Trên đời này, không phải mọi lời nói dối đều xấu xa đê hèn, nhưng trong số đó, đa phần chúng luôn bị giấu kín.
Cận Hoài Lý gần đây chán đi làm. Gần tới cuối học kỳ, nhà trường không chỉ sắp xếp cho sinh viên đủ các bài kiểm tra mà ngay cả những giảng viên hướng dẫn cho họ cũng không may mắn thoát nạn.
Cận Hoài Lý ngồi trước bàn làm việc, nhìn đủ các loại bảng biểu cần anh ký xếp thành một chồng dày trên bàn uống nước xa xa, bèn giơ tay ra hiệu: “Viết chậm một chút cũng không sao, cuối tuần này mới cần”.
“Vâng thưa thầy Cận.” Nam sinh cắm cúi viết, thái độ vừa khiêm tốn vừa nghiêm túc. Cậu tên là Tống Thừa Thư, là sinh viên năm nay Cận Hoài Lý dẫn dắt, có thành tích học tập xuất sắc, lại là cán bộ lớp, từ việc học hành tới các mối quan hệ xã giao đều tốt đẹp. Cận Hoài Lý rất quý cậu.
“Tống Thừa Thư, mùa thu năm ngoái, trong trường có một câu lạc bộ tên là ‘Câu lạc bộ Tự Sát’, về sau bị nhà trường cấm hoạt động rồi tan rã, em có biết không?”
Tống Thừa Thư dừng bút, nhíu mày như đang nhớ lại: “Hình như là có, nhưng em nhớ nó là câu lạc bộ của trường phía Nam”.
“Có thể tìm được thông tin về họ không?”
“Em sẽ thử xem, thầy cần gấp ạ?”
“Ừm.”
“Vậy em sẽ đi nghe ngóng ngay bây giờ.”
Tống Thừa Thư là một người làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ trong ngày hôm đó đã đưa được các thông tin về Câu lạc bộ Tự Sát tới tay Cận Hoài Lý. Anh xem qua, phát hiện câu lạc bộ này rất đơn giản, tổng cộng chỉ có ba người. Họ đều học ở trường phía Nam, hai người học khoa Cơ điện, một người học Công nghệ thông tin. Ba người này thành tích trung bình, không tốt cũng không tệ, chỉ vì đã từng thành lập một Câu lạc bộ với cái tên khá kêu như vậy mà trở nên nổi tiếng.
Sau khi nói chuyện với phía nhà trường, Vạn Phong và các đồng nghiệp của anh ta đã tới Đại học Thuật Phong vào một buổi chiều.
Đó là một ngày nắng ấm hiếm hoi.
Ba sinh viên bị gọi tới văn phòng vừa nhìn thấy cả một phòng toàn người thì có chút bối rối.
“Tôi chỉ muốn hỏi các em, năm xưa các em lập ra câu lạc bộ Tự Sát đó, có phải đã làm một cái huy hiệu không?”
“Đúng ạ.” Sinh viên tên Vệ Hoa trả lời: “Do em làm, tổng cộng đã làm ba chiếc, ba chúng em mỗi người một chiếc. Vốn dĩ bọn em định khi nào có thành viên mới gia nhập thì tiếp tục làm, ai ngờ mới thành lập được một ngày đã bị nhà trường bắt dừng”.
“Các em chắc chắn là chỉ làm ba chiếc chứ?”
“Chắc chắn ạ. Em làm bằng khuôn, sau khi câu lạc bộ bị cấm, cả khuôn cũng bị tịch thu luôn.” Vệ Hoa nét mặt tỏ rõ sự chắc chắn.
Vạn Phong đánh mắt nhìn lãnh đạo nhà trường. Chuyện khi đó do ông ta xử lý, ông ta gật đầu: “Tôi còn nhớ cái khuôn ấy vẫn được khoá trong tủ của tôi. Chìa khoá tôi đang cầm, tôi chưa mở ra lần nào”.
“Vậy huy hiệu của ba em có còn không?”
“Còn ạ.” Hai trong số ba sinh viên trả lời ngay, người còn lại tên Vương Minh Dã thì trầm mặc giây lát mới trả lời là còn.
“Có thể lấy ra ngay bây giờ không?” Khi nói câu này, Vạn Phong nhìn chằm chằm vào Vương Minh Dã. Quả nhiên, hai người kia đều nói được, mình cậu ta là ấp úng một lúc.
“Quyết định vậy đi, bây giờ các em quay về lấy.”
“Cái của em không biết đã nhét vào đâu, em phải tìm đã ạ.” Vương Minh Dã là người không hợp tác nhất trong ba người. Cậu ta vừa nói vậy, hai người còn lại cũng hùa theo.
Vạn Phong hơi bực bội, nhưng nghĩ lại thì cho dù là điều tra án nhưng tới giờ ba sinh viên này vẫn vô tội, không cần căng thẳng như thế. Vạn Phong bèn đồng ý với yêu cầu của họ, hẹn ngày hôm sau khi gặp mặt, họ sẽ mang theo huy hiệu tới.
Vạn Phong có những dự tính khác, anh ta muốn nhân khoảng thời gian ấy tới xem khuôn mẫu mà chủ nhiệm nói có được khoá cẩn thận hay không.
Cận Hoài Lý biết hôm nay Vạn Phong sẽ tới gặp ba sinh viên kia. Anh không đi cùng nhưng Vạn Phong vẫn theo thói quen làm xong việc thì tới tìm Cận Hoài Lý.
Phòng làm việc bật điều hoà, sau khi tu hết một cốc nước to, Vạn Phong thở hắt ra một hơi: “Đồng nghiệp bên khoa giám định đã xem qua. Chiếc tủ đó chẳng biết đã bị chủ nhiệm khoá lại bao nhiêu năm rồi, chỗ tra chìa khoá đã han rỉ hết cả. Cậu ấy nói việc có người từng mở tủ ra là gần như không có khả năng. Tất cả vẫn phải đợi tới ngày mai xem ba cậu nhóc kia có mang được huy hiệu tới hay không. Giáo sư Cận, tôi cảm thấy ba sinh viên này có vấn đề”.
“Sao anh lại uống trà của tôi, cái này Lập Đông mua cho tôi đấy.” Cận Hoài Lý gào lên.
Thế nhưng, điều họ không thể ngờ được là một tin tức ngoài ý muốn đã truyền từ trường học tới vào buổi sáng tinh mơ ngày hôm sau.
Cả ba sinh viên đó đều đã mất tích, các bạn cùng phòng ký túc sáng sớm tỉnh dậy phát hiện giường của họ trống không, hơn nữa trên giường của mỗi người đều được đặt một chiếc huy hiệu – Huy hiệu của câu lạc bộ Tự Sát.
Vạn Phong vội vã tới hiện trường, nhìn thấy ba chiếc huy hiệu ấy rồi lại nhìn xuống chiếc huy hiệu mà anh tìm thấy từ đống thi thể. Vậy chiếc thứ tư này ở đâu ra?
Vạn Phong nghiến răng nghiến lợi, cứ tìm ra ba thằng nhãi này trước rồi tính.
Nhưng… thật sự còn có thể tìm được ư?
***
Ngày thứ hai sau khi ba sinh viên mất tích, Vạn Phong tới phòng làm việc của Cận Hoài Lý tìm anh. Nguyễn Lập Đông cũng có mặt ở đó. Dưới sự bám riết quyết không buông của cô, Cận Hoài Lý cuối cùng đành phải đồng ý cho cô cùng đi “thu thập tư liệu sống”.
Lúc này đây, cô đang bò ra bàn, rướn cổ nhìn Vạn Phong: “Thế nào, thế nào?”.
“Ba sinh viên đó không về nhà, cũng không liên lạc với người thân.” Vạn Phong lắc đầu, nét mặt nghiêm trọng.
“Ba sinh viên sống chết chưa rõ, chúng tôi gần như đã lục tung cả Thuật Phong này lên mà vẫn không tìm được. Xem camera giám sát tại các trạm xe buýt, bến tàu điện ngầm cũng không phát hiện ra họ. Giáo sư Cận, anh giúp tôi phân tích đi.”
“Đúng đó, anh phân tích đi.” Nguyễn Lập Đông cũng bày ra vẻ mặt chờ đợi.
Việc này… Suy luận có phải dễ như ăn kẹo, muốn suy luận là suy luận được ngay đâu. Anh ủ dột, nhưng cũng không muốn khiến Nguyễn Lập Đông thất vọng. Trầm tư suy nghĩ một lúc, anh lên tiếng: “Tôi nghĩ tới ba điểm. Chiếc huy hiệu dư ra là của ai. Nếu không thuộc về Vương Minh Dã thì để lại đó có ý nghĩa gì, hay chỉ đơn thuần là trùng hợp? Ba sinh viên thành lập Câu lạc bộ Tự Sát có mục đích hay động cơ gì. Nếu có, bây giờ họ đã chết hay đã bỏ trốn?”.
Vạn Phong vừa ghi chép vừa lắc đầu, tư duy của giáo sư Cận cũng quá rõ ràng rồi.
“Được rồi, giáo sư Cận, tôi sẽ đi tìm ngay, có tin tức gì tôi sẽ báo cáo với anh.” Anh ta phấn khích đứng bật dậy, như đang chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn. Ai ngờ anh ta còn chưa kịp bước đi đã bị Cận Hoài Lý chặn lại.
“Vạn Phong, tôi muốn nhờ anh một việc.”
“Chuyện gì vậy?!” Vạn Phong giật mình, phải hiểu rằng anh ta chưa bao giờ được giáo sư Cận nhờ vả chuyện gì!
“Thời gian tới đừng tìm tôi, tôi có một việc rất quan trọng phải làm.” Thái độ của Cận Hoài Lý vô cùng thành khẩn, khi nói gò má còn hơi ửng hồng. Không cần phải hỏi, “chuyện quan trọng” này nhất định có liên quan tới Nguyễn Lập Đông.
“Thật sự không được?” Anh ta quay về phía Nguyễn Lập Đông nháy mắt.
“Không được.”
Thái độ kiên quyết của Cận Hoài Lý cuối cùng cũng khiến Nguyễn Lập Đông chú ý. Cô ghé sát tới, nịnh nọt hỏi: “Chuyện gì vậy, có vụ án quan trọng phải điều tra à?”.
Ừm, một “vụ” cực kỳ lớn. Còn việc gì quan trọng hơn việc cầu hôn với bạn gái đây?
Nhưng phải cầu hôn bằng cách nào mới có thể thoả mãn được yêu cầu lãng mạn mà Nguyễn Lập Đông đưa ra mà cũng phải trong khả năng của anh?
Khó quá đi mất. Cận Hoài Lý chống cằm nghĩ ngợi.
Sau một trận tuyết, não bộ càng lúc càng không linh hoạt như tay chân vậy.
Cận Hoài Lý ngồi trong phòng làm việc, xé toẹt phương án thứ bảy đang bày ra trước mắt.
Haizz, cầu hôn thôi mà sao khó thế!
Anh đang mải nghĩ thì từ ngoài cửa sổ vọng tới tiếng ồn ào. Ban đầu anh không quan tâm, nhưng ai dè âm thanh càng lúc càng vang vọng hơn. Thi thoảng có tiếng hét ầm ĩ, anh mới biết là đang có vụ cháy.
Cháy? Chẳng biết nếu chuẩn bị một màn cầu hôn dưới ánh lửa thì Nguyễn Lập Đông có thích không nhỉ? Suy nghĩ hoang đường này còn chưa kịp thành hình, anh đã bị người ở phòng bên cạnh kéo tuột ra ngoài.
“Giáo sư Cận, tầng năm toà phía Đông cháy rồi!”
Cận Hoài Lý “ồ” lên một tiếng, biểu cảm căng thẳng dịu bớt đi nhiều: “Cũng may tầng đó bỏ trống lâu rồi, nếu không thì gay to”.
“Họ nói trong đó có người…”
Hả?!
Trận hoả hoạn dữ dội phải rất lâu sau mới được dập tắt hoàn toàn. Khói đen từ từ lan đi, các nhân viên chữa cháy mặt mày nhem nhuốc khiêng ra ngoài ba thi thể. Khuôn mặt của Cận Hoài Lý cũng đen kịt theo, xem ra chuyện của Câu lạc bộ Tự Sát anh không thể đứng ngoài rồi.
Vệ Hoa, Chử Bình Phàm, Vương Minh Dã đều đã chết.
***
Vệ Hoa, sinh viên năm ba khoa Cơ điện, xếp thứ 64 của khoa, thành tích trung bình, tính cách bẽn lẽn ít nói, không thích tham gia các hoạt động tập thể. Câu lạc bộ Tự Sát là câu lạc bộ duy nhất cậu ta từng tham gia. Còn về nguyên nhân cậu ta chọn câu lạc bộ này thì theo lời của một người bạn cùng phòng ký túc là vì một người khác trong câu lạc bộ. Người ấy tên là Chử Bình Phàm, cũng chính là một trong ba người hôm trước Vạn Phong gặp mặt.
Chử Bình Phàm và Vệ Hoa có nhiều điểm chung, thành tích trung bình, thậm chí Chử Bình Phàm còn học kém hơn Vệ Hoa một chút. Nhưng tính cách của Chử Bình Phàm thì rất khác Vệ Hoa. Nói theo lời của các giáo viên trong trường thì Chử Bình Phàm là một sinh viên có tác phong quá khích. Kiểu quá khích này được biểu hiện trong ăn nói và cách cư xử thường ngày. Chử Bình Phàm có khuynh hướng bạo lực. Khi còn học cấp ba, cậu ta từng hai lần bị ghi học bạ, nguyên nhân đều là vì gây gổ đánh nhau.
Chử Bình Phàm và Vệ Hoa quen nhau trong một trận đánh nhau. Lần đó Vệ Hoa bị sinh viên trường ngoài ăn hiếp. Vì cậu ta có tính cách khá hướng nội nên trong trường không ai ra mặt bảo vệ Vệ Hoa, chính Chử Bình Phàm đã ra tay cứu.
Sau lần quen biết ấy, Chử Bình Phàm bèn rủ Vệ Hoa cùng lập ra Câu lạc bộ Tự Sát.
Người thứ ba trong câu lạc bộ - Vương Minh Dã là một sinh viên năm tư ưu tú, trên Vệ Hoa và Chử Bình Phàm một khoá, thường xuyên giành được học bổng, là trò cưng của các thầy cô trong trường, cũng từng đại diện cho Đại học Thuật Phong tham gia kỳ thi Olympic Công nghệ thông tin toàn quốc, dành được thứ hạng khá cao.
Sở dĩ Vương Minh Dã dính líu tới Vệ Hoa và Chử Bình Phàm, thật ra cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ vì cậu ta và Chử Bình Phàm là anh em họ.
Ngoài việc ba người này đều là người tỉnh khác ra thì về cơ bản họ không có qua lại gì. Các bạn học nói, họ lập ra câu lạc bộ quái đản kia chẳng qua là tuổi trẻ muốn làm một chuyện điên rồ để thu hút sự chú ý của mọi người mà thôi.
Trên đây là những thông tin Vạn Phong hiện đang nắm trong tay.
“Câu lạc bộ thành lập chưa tới một ngày, có lẽ lời giải thích của các sinh viên khác cũng không sai. Huống hồ, sau khi câu lạc bộ bị giải tán, ba người này cũng không có động thái gì lớn. Nhưng có một điểm đáng lưu ý, các sinh viên khoa Cơ điện nói, đôi khi Vệ Hoa hay biến mất vô cớ khoảng một đến hai ngày. Mà trong thời gian đó, Chử Bình Phàm cũng rất ít xuất hiện ở trường.” Cất tài liệu đi, Vạn Phong lắc đầu rầu rĩ, chỉ trách anh ta kém cỏi, nếu không ba người này đã chẳng chết như vậy. Không phải họ tự sát, mà là bị mưu sát. Trên thực tế, trước khi vụ hoả hoạn xảy ra họ đã tử mạng rồi, thời gian tử vong chính là buổi tối trước ngày họ mất tích, nguyên nhân là do bị ngạt thở.
Cách thức giết người của hung thủ hết sức tàn nhẫn. Hắn dùng một sợi dây thừng trói chặt ba người họ lại. Muốn tháo dây thừng ra, cả ba ắt sẽ phải giãy giụa. Việc này và việc đi qua một cây cầu độc mộc là hoàn toàn tương tự, ba người chỉ có một người qua được, hoặc là một người được sống, hoặc là cả ba cùng chết. Dĩ nhiên, nếu họ biết nhường nhịn nhau thì đều có thể sống sót cả.
“Báo cáo của phòng Pháp y đã xác định ba người họ lần lượt tử vong trong quá trình tìm cách sống sót. Trên vết siết tại phần cổ, không tìm thấy dấu vết lôi kéo, dùng lực của người thứ tư.” Vạn Phong gấp sổ lại, nét mặt hết sức nặng nề. Cách thức gây án của vụ này quá độc, không chỉ là thiêu rụi thi thể mà trước đó còn khiến các nạn nhân tự diệt lẫn nhau bằng cách thức ấy.
Anh ta có thể tưởng tượng ra những thay đổi tâm lý của họ trước khi lìa đời, chắc là họ đều muốn nắm bắt được cơ hội cuối cùng để sống. Nhưng chính lúc ấy họ lại chỉ khiến người bên cạnh nhìn thấy họ đang nhanh chóng tìm đến cái chết.
“Liệu có khi nào là cách tự tử mà họ nghĩ ra không?” Cận Hoài Lý lẩm bẩm, rồi lập tức lắc đầu. Nếu đã trói tay lại bằng dây thừng thì không thể có thêm tay để phóng hoả nữa. Chỉ có thể tồn tại kẻ thứ tư làm tất cả việc này, giết chết họ.
Vì sao? Vì sao hung thủ phải giết cả ba người trong Câu lạc bộ Tự Sát?
Vốn dĩ chỉ là một chi tiết kết thúc một vụ án, thế mà lại dẫn tới một vụ giết người với tính chất còn dã man hơn, việc này khiến cảnh sát Thuật Phong hết sức bàng hoàng. Nhưng trong suốt cả câu chuyện, luôn có người giữ được thái độ khá bình tĩnh. Cận Hoài Lý chỉ ra một vấn đề: “Muốn thắt được một nút dây thừng khiến hai người giành giật nhau sự sống có lẽ không khó, nhưng muốn cả ba người đồng thời tìm tới cái chết thì lại không dễ. Đây biết đâu chính là một manh mối quan trọng”.
Lời nói của Cận Hoài Lý đã tạo động lực cho Vạn Phong. Nhưng cho dù biết được điều này thì đã sao, muốn tìm ra hung thủ thật sự giữa cả một trường đại học khác gì mò kim đáy bể. Nhưng, cũng may vẫn còn một manh mối có thể điều tra. Dựa theo thời gian xảy ra vụ cháy, có thể tìm ra được một khoảng thời gian đại khái. Kiểm tra tất cả các camera giám sát trong trường trong khoảng thời gian đặc biệt này có lẽ sẽ có phát hiện.
Tạm biệt hiện trường vụ cháy giờ đã tan hoang, Cận Hoài Lý thẫn thờ trở về nhà. Cách thức cầu hôn anh còn chưa nghĩ ra nữa…
Biết đâu, nếu không nói chuyện này cho Nguyễn Lập Đông, anh lại có thể nghĩ thêm về việc khác?
Anh xoa cằm, đứng giữa đường. Trời tối âm u, có bông tuyết lả tả rơi xuống gò má, lạnh ngắt.
“Biết đâu thực sự có thể giấu được không chừng?” Anh mỉm cười.
Vậy mà lý tưởng thì rất hoàn hảo, hiện thực lại quá gai góc. Anh còn chưa nghĩ ra cách để giấu cô, Nguyễn Lập Đông đã mang đống hồ sơ về mấy nạn nhân đó đến tìm anh để cùng nghiên cứu.
“Em lấy hồ sơ ở đâu ra vậy?”
“Em hỏi xin Vạn Phong.” Cô nằm bò ra giường, vắt vẻo đôi chân với đôi dép hoạt hình đang chực rớt xuống.
“Gã Vạn Phong này…” Cận Hoài Lý ngồi phịch xuống mép giường, tháo đôi dép ra cho cô: “Lập Đông, anh có chuyện này muốn nói với em”.
“Cận Hoài Lý, em cứ cảm thấy cái tên ‘Câu lạc bộ Tự Sát’ rất kỳ lạ. Anh bảo vì sao họ lại đặt cái tên này?”
Haizz…
Nhìn cô bạn gái của mình, Cận Hoài Lý thầm thở dài ngao ngán: “Có ba khả năng để đặt cái tên này: Một là họ tự tìm kiếm sự kích thích; Hai là họ đơn giản chỉ muốn tìm một cái tên để thu hút sự chú ý; Ba là các thành viên đều thật sự muốn tự sát”.
“Mấy người này chắc chắn rơi vào trường hợp thứ ba, nhất định đã gặp phải chuyện gì, nếu không sao lại bị giết? Cận Hoài Lý, anh nói có phải không?”
“Ừm.” Anh buồn bã đáp lấy lệ, “Lập Đông, anh muốn nói chuyện với em…”.
“Nói gì ạ?” Cuối cùng Nguyễn Lập Đông cũng quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh muốn nói với em chuyện cầu…”
“Reng – reng – reng…”
Cận Hoài Lý vò tóc: “Anh đi nghe điện thoại, quay về sẽ nói tiếp”.
“Được.”
Lời cầu hôn của Cận Hoài Lý dường như đã được ông trời định sẵn sẽ không hề thuận lợi. Cuộc điện thoại ấy tới từ bệnh viện, Nguyễn Viên vừa nhập viện.
Chạy tới bệnh viện khi trong lòng đang nóng như lửa đốt, phát hiện ngoài Tiêu Nghiên ra còn có Kim Xán, Nguyễn Lập Đông lườm nguýt rồi kéo tay Cận Hoài Lý vào thăm chị gái.
“Đang yên đang lành sao lại nôn chứ, lại còn ngất xỉu nữa?” Nguyễn Lập Đông hỏi Kim Tử Thanh, cũng may đúng lúc ấy bác sỹ bước vào. Cô dứt khoát thả Kim Tử Thanh ra, quay lại hỏi bác sỹ.
“Bác sỹ, chị gái tôi sao vậy? Có nghiêm trọng không?”
“Cô ấy có tiền sử bệnh gì không?”
Đầu óc Nguyễn Lập Đông hơi rối loạn, nhất thời không nghĩ ra được gì, cũng may Kim Xán ở bên cạnh vẫn còn khá tỉnh táo.
“Viên Viên từng bị trầm cảm một thời gian, đã được điều trị.”
Lời nói của anh ta khơi gợi lại ký ức của Nguyễn Lập Đông. Kim Xán chính là người đã bỏ lại chị gái cô sau khi chị bị bệnh rồi đưa Kim Tử Thanh qua Mỹ.
“Vậy thì khó trách. Kết quả kiểm tra của bệnh nhân đã có rồi. Chúng tôi nghi ngờ bệnh trầm cảm của cô ấy chưa khỏi hẳn, hơn nữa có dấu hiệu dùng thuốc quá liều. Trên hình chụp CT thể hiện rõ dạ dày của bệnh nhân có một bóng mờ. Còn về việc nó là gì, chúng tôi cần làm thêm xét nghiệm.”
Bóng mờ là cái gì? Nguyễn Lập Đông lảo đảo suýt ngã, cũng may có Cận Hoài Lý nhanh tay nhanh mắt đỡ kịp.
Đồng thời lúc này, Vạn Phong đã gọi cho Cận Hoài Lý tới cuộc thứ mười. Phía cảnh sát có phát hiện quan trọng. Đã tìm được hung thủ, chỉ có điều tên hung thủ này… đã chết.
***
Tống Thừa Thư đã chết, lại là tự sát.
Khi nhận được báo cáo khám nghiệm tử thi, Vạn Phong có một khoảng thời gian nhất mực không tin vào kết quả này. Anh ta kiên quyết cho rằng Tống Thừa Thư không phải hung thủ, bức di thư theo kiểu thừa nhận mọi chuyện đó cũng do người khác chấp bút thay.
Nhưng đứng trước vô vàn chứng cứ, Vạn Phong không thể không tin, Tống Thừa Thư chính là hung thủ thật sự giết chết ba thành viên Câu lạc bộ Tự Sát.
Di thư của hắn viết thế này:
Tôi không hối hận về những việc mình đã làm. Ba tên Vệ Hoa, Chử Bình Phàm, Vương Minh Dã do tôi giết. Chiếc huy hiệu thứ tư ấy là bố tôi để lại cho tôi, ba người họ đã giết bố tôi, nhìn thấy chiếc huy hiệu thứ tư thì chột dạ định tẩu thoát, sao tôi có thể thả bọn họ đi chứ? Tôi đã dùng cách thắt dây thừng mà bố dạy để giết họ, rồi lại dùng đúng cách thức ấy để kết liễu đời mình, cũng coi như không còn gì để tiếc nuối.
Những chuyện khác tôi không muốn nói nhiều, chỉ muốn nói rằng bọn họ đáng chết.
Một bức thư rất ngắn, không nói rõ về động cơ gây án, chỉ nói rằng người là do hắn giết. Kết quả đối chiếu nét chữ có được rất nhanh, người chịu trách nhiệm giám định là trưởng phòng Giám định từ tỉnh xuống. Ông ấy là chuyên gia về lĩnh vực này, kết quả rất đáng tin cậy. Kết luận của ông ấy là, từ thói quen dừng bút hiện trên nét chữ, độ mạnh và các phương diện khác, có thể thấy bức thư này đích thực do Tống Thừa Thư viết. Hơn nữa trong lúc viết, tâm trạng của hắn còn có phần kích động, phù hợp với những phản ứng thông thường nên có trước khi một con người quyết định tự sát.
“Người là do hắn giết, động cơ có liên quan tới bố của Tống Thừa Thư. Chúng tôi đã liên lạc với người ở quê của Tống Thừa Thư, chứng thực được bố hắn chết từ ba năm trước, nguyên nhân tử vong là ngã từ trên cao xuống. Trong tài liệu không hề nói cái chết của ông Tống có liên quan gì tới ba sinh viên kia. Nhưng chúng tôi điều tra ra ba sinh viên đó từng học chung trong một trường cấp ba. Về sau không rõ nguyên nhân gì mà tiếp tục chuyển đi tỉnh khác học tập, rồi lại lần lượt chia ra hai năm thi vào đại học Thuật Phong.”
Cuối cùng cũng gọi được cho Cận Hoài Lý, Vạn Phong báo cáo tiến triển của vụ án cho anh. Vụ án này cho tới hiện tại không còn điểm gì đáng nghi nữa, phần thiếu sót duy nhất đúng như Tống Thừa Thư nói: Chuyện ba người kia sát hại bố hắn. Nếu đích thực là vậy thì vụ án của ông Tống năm xưa là một lần thiếu trách nhiệm của cảnh sát.
Vì nhà họ Nguyễn có việc, Vạn Phong quyết định chấp nhận lời đề nghị của Cận Hoài Lý, độc lập phá vụ án này mà không có sự giúp đỡ của anh. Sau khi báo cáo tại Cục, Vạn Phong và vài đồng nghiệp ngồi tàu hoả tới thành phố Xuyên Bình.
Xuyên Bình là quê hương của Tống Thừa Thư, cũng là nơi ba người kia từng sống hơn nửa năm.
Dưới sự trợ giúp của cảnh sát địa phương, Vạn Phong dễ dàng tìm được nhà của Tống Thừa Thư. Nhà hắn không có ai, chỉ còn một ông cụ ngoài tám mươi tuổi. Đó là ông nội của Tống Thừa Thư, tai đã hơi nghễnh ngãng. Vạn Phong cố gắng dò hỏi ông ấy một số câu nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Hết cách, anh ta đành tự tìm manh mối trong nhà.
Vì lúc sinh thời ông Tống là thầy giáo nên ngôi nhà của gia đình họ Tống cũng do nhà trường phân. Tường đã bong tróc không ít, nhưng cho dù như vậy, những bằng khen treo đầy tường vẫn cực kỳ nổi bật.
“Ba của Tống Thừa Thư là ‘giáo sư đặc cấp’*?” Vạn Phong chỉ lên bằng khen và hỏi.
* Giáo sư đặc cấp: Là một danh hiệu vừa mang tính chuyên nghiệp vừa mang tính tiên tiến mà Trung Quốc trao tặng để biểu dương những giáo viên cấp 1, cấp 2 có thành tích đặc biệt xuất sắc.
Cảnh sát Xuyên Bình hợp tác gật đầu: “Năm đó ông ấy là giáo sư rất có tiếng ở thành phố chúng tôi, vì trường học cấm dạy thêm bên ngoài nên thầy Tống đã bổ túc miễn phí cho các học sinh trong trường, ông ấy cũng từng dạy kèm cho con gái tôi”.
Nói tới bổ túc, Vạn Phong chợt nhớ tới một chuyện: “Thầy giáo Tống có từng dạy thêm cho ba người họ không?”.
“Việc này tôi cũng không rõ lắm…” Người cảnh sát ban đầu còn nói chuyện rất cởi mở, bỗng nhiên trở nên ấp úng.
Vạn Phong sầm mặt xuống, xét về lý lịch, anh ta có thể không bằng anh chàng trước mắt, nhưng xét về thái độ đối diện với vụ án, Vạn Phong trước nay không bao giờ hàm hồ. Anh ta nghiêm giọng: “Nếu anh không hợp tác với tôi, tôi sẽ liên lạc với cấp trên, để cấp trên cử một người hợp tác hơn tới làm việc”.
Người cảnh sát hoảng hốt, cúi đầu như đang suy ngẫm điều gì. Cuối cùng người cảnh sát bất chấp, cắn răng nói: “Thầy Tống hình như cũng từng dạy kèm cho Vệ Hoa và Chử Bình Phàm”.
“Vậy vì sao anh không nói với tôi, hay là nguyên nhân cái chết năm đó của ông ta không phải vì sơ sảy ngã xuống lầu?” Vạn Phong dồn ép từng bước một, người cảnh sát lại không chịu nói thêm gì nữa.
Vạn Phong không ngờ lại gặp trở ngại bất ngờ này, anh ta quyết định tự tới phân cục địa phương tìm tài liệu.
Nhưng điều khiến người ta tức giận là Vạn Phong chỉ vừa mới báo cáo tên của vụ án mà anh ta muốn điều tra thì đã được thông báo lại rằng, một phần tài liệu của phân cục đã bị huỷ hoại trong vụ cháy năm ngoái, tài liệu Vạn Phong cần đọc thật trùng hợp lại nằm trong số đó.
Làm cảnh sát bao nhiêu năm nay, Vạn Phong chưa bao giờ phẫn nộ đến vậy. Đúng vào lúc này, một người đồng nghiệp đi cùng len lén nói với anh ta hai chuyện. Nguồn thông tin tới từ một bạn học đang làm ở đây của người ấy. Nội dung là ba sinh viên ấy năm đó đích thực từng bị điều tra trong vụ án của ông Tống, có điều về sau vì một nguyên nhân nào đó, điều tra mãi vẫn không có kết quả, nguyên nhân xuất phát từ bác rể của Chử Bình Phàm.
Bác rể của Chử Bình Phàm là một thương nhân giàu có tại Xuyên Bình, bỏ tiền đầu tư xây trường và phát động không ít hoạt động công ích có ý nghĩa.
Vạn Phong định tìm người bác rể “thần thông quảng đại” này nói chuyện. Nhưng tới khi anh ta tới được nhà người ta thì lại bị thông báo đối phương đang đi du lịch nước ngoài, cả nhà đều vắng mặt.
Cả những người thân khác của nạn nhân, anh ta cũng thử liên lạc, phụ huynh của ba sinh viên hiện tại đều đang chuẩn bị hậu sự cho con tại Thuật Phong, vốn dĩ rất hợp tác, nhưng Vạn Phong vừa hỏi họ qua điện thoại những vấn đề thắc mắc thì thái độ của mấy vị phụ huynh đó đã thay đổi. Có người trở nên kín kẽ hơn, có người thậm chí còn không kìm được cảm xúc, mắng chửi cảnh sát là đồ vu oan giá hoạ.
Những người từng làm nghề cảnh sát này đều biết, khi phá án, cảnh sát sợ nhất là kiểu thái độ không hợp tác thậm chí là ngang ngược vô cớ này. Vạn Phong còn chưa nghĩ ra cách ứng phó thì đối phương đã cúp máy.
Vạn Phong có chút bực bội. Một vụ án từ nhiều năm về trước rồi bây giờ mới điều tra, phải điều tra từ đâu đây? Đúng vào lúc này, anh ta nhận được tin nhắn của Cận Hoài Lý. Cận Hoài Lý nói với anh ta, có thể tìm manh mối từ những người năm xưa có liên hệ với ông Tống và ba nạn nhân.
Vạn Phong cũng sốt ruột đến hồ đồ, sao anh ta có thể quên bẵng mất việc ba sinh viên đó chuyển đi nhưng những người quen biết họ thì không chứ?
Những ngày tiếp theo, anh ta liên lạc với các giáo viên từng dạy Vệ Hoa, Vương Minh Dã và Chử Bình Phàm cùng các bạn học xưa của họ, một vài còn ở lại Xuyên Bình, một vài đã đi nước ngoài du học. Quả thật đã phát hiện được một vài điều bất ngờ.
Giáo viên A: Năm xưa tôi là giáo viên chủ nhiệm của Vệ Hoa, không mấy ấn tượng về nó, chỉ cảm thấy đứa trẻ đó cực kỳ nghịch ngợm, hoàn toàn không tập trung vào học hành. Nó rất thông minh, thành tích có thể tốt hơn nữa. Thầy Tống dạy kèm? Tôi biết chứ, thầy Tống tốt lắm, tiết tự học thường hay tìm những học sinh yếu kém lên phòng học trống dạy kèm. Haizz… Tóm lại, thầy Tống ra đi như vậy cũng thật đáng tiếc.
Giáo viên B: Chử Bình Phàm? Không có ấn tượng gì, tôi từng dạy người này sao?
Bạn học C: Vệ Hoa hả, tôi nhớ tôi từng cùng cậu ta trốn tiết ra ngoài xem phim. Cậu ta và Chử Bình Phàm cùng bị thầy Tống gọi đi học thêm. Về sau? Tôi không biết, thầy Tống gặp chuyện, mọi người đều nói là do Vệ Hoa và Chử Bình Phàm đẩy, còn nói cả Vương Minh Dã giúp nữa, còn những chuyên khác thì tôi không rõ.
Bạn học D: Thầy Tống nào cơ? Tút…
Bạn học E: Chuyện này anh hỏi tôi là hỏi đúng người rồi. Tôi đã chứng kiến giây phút thầy Tống chết, thầy ấy còn không mặc quần… Ơ, sao mẹ giật điện thoại của con…
Vạn Phong chuyển fax những lời khai này tới cho Cận Hoài Lý, bản thân cũng đọc lại một lần nữa. Anh ta nghĩ tới cách suy nghĩ phá án của Cận Hoài Lý từ những vụ trước, cảm thấy mình có thể nắm bắt được điều gì đó qua những lời khai này, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng nắm bắt được gì. Anh ta rầu rĩ đấm tay xuống bàn, định sẽ tiếp tục tới hiện trường nơi ông Tống gặp chuyện.
Nơi ông Tống gặp tai nạn năm xưa là một tầng thượng trên toà nhà thực nghiệm tại trường Trung học số 1 Xuyên Bình. Đã vài năm trôi qua, trường học đã đổi khác mà tầng lầu này vẫn giữ nguyên sự trống trải khi xưa. Dưới sự dẫn đường của bảo vệ, Vạn Phong đi lên tầng thượng. Nơi đây không bụi bặm nấm mốc như trong tưởng tượng, xem ra trường học vẫn sắp xếp người tới đây quét dọn định kỳ.
Vạn Phong có chút thất vọng. Như thế này muốn tìm manh mối, chắc là rất khó.
“Chính là phòng này, có muốn vào không?” Người bảo vệ đứng bên cạnh đợi một lúc sốt ruột nhắc nhở.
Dĩ nhiên là có rồi! Chưa cần nói tới việc đằng nào cũng đã tới mà với tư cách một cảnh sát, anh ta không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội phá án nào.
Anh ta bước vào phòng học để trống.
Đó là một phòng học hết sức bình thường, ngoài việc bàn ghế hơi ít ỏi thì nó chẳng khác gì những phòng học khác. Cả gian phòng có đúng bốn bộ bàn ghế, xếp thành hàng kê trong góc tường, ghế được chồng lên trên bàn. Bên kia căn phòng là một chiếc tủ kính, bên trong chứa một vài đồ lặt vặt. Vạn Phong mở cửa tủ lục lọi qua, bên trong là mấy cây roi, có cây đã đứt rời, một vài tập tài liệu, còn thêm một bó dây thừng nilon.
Phạt đánh?
Trong đầu anh ta hiện lên hai chữ này?
Lại lục thêm một lúc nhưng không cảm thấy còn thứ gì có giá trị, anh ta đóng cửa tủ lại, đi tới bên cửa sổ. Ông Tống rơi xuống từ chính căn phòng này. Trong phòng có hai ô cửa sổ, chắc là ông ta rơi xuống từ một trong hai ô cửa sổ đó.
Anh ta mở cửa sổ ra, thò đầu xuống dưới xem, đúng là rất cao. Đóng cửa lại, Vạn Phong quay người bèn liếc thấy mấy chữ trên bàn. Anh ta lại gần xem thì chợt giật mình.
Anh ta vội vàng rút di động ra, chuẩn bị gọi cho Cận Hoài Lý, không ngờ còn chưa kịp bấm số thì di động đã kêu, là điện thoại của Cận Hoài Lý.
“Tôi đã đọc những tài liệu cậu gửi fax về, phát hiện tính cách của Vệ Hoa và Chử Bình Phàm gần như tráo đổi cho nhau. Sự thay đổi này có thể có liên quan tới ông Tống.”
“Có khả năng họ từng bị ông Tống phạt đánh.” Vạn Phong lại liếc nhìn thứ trên bàn, đau đớn không sao tả xiết, “Hơn nữa, chưa biết chừng còn không phải là sự đày đoạ thể xác bình thường”.
Trên góc bàn, dòng chữ được khắc bằng dao lam tuy đã mờ nhưng Vạn Phong vẫn hoàn toàn đọc được: Tôi không phải là vịt.
“Tôi hiểu. Nguyễn Lập Đông rất phiền, thế nên vụ án này tôi lại vượt quyền rồi…” Cận Hoài Lý áy náy đáp: “Vụ án đã được phá”.
Chứng cứ của Cận Hoài Lý không nhiều hơn Vạn Phong, nhưng anh đã bỏ ra chút tâm sức khi hỏi han.
“Một người muốn giữ bí mật khi bị người khác vạch trần gần hết tự nhiên sẽ nói nốt những phần còn lại. Chảng qua tôi chỉ nói với họ, nếu không nói thật, phía cảnh sát sẽ dựa theo chứng cứ nắm được để suy luận họ bị giáo viên nam xâm phạm. Anh biết đấy, họ hận ông Tống, giờ con chết rồi, họ không thể để con gắn theo danh hiệu đó. Huống hồ sau khi nghe những việc ông Tống làm, cậu có cảm giác gì? Còn ghê tởm hơn nhiều việc ông ta tự xâm phạm.”
Vì giả thiết của Cận Hoài Lý khiến họ tưởng thật, họ chỉ còn cách nói ra sự thật.
Năm xưa, ông Tống đích thực đã phụ đạo miễn phí cho học sinh. Thực tế là đa số các học sinh được ông ta phụ đạo đều tiến bộ rất nhiều. Nhưng những học sinh này không biết rằng nếu ai được ông ta phụ đạo mà vẫn không chịu cố gắng học hành sẽ bị ông ta phạt. Vương Minh Dã trong một lần được tận mắt chứng kiến “hình phạt” của ông Tống, không nén nổi giận dữ đã đẩy ông ta xuống.
“Nếu chỉ phạt đánh thì thôi, ông ta bắt con trai tôi và Vệ Hoa…” Vạn Phong khi trở lại Thuật Phong, nghe được đoạn băng ghi âm mà Cận Hoài Lý đưa cho mình, từng đợt rét lạnh tràn qua người. Anh ta biết có giáo viên vì muốn thành tích học tập của học sinh được nâng lên cũng hay phạt đánh, nhưng cách thức biến thái như vậy thì lần đầu tiên anh ta nghe thấy, bắt học sinh cởi quần rồi trói chân vào bàn, hơn nữa còn trói hai học sinh vào nhau. Người có thể nói ra câu “Không học hành tử tế sau này bước vào xã hội không lao động khổ sai thì cũng làm vịt”, tuyệt đối không thể chỉ hình dung bằng từ “đốn mạt”.
Vì hung thủ của cả hai vụ đều đã chết nên sau khi ghi chép lại hồ sơ, vụ án về cơ bản đã kết thúc. Điểm duy nhất không thể chứng minh là vì sao sau bao nhiêu năm Tống Thừa Thư mới giết ba người kia rồi tại sao hắn lại bỏ huy hiệu vào trong chiếc túi du lịch?
“Có lẽ liên quan tới cái này.” Ngày đóng hồ sơ vụ án, Vạn Phong cầm một thứ tới tìm Cận Hoài Lý. Nó được phát hiện buổi sáng hôm đó.
Trong di động, trên một khung cửa sổ đầy bụi bặm có mấy chữ xiêu vẹo: Guide leads the way.
Cửa sổ ấy nằm trong ký túc xá của Tống Thừa Thư, được quản lý ký túc đi kiểm tra phát hiện được.
***
“Thế nên chắc chắn là kẻ với biệt danh GUIDE này đã dụ dỗ họ phạm tội. Rốt cuộc là ai đây?” Nguyễn Lập Đông bứt rứt nhíu mày, “Cận Hoài Lý, anh nhất định phải tóm được người này”.
“Được, thưa bà xã.”
“Này, nói vớ vẩn gì vậy?” Chẳng phải đã chuẩn bị tới mấy phương án cầu hôn ư? Sao, định nhảy cóc à? Cô trừng mắt với anh.
“Mấy phương án cầu hôn của anh chẳng phải em đều cảm thấy tệ cả sao? Đừng phủ nhận, anh biết là em từng xem trộm.” Sau khi mỉm cười, anh bỗng lùi sau một bước rồi từ từ quỳ gối xuống đất, “Anh không có kinh nghiệm gì, cũng không nghĩ ra những cách thức cầu hôn lãng mạn. Chiếc nhẫn kim cương này dành cho em, còn cả thẻ ngân hàng, chứng nhận nhà đất, bằng tốt nghiệp, thẻ hội viên, thẻ xe buýt của anh… tất cả đều thuộc về em. Làm vợ anh nhé, Lập Đông.”
Nhìn những thứ anh giơ lên, Nguyễn Lập Đông quả thực cảm thấy dở khóc dở cười.
Làm vậy cũng thẳng thắn quá đấy.
Sụt sịt mũi, cô đùa giỡn kéo anh lên: “Trong thẻ có bao nhiêu tiền, mật khẩu là gì, còn nữa…”.
“Mật khẩu thẻ ngân hàng là XXXXXX, thẻ hội viên thì không có mật khẩu, thẻ xe buýt lâu lắm không dùng, anh cũng quên mất còn bao nhiêu tiền rồi, em còn muốn biết gì không?” Anh chăm chú nhìn Nguyễn Lập Đông, rất sợ kiểu cầu hôn “được ăn cả, ngã về không” này sẽ bị cô ghét.
“Còn nữa, đó là anh ngốc chết đi được. Em yêu anh, Cận Hoài Lý.” Cô nhào tới, ôm chặt lấy Cận Hoài Lý. Chiếc nhẫn kim cương và cả đống thẻ rơi hết xuống đất.
Cô đã từng nghĩ rằng cả đời này sẽ không còn tin vào tình yêu nữa. Nhưng bây giờ lòng cô lại vô cùng cảm kích, cảm kích trời cao đã để cô gặp được một người vừa ngốc nghếch, vừa vụng về như anh, hơn hết là yêu cô mà không tiếc bất cứ điều gì.
“Đừng khóc, bữa tối nay chúng ta còn phải chứng kiến Tiêu Nghiên cầu hôn với Nguyễn Viên đấy, em đừng khóc sưng mắt lên nhé.”
“Ồ.”
Bóng mờ trong dạ dày của Nguyễn Viên nhanh chóng được xác minh, đó là một khối u, may mắn thay đó là một khối u lành. Ca phẫu thuật được bệnh viện sắp xếp vào tuần sau, Tiêu Nghiên muốn trước khi ca phẫu thật diễn ra, anh ấy sẽ được danh chính ngôn thuận nắm tay chị Nguyễn Viên, đưa chị ấy vào phòng mổ.
“Là nhà hàng này phải không?”
Trên con phố ẩm thực lấp lánh ánh đèn, Nguyễn Lập Đông chỉ tay vào một nhà hàng trang trí theo phong cách cổ điển, hỏi.
“Ừm.” Cận Hoài Lý gật đầu, rồi lại cúi đầu phát nhìn điện thoại xác nhận, “Phòng VIP 826, vào đi, họ tới cả rồi”.