Có điều dường như cô ngủ không được an ổn cho lắm. Đôi mắt cô nhắm chặt, đôi mày thanh tú cũng nhăn thành chữ xuyên (川). Thậm chí hai bên thái dương còn có gân xanh mơ hồ nổi lên. Hai tay siết thành nắm đấm.
Vẻ mặt thoáng hiện nét dữ tợn kia như là đang mơ thấy ác mộng gì đấy.
"Reng! Reng! Reng!"
Đúng lúc này, tiếng chuông báo thời gian đọc đầu giờ vang lên khắp trường Trung học Số 1 Giang Bắc.
Lục Tịnh An mở choàng mắt. Cô vừa tỉnh ngủ nên biểu hiện có chút mơ màng.
Phòng học còn trống rỗng trước khi cô ngủ gật, bây giờ thì đã chật kín người. Đám học sinh trò chuyện ríu ra ríu rít, khung cảnh cãi cọ ồn ào, ầm ĩ lại sáng sủa khiến cho người ta cảm thấy có chút an tâm.
Lúc này Lục Tịnh An mới ý thức được rằng thì ra là cô đã ngủ thiếp đi. Những cảnh tượng vừa rồi chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Ý thức được điều này, sự sắc sảo và mạnh mẽ trong mắt cô đều được thu lại, khôi phục lại dáng vẻ hòa nhã.
Cô che miệng ngáp một cái, vừa định duỗi người thì khóe mắt lại thấy trên lối đi nhỏ có một nam sinh đã đứng đấy tự lúc nào. Cậu ta đang kéo cái ghế ở bàn kế bên cô ra.
Cô lập tức nhấc chân đè lên trên mặt ghế.
Cậu nam sinh kia cũng coi như có cảnh giác, tức khắc buông tay ra né qua bên cạnh, thế nên lúc này mới không bị ăn một cú đá từ bàn chân đang mang giày thể thao của cô.
Cậu ta cụp mi, ánh mắt dừng trên đôi giày thể thao tung ra nửa đường kia, rồi lại chuyển ngược lên theo ống chân thẳng tắp của nữ sinh, đối diện với ánh mắt rõ ràng mang theo vẻ không vui của cô nàng kia.
"Bạn học, có thể nhờ cậu dời chân đi được không?" Cậu ta nhìn Lục Tịnh An, nói một cách mềm mỏng.
"Cậu là ai chứ?" Mặt Lục Tịnh An lộ vẻ khó chịu đánh giá cậu ta.
Nam sinh này nhìn qua thì cao hơn cô một chút, chỉ là dáng vẻ gầy teo yếu ớt gió thổi là đổ kia, có lẽ chẳng chịu nổi một cước của cô.
"Phỉ Minh Sâm". Nam sinh báo tên họ, "Bạn cùng bàn của cậu."
Lục Tịnh An nhướng mày: "Ngồi cùng bàn là thứ gì?"
"Chị An."
Nữ sinh ngồi ở bàn phía trước Lục Tịnh An nghe như thế không khỏi xoay đầu lại, cố gắng uốn nắn cô: "Ngồi cùng bàn không phải là đồ vật."
Phỉ Minh Sâm: "..."
Quanh đó có mấy bạn học đang chú ý cuộc trò chuyện của bọn họ thì phụt cười thành tiếng.
Lúc này tiếng chuông báo thời gian đọc đầu giờ đã ngừng vang, các bạn học trong lớp đều đã về chỗ ngồi, chỉ có một mình Phỉ Minh Sâm còn đang đứng, có vẻ hơi nổi bật.
Trên bục giảng, Điền Minh - giáo viên chủ nhiệm lớp 10/21 cũng chú ý tới sự hỗn loạn của dãy bàn cuối phòng học nên bước nhanh xuống.
"Bạn Lục." Cô ấy nhìn Lục Tịnh An, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng.
"Trước đó bởi vì lí do cá nhân, Phỉ Minh Sâm không tham gia đợt huất luyện quân sự nên các em không biết bạn ấy. Hôm nay là ngày đầu tiên bạn ấy đi học, sau này sẽ là bạn ngồi cùng bàn với em. Các em phải hòa đồng với nhau mới đúng."
Giọng nói của cô Điền cũng dịu dịu dàng dàng, mang theo vẻ mềm mại vốn có của người phương nam.
Lục Tịnh An không khỏi sầm mặt: "Ngồi ở chỗ khác không được sao?"
Điền Minh khó xử: "Trong phòng học chỉ còn bàn này trống, hơn nữa sơ đồ chỗ ngồi cũng đã sắp xếp xong từ trước khi khai giảng rồi..."
Cô Điền Minh còn rất trẻ, kinh nghiệm dạy học không dày dạn, lại là lần đầu tiên làm giáo viên chủ nhiệm, ở trước mặt học sinh khó tránh khỏi có chút không lập uy được.
Thái độ của cô ấy như vậy, ở trước mặt học sinh lễ phép có giáo dục thì còn ổn, nhưng một khi đụng trúng dạng thủ lĩnh thì sẽ dễ không quản được học sinh.
Có điều khiến cho người ta ngạc nhiên chính là, Lục Tịnh An - vị thủ lĩnh được đồn thổi đến ồn ào huyên náo khắp trường Trung học Số 1 Giang Bắc, người đã dám đánh cho huấn luyện viên ngã sấp xuống trong đợt huấn luyện quân sự, sau khi nghe xong lời này, dù vẻ mất kiên nhẫn ở trên mặt không giảm đi chút nào nhưng lại thật sự hạ chân xuống, nhường ra chỗ ngồi.
Phỉ Minh Sâm ung dung thản nhiên liếc nhìn cô một cái. Sau đó thì người bạn ngồi cùng bàn mà nhìn kiểu gì cậu cũng thấy như thiếu nữ bất lương kia quăng qua đây một ánh mắt sắc bén: "Có muốn ngồi nữa không đấy?". Truyện Full
Phỉ Minh Sâm cũng không giận, gật gật đầu ngồi vào vị trí của mình, móc hai vai cặp vào trên lưng ghế.
Điền Minh thấy thế, vỗ vỗ bả vai Phỉ Minh Sâm như đang cổ vũ cậu. Sau đó cô ấy cười cười đi ra ngoài.
Thế là vị trí sát cửa sổ ở hàng sau cùng chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Sau này nhờ cậu chỉ bảo nhiều."
Cô đi rồi, Phỉ Minh Sâm suy nghĩ một chút, lịch sự mà nói một câu xã giao.
Lục Tịnh An hừ một tiếng, không đáp lại cậu, quay đầu đi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Tháng chín gió hơi lạnh, đúng là cuối thu thời tiết mát mẻ. Trên bầu trời xanh thẳm có vài đám mây trắng đang lững lờ trôi, làm cho người ta không kiềm chế nổi cảm giác buồn ngủ.
Cô lại ngáp một cái.
Chỉ là giấc mộng kia làm cho cô không muốn chợp mắt nữa.
Một đoạn nhạc đệm nhỏ phát sinh cuối cùng đã được giải quyết êm xuôi, các bạn học trong lớp lục tục lấy sách giáo khoa Ngữ Văn ra. Dưới sự dẫn dắt của bạn cán sự môn, mọi người bắt đầu đọc lên từ bài đầu tiên.
Lục Tịnh An không để ý tới cậu, Phỉ Minh Sâm cũng chỉ nhún nhún vai, bắt đầu làm chuyện của mình.
Cậu đã đến phòng giáo vụ lấy sách từ trước, lúc này nghe cán sự môn nói xong, cũng lấy sách giáo khoa ra, nghiêm túc đọc theo.
Giọng đọc của cậu không lớn, so với những tiếng đọc lanh lảnh dồn hết sức để đọc kia của các bạn học thì còn có vẻ hơi lười biếng.
Lục Tịnh An nằm bò ra bàn, quá mức chán ngán. Cô nghiêng đầu, bắt đầu quan sát bạn ngồi cùng bàn mới bên cạnh mình.
Thiếu niên có bề ngoài trắng trẻo sạch sẽ, góc nghiêng khuôn mặt có đường nét rõ ràng, khí chất nhàn nhạt, êm dịu và không mang tính công kích.
Giọng đọc bài của cậu ấy cũng sạch sẽ và lành lạnh, không hề gào to như những thiếu niên bình thường, trái lại có vẻ vững vàng, không hoảng hốt không nóng nảy, khiến người ta nghe xong thấy rất thoải mái.
Nghe rồi lại thấy dễ buồn ngủ...
Cơn buồn ngủ kéo tới, Lục Tịnh An cố sức chớp chớp mắt, bỗng nhiên lại nghĩ tới đôi mắt kia của cậu ta, đen bóng trong suốt. Một đôi mắt thật đẹp.
Cảm giác... Hơi giống với thư sinh mặt trắng trên phim truyền hình.
Phỉ Minh Sâm rất muốn tập trung chú ý vào sách giáo khoa, nhưng ánh mắt của cô phóng tới quá mức sỗ sàng, khiến cho cậu không bỏ qua được.
Cậu nghiêng đầu nhìn cô, mắt tỏ vẻ khó hiểu.
Lục Tịnh An cũng không tránh né, khẽ hất cằm, trong mắt tràn đầy khiêu khích.
Phỉ Minh Sâm nhíu nhíu mày, biết cô ấy không chào đón mình, cậu cũng không lảng tránh.
Hai người đối mặt, giống như một cuộc chiến chạm vào là nổ ngay vậy.
Có điều ngay lúc này, Mạc Xảo Xảo ngồi ở phía trước Lục Tịnh An, cũng chính là nữ sinh trước đó đã tiếp lời, vừa xoay đầu lại tính nói chuyện với cô thì trông thấy cảnh này. Cô ấy không khỏi ngẩn người.
"Reng! Reng! Reng!!!" Ngay lúc này tiếng chuông kết thúc thời gian đọc bài đầu giờ vang lên.
Cán sự môn gấp sách đi xuống khỏi bục giảng.
Mạc Xảo Xảo còn chưa kịp nói chuyện đã đột nhiên nghe tiếng nhắc nhở của Điền Minh trên bục giảng: "Kì thi khảo sát vào thứ bảy này, thông tin về nơi thi đã được đính trên bảng thông báo."
Tất cả học sinh trong phòng nghe lời cô giáo nói xong thì kêu rên một trận.
Điền Minh không để ý tới, tiếp tục nói: "Mọi người đừng quên mình thi ở phòng nào, cũng nhớ mang thẻ học sinh và bút chì tẩy được, giấy nháp thì có thể không cần mang..."
Nghe nói phải thi khảo sát, Mạc Xảo Xảo quên luôn vừa rồi mình tính nói gì.
Cô ấy mang theo vẻ mặt sững sờ quay đầu đi, "Kiểm tra khảo sát? Còn là thứ bảy này? Hôm nay đã là thứ tư rồi đó! Sao đột ngột như vậy chứ? Tôi chưa kịp chuẩn bị gì cả mà!"
Bạn ngồi cùng bàn thong dong liếc nhìn qua cô ấy một cái, "Trên tờ giấy thông báo cho học sinh mới nhập học có viết cuối tuần đầu tiền sau đợt huấn luyện quân sự sẽ có kì thi khảo sát. Cậu không thấy à?"
"Chữ nhiều quá, không thấy á..."
"..."
"Chị An, vậy bây giờ phải làm sao đây? Em chưa có ôn tập gì hết!" Mạc Xảo Xảo quay đầu lại, bắt lấy tay Lục Tịnh An, nói với vẻ mặt đưa đám.
Bị cô nàng này làm gián đoạn, Lục Tịnh An thu hồi tầm mắt, lại khôi phục dáng vẻ biếng nhác.
Phỉ Minh Sâm thấy thế thì nhún vai, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Mạc Xảo Xảo vẫn đang dùng sức túm lấy tay của Lục Tịnh An.
Lục Tịnh An gỡ tay cô ấy ra, thong dong nói: "Làm sao bây giờ? Rau trộn thôi!*?
*Rau trộn thôi: cách nói vè thuận miệng thường được dùng để trả lời vui lại câu hỏi Làm sao bây giờ? do khi phát âm trong tiếng Trung sẽ thấy gieo vần (làm và trộn đều phát âm là [bàn]); đa số được dùng khi người trả lời cũng không biết làm sao và không muốn nhiều lời.
Cô tới trường Trung học Số 1 là không có lý tưởng gì, đối với cô kì thi chỉ là mây bay. Về phần đợt kiểm tra khảo sát gì đó, cô lại càng không thèm để tâm.
Cô đứng lên, tính đi ra ngoài hít thở không khí.
Thấy cô định đi, Mạc Xảo Xảo vội hỏi: "Chị An, chị đi đâu thế?"
"Sân thượng." Lục Tịnh An nhấc chân tính đi.
"Nhưng sắp phải vào học rồi mà, tiết 1 là môn của thầy Cố đó!"
Thế là bàn chân nhấc lên của Lục Tịnh An chợt dừng lại.