, chúng tôi đều tình nguyện đi theo anh ấy. Sau đó nhà máy được bán đi, tòa nhà được xây dựng lên, đám đàn ông lớn tuổi như chúng tôi không còn công ăn việc làm nữa. Thế là ông chủ Vạn lại sắp xếp cho chúng tôi công việc mới, không kiếm được nhiều như ngày xưa nhưng không quá mệt như trước nữa.”
”Vì sao anh em Âu Dương lại không đối xử tử tế với mọi người?”
”Gì cơ?” Sư phụ Lý bị ngắt lời, ngẩng đầu lên, nét mặt thảng thốt, quan sát Cận Hoài Lý, “Sao cậu lại...“.
Kiểu quan sát ấy khiến Cận Hoài Lý không quen, anh vò đầu, “Thì tại chú cứ liên tực kể về sự tốt đẹp của Vạn Phong”, chẳng thèm nhắc gì đến hai người kia cả.
”À...” Sư phụ Lý hiểu ra, buông bỏ được hiềm nghi trong lòng nhưng lại không biết nên nói sao cho phải.
”Cũng chẳng phải điều tồi tệ gì, chỉ là tính khí của người nhà Âu Dương không được hòa nhã như Tổng giám đốc Vạn.”
”Người bên ngoài nói Vạn Phong và Âu Dương Mộ là bạn bè rất thân. Chú lại nói họ từng cãi nhau, chuyện này có thật không?”
”Tôi không nói điêu đâu. Chuyện này tôi nhớ rất rõ, chuyện ấy xảy ra chỉ khoảng hai ngày trước khi Tổng giám đốc Vạn gặp chuyện, lúc ấy cũng khá muộn rồi, tôi đi kiểm tra đêm, ánh sáng trên hành lang khá tối, tôi dùng đèn pin…”
Sư phụ Lý đang nói thì có người đẩy cửa vào, “Bố, Tiểu Dương xuất viện rồi”.
Nguyễn Lập Đông nhìn ra phía cửa, thấy một chàng thanh niên trẻ dìu một thai phụ đi vào.
“Lục Dương? Trùng hợp vậy.”
***
Không ngờ trong nhà lại có nhiều người như vậy, càng bất ngờ hơn khi có người lạ quen mình, Lục Dương ngây ra giây lát, rồi cúi đầu dìu thai phụ đi vào phòng trong, chẳng chào hỏi lấy một câu.
“Cô gái quen con rể của tôi? Nó không thích trò chuyện lắm”. Sư phụ Lý xoa tay giải thích, ánh mắt lại nhìn mãi về phía thai phụ vừa đi cùng vào nhà, “Con gái tôi thời gian trước không được khỏe trong người”.
Sư phụ Lý hoàn toàn chỉ chú ý tới cô con gái, dường như không còn tâm trạng tiếp tục chủ đề ban nãy, thế mà lại có người không chịu thức thời.
“Chú cầm đèn pin, sau đó thì sao?” Làm như không nhìn thấy Lục Dương và thai phụ, Cận Hoài Lý tiếp tục hỏi, dáng vẻ nghiêm túc khiến Nguyễn Lập Đông bất giác lườm anh một cái.
Ngoan đi, anh nên hiểu chút đối nhân xử thế chứ nhỉ? Ít nhiều gì cũng nên hỏi thăm người ta cái đã. Con gái người ta đang bị bệnh mà.
Dù sao thì lời nói cũng thốt ra rồi, Nguyễn Lập Đông cũng không cách nào ngăn lại được, đành vừa lườm vừa tiếp tục nghe sư phụ Lý kể lại chuyện hôm ấy.
“Thực ra cũng không có gì, chỉ là tôi nghe thấy Tổng giám đốc Âu Dương và Tổng giám đốc Vạn cãi nhau. Tiếng của họ không lớn, nhưng nghe ra được lúc đó Tổng giám đốc Âu Dương rất giận dữ.”
“Tranh cãi vì chuyện gì.”
“Vì một cái tên.” Sư phụ Lý nhíu mày, “Một cái tên rất lạ, Mã Lộ An gì đó. Tổng giám đốc Âu Dương nói phải làm thứ gì đó, Tổng giám đốc Vạn lại không đồng ý. Sau đó họ phát hiện ra tôi thì không nói thêm gì nữa”.
“Làm sao chú khẳng định người cãi nhau với Vạn Phong là Âu Dương Mộ chứ không phải Âu Dương Húc?” Vạn Phong đưa ra nghi vấn.
Sư phụ Lý lắc đầu như trống bỏi: “Không thể là Âu Dương Húc, tiếng của hai người đó khác nhau, tính cách cũng khác nữa”.
Ồ… Cận Hoài Lý chìm vào suy tư.
“Có phải anh đã hiểu ra chuyện gì rồi không?” Trên đường trở về, Nguyễn Lập Đông vẫn còn bực bội, trừng mắt nhìn con người đang cúi đầu suy nghĩ kia. Thấy người đó chậm rãi lắc đầu, cơn giận Nguyễn Lập Đông đã đè xuống được một lúc lại dâng lên.
“Cận Hoài Lý, tôi biết anh từng giúp cảnh sát phá được vụ án vĩ đại nào đó, trong đầu có suy đoán gì cũng không muốn nói cho chúng tôi nghe. Nhưng sao anh có thể bất lịch sự như thế chứ? Con gái của sư phụ Lý không khỏe, người làm cha như ông ấy nhất định muốn quan tâm. Những lúc như vậy chúng ta nên dành thời gian cho ông ấy tới thăm con gái, điều tra án cũng phải có tình người chứ.”
“Nguyễn Lập Đông!”
“Gì hả?” Những tưởng cuối cùng anh cũng ý thức được sai lầm của mình, cô thở dài một hơi, đợi chờ để nhận lời xin lỗi của người nào đó. Nhưng hoàn toàn không thể ngờ lại nhận được một câu nói của Cận Hoài Lý.
“Tâm trạng của cô từ lúc biết chuyện tôi giúp cảnh sát phá vụ án kẻ lột da tay Đào Đức đã có phần kỳ lạ, hơi chút là nổi khùng, không ổn định chút nào, có phải nóng trong người không?”
Anh nóng trong người thì có! Câu nói của Cận Hoài Lý khiến Nguyễn Lập Đông chột dạ, mặt mũi nóng bừng. Cô quay ngoắt người đi, “Đừng có nghĩ mãi về những chuyện không đâu đó nữa. Điều tra ra chân tướng mới là quan trọng! Anh không thể nói bừa rằng vụ án này là âm mưu của ai được? Ai đây? Sư phụ Lý? Con gái ông ấy? Hay anh con rể?”
”Cô Nguyễn dạo này nóng gan hơi nghiêm trọng rồi.” Nhìn theo bóng của Nguyễn Lập Đông, Vạn Phong lắc đầu. Hiếm khi có một công dân theo đuổi việc phá một vụ án quái đản nhiệt tình đến thế.
”Nhất định là nóng mà”. Cận Hoài Lý gật đầu, “Lời đánh giá của sư phụ Lý dành cho Âu Dương Húc thiếu sự khách quan. Người này từng giúp nhà họ Lý“.
Chủ đề đột ngột quay lại vụ án, nét mặt của Vạn Phong cũng theo đó nghiêm lại: “Vì con gái và con rể của sư phụ Lý đều làm ở Đông Đô ư?“.
”Ừm, học vấn của thai phụ đó không cao, vào được Đông Đô rõ ràng là nhờ có người giúp đỡ“.
”Thế nên sư phụ Lý vì ân huệ của Âu Dương Húc đã thiên vị ông ta, chuyện này có thể nói lên điều gì?”
”Người chết liệu có phải là Âu Dương Húc không? Mã Lộ An đó...”
Cận Hoài Lý chìm vào suy tư không phát hiện ra lời nói của mình đang khiến vị cảnh sát ngồi bên sửng sốt vô cùng.
”Người chết là Âu Dương Húc?”
”Người chết là Âu Dương Húc? Anh ta nói vớ vẩn phải không?”
Ngày hôm sau, Nguyễn Lập Đông bị đài truyền hình gọi về gấp đã hét lên trong điện thoại như thế. Hết cách thôi, suy luận này của Cận Hoài Lý quả thật quá nực cười.
Ngoài cửa, có đồng nghiệp cầm một bưu kiện đi vào, để lên bàn cô.
Khi nhìn rõ tên người gửi, Nguyễn Lập Đông ngạc nhiên. Cận Hoài Lý có thể gửi cho cô thứ gì đây?
Vội vàng cúp điện thoại, cô hồi hộp mở bưu kiện ra.
Ngay lập tức, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống cổ cô.
Cái tay Cận Hoài Lý này, sao lại gửi cho cô cả một hộp thuốc Ngưu Hoàng thanh nhiệt giải độc!
Thế này là ý gì?
***
“Thanh nhiệt giải độc đấy.” Cận Hoài Lý nói với vẻ rất nghiêm túc qua điện thoại.
Nguyễn Lập Đông lườm nguýt, cô cũng biết Ngưu Hoàng có tác dụng đó mà.
Quá hối hận vì lần trước hành động theo cảm tính, Nguyễn Lập Đông điều chỉnh lại cảm xúc, mím môi hỏi anh: “Anh muốn chứng minh Âu Dương Húc hiện tại rốt cuộc có phải là Âu Dương Húc hay không, làm sao để chứng minh? Tôi cảm thấy nếu Âu Dương Húc hiện tại là giả thì bao nhiêu năm qua tại sao người nhà của anh ta không nói gì, bây giờ hỏi cũng khó, chi bằng chúng ta tranh thủ đêm tối tới nhà anh ta diều tra một chút đi?”
Nhớ tới tình tiết đột nhập ban đêm trong tiểu thuyết, Nguyễn Lập Đông bỗng cảm thấy có chút phấn khích.
Nhưng niềm hưng phấn ấy lập tức bị Cận Hoài Lý dội một gáo nước lạnh.
”Giờ không phải thời Trung Cổ, chưa được người ta đồng ý mà đột nhập là phạm pháp.”
…
Gần đây tham gia vào công việc phá án, tâm trạng của cô vẫn luôn trong trạng thái kích động, nên cũng quên bẵng luôn chuyện này.
”Thôi được rồi.” Cô ủ dột cúi gằm xuống. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy cái tay Cận Hoài Lý này luôn luôn khiến cô lộ ra bản chất sai lè của mình. Cô có chút nản chí.
”Nhưng chúng tôi đã tìm được người có thể phân biệt được Âu Dương Húc, lát sẽ đi gặp...”
”Tôi cũng đi!”
Cận Hoài Lý còn chưa nói hết câu, Nguyễn Lập Đông đã cướp lời trước. Tay anh vô thức kéo điện thoại ra xa khỏi tai. Anh chau mày, nghĩ bụng: Sao cô gái này nhiều sức lực thế nhỉ? Chỉ nói thôi mà cũng khiến người ta liên tưởng tới cảnh cô đang nhảy cao.
Thông báo địa chỉ xong, Cận Hoài Lý bỏ ngay điện thoại ra như đang cầm một củ khoai nóng rẫy.
Nguyễn Lập Đông hởn hở cúp máy, không ngờ chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.
Cô nhìn số máy gọi tới rồi ấn nút nghe.
Trong điện thoại, một âm thanh mơ hồ trầm thấp vọng vào tai cô: “Tôi biết bí mật của tòa nhà sát nhân”.
Cái gì?
Trái tim Nguyễn Lập Đông như vọt lên tận cổ họng.
Vốn dĩ muốn đợi Nguyễn Lập Đông tới, mấy người họ sẽ cùng đi gặp “nhân chứng” quan trọng kia, nhưng từng giây từng phút cứ thế trôi đi mà chưa thấy bóng dáng cô đâu. Cuối cùng, Vạn Phong không chờ được nữa bèn đề nghị mình và Cận Hoài Lý đi trước.
”Điện thoại cũng không gọi được ư?”
”Máy bận.” Bỏ di động xuống, Vạn Phong bày ra vẻ mặt chẳng biết làm sao,“Mấy chuyện đột xuất của đài truyền hình không ít hơn Cục cảnh sát là mấy đâu, biết đâu cô Nguyễn có việc gì gấp“.
”Ừm.” Cảm thấy lý do này hợp lý, Cận Hoài Lý cầm áo khoác lên, “Vậy đi thôi“.
Anh cũng không ngờ, Hàn Ưng Quỳnh - người trốn tránh ở nước ngoài bao nhiêu năm nay, lại vì vụ án kỳ bí mấy năm trước mà gấp rút về nước nhanh như vậy.
”Bởi vì tôi yêu anh ấy.” Hàn Ưng Quỳnh liếc nhìn Cận Hoài Lý ngồi đối diện, “Nhìn cậu là biết cậu chưa yêu bao giờ rồi, cậu không hiểu đâu“.
&~##@*0__0!!! “...” Cận Hoài Lý lẩm bẩm một lúc, chợt nhận ra mình không thể phản bác lại câu nói của Hàn Ưng Quỳnh, bởi vì đó là sự thật. Nhưng chưa yêu thì đâu có ảnh hưởng gì tới việc phá án chứ.
Anh đánh mắt rất nhanh về phía Vạn Phong rồi lập tức cúi đầu.
Vạn Phong nhận được chỉ thị, bỏ sổ ra.
”Chúng tôi thu thập được một vài lời khai, nghe nói tính tình của ông Âu Dương Mộ không tốt. Theo như những tài liệu mà chúng tôi nắm được, bà và ông ấy đã yêu nhau khoảng hai năm, bà cảm thấy quan hệ giữa ông ấy và Vạn Phong thế nào, có dấu hiệu xích mích không?”
Câu hỏi của Vạn Phong chỉ đổi lại một tiếng “hừ” lạnh lùng của Hàn Ưng Quỳnh, “Chỉ những người không hiểu anh ấy mới nói anh ấy khó tính. Anh ấy là người tốt nhất mà tôi từng gặp, chỉ có điều nói năng thiếu suy nghĩ, giọng cũng ồn ào. Tôi có nhắc anh ấy nhiều lần rồi, anh ấy cũng chỉ hứa nhưng chết cũng không sửa. Thật là...“.
”Quan hệ giữa ông ấy và Vạn Phong thì sao?”
”Cũng tốt đấy, em trai anh ấy và Vạn Phong thân thiết hơn, anh ấy quen biết Vạn Phong cũng thông qua em trai mình. Sau đó thì họ bắt đầu cùng làm ăn.”
Nói mãi, nói mãi, Hàn Ưng Quỳnh bắt đầu thở dài, “Bây giờ tôi hối hận vô cùng. Nếu biết có ngày hôm nay, năm xưa không nên để anh ấy theo nghiệp kinh doanh, mà kể cả làm ăn thì cũng không nên can dự vào tòa nhà đó”.
“Quan hệ giữa Âu Dương Mộ và Âu Dương Húc có tốt không?” Cận Hoài Lý bỗng nhiên xen ngang.
Hàn Ưng Quỳnh bất giác ngẩng đầu nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn cúi gằm ấy, “Họ là anh em. Âu Dương Mộ từ nhỏ đã đặc biệt quan tâm chăm sóc người em trai này. Trước kia tôi nghe Âu Dương Húc nói, lúc nhỏ cậu ấy làm sai chuyện gì đó, chỉ cần đi tìm anh trai là anh trai sẽ gánh vác giùm. Nhưng gia đình thì quý Âu Dương Húc hơn một chút, Âu Dương Mộ cũng chẳng để tâm tới chuyện này đâu, anh ấy là người tốt mà”.
“Vậy bà cho rằng người chết có khi nào là Âu Dương Húc không?” Nhớ tới gjả thiết lúc trước của Cận Hoài Lý, Vạn Phong hỏi.
”Người sống là Âu Dương Mộ, người chết là Âu Dương Húc ư?”
Vạn Phong gật đầu.
”Không thể nào.” Hàn Ưng Quỳnh phủ nhận chắc chắc, “Mặc dù có đôi khi người nhà cũng hay nhầm lẫn hai anh em họ nhưng tôi thì không. Mộ Tử nói chuyện với tôi xưa nay luôn không nghiêm túc, giờ đâu có vậy. Ban nãy chúng tộ còn nói chuyện điện thoại, cậu ấy gọi tôi là “chị”, Âu Dương Mộ dám gọi tôi là chị, tôi sẽ đấm chết anh ấy“.
”Tài liệu nói phải một tháng sau khi Âu Dương Mộ qua đời bà mới về nước, vì sao vậy?”
”Có chuyện riêng.”
""Những chi tiết liên quan tới vụ án đều không phải là chuyện riêng.”
Thái độ dồn ép của Vạn Phong khiến Hàn Ưng Quỳnh bối rối, bà ta thở dài, cuối cùng lên tiếng như đã thỏa hiệp; “Tôi tới Nhật Bản làm phẫu thuật nạo thai. Tôi mang thai ngoài tử cung, hơn nữa sau khi phẫu thuật sức khỏe cũng có chút vấn đề“.
”Đứa bé là của Âu Dương Mộ?”
”Phải, chúng tôi định sẽ kết hôn, sau đó kiểm tra thì phát hiện đứa bé có vấn đề, Anh ấy nghĩ tới thể diện của gia đình tôi nên đưa tôi tới Nhật Bản làm phẫu thuật. Người nhà ban đầu còn không nói với tôi việc anh ấy gặp nạn.” Ký ức đau thương khiến mắt Hàn Ưng Quỳnh đỏ hoe.
”Âu Dương Mộ đưa cô đi Nhật Bản khi nào? Ngày nào ông ta về? Ngày 12 tháng 6 ông ta đang ở đâu?”
Vạn Phong tiếp tục hỏi dồn dập khiến Cận Hoài Lý chợt nhớ tới một người vắng mặt hôm nay. Muốn phá án thôi mà, sao cả hai đều dễ kích động quá vậy?
Trong lúc Cận Hoài Lý nghĩ tới chuyện khác, Hàn Ưng Quỳnh cũng thất thần, “Ngày 12 tháng 6? Hôm đó anh ấy đang ở cùng với tôi, đó là ngày tôi làm phẫu thuật, anh ấy ở Nhật Bản với tôi suốt“.
Vạn Phong đập lên sổ cái “bộp“. Cuối cùng cũng phát hiện ra lỗ hổng rồi!
Thời gian tử vong của Vạn Phong là vào ngày 14 tháng 6. Sư phụ Lý nói hai ngày trước khi Vạn Phong qua đời, có từng cãi nhau với Âu Dương Mộ, điều này mâu thuẫn với sự thực Âu Dương Mộ lúc đó đang ở Nhật Bản. Nếu không phải là sư phụ Lý nói dối thì sự thực chính là người đã cãi nhau với Vạn Phong là nhân vật tốt tính trong mắt mọi người – Âu Dương Húc! Mà tình huống này vào năm đó, Âu Dương Húc hoàn toàn không nhắc tới.
“Quá hay!” Rời khỏi nơi ở của Hàn Ưng Quỳnh, Vạn Phong khua tay loạn xạ, huơ qua huơ lại trước mặt Cận Hoài Lý. Anh ta nhíu mày, “Cô gái kia không được tham gia vào những chuyện này, lát nữa liệu có ép chúng ta diễn lại cho cô ấy xem không nhỉ?”.
Anh ta đúng là rất sợ Nguyễn Lập Đông.
Đang mải nói chuyện thì chuông di động của Vạn Phong bỗng vang lên. Anh ấy bỏ ra xem, phát hiện đó là một tin nhắn hình ảnh. Bức ảnh là một căn phòng, bố cục cụ thể không được chụp rõ ràng, thế mà chiếc đồng hồ với hình dáng đặc biệt treo trên tường thì lại rất sắc mét, ám chỉ rõ đây là gian phòng trên tầng 28 tòa nhà Đông Đô.
“Giáo sư, mau nhìn này, cô Nguyễn!”
Vạn Phong chỉ vào bức hình, trong bức hình Nguyễn Lập Đông đang nằm trên nền đất, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.
***
Cuối cùng cũng có một ngày Nguyễn Lập Đông hiểu thế nào là cảm giác khiếp đảm, chân tay mềm nhũn, muốn kêu lên nhưng cổ họng lại không còn chút sức lực nào. Sau khi cố gắng há to miệng để kêu nhưng vẫn thất bại, cô tuyệt vọng nhìn cảnh vật trước mặt từ từ tối dần.
Cô thật ngu ngốc, sao không ngờ tới chuyện đây là cái bẫy của tên hung thủ cơ chứ?
Cùng với nhịp đập mỗi lúc một dữ dội, cô cảm giác có một cái bóng đung đưa đi tới trước mặt mình, cái bóng ấy lúc thì là Âu Dương Mộ, lúc Iại thành nạn nhân Vạn Phong. Cho tới khi thật sự mất hoàn toàn tri giác, cô nhìn thấy trong tầm mắt mình xuất hiện thêm một đôi giày, màu đen, loại giày da.
Đôi giày ấy thật sự đã dừng lại trước mặt cô. Nguyễn Lập Đông muốn xem xem đó là ai nhưng cuối cùng vẫn không có cơ hội. Cô cảm thấy hồn vía mình như thoát khỏi cơ thể. Cô nhìn thấy một thứ dạng giống chiếc còi hướng thẳng về phía mình.
Khi mở mắt ra lần nữa, khung cảnh xung quanh dường như lại đổi khác. Cô nhìn thấy hai cái bóng đung đưa trước mắt, một đen một trắng. Cổ họng khô rát chết người, cô chép miệng, lẩm bẩm: “Hắc Bạch Vô Thường, sao các người lại bắt tôi. Tôi là dân lành, chưa làm chuyện xấu xa gì. Mặc dù là một cô gái yếu đuối nhưng vẫn một lòng theo đuổi chính nghĩa. Các người chắc chắn đã bắt nhầm người rồi, mau đưa tôi quay trở lại đi”.
“Không đưa trở lại được nữa.”
Một giọng nam giới cực kỳ lạnh lùng vang lên bên tai. Nguyễn Lập Đông nghe xong suýt bật khóc thành tiếng, “Sao có thể như vậy, tôi cũng muốn phá án, muốn bắt kẻ xấu rồi bị kẻ xấu hại… Cận Hoài Lý, sao lại là anh? Không phải là Hắc Bạch Vô Thường ư? Sao anh lại mặc áo đổi màu, còn đổi dần giữa hai màu đen trắng nữa chứ. Tôi chưa chết hả?”
“Còn tiếp tục hành động một mình nữa chắc là sẽ chết.” Cận Hoài Lý nghiêm túc nói, nhớ lại tình hình ban nãy, anh bỗng nhiên có phần run sợ.
“Đúng rồi, bí mật của tòa nhà sát nhân đã được giải đáp chưa? Mặc dù tôi chưa nhìn thấy hung thủ là ai nhưng tôi suy đoán chúng đã bỏ độc vào trong không khí, nếu không sao bỗng dưng tôi lại vô duyên vô cớ ngất xỉu, lúc ấy trong phòng nào có ai…”
Nể tình cô vừa mới trải qua nguy hiểm, Cận Hoài Lý bỗng nhiên không muốn phủ nhận những suy đoán sai bét của cô quá nhanh nữa. Nếu không phải vì sau đó những lập luận của Nguyễn Lập Đông càng lúc càng thiên lệch, chắc là anh vẫn có thể nhẫn nại thêm chút nữa.
“Việc giết người bằng thuốc là điều không thể. Sau khi nạn nhân chết, tuần hoàn trong cơ thể sẽ ngưng trệ, phần thuốc còn lại trong cơ thể không thể hoàn toàn phân giải, nên vẫn có thể kiểm tra ra. Vẫn là lập luận giết người bằng vũ khí trước đó của cô có lý hơn một chút, đúng là hung thủ đã lợi dụng sóng hạ âm(*) để giết người.”
(*). Sóng hạ âm là sóng âm có tần số thấp hơn ngưỡng nghe thấy của người, tần số của chúng thấp hơn 20 Hz. Hạ âm còn được gọi là “kẻ giết người không tiếng động“.
Nói rồi, anh lấy ra một bức ảnh. Trên ảnh, một thứ có hình dạng giống chiếc còi đã khiến Nguyễn Lập Đông tò mò.
”Đây là cái gì?”
”Súng bắn sóng hạ âm.”
”Anh làm hả?”
”Tìm thấy từ chỗ nghi phạm.”
”Tìm được hung thủ rồi? Tôi bảo mà, anh đâu có thông minh đến mức đoán ra được một thứ vũ khí giết người phức tạp nhường này.” Nói rồi, Nguyễn Lập Đông nhảy vội xuống giường, hoàn toàn bỏ mặc Cận Hoài Lý vẫn còn đang lẩm bẩm sau lưng cô.
”Sóng hạ âm có thể khiến bệnh tim bộc phát, hơn nữa tôi đã sớm nghĩ tới điều này rồi.”
Tiếc là đã chẳng còn ai nghe anh nói nữa, Nguyễn Lập Đông đã chạy ra khỏi phòng bệnh tìm Vạn Phong từ lâu.
”Thật sự là đã nghĩ tới từ lâu rồi mà.” Anh lẩm bẩm, rồi cũng ra khỏi phòng.