« Tôi đã gặp qua bộ dáng cậu thực sự thích một người, cho nên chưa từng hy vọng xa vời. »
« Chu Văn, cậu biết không? Tôi rất cảm ơn cậu, thật sự thật sự cảm ơn cậu. »
Tôi không để ý cậu ấy ngăn cản, nhẹ nhàng buông cậu ấy ra, cùng cậu kéo khoảng cách bằng một cánh tay.
Gió đêm trở nên dịu dàng, trước mắt một mảnh gợn sóng.
« Tôi từ nhỏ đã là cô bé tầm thường nhất lớp, tướng mạo thường thường, thành tích thường thường, ngoại trừ bề ngoài học hành nghiêm túc, tại cuộc họp phụ huynh, giáo viên cũng không còn gì để khen tôi. »
« Nhưng tôi gặp cậu, thích cậu, tựa như là ông trời đột nhiên chiếu vào cuộc sống bình thường của tôi một tia sáng. »
« Đi đến hôm nay, tôi không lúc nào cảm thấy, thích cậu là một chuyện không thể chịu nổi, tôi vẫn như cũ cảm thấy rất tốt đẹp. »
« Để tôi hiểu rõ rằng, thanh xuân được bày tỏ như vậy. »
Tôi nhìn vào mắt Chu Văn, nhẹ nói: « Chu Văn, chúng ta...dừng ở đây thôi. »
Thanh xuân của tôi, những năm tháng một đi không trở lại, đều dừng lại hết tại hôm nay. »
« Tôi không đồng ý! » Chu Văn vẫn gắt gao nắm chặt vai tôi, chỉ để tôi có thể nhìn vào mắt cậu ấy.
Cậu ấy nói: « Tôi không đồng ý! »
Cũng đúng, một thiếu niên được thượng đế chiếu cố, sao có thể cho phép mình bị cự tuyệt?
Tôi nghĩ tôi có thể hiểu được cảm nhận của Chu Văn.
« Cậu có thể...đừng để tôi cảm thấy, thích cậu lại trở thành chuyện khiến tôi phiền não? » Tôi nhẹ nhàng mở miệng.
« Giữa tôi và cậu, nên dừng lại tại đây. »
« Đừng khóc, cậu trong mắt tôi, vĩnh viễn vẫn là bộ dáng thiếu niên ấy. »
Tôi vĩnh viễn không bao giờ quên thiếu niên kia, đón lấy ánh sáng nói tôi không gì là không làm được.
Tôi quay người sang hướng khác, lại bị Chu Văn kéo lại.
« Cậu nói dừng ở đây liền dừng ở đây, còn tôi thì sao? Tình cảm của tôi, người tôi thích, đối với cậu mà nói đều không đáng một đồng sao? »
Tiếng chất vấn của Chu Văn vọng lại bên tai tôi.
« Vậy thì sao? Thời gian không giống như đồng hồ, sẽ không tuần hoàn qua lại, thời gian là một dòng sông, nó chỉ chảy về phía trước. »
« Sinh hoạt của tôi phía trước, đã không còn cậu, Chu Văn. »
Tôi cũng hi vọng thời gian là một Viên Nhân, có thể khiến tôi thời thời khắc khắc nhìn thấy người tôi thích nhất, không bao giờ quên chàng thiếu niên ấy.
Viên Nhân: một nhân vật trong « Phích lịch kiếm tung »
Giữa một ngày dưới ánh hoàng hôn rực rỡ nhất, đỏ rực giống như nắng chiều trước lúc mặt trời lặn.
Cậu ấy hỏi tôi: « Này, bạn học, tôi có thể ngồi ở đây không? »
Mọi âm thanh đều yên tĩnh,
Chỉ còn lại tiếng tim tôi đập.
Đất rung núi chuyển.