Bà cụ Cố tựa lưng vào gối dựa, tươi cười đầy hiền từ hòa nhã. Hiển nhiên là nhìn thấy Cố Lâm, tâm tình bà rất tốt.
"Nên vậy ạ."
Cố Lâm mỉm cười, đi tới bên cạnh giường của bà, có điều khi nhìn thấy giỏ trái cây trên tủ đầu giường thì không khỏi nói: "Thì ra là đã có người tới thăm trước rồi."
"Đúng vậy, là Phương Dự, trước đó con đã gặp qua rồi đấy."
Nhắc tới Phương Dự, trong ánh mắt của bà cụ ánh lên vài phần vừa lòng và vui vẻ.
Phương Dự là học trò tâm đắc của chồng bà. Tình cảm thầy trò rất tốt, thời gian tiếp xúc của bà và anh ta cũng không ngắn. Có thể nhìn thấy anh ta hiện giờ có thành tựu, tất nhiên bà vui vẻ hơn ai hết.
"Thì ra là đàn anh Phương, cô rất thích anh ấy mà."
Cố Lâm gật gật đầu, đặt cái giỏ trái cây lên trên bàn bên cạnh, lấy một quả táo từ trong giỏ ra, quay đầu hỏi: "Cô có muốn ăn trái cây không ạ?"
"Không cần đâu." Bà cụ Cố lắc đầu, "Con cũng đừng bận rộn làm gì, qua đây ngồi trò chuyện với bà già này đi."
Trong sự quan tâm của bà cụ, Cố Lâm không thể làm gì khác hơn là thả trái táo xuống, kéo một cái ghế ngồi vào bên cạnh bà.
"Gần đây có tốt không? Lúc nào thì đưa bạn gái đến cho bà già này nhìn một cái đây hả?"
"Cô, cô đừng trêu chọc con." Cố Lâm lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói, "Nếu như thực sự có bạn gái thì chắc chắn người đầu tiên dẫn đến ra mắt sẽ là cô mà."
"Được được được, phải tranh thủ nha. Năm nay con cũng gần 30 rồi nhỉ? Đều nói ba mươi gầy dựng*, vẫn nên lập gia đình sớm một chút mới được."
*ba mươi gầy dựng (三十而立): thành ngữ của TQ xuất phát từ Luận Ngữ của Khổng Tử, ý nói tuổi ba mươi là độ tuổi tự độc lập, xác định được mục tiêu, hướng phát triển cuộc sống và bắt đầu đạt được một cái gì đó.
Đối mặt với những lời càm ràm của bà cụ, Cố Lâm vẫn luôn tỏ ra rất kiên nhẫn, gần như đều là có hỏi sẽ đáp, biết nói chuyện theo ý của bà, dỗ cho bà cụ rất vui vẻ.
Nhìn dáng vẻ tao nhã, tiến thoái vừa phải của anh, trong lòng bà cụ Cố vừa hài lòng lại vừa tự hào.
Lúc trước bà đã cảm thấy đứa nhỏ này rất khá, sau này nhất định sẽ có tương lai. Mà sự thực chứng minh là ánh mắt của bà không hề sai.
"Được rồi, gần đây An An ở trường học vẫn tốt chứ?" Nhớ tới đứa cháu ngoại sáng nay mới đến thăm mình, bà cụ Cố lên tiếng hỏi.
"Vâng, rất tốt." Cố Lâm gật đầu cười nói: "Có tiến bộ không ít."
"Con đấy, vẫn luôn nói như vậy, chẳng biết là thật hay giả nữa. An An còn phải làm phiền con để tâm nhiều hơn. Thực ra nó là một đứa nhỏ rất tốt."
Khóe môi Cố Lâm cong lên, "Vâng, con biết."
"Ôi, thật sự phải cám ơn con. Nếu không nhờ có con thì An An và mẹ nó sẽ không được sống những ngày tháng êm đềm như thế này." Bà cụ Cố đột nhiên xúc động nói.
"Cô ơi, cô tuyệt đối đừng nói như vậy. Nếu như không có cô và chú Lục giúp đỡ thì con không thể có ngày hôm nay. Những chuyện trước kia đều là chuyện con nên làm." Cố Lâm chân thành nói.
Anh là một cô nhi, từ nhỏ đã lớn lên ở viện mồ côi. Nếu như không có hai ông bà cụ đây hào phóng hỗ trợ tiền thì căn bản là anh không thể đến trường học, cũng chẳng thể có được ngày hôm nay.
Mà giúp đỡ con gái và cháu gái của họ thoát khỏi cảnh khốn cùng, đại khái là sự báo đáp tốt nhất anh có thể làm cho bọn họ.
"Cô ơi, cô thực sự không định nói chân tướng với chị Lục sao?"
Luật sư ngày trước anh giới thiệu cho Lục Tuyết Cầm thật ra là người quen của vợ chồng ông cụ Lục. Chứ không thì với vòng tròn xã giao của anh, cho dù là quen biết cũng không thể có một luật sư kinh nghiệm thâm niên dày dặn như vậy.
Lục Tuyết Cầm có thể khiến chồng cũ trắng tay rời nhà, dẫn theo con gái một mình sinh sống, thật sự đều là nhờ có hai ông bà cụ ở phía sau bỏ tâm bỏ sức.
Bà cụ Cố lắc đầu, khoát tay nói: "Đã qua lâu như vậy rồi, còn có gì để mà nói? Cô cũng là vì An An chứ chẳng phải vì đứa con gái bất hiếu kia!"
Thấy bà cụ cố chấp như vậy, Cố Lâm không tiện nói thêm nữa. Dù sao đây là mâu thuẫn giữa mẹ con bọn họ, một người ngoài như anh làm sao có thể nói gì được đây.
Hai người không tiếp tục đề tài này nữa. Cố Lâm chọn một quả rồi gọt vỏ, ở bên cạnh trò chuyện với bà cụ. Trái lại giữa hai người có bầu không khí ấm áp nói không nên lời...
Chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cửa nhà họ Phỉ.
Tuy rằng không nỡ nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của cô gái, Phỉ Minh Sâm vẫn phải xuống xe, nhìn hai mẹ con nhà họ Lục đi vào sân nhà kế bên còn bản thân thì lẻ loi đi vào nhà mình.
Vào cửa nhà, cơm nước đã được bày sẵn trên bàn trong phòng khách, dì giúp việc tạm thời đang lau chùi quét dọn.
Lâm Tố Vân đưa hai đứa nhóc nhỏ về nhà ông bà nội, ba thì còn đang đi công tác, cho nên tối thứ bảy trong nhà chỉ có một mình cậu.
Phỉ Minh Sâm ăn đại vài miếng cơm rồi quay về phòng của mình. Cậu nhìn cửa sổ ở đối diện, tưởng tượng xem lúc này cô bạn gái nhỏ của mình đang làm gì.
Suy nghĩ một chút, khóe miệng lại không nhịn được cong lên, nụ cười trên mặt nhìn hơi có vẻ ngớ ngẩn.
Buổi tối, Lục Tịnh An nằm ở trên giường chơi điện thoại di động, bỗng nhiên nhận được yêu cầu trò chuyện từ Phỉ Minh Sâm.
Rõ ràng là trước đây cũng đã từng gọi điện thoại với nhau rồi, thế nhưng lần này nhìn yêu cầu trò chuyện bằng giọng nói của cậu, không biết sao trái tim cô bỗng nhiên lại đập lỡ một nhịp.
Cô mím môi, nhấn nút trả lời.
"Là tôi." Giọng nói trong trẻo của thiếu niên truyền đến.
"Ừ..."
"Đã ngủ chưa?"
"Vẫn chưa." Lục Tịnh An ôm lấy gối đầu, có chút mất tự nhiên mà nói, "Còn cậu?"
"Tôi ấy hả, không ngủ được."
Lục Tịnh An trợn mắt, "Tại sao?"
"Nhớ cậu."
Cậu gần như là bật thốt ra, nghe vậy Lục Tịnh An nghẹn họng, cảm giác tim đập nhanh hơn. Cô cắn cắn môi, "Nói nhăng cuội gì đấy..."
"Đây là lời thật lòng mà." Thiếu niên cười khẽ một tiếng, nói: "Cậu đến bên cạnh cửa sổ, kéo rèm ra đi."
Tuy là Lục Tịnh An không hiểu cho lắm nhưng vẫn nhảy ra khỏi giường, đi tới bên cạnh cửa sổ kém rèm ra.
Sau đó cô liền thấy Phỉ Minh Sâm đứng ở cửa sổ phòng đối diện, cách một bệ cửa sổ mà nhìn cô cười. Đôi mắt sáng trong như vì sao trên trời kia khiến trái tim Lục Tịnh An khẽ run lên.
"Sao phòng cậu lại ở đối diện phòng tôi?"
"Vốn là tôi ở đây mà."
Chỉ là Lục Tịnh An hơi ngạc nhiên một chút, trước kia không chú ý đến chuyện này. Cô bĩu môi nói: "À, kêu tôi ra đây làm gì?"
"Không có gì, chỉ là muốn thấy cậu thôi." Phỉ Minh Sâm ngắm nhìn cô, "Cậu không cảm thấy bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp mặt như thế này là rất tốt à?"
"Chán ngắt." Ngoài miệng Lục Tịnh An nói như vậy, nhưng trong ánh mắt có chút lấp lánh.
Cô liếc mắt nhìn về phía đối diện, phát hiện thiếu niên còn đang nhìn mình thì vội vàng xoay đầu đi.
Cô gái cầm lấy rèm cửa sổ, do dự xem có nên kéo rèm lại hay không.
"Ngày mai là chủ nhật, có muốn đi hẹn hò không?" Đúng lúc này, giọng nói trong trẻo mang theo ý cười của thiếu niên lại truyền tới.
"Hẹn... hẹn hò?" Lục Tịnh An siết chặt điện thoại di động.
"Đúng vậy." Phỉ Minh Sâm làm bộ không đếm xỉa tới nhưng thật ra trong đáy lòng cũng hơi căng thẳng. Đây là lần đầu tiên hẹn con gái ra ngoài, hơn nữa còn là người mình thích.
"Bình thường chủ nhật cậu thường làm gì?" Cậu hỏi.
Lục Tịnh An nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Tập võ."
Đáp án này có chút ngoài dự đoán nhưng lại vẫn hợp tình lý, khiến Phỉ Minh Sâm không kiềm nổi cười nhẹ thành tiếng.
"Cậu cười cái gì?" Lục Tịnh An nhíu chân mày, có chút hung hăng mà trừng mắt qua. Cho dù cách một khoảng sân vẫn có thể thấy được ánh mắt dữ dằn của cô.
Có điều trong vô thức, cô lại buông cái tay đang cầm rèm che ra, có lẽ trong một lúc sẽ không quay trở lại trong phòng.
"Không có, cảm thấy đáp án này thật đúng là cậu." Phỉ Minh Sâm nhìn cô, chỉ cảm thấy vẻ tức giận của cô rất đáng yêu.
"Hừ." Lục Tịnh An khẽ hừ một tiếng. "Tôi biết, các cậu đều nghĩ tôi không giống con gái bình thường, nhưng dù thế thì cũng chẳng sao cả."
Bàn tay bên hông thiếu nữ đã nắm chặt thành quyền. Chỉ có như vậy, cô mới có thể bảo vệ mình, bảo vệ người mà cô muốn che chở.
Mặc dù đứng rất xa nhưng Phỉ Minh Sâm lại dường như thấy được ánh mắt kiên nghị của cô gái kia. Nghĩ đến chuyện hôm nay gặp cha của cô ở viện dưỡng lão, rồi khi ở trên sân thượng, cô để lộ ra chút yếu đuối kia, cậu cảm giác như trái tim mình có chút nhói đau.
"Không hề, tôi thấy cậu như thế rất tốt."
Thiếu niên khẽ nói: "Tôi rất thích."
Lục Tịnh An không khỏi ngẩn ra, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, có chút mất khống chế trỗi dậy. Cô cắn cắn môi, "Cậu đang đùa tôi đúng không? Cậu thích gì ở tôi chứ?"
Rõ ràng là không hiểu cô nhưng cứ luôn mồm nói thích, hời hợt đến mức khiến người ta khó mà tin được.
"Thật ra tôi cũng không biết, thời gian ở chung của chúng ta quá ngắn." Giọng của Phỉ Minh Sâm xuyên qua tiếng gió, xuyên qua micro truyền đến.
Lục Tịnh An lộ ra vẻ mặt quả nhiên là thế. Có điều không biết vì sao cô cảm thấy trong lòng có chút mất mát.
Cô khẽ cau mày, cảm thấy lúc này bản thân mình có phần không nói lý lẽ.
"Cho nên, cậu thấy thế nào về việc cho nhau cơ hội để hiểu biết về đối phương?"
Giọng nói của thiếu niên một lần nữa phát ra từ trong điện thoại, mang theo ấm áp và dịu dàng riêng biệt của cậu, tựa như có thể xoa dịu tất cả bất an trong lòng người khác.
"Có thể sau đó tôi lại càng thích cậu hơn?"
Lục Tịnh An nghe những lời nói đầy chân thành của cậu, nhất thời không biết phải trả lời ra sao.
Những người bạn cùng lứa mà cô tiếp xúc từ nhỏ đến lớn chưa từng có một chàng trai nào giống như Phỉ Minh Sâm.
"Thế nào?" Giọng nói mang theo thấp thỏm của thiếu niên tiếp tục truyền đến.
Lục Tịnh An dùng ngón tay khẩy khẩy bệ cửa sổ, đột nhiên nói: "Nhưng mà tôi sẽ không thích cậu."
Cô không có khả năng sẽ thích bất kỳ ai cả. Nếu như lúc đầu mẹ không yêu đương với người đàn ông cặn bã kia thì cuối cùng sẽ có kết cục như thế nào? Tình yêu là thứ không hề đáng tin.
Nghe cô nói chắc nịch như vậy, nhưng Phỉ Minh Sâm không có sự thất vọng và đau lòng sau khi tỏ tình lần đầu tiên thất bại.
Dù sao cô gái ở đối diện kia hiện tại vẫn còn là bạn gái của cậu cơ mà.
"Vậy thì cứ thử một chút đi." Cậu nói, "Xem đến cuối cùng, rốt cuộc là ai thích người kia nhiều hơn. Thế nào? Hay là cậu không dám?"
"Ai nói tôi không dám?" Lục Tịnh An phản bác theo bản năng.
"Vậy thì một lời đã định." Phỉ Minh Sâm cong môi, lộ ra nụ cười như ý.
Lục Tịnh An nhìn cậu cười mới phát hiện ra là vừa rồi bản thân mình đã đồng ý chuyện gì.
Cô trừng trừng mắt, muốn đổi ý rồi lại ngại với nguyên tắc của bản thân. Cuối cùng cô suy nghĩ một chút, cảm thấy dù sao ngay cả chuyện làm bạn gái của cậu ta cũng đồng ý rồi, so ra thì cái giao kèo này hình như cũng không quá khó để tiếp nhận.
"Được thôi, vẫn là tiếp tục đến khi cậu trở lại trường học mới ngừng." Cô đồng ý một cách sảng khoái.
Cô thoải mái nhưng Phỉ Minh Sâm thì lại thấy thật bất đắc dĩ, cũng càng nhận ra lúc trước khi tự mình định ra cái thời hạn này quả thực là bị chập mạch rồi.
Có điều hối hận thì cũng chẳng thể thay đổi được gì, cậu lại hỏi: "Vậy ngày mai đi ra ngoài chơi nhé?"
"Đi đâu?"
"À, cùng cậu đến võ quán?"
Phỉ Minh Sâm tựa trên cửa sổ, nhìn cô cười từ xa. Dù cách thật xa nhưng thông qua giọng điệu của cậu thì vẫn có thể đoán được sự chờ mong trong ánh mắt của cậu vào lúc này.
Nhớ lại đôi mắt kia của cậu thiếu niên, Lục Tịnh An cảm thấy trong lòng có chút khác thường không nói nên lời.
Cô lắc đầu, ngồi tựa lên bệ cửa sổ, ngắm nhìn những tua rua của rèm cửa, nói: "Không phải là cậu bị thương phải nghỉ ngơi à?"