Con gái thích cậu ấy cực kỳ nhiều, chuyện tình nhiều không đếm xuể.
Tôi là người kém thu hút nhất trong số những người theo đuổi cậu ấy.
À, có lẽ có chút nổi bật.
Tôi thực sự có thể rất nhẫn nại!
Tôi đã quen biết Chu Văn từ khi học cấp 3.
Chúng tôi cùng khóa, cùng lớp, cùng bàn.
Mỗi ngày có đủ cô gái đi tới nhét vào bàn cậu ấy những bức thư tình đầy màu sắc.
Tặng đủ loại đồ ăn vặt.
Mức độ choáng ngợp khiến tôi nói không nên lời.
Chu Văn cho rằng, thú vui lớn nhất của mình chính là mở những bức thư chứa tấm lòng của các cô gái và đánh giá họ như một vị vua đang phê chuẩn tấu sớ.
Chọn những bức cậu ấy cho rằng hay nhất và ném cho tôi, để tôi sử dụng khi giúp cậu viết thư tình cho những lần sau.
À, từ lúc đó tôi trở thành thư ký của Chu Văn.
Đảm nhận việc giúp cậu ấy viết thư tình.
Kỳ thực Chu Văn cũng không cần viết thư tình, với khuôn mặt của cậu ấy, hoàn toàn không có cô gái nào có thể nói không với cậu.
Dù sao tôi cũng không thể.
Thời cấp 3, tôi thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt của Chu Văn, sợ cậu ấy phát hiện sự ngưỡng mộ của tôi trong nháy mắt.
Tôi thích Chu Văn, hoàn toàn là chuyện đương nhiên.
Ngoại hình nổi bật, dáng người nổi bật, thậm chí thành tích... cũng nổi bật.
Ông trời hình như căn bản vì cậu mà không đóng cánh cửa nào, nhưng đối với những người bình thường như chúng tôi, lại đóng hết cánh cửa này đến cánh cửa khác.
Tôi đã dùng toàn bộ sức lực mới thi đỗ vào trường đại học của Chu Văn, trở thành một trong số ít những người ở trường mới quen biết cậu ấy.
Cũng không có tác dụng gì.
Chu Văn nhanh chóng kết giao với rất nhiều soái ca mỹ nữ, mỗi người đều sáng chói như những ngôi sao trên bầu trời khuya, theo góc nhìn của một người vô danh như tôi.
Nhìn chiếc quần ôm dài và thân hình đầy đặn của mình, lúc Chu Văn chủ động đi về phía tôi chào hỏi, tôi thậm chí còn cảm thấy xấu hổ.
Nhưng khi Chu Văn hẹn tôi đi chơi, tôi lại không cách nào từ chối.
Vì vậy, trong 4 năm đại học, tôi từ người đảm nhận việc viết thư tình cho Chu Văn, trở thành người luôn sát cánh bên cạnh cậu ấy, và vẫn là thư ký của cậu ấy.
Bạn học trong trường đại học đối với tình cảm càng thêm nhạy bén, các cậu ấy nhìn thoáng qua đã phát hiện tình cảm của tôi dành cho Chu Văn.
Trong một buổi tụ tập uống rượu, Chu Văn khó có được thua một lần, mọi người la hét bắt cậu ấy nói ra lời thật lòng.
Có người mở lời hỏi: " Dư Hiểu Hiểu thích cậu, cậu có biết không?"
Dư Hiểu Hiểu, là tôi.
Nụ cười của tôi chợt tắt, giống như bị ai đó dùng kim đâm thủng, trong chốc lát dường như có ai đó đã dùng ánh đèn chiếu sáng nơi tôi đang đứng, tôi không còn nơi nào để trốn, nhanh như một quả bóng bay đang bay trên không trung.
Rõ ràng là nơi tối tăm chỉ có thể nhìn thấy mọi thứ khái quát.
Tim tôi đập nhanh tới mức như muốn lao ra khỏi cổ họng, não của tôi hoảng loạn tới mức không biết có nên cho cậu ấy biết hay không, giống như dòng thác xuyên thẳng qua lưng núi, thật là đinh tai nhứt óc.
Không đợi tôi suy nghĩ rõ ràng, đã nghe cậu ấy trả lời.
Cậu ấy nói « Tôi biết. »
Sau đó quay đầu nhìn tôi, nghiêm túc như thể đang hoàn thành bài toán khó cuối cùng.
« Hiểu Hiểu, cậu biết tôi không thích cậu phải không? »
Tôi đương nhiên biết, cũng giống như hoa hướng dương vĩnh viễn hướng về phía mặt trời, nhưng mặt trời lại không vì nó mà dừng lại.
Chu Văn là người tỏa sáng như mặt trời, còn tôi chỉ là hoa hướng dương chạy xung quanh cậu ấy.