Thậm chí có những người hóng chuyện đã gọi đến hỏi tôi,
Trương Y Đình là một trong số đó.
« Hiểu Hiểu, sao cậu lại không làm việc tại công ty của Chu Văn? »
Đây là cuộc điện thoại thứ tư tôi nhận được trong hôm nay, có chút không kiên nhẫn.
« Muốn thay đổi công việc. » Theo phép lịch sử, tôi vẫn trả lời câu hỏi của cô ấy.
« A! Vậy có muốn tôi giúp cậu giới thiệu đến công ty của tôi làm việc không, đãi ngộ tuy không tốt bằng công ty của Chu Văn, nhưng khẳng định sẽ không yêu cầu cậu làm nhiều việc vặt như vậy! » Cô ấy xinh đẹp cười lên.
Tôi cầm bút đảo qua đảo lại chọt chọt vào góc bàn, không muốn chịu đựng thêm nữa.
« Không cần đâu, công ty kia của cậu thực sự có chút nhỏ, không phù hợp với tiêu chuẩn tìm việc của tôi. Tôi không phải không làm việc trong công ty của Chu Văn, tôi không thích cậu ấy nữa, cũng sẽ không lại đi theo cậu ấy, cậu cũng không cần cùng mọi người xung quanh nói bởi vì tôi ở bên cạnh Chu Văn cậu mới không theo đuổi được cậu ấy. »
« Yên tâm, mạnh dạn theo đuổi đi, có thể theo đuổi được, tôi liền mang họ của cậu! »
Một mạch cúp điện thoại, không hiểu sao có chút sung sướng.
Tôi đứng dậy nấu một gói mì tôm, thêm trứng, xúc xích và cải bẹ, một phiên bản cao cấp của mì ăn liền.
Lòng tôi đã đủ thỏa mãn rồi.
Vốn dĩ không cần nhẫn nhịn chịu đựng và thỏa hiệp, cảm giác như vậy thật tuyệt!
Tôi không vui vẻ được bao lâu, đã nhanh chóng nhận được Wechat của Trương Y Đình.
Cô ta mời tôi tham gia lễ đính hôn của Chu Văn.
Lễ đính hôn của cô ta và Chu Văn.
Cô ta nói: « Dư Hiểu Hiểu, nhớ hãy gói một hồng bao lớn nha~ »
Tôi giận tới mức khẩu khí cũng không lên nổi, trong vô thức muốn gọi điện cho Chu Văn hỏi cậu ta có bị điên không, vì cái gì lại đem chuyện kết hôn ra đùa giỡn.
Trong nháy mắt tôi liền tỉnh táo lại, Chu Văn chưa từng nói đùa.
Mặc dù sinh hoạt cá nhân có chút không đáng tin cậy, nhưng Chu Văn chưa bao giờ mập mờ trong những chuyện trọng đại.
Tôi hỏi thăm người bạn chung của chúng tôi, xác định cậu ấy không phải chỉ phát thiệp mời cho một mình tôi, tâm trạng của tôi rớt xuống tận đáy.
Chu Văn sớm như vậy đã kết hôn, còn kết hôn với Trương Y Đình!
Tôi càng nghĩ càng tức giận, ngực khó chịu đến mức muốn nổ tung rồi!
« Trân Châu, ra ngoài uống rượu! »
Trân Châu là bạn thân chơi với tôi từ nhỏ đến lớn, nhìn tôi trong lòng đau xót vì cầu mà không được nhiều năm, đối với Chu Văn loại cẩu nam nhân này chửi rủa không thương tiếc.
Mắng cậu ta, điều này đã an ủi tôi.
Sau đó... tôi say rồi.
Lúc tỉnh dậy, trước mắt hiện ra toàn những cảnh tượng lạ lẫm.
Giấy dán tường lạ, giường lạ, một... nam nhân lạ.
?
Tôi kinh hô một tiếng ngắn và đột nhiên ngồi xuống, chỉ cảm thấy chóng mặt và trước mắt đen kịt.
"Em thế nào? Không sao chứ?" Người đàn ông bên cạnh bị tôi làm cho tỉnh dậy, vội vàng tiến về phía tôi.
Sau khi cảm giác khó chịu giảm bớt, tôi mới nhìn về phía anh ta, mũi rất cao, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, hốc mắt rất sâu, đầu đinh.
Vẻ đẹp nhẹ nhàng khoan khoái, khiến người khác cảm thấy dễ chịu.
Đây không phải là lúc để nói về cái này, tôi run rẩy mở miệng: "Anh... là ai?"
Có lẽ là do mắt tôi quá hoảng sợ, anh ta có chút không thoải mái mà hỏi: "Em không nhớ rõ?"
Tôi im lặng nhìn anh ta, trên mặt còn in mấy chữ lớn: Tôi đương nhiên không nhớ rõ!
Anh ta xoay mình xuống giường, tôi nhìn thoáng qua cơ bụng một cái, nhanh chóng nhắm mắt lại, không thể bị vẻ đẹp hình thể mê hoặc!
"Nhìn này" tôi theo giọng nói của anh ta nhìn qua, nhìn thấy một đoạn video.
Trong đó tôi rõ ràng đã uống quá chén, gắt gao túm chặt quần áo của người ta rồi hỏi: "Soái ca, kết hôn với tôi không?"
?????????
Con ngươi của tôi trong phút chốc run lên, chỉ nghe người đàn ông trong video cười hỏi: "Em muốn cùng tôi kết hôn?"
Trong video tôi cắn môi, giống như đang suy xét một chút sau đó bắt đầu một đoạn...
Tự giới thiệu!
"Tôi tên Dư Hiểu Hiểu, năm nay 26 tuổi, tốt nghiệp đại học XX, làm việc tại công ty khoa học kỹ thuật Đằng Phi được 3 năm, tôi có tiền tiết kiệm, Ừm... khoảng mấy vạn tệ, có một chiếc xe, vẫn đang trả nợ, ngoài cái này thì không có nợ bên ngoài. Mặc dù hiện tại không có công việc, nhưng năng lực làm việc của tôi xuất sắc, rất nhanh có thể tìm thấy việc làm!"
Trong video tôi loạng choạng đứng lên, xích lại gần nói: "Chúng ta kết hôn, cam đoan với anh ba năm ôm hai."
Ba năm ôm hai: chỉ việc trong 3 năm có 2 đứa con.
Tay tôi đánh rớt chiếc điện thoại trước mặt, cuống quýt đứng lên muốn chạy ra ngoài.
"Tôi...tôi uống quá nhiều, thực sự quá nhiều, anh đừng coi là thật, thật xin lỗi thật xin lỗi đã gây thêm phiền phức cho anh!" Tôi xin lỗi một hơi, bối rối bước ra ngoài.
Người đàn ông đi theo sau tôi, ôn nhu nói rằng không sao.
Thẳng đến khi tôi chạm vào tay nắm cửa anh ta mới nói: "Nhưng... chúng ta đã lĩnh chứng rồi."
!!!!!!
Cái! Gì!