• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Type: Thùy Miên

Nói rồi, anh dắt Nguyễn Lập Đông vào cửa.

Nhưng điều khiến mọi người không ngờ là không chỉ có Tiêu Nghiên, Nguyễn Viên mà Kim Tử Thanh rồi đến Kim Xán cũng đều có mặt…

Chẳng phải nói là cầu hôn ư? Sao cả Kim Xán cũng có mặt? Nguyễn Lập Đông thấy hơi khó hiểu.

Tiêu Nghiên lại chẳng cảm thấy có chỗ nào không ổn. Thấy họ tới, anh ấy kéo chiếc ghế gần nhất ra, giải thích với vẻ áy náy: “Viên Viên mấy… mấy ngày nữa phải làm… phẫu thuật, không thể ăn đồ quá… quá dầu mỡ. Thế nên, hôm nay để… để mọi người thiệt thòi rồi. Lần… Lần sau Viên Viên khỏi, tôi sẽ… sẽ lại mời một bữa khác”.

“Phải có cá có thịt.” Nguyễn Lập Đông hớn hở thừa dịp, cô đã coi Tiêu Nghiên là anh rể của mình lâu rồi.

“Được… Được.”

Từng món ăn lần lượt được bê lên, thi thoảng lại có tiếng đũa va leng keng vào bát, Nguyễn Viên chăm sóc Kim Tử Thanh, nhắc nó không được nhổ xương cá bừa bãi, mọi người cứ thế lặng yên ăn cơm.

Cuối cùng Nguyễn Lập Đông không chịu nổi nữa bèn khơi đề tài: “Tiêu Nghiên, chẳng phải anh có lời muốn nói hay sao?”

Tiêu Nghiên không hề vội vã. Anh ấy liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Cứ… Cứ ăn đi đã, lát… lát nữa nói”.

Ăn ăn ăn, thanh đạm thế này làm sao mà ăn! Cô thích ăn thịt cơ!

Cuối cùng, một lát sau, Tiêu Nghiên đẩy chiếc đĩa trước mặt ra, lên tiếng: “Vừa vào lúc… lúc nãy là tròn 4000 ngày tôi… tôi quen Nguyễn Viên. Hơn mười… mười năm rồi. Tôi cảm ơn… ơn ông trời đã để tôi được quen… quen một cô gái tốt như cô ấy. Hôm nay, vào giờ… giờ này, kẻ ăn… ăn nói không rõ ràng như tôi muốn… muốn Nguyễn Viên làm… làm vợ của tôi. Anh… Anh không giàu có, nhưng anh hứa, mỗi… mỗi một đồng anh kiếm được đều sẽ chăm sóc cho… cho cuộc sống của chúng ta. Anh sẽ… cố gắng vì em. Anh muốn cùng em đi… đi qua mỗi gian… nan. Em đồng ý không?”.

Tiêu Nghiên quỳ xuống, giơ chiếc nhẫn trong tay lên.

Có lẽ vì những ngày tháng bên nhau thời gian này, Nguyễn Viên không còn sự do dự khi trước nữa, chị ấy như một thiếu nữ vừa biết yêu, khẽ gật đầu rồi giơ tay ra.

“Đợi đã.”

Nụ cười ngưng đọng trên gương mặt Nguyễn Viên. Chị sững sờ nhìn Kim Xán vừa lên tiếng. Rõ ràng anh ta đã nói chúc phúc mình cơ mà?

“Tôi chỉ muốn nói một câu thôi. Nếu hai người muốn đăng ký kết hôn thì hãy đợi tôi và Nguyễn Viên hoàn thành xong thủ tục ly hôn đã, nếu không hai người sẽ vi phạm pháp luật đấy.”

“Cái gì?” Nguyễn Viên choáng váng, bối rối liếc nhìn Tiêu Nghiên, cả anh ấy cũng tái mét mặt mày.

Tiêu Nghiên cắn môi, cố gắng duy trì nụ cười gượng gạo: “Kim Xán, anh nói vậy có ý gì? Chẳng phải sau khi Viên Viên bị bệnh, anh đã ly hôn với cô ấy từ năm đó rồi ư?”.

“Vì một vài nguyên nhân nên chưa hoàn tất thủ tục. Nếu hai người không tin, có thể lên hệ thống của Cục dân chính kiểm tra, tôi và Nguyễn Viên trước mắt vẫn là vợ chồng hợp pháp.” Kim Xán nói xong, Kim Tử Thanh bèn kéo Nguyễn Viên, bắt đầu kêu gào: “Mẹ ơi, mẹ đừng ly hôn với bố, con không muốn mẹ lấy người khác”.

“…”

Buổi cầu hôn đang êm đẹp vì một chuyện xen ngang giữa chừng mà trở thành một trò cười.’

“Hắn sinh ra là lãng phí tài nguyên của xã hội, không sinh ra còn đỡ lãng phí tài nguyên t*ng trùng của bố hắn. Nói tiếng người mà không cư xử như con người. Ngoài việc có hình hài giống con người ra thì chẳng có điểm gì của con người nữa cả, rõ ràng là tập hợp của than và nước.” Trên đường trở về, Nguyễn Lập Đông hừng hực khí thế mắng chửi.

“Đợi đã, em nói chậm chút, anh không theo kịp.”

“Đợi gì mà đợi?” Nhìn Cận Hoài Lý lẩm bà lẩm bẩm, Nguyễn Lập Đông chợt tỉnh ngộ, “Không lẽ anh đang học em chửi người ta?”.

“Kỳ lạ lắm à?” Anh vò đầu: “Mắng người mà cũng khoa học như vậy, anh cảm thấy rất đáng học hỏi mà.”

Vẻ ngây ngô nhưng rất chân thành của anh khi nói câu ấy khiến Nguyễn Lập Đông khóc dở mếu dở: “Anh biết nói ngược từ khi nào vậy? Nếu anh không muốn em mắng người ta thì không mắng nữa là được”.

“Không phải, không phải. Anh muốn học thật mà, phía sau câu ‘lãng phí tài nguyên t*ng trùng của bố hắn’ là câu gì ấy nhỉ?”

“Nói tiếng người mà không cư xử như con người.”

Hai người vừa nói vừa cười, hoàn toàn không để ý tới gương mặt đã hóa thạch của người tài xế phía trước.

Trở về nhà, Cận Hoài Lý đi xả nước nóng cho Nguyễn Lập Đông ngâm người. Nguyễn Lập Đông nằm một mình trên giường cảm thấy rất nhạt nhẽo.

Bỗng nhiên, từ dưới nhà vọng lên tiếng gõ cửa.

Cộc… Cộc cộc.

Tiếng gõ rất nhẹ nhưng rất có nhịp.

Cô gọi Cận Hoài Lý, bảo anh ra mở cửa.

Cận Hoài Lý đi xuống, lúc lên cầm theo một chiếc hộp nhỏ trong tay.

Anh nói: “Không có ai, ngoài cửa chỉ có cái này”.

Nguyễn Lập Đông nhìn chằm chằm chiếc hộp nhỏ, tò mò ngó đầu qua. Cận Hoài Lý đang chuẩn bị mở nó ra thì bỗng nhiên từ bỏ: “Hay là vứt đi, lỡ là thứ gì nguy hiểm thì phải làm sao?”.

“Sao lại vứt!” Nguyễn Lập Đông vung cánh tay bắt lấy, mới đó đã bắt được chiếc hộp như ý nguyện.

Cô đắc ý nhìn Cận Hoài Lý rồi mở nó ra, nhưng sau khi nhìn rõ thứ đựng bên trong, cô lập tức ngây người.

Bên trong hộp là một sợi dây chuyền. Nguyễn Lập Đông nhận ra, chính là sợi dây chuyền mẹ luôn đeo.

Đây là quà cưới bố cô tặng cho mẹ, mẹ chưa bao giờ tháo nó xuống!

***

Lẽ nào bố mẹ vẫn còn sống?

Suy nghĩ này xoay tròn trong đầu Nguyễn Lập Đông cả đêm. Ngày hôm sau, cô chẳng còn tâm trạng nào làm việc, định đi tìm chị gái hỏi cho rõ.

Nhưng một câu tiện miệng của Cận Hoài Lý đã đánh tan suy nghĩ của cô.

“Nếu chị gái em biết chẳng lẽ lại giấu em sao?”

Chị đúng là không cần phải giấu cô, nhưng sợi dây chuyền này là do ai gửi tới đây? Cô không thể hiểu nổi.

“Có lẽ có thể hỏi Vạn Phong.” Cô ôm theo tia hy vọng cuối cùng.

Cận Hoài Lý ậm ờ đồng ý, thật ra trong lòng nghĩ nếu cảnh sát điều tra ra được thì từ năm xưa đã rõ ràng rồi, chuyện này anh vẫn nên đích thân ra mặt là hơn.

Nhưng sự việc chẳng bao giờ đơn giản như anh nghĩ. Một vụ án không có tính cấp thiết, thì một “cố vấn” như Cận Hoài Lý cần có sự kết hợp của cảnh sát mới được điều tra.

Cuối cùng vẫn chẳng thể tránh được việc hợp tác.

Cận Hoài Lý thở dài, cầm theo băng ghi hình tới tìm Vạn Phong, băng ghi hình ấy chính là chiếc camera giám sát tại cửa chính nhà anh. Đáng tiếc, ngày hôm đó trời tối om, chỉ có thể nhìn ra hình dáng của người ấy. Nhưng Cận Hoài Lý vẫn nhận diện được đó chính là người mù anh từng gặp tại địa điểm bố mẹ Lập Đông mất.

Có lẽ cái chết của họ thật sự còn ẩn tình, nếu không người này đã chẳng xuất hiện hết lần này tới lần khác.

“Anh không thể đi cùng tôi sao?” Cận Hoài Lý thất vọng nhìn Vạn Phong, nét mặt buồn bã khiến Vạn Phong nhớ tới chú chuột Hamtaro, một nhân vật hoạt hình mà cô cháu gái của anh ta yêu thích nhất.

Thở dài một hơi, anh ta chỉ tay vào tập hồ sơ dày cộp bên cạnh bàn: “Thật sự không thể, giáo sư Cận, anh cũng biết đấy, cuối năm là thời kỳ nóng, tôi không đi đâu được!”.

“Thôi được rồi.” Nếu anh đã không thể giúp tôi thì chỉ còn con đường hack hệ thống mạng của cảnh sát mà thôi.

Vạn Phong nhìn mãi theo hướng Cận Hoài Lý rời đi, vô cùng áy này, nhưng chẳng còn cách nào khác. Anh ta là một cảnh sát, trên người còn gánh vác nhiều trách nhiệm.

“Đội trưởng Vạn, điện thoại của anh.”

“Biết rồi.” Anh ta dạng chân ngồi xuống, cầm chiếc điện thoại bàn cổ lỗ màu đen lên, chẳng nói chẳng rằng, rồi đột ngột ra lệnh cho cấp dưới: “Mau, gọi giáo sư Cận quay lại đây giúp tôi”.

Điều trùng hợp là có một vụ án mạng liên tỉnh cần anh ta dẫn đội tham gia, địa điểm vừa hay là thành phố nơi bố mẹ Nguyễn Lập Đông gặp chuyện. Anh ta không biết nhờ có vụ án này, hệ thống mạng của cảnh sát quả thực đã tránh được một “kiếp nạn”.

Càng trùng khớp hơn cả là nạn nhân của vụ án mạng này có chút liên quan tới Cận Hoài Lý.

Nạn nhân Hàn Bình là anh trai người học trò của anh, Hàn Thịnh.

Hôm ấy, Cận Hoài Lý trở về báo lại cho Nguyễn Lập Đông biết hành trình mấy ngày tới của mình, vì kỳ nghỉ có hạn, Nguyễn Lập Đông không thể cùng đi.

Đôi tình nhân sắp chia cách mấy hôm quyến luyến không rời, Nguyễn Lập Đông chu môi nhìn anh: “Cho dù không thể cùng đi cũng đâu cần đưa em tới nhà chị? Lo lắng cho em à?”.

“Ừ, lo em không thể tự quán xuyến được cuộc sống của mình.”

“…”

“Cận Hoài Lý, anh làm vậy là đang giải thích cặn kẽ cho em câu ‘hậu sinh khả úy’ đấy à?”

Còn chưa kịp đáp trả, dưới nhà bỗng vọng lên tiếng bước chân. Anh nghĩ có lẽ Nguyễn Viên tới đón cô rồi.

Không ngờ người tới lại là Kim Xán.

Nguyễn Lập Đông không muốn nhìn thấy anh ta, lập tức sa sầm mặt lại, quay ngoắt đầu trở về phòng.

Đối diện với sự khinh thường của cô, Kim Xán khó xử nhún vai, nhìn về phía Cận Hoài Lý.

“Anh có thể đừng điều tra không. Sự việc đã qua lâu như vậy rồi, bác trai bác gái nếu còn sống sao lại không tới tìm họ?”

“Anh biết gì phải không?” Cận Hoài Lý nheo mắt lại.

Kim Xán đảo đảo mắt, sau đó lắc đầu: “Tôi chẳng biết gì cả. Nếu anh cố chấp muốn điều tra tôi cũng không cản. Tôi chỉ cảm thấy có điều tra ra họ chết thế nào cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Không những vậy còn khiến những người còn sống không được bình yên”.

Xem ra chắc chắn Kim Xán biết một chuyện nào đó.

Cận Hoài Lý một lần nữa khẳng định suy nghĩ này của mình, dọc đường không ngừng đăm chiêu. Chẳng mấy chốc đã tới nơi xảy ra vụ án, một thị trấn nhỏ gần thành phố Sở Châu. Trên đường đi, Vạn Phong đã đọc xong tất cả các hồ sơ, cũng nắm được cơ bản nguyên nhân tử vong. Vì hợp tác phá án nên cảnh sát hai vùng phải họp một buổi trước.

“Anh không giúp tôi tìm tài liệu à?” Chứng kiến một Vạn Phong sắp bỏ rơi mình, Cận Hoài Lý nhớ tới câu “Lòng người bạc bẽo”. Nhưng anh cũng lập tức hiểu ra việc gì cũng có chính có phụ. Thôi bỏ đi, cứ giải quyết xong vụ án trước mắt này đã. Anh xua tay, “Tới nhà tang lễ đi”.

Anh muốn xem những thi thể đặc biệt ấy.

Khi được phát hiện, cả thi thể của Hàn Bình đã cháy rụi sau khi bị thiêu ở mức nhiệt độ cao. Giờ chỉ còn là tro cốt, nhưng pháp y vẫn có thể thông qua giải phẫu để phán đoán được Hàn Bình chết do ngạt thở cơ học.

Nhà tang lễ mùa đông rét mướt còn âm u hơn cả bình thường. Người gác cổng bị gọi dậy đột ngột ngáp ngắn ngáp dài, nhìn người đàn ông đang cúi xuống quan sát thi thể trước mắt – nghe nói được đặc cách cho vào.

Rồi bỗng nhiên, ông ta nghe thấy anh ta kêu lên một tiếng.

“Sao vậy?” Ông ta những tưởng anh đã làm hỏng thi thể bèn chạy ngay tới, rồi cũng kêu “á” lên.

Mí mắt của thi thể đó… vô duyên vô cớ rụng xuống.

Hai con ngươi trắng dã vô hồn nhìn người trước mặt, Cận Hoài Lý bất chợt nhớ tới người mù từng gặp bên bờ biển.

“Một vụ án rất đơn giản mà.” Một lúc sau, anh đứng thẳng dậy, đút tay vào túi.

***

“Đây là một kiểu tế bái.”

Đó là chuyện cách đây vài năm. Khi đó Cận Hoài Lý đi tới phía Tây. Tại một bộ lạc khá hẻo lánh, anh đã được chứng kiến nghi thức “tế trời” này. Người dân bản địa nói, mỗi khi có dịch bệnh hay thiên tai, họ sẽ chọn một người để tế trời. Cách thức tế trời chính là thiêu, tế phẩm trước hết sẽ uống thuốc để chết, bị cắt mí mắt rồi thiêu cháy. Nếu mi mắt rơi từ trên thi thể xuống chứng tỏ ông trời đã chấp nhận lời thỉnh cầu của người tế, còn nếu không thì chứng tỏ tế phẩm không thể chuyển đạt ý nguyện của người cầu tới trời cao, lễ tế thất bại, cần phải chọn lại một tế phẩm khác.

“Vậy lần này mí mắt bị cắt không rơi khỏi thi thể, phải chăng có nghĩa là vẫn còn án mạng xảy ra!” Một thành viên của tổ chuyên án nghĩ ngay tới khả năng này, bầu không khí căng thẳng chẳng mấy chốc đã lan khắp căn phòng lớn.

“Nhưng đây là một buổi tế lễ bị chen ngang giữa chừng.”

Cận Hoài Lý nhìn về phía pháp y có mặt. Dĩ nhiên pháp y hiểu ý của anh, thi thể không nắm chặt tay lại, kết hợp với trạng thái cháy thể hiện ngoài thi thể, chứng tỏ mức nhiệt của ngọn lửa không lớn.

“Biết được những điều này, việc phá án dễ dàng hơn nhiều!” Tổ trưởng tổ chuyên án phân công nhân lực tiến hành điều tra lại thôn làng nơi Hàn Bình sống, đối tượng điều tra chủ yếu là những người dân có tín ngưỡng đặc biệt.

Chuyện này để các cảnh sát địa phương giải quyết sẽ dễ dàng hơn nhiều. Cận Hoài Lý được thảnh thơi bèn kéo Vạn Phong tới phòng để hồ sơ. Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là gần đây, nơi này xảy ra một vụ cháy lớn, các hồ sơ cũ đều bị thiêu rụi.

“Trùng hợp quá vậy?” Vạn Phong cau mày, quay người nhìn Cận Hoài Lý: “Phải làm sao đây?”.

“Thế còn những cảnh sát hình sự thụ lý vụ án năm đó thì sao? Cũng phải tìm được chứ?”

Lần này, người cảnh sát đón tiếp họ bày ra biểu cảm khổ sở, áy náy nhìn Vạn Phong: “Cũng khá kỳ lạ, tôi đã hỏi một lượt nhưng trong Cục không ai có ấn tượng về việc từng nhận vụ án này. Nhưng anh đừng sốt ruột, tôi sẽ hỏi thêm giúp anh”.

Bên ngoài phòng để hồ sơ, nhân viên quét dọn đang khua cây chổi trong tay, hất cả một đám bụi dưới đất.

Vạn Phong đứng bên cửa sổ, âu sầu nhìn Cận Hoài Lý: “Anh cũng thấy đấy, không phải là tôi không giúp anh”.

“Tôi cảm thấy có chỗ không ổn.” Mọi việc quá trùng hợp, bỗng nhiên lại có vụ cháy, những cảnh sát tiếp cận vụ án bỗng nhiên “mất tích”, Kim Xán thì úp úp mở mở, còn cả người mù ấy nữa.

Cận Hoài Lý chưa sắp xếp được mọi chuyện, chỉ còn cách trở về nhà khách nghỉ ngơi.

Màn đêm buông xuống, anh nằm trên giường, hy vọng có người nói cho mình biết chân tướng ở trong mơ. Đáng tiếc, một đêm trôi qua, đến cả một bóng người anh cũng không mơ thấy.

Ngày hôm sau, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên giữa căn phòng tối om, người nằm trên giường phải mất một lúc mới giơ tay nhận máy.

“Giáo sư Cận, tìm được nghi phạm rồi!” Tiếng nói của Vạn Phong toát lên vẻ phấn khích: “Chúng tôi mới chỉ tra xem những thôn làng nào có tập tục tế lễ, không ngờ đã có người tới tự thú ngay”.

“Tự thú?”

“Đúng, anh tuyệt đối không đoán ra được đó là ai đó.”

“Cậu nói vậy thì nhất định là người mà tôi quen, là Hàn Thịnh sao?”

Vạn Phong đắc ý cười, “Mới đúng một nửa”.

Hàn Thịnh quả thực đã tới tự thú, nhưng nửa tiếng đồng hồ sau khi hắn tới, mẹ của hắn cũng chạy tới tự thú.

“Thế ư?”

Nghi phạm là người thân của nạn nhân, lại còn có tới hai người. Thú vị đây.

Không nói thêm gì nữa, Cận Hoài Lý lập tức ngồi dậy mặc quần áo.

Vừa đặt tay lên nắm đấm cửa, anh chợt khựng lại: Từ lúc nào anh trở nên vội vàng hấp tấp như vậy nhỉ, đều bị ảnh hưởng bởi Nguyễn Lập Đông cả.

Nhớ tới cô gái nhỏ còn đang đợi mình ở nhà, anh bèn rảo nhanh bước chân. Khẩn trương giải quyết xong vụ này là anh có thể chuyên tâm nghiên cứu vụ mất tích kia rồi.

Trong phòng họp, nhân viên điều tra đang đứng báo cáo giữa làn khói mờ mịt không hề có khí chất tiên nhân chút nào, mùi thuốc lá quá nặng, chốc chốc lại có tiếng ai đó ho húng hắng.

“Hàn Thịnh nói trước khi về nhà hắn đã hẹn trước địa điểm gặp mặt với Hàn Bình, sau đó nhân lúc nạn nhân không để ý để ra tay sát hại, động cơ là để cầu phúc cho người bố bị bệnh của mình. Hàn Bình là người mắc bệnh chậm phát triển tâm thần, thôn làng nơi nhà họ Hàn sinh sống cũng đích thực có phong tục tế trời này. Cùng một lời khai như thế được nói ra từ phía bà Hàn, cũng vì muốn trị bệnh cho trụ cột của gia đình, nên đã bất đắc dĩ hy sinh cậu con trai chậm phát triển của mình. Những tình tiết vụ án mà hai người họ khai nhận gần như trùng khớp.”

“Thế nên hiện tại đã có kẻ tình nghi nhưng không thể xác nhận là người nào?”

“Đúng vậy.” Vạn Phong hạ thấp giọng trả lời anh.

Đối mặt với những lời khai thống nhất, Cận Hoài Lý nhất thời cũng không nghĩ ra cách giải quyết gì.

Tâm trạng sốt ruột lây nhiễm cho tất cả mọi người có mặt tại đó. Một cậu cảnh sát phì phò hút thuốc bên cạnh Cận Hoài Lý đang bóp chặt đầu lọc, bỗng nhiên kêu “ai ui” một tiếng. Thì ra cậu ta đang phân tâm nghĩ về vụ án, bị tàn thuốc rơi bỏng tay.

“Vạn Phong…” Cận Hoài Lý nhìn chằm chằm cậu cảnh sát vừa hất tay, “Thi thể của Hàn Bình đang thêu một nửa thì bị ngăn chặn phải không?”.

Người đó muốn dập tắt ngọn lửa trên người chưa biết chừng còn lưu lại một loại dấu vết gì đó.

“Tay áo của bà Hàn có vết cháy!” Khi Vạn Phong nói suy nghĩ của Cận Hoài Lý cho mọi người nghe, một cảnh sát bỗng vỗ đùi, hét to lên.

Như vậy xem ra, chí ít có thể khẳng định một người có liên quan tới vụ án. Còn người kia, Hàn Thịnh, rốt cuộc hẳn có tham gia hay không? Nếu tham gia thì có phải chủ mưu hay không. Nếu không, vì sao hắn phải tự thú?

Cận Hoài Lý chìm vào suy tư. Anh cũng tự nhập bản thân mình vào gia đình đó, có hai anh em, bố mẹ thật thà trách nhiệm quan tâm tới người con lớn sức khỏe không tốt…

Tâm lý của kẻ phạm tội đã được suy xét kha khá rồi, nhưng làm sao để có thể tăng thêm chứng cứ đây.

Có lẽ có thể thử cách đó.

Tuyết vừa tan, nhưng gió đông vẫn đang vi vu thổi. Cận Hoài Lý đứng trước cửa sổ, đặt bàn tay lên bệ cửa, nhìn ra con đường nhỏ lát đá ướt rượt ngoài kia. Dáng người anh thẳng tắp, bàn tay vì ấn quá mạnh mà móng tay đã trắng bệch.

Anh duy trì tư thế ấy khoảng nửa tiếng đồng hồ. Hàn Thịnh cũng đứng đối diện với bóng anh tròn nửa tiếng. Hắn dịch đôi chân, cảm thấy xương khớp đã tê dại.

“Giáo sư Cận, anh tôi không phải là do mẹ tôi thiêu chết mà là do tôi làm, mọi người hãy thả bà ấy ra đi.”

Hắn là học trò của Cận Hoài Lý, ăn nói luôn cung kính khiêm nhường. Nhưng hắn càng nói chuyện với Cận Hoài Lý bằng thái độ này, Cận Hoài Lý càng cảm thấy đáy lòng lạnh toát. Anh quay người lại.

“Hàn Thịnh, nhà cậu có mấy anh em?”

“Chỉ có tôi và anh trai tôi.”

“Bố mẹ cậu yêu quý ai hơn?”

“…” Hàn Thịnh hơi mất tập trung, rồi cúi gằm xuống: “Tôi và anh trai đều là con ruột của bố mẹ, không có chuyện yêu quý đứa nào hơn đứa nào. Có điều sức khỏe của anh tôi không tốt, bố mẹ hay chăm sóc và quan tâm đến anh ấy nhiều hơn tôi một chút.”

“Anh trai cậu bị bệnh từ năm mấy tuổi?”

“Không lâu sau khi tôi chào đời.”

“Anh cậu có sở thích gì không?”

“Không có, anh ấy không thích nói chuyện.”

“Cậu có cảm thấy bệnh tình của anh cậu gây cản trở tới cậu không?”

“Không, anh ấy là anh trai tôi.”

“Vậy thì vì sao cậu lại tính toán nhiều như vậy để giết anh trai mình?”

“Tôi không có! Là mẹ tôi…” Hàn Thịnh ngẩng phắt đầu lên, hoảng hốt nhìn Cận Hoài Lý, “Giáo sư Cận, tôi…”

Cận Hoài Lý lắc đầu, không ngờ rằng mới hỏi vài câu đã tìm ra được sự thật.

“Hàn Thịnh, cậu rất thông minh, đầu tiên là kích động cho mẹ giết anh trai mình, sau đó lại đứng ra thừa nhận là mình giết người. Cậu không giết người, không cần lo lắng tới việc phải chịu hình phạt. Nhưng mẹ cậu không đành lòng, cũng giống như việc bà ấy giữa chừng đã hối hận vì giết anh cậu, phải không? Vì sao cậu phải làm vậy?”

Hàn Thịnh cúi đầu, không nói một lời.

Đúng vào lúc này, Vạn Phong từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, bà Hàn đã đập đầu vào tường tự sát.

“Giáo sư Cận, mẹ tôi sao rồi? Tôi muốn gặp mẹ!” Ánh mắt Hàn Thịnh ánh lên một tia ân hận.

“Khai báo cho tôi nghe vụ án này trước đã.”

“Sức khỏe của anh tôi không tốt, nhưng bố mẹ lại yêu thương anh ấy hơn, tôi không cam tâm nên đã nghĩ tới chuyện tế trời…”

Vụ án thật ra không thể đơn giản hơn. Hàn Bình vì vấn đề sức khỏe đã tiêu tốn rất nhiều của cải tích lũy trong gia đình. Ông Hàn vì con trai, không những không chữa được bệnh của bản thân, còn chưa được sự đồng ý của Hàn Thịnh đã bán nhà. Việc này khiến một người vẫn luôn cảm thấy bố mẹ thiên vị của Hàn Thịnh vô cùng giận dữ. Người vừa có bạn gái là hắn càng nghĩ càng tức giận, nên đã ngụy tạo nên một bệnh án.

Nhà họ Hàn đã không còn tiền, bà Hàn không còn cách nào khác đã nghĩ tới con đường tế trời theo lời “nhắc nhở” của Hàn Thịnh.

Có điều xuất phát từ bản năng của người làm mẹ, lửa cháy được một nửa, bà ấy không đành lòng đã lao vào dập tắt. Còn Hàn Thịnh xuất hiện ngay lúc này đã đưa người mẹ đang đau lòng của mình về nhà. Thi thể của Hàn Bình được để lại đó.

Sở dĩ tự thú cũng chỉ vì hắn muốn thu hút sự chú ý của bố mẹ mà thôi. 

Nguyễn Lập Đông sau khi biết chân tướng đã nói qua điện thoại một chữ “Ngốc”.

“Ngu muội hại chết người, một gia đình đang yên đang lành thế là đi tong.”

“Đúng đấy.” Cận Hoài Lý cũng thở dài. Nhưng điều anh càng cảm thán hơn là đã mấy ngày trôi qua rồi mà vụ án của bố mẹ Lập Đông vẫn chưa có manh mối nào hết.

“Sao lại như vậy? Một vụ án đã từng xảy ra dù thế nào cũng sẽ lưu lại dấu vết, đâu phải chưa từng xảy ra.” Nguyễn Lập Đông ai oán ôm bụng. Cô hơi đói rồi, nhưng nhìn đống hoa quả trên mặt bàn lại lười động chân động tay.

“Cận Hoài Lý, khi nào thì anh quay về, chưa biết chừng đó chỉ là trò đùa ác ý của một người nào đó thôi. Nếu không được thì chúng ta không cần điều tra nữa. Anh còn đó không? A lô?”

Trong điện thoại chỉ còn những tiếng “a lô” vô vọng của Nguyễn Lập Đông, còn trong đầu Cận Hoài Lý lại đang dừng ở câu trước đó cô nói: Đâu phải chưa từng xảy ra.

Đúng vậy, nếu vụ ánh chưa từng xảy ra hoặc nơi xảy ra vụ án vốn không nằm ở đây thì mọi việc chẳng phải đều dễ giải thích rồi sao?

“Vạn Phong, tôi cần anh giúp điều tra về vụ án mất tích của bố mẹ Lập Đông!”

Vụ án của Hàn Thịnh vừa mới kết thúc, Vạn Phong đang nói chuyện với các đồng nghiệp, bất thình lình thấy Cận Hoài Lý hoảng hốt chạy tới. Anh ta ngẩng người, lập tức ái ngại bước qua. Mấy ngày này quả thực quá bận rộn, đến nỗi anh ta hoàn toàn quên khuấy mất chuyện giáo sư Cận đã nhờ vả mình.

“Đừng gấp, đừng gấp, tôi sẽ giúp anh hỏi lại phòng lưu trữ.”

“Không phải phòng lưu trữ!” Cận Hoài Lý giữ chặt tay Vạn Phong, “Là tìm kiếm trong phạm vi cả nước!”.

Anh nghi ngờ nơi bố mẹ Lập Đông xảy ra chuyện vốn không phải ở đây!

***

Tất cả những nghi vấn không thể giải thích thường đều có một đáp án không thể đơn giản hơn. Khiến người ta không thể ngờ được đó là vụ án của bố mẹ Lập Đông lại xảy ra ngay trong tầm mắt họ.

Tại đại đội cảnh sát giao thông thành phố Thuật Phong.

Cận Hoài Lý xem bản báo cáo mà Vạn Phong đưa tới, cuối cùng cũng hiểu vì sao Kim Xán không để anh điều tra chân tướng của vụ mất tích năm đó.

Vốn không có vụ mất tích nào cả. Bố mẹ của Nguyễn Lập Đông chết trong một vụ tai nạn giao thông! Ở ngay Thuật Phong! Họ vốn không gặp chuyện trên đường đi gặp Nguyễn Lập Đông, họ tới Thuật Phong thăm Nguyễn Viên.

Trên đời này, không phải mọi lời nói dối đều xấu xí, nhưng có những lời nói dối vẫn phải được giấu thật kín.

Ví dụ như chân tướng cái chết của bố mẹ của Nguyễn Lập Đông và Nguyễn Viên.

Đêm giao thừa, Cận Hoài Lý trở về nhà, Nguyễn Lập Đông pha cho anh một tách trà.

Anh ngồi một mình bên bàn uống nước, gọi một cuộc điện thoại cho một người.

“Kim Xán, khi nào anh rảnh, chúng ta gặp nhau một buổi đi.”

Họ hẹn gặp mặt tại một quán cafe, khách trong quán không đông, Cận Hoài Lý tìm một chiếc bàn tròn, Kim Xán và Tiêu Nghiên một trái một phải ngồi bên cạnh anh ta.

“Kim Xán, cái chết của bác trai bác gái có liên quan tới Nguyễn Viên phải không?”

Câu mào đầu này khiến Tiêu Nghiên giật thót. Anh ấy trợn tròn mắt nhìn Cận Hoài Lý. Trước đây Cận Hoài Lý từng nói với anh ấy những phát hiện của mình, nhưng nói rằng vụ án có liên quan tới Kim Xán, chứ đâu có nói liên quan tới Nguyễn Viên…

“Cận Hoài Lý…” Kim Xán đan hai tay vào nhau, nét mặt không thể hiện rõ cảm xúc đau khổ hay gì khác.

“Tôi chỉ muốn biết toàn bộ sự việc. Nếu anh không nói, tự tôi điều tra cũng có thể tra ra. Còn về Tiêu Nghiên, nếu tôi là cậu ấy, tôi cũng muốn biết sự tình. Anh vì muốn bảo vệ Nguyễn Viên nên mới giấu kín mọi chuyện tới giờ phút này phải không?”

Tiêu Nghiên không rõ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng anh ấy biết, Kim Xán vì Nguyễn Viên đã giấu một chuyện gì đó rất quan trọng.

“Tôi… từng muốn giữ trọn bí mật này suốt cuộc đời…” Kim Xán lắc đầu, “Nhưng tôi cũng hy vọng anh có thể tìm ra chân tướng, vì phải giữ mãi một bí mật thật sự quá đau khổ”.

Anh ta ngẩng đầu lên, hướng ánh mắt về phía xa xăm, phảng phất có thể nhìn thấy khói bụi của vụ tai nạn xe năm đó còn lan tận trời xanh.

“Thật ra Viên Viên bị bệnh trầm cảm từ rất lâu rồi. Lần đó bố mẹ tìm được một người quen để khám cho cô ấy, trên đường đi thì chiếc xe đâm phải một chiếc xe buýt rẽ sai làn, bố mẹ mất ngay tại đó.”

“Sao lại là Viên Viên, không phải là Lập Đông ư?” Cuối cùng Tiêu Nghiên cũng nghe hiểu ý tứ thật sự sau cuộc nói chuyện này. Nguyễn Viên mắc bệnh trầm cảm không thể chịu thêm kích thích nữa, Kim Xán bèn bịa ra vụ mất tích không đầu không cuối này để tránh khiến chị ấy thêm kích động, còn khiến Nguyễn Lập Đông phải gánh tội danh thiên cổ, cũng khiến chuyện tình cảm của anh ta đối mặt với nguy cơ trước nay chưa từng có.

Sao lại như vậy chứ…

“Vị bác sỹ tâm lý đi cùng xe với bố cuối cùng sống sót, nghe nói hai mắt mù hẳn. Tôi nghĩ chính bà ấy là người đưa sợi dây chuyền cho anh. Nếu không phải bà ấy, có lẽ sẽ chẳng còn ai nhắc lại chuyện này nữa.” Kim Xán không thể hiểu được người bác sỹ mù ấy vì sao phải làm vậy, có lẽ người ấy cũng không thể chấp nhận được việc cái chết của bố vợ bị giấu diếm, anh ta còn nhớ đó là hồng nhan tri kỷ của ông.

“Tôi thừa nhận tôi làm vậy là rất ích kỷ, nhưng lúc đó Viên Viên thật sự không thể chịu thêm đả kích nữa. Tôi chỉ còn nước đó mà thôi.”

“Vụ cháy tại phòng lưu trữ mấy ngày trước có liên quan tới anh phải không?”

Kim Xán nhún vai, cứ cho là vậy đi.

“Những gì tôi làm và tôi biết, tôi đều kể cho anh nghe hết rồi. Tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm cho vụ hỏa hoạn đó. Chỉ có điều tôi không cam tâm, tại sao tôi đã phóng hỏa mà vẫn không thể giữ kín bí mật này?”

Vì lời nói dối rồi một ngày cũng sẽ bại lộ, chân tướng rồi một ngày cũng sẽ được phơi bày, cho dù nó có xấu xí, thậm chí là rất đau thương.

Cận Hoài Lý nhìn sang người bạn của mình. Anh biết, giờ phút này đây, cõi lòng của Tiêu Nghiên chắc chắn đang có một cuộc đấu tranh gay gắt…

***

Mùng bảy Tết, Nguyễn Lập Đông và Cận Hoài Lý ra sân bay tiễn Tiêu Nghiên, anh ấy sắp ra nước ngoài.

Cận Hoài Lý nhìn người bạn thân, nuối tiếc nói một câu “Xin lỗi”.

“Không sao, cậu không sai, quả thực Kim Xán yêu Viên Viên nhiều hơn tôi.”

Có lẽ dùng từ “yêu” đã không thể diễn tả trọn vẹn được nữa. Vì không muốn để Nguyễn Viên biết được chân tướng, Kim Xán đã bịa ra lời nói dối này. Vì muốn căn bệnh tâm lý của Nguyễn Viên có một nguyên nhân hợp lý, Kim Xán đã ly hôn giả, để tất cả mọi người đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh ta, chứ không nghĩ tới cái chết của bố mẹ vợ. Anh ta đã tốn nhiều năm để hình thành ký ức sai lệch cho Nguyễn Viên về cái chết của họ, còn nhấn mạnh hết lần này tới lần khác là bố mẹ trên đường tới thăm Lập Đông đã mất tích.

Anh ta cũng là người đã chăm sóc Nguyễn Viên suốt bao nhiêu năm nay.

Anh ta mạnh mẽ hơn mình. Tiêu Nghiên nghĩ vậy.

“Lập Đông vẫn luôn cho rằng bố mẹ vì tới thăm cô ấy mới chết, cậu không định nói sự thật cho cô ấy sao?”

“Không.” Chân tướng chưa chắc đã khiến cô ấy yên lòng hơn, huống hồ giờ đây Lập Đông đã có anh.

“Nhớ quay về dự đám cưới của tôi đấy.” Trước khi anh ấy lên máy bay, Cận Hoài Lý còn nhắc lại với Tiêu Nghiên.

“Biết rồi.” Tiêu Nghiên vẫy tay, bóng anh ấy dần dần biến mất sau lớp cửa kính.

“Cận Hoài Lý, vì sao Tiêu Nghiên lại đi? Anh ấy đi rồi thì gã Kim Xán đó sẽ lại có nhiều cơ hội. Em chẳng thích hắn.” Nguyễn Lập Đông và Cận Hoài Lý đã đi đăng ký kết hôn, lúc này đây cô kéo tay người đàn ông của mình, oán trách.

“Anh cũng chẳng thích.” Cận Hoài Lý gật đầu, “Bà Cận à, anh từng nói anh thích em như vậy chưa nhỉ?”.

“Không nhớ nữa, hình như là chưa.”

“Anh hay quên, sau này mỗi ngày em phải nhắc anh nói với em một lần nhé.”

“Thật sao, vậy giờ anh nói đi.”

“Không nói nữa.”

“Vì sao, ban nãy anh vừa nói mà!”

“Thì đó, ban nãy anh nói rồi, trong câu hỏi nghi vấn ấy.”

“Cận Hoài Lý, anh học được thói xấu!”

“Nhờ có thầy giỏi đó mà.”

“Gần đây chẳng có vụ án gì, ngày tháng trôi qua thật nhàm chán.”

“Đừng nói linh tinh, cái miệng của em linh lắm đấy.”

Anh vừa dứt lời thì di động reo vang, là Vạn Phong.

“Giáo sư Cận, gần đây đồng nghiệp trong phân cục nhận được một đoạn video.”

“Video gì?”

“Có liên quan tới chiếc huy hiệu thứ tư.”

“Câu lạc bộ Tự Sát?”

“Phải.”

Cận Hoài Lý lườm Nguyễn Lập Đông. Thấy chưa, lại bị cô nói trúng rồi.

“Video được quay bằng di động, người quay lại đặt chiếc huy hiệu vào trong chiếc túi du lịch đựng xác của Trần Thiến Thiến.”

“Có lộ mặt không?”

“Không hề.” Sau đó, Vạn Phong hít một hơi sâu, “Nhưng người đó có nói một câu”.

“Câu gì?”

“Tất cả mọi thù hận đều phải được đáp trả. Hello, I’m GUIDE.” (Xin chào, tôi là GUIDE)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK