• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy giọng Lục Tuyết Cầm, Lục Tịnh An đột nhiên cả kinh, suýt chút nữa làm rớt chiếc bát trên tay.

Sao mẹ cô lại về lúc này? Phỉ Minh Sâm vẫn còn ở đây, cô nên giải thích sao ta? Trong đầu Lục Tịnh An hiện lên đủ loại suy nghĩ, vậy mà cô lại không thể phản ứng ngay lúc đó.

"Ấy, Minh Sâm cũng ở đây hả?"

Lục Tuyết Cầm đi vào tới phòng khách, đồng thời trông thấy cậu thanh niên đứng trước cửa phòng bếp.

Trông hai người có vẻ kỳ quặc, Lục Tuyết Cầm bèn hỏi, "Hai đứa ở đây làm gì thế?"

Lục Tịnh An chớp mắt liếc Phỉ Minh Sâm, ra hiệu cậu mau bỏ cái móng vuốt trên trán mình ra.

Phỉ Minh Sâm không chút hoang mang, cậu buông tay xuống, nhìn Lục Tuyết Cầm trả lời, "Dạ dì Lục, dì mới tan tầm ạ?"

"Ừ, dì nghe chú Lâm nói hôm nay cháu ngồi cùng xe chú ấy về hả?" Lục Tuyết Cầm cởi áo khoác treo lên móc áo.

"Vâng, lúc về trời mưa, Tịnh An lo lắng cháu đi xe đạp cầm ô không an toàn nên chở cháu một đoạn."

Lúc nói nhưng lời này, Phỉ Minh Sâm cố tình liếc Lục Tịnh An, gương mặt cô đỏ bừng, đôi mắt trợn lên vì không ngờ cậu sẽ nói vậy.

Bộ dạng phồng mang trợn mắt này thật sự rất đáng yêu khiến cho người ta phải ngứa ngáy.

Nhưng Phỉ Minh Sâm không dám trêu chọc cô bây giờ, cậu ra vẻ vô tội, chân thành nhìn cô, biểu hiện mình chỉ nói sự thật thôi mà.

Lục Tịnh An muốn nổi đóa, quả thật cô có nói thế, nhưng khi từ miệng cậu thốt ra lại có vẻ kỳ quặc.

"Vậy sao?" Lục Tuyết Cầm sửng sốt, có điều bà nhanh chóng gật đầu, "Phải phải, dạo này dì phải tăng ca, làm phiền mọi người để ý tới An An giúp gì nhé."

Thầm chí bà còn cười, "Hay là sau này cháu về cùng An An luôn đi? Hai đứa lại ngồi cùng bàn nữa, quá tiện nhỉ."

Lục Tịnh An nhìn mẹ bằng ánh mắt khó tin, "Mẹ....!"

Bị con gái trừng mắt, Lục Tuyết Cầm không khỏi oan uổng.

Bà cho rằng như vậy rất tốt. Cửa hàng chỗ bà mới khai trương, công việc làm ăn phát đạt cho nên gần đây bà luôn phải tăng ca, nhưng bà thích cảm giác trải bận rộn như thế.

Điều bận tâm duy nhất chính là không thể nấu cơm cho con gái mỗi ngày, cho nên bà luôn phải làm phiền nhà họ Phỉ, có điều Lâm Tố Vân không chịu nhận phí ăn uống bà đưa khiến bà cảm thấy cực kỳ áy náy, lúc nào bà cũng muốn tìm cách nào đó đáp trả lại ân tình này.

Vất vả lắm mới nghĩ ra cách này, ai ngờ con gái mình có vẻ không tình nguyện, bà đành tạm thời dẹp hết tâm tư, trấn an nói, "Được được, mẹ đùa thôi."

Lục Tịnh An mím chặt môi, thật ra cô cũng đoán được suy nghĩ của mẹ mình và cô cũng chẳng phải người hẹp hòi.

Nhưng...nhưng mà...

Cô liếc Phỉ Minh Sâm, vừa khéo Phỉ Minh Sâm cũng đang nhìn cô.

Cơ thể nhỏ bé của Lục Tịnh An thoáng chững lại, cô hơi chột dạ ngoảnh đầu đi.

"Chỉ là..." Lục Tuyết Cầm đi ngang qua phòng khách tới cạnh hai bạn trẻ. Bà nhìn bọn họ một lượt từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi, "Hai đứa đây là..."

Hình như ban nãy lúc mới vào, bà có thấy tay của Minh Sâm đang sờ lên trán của An An....

Lục Tịnh An siết chặt cái bát, mẹ cô chắc hẳn chưa thấy gì đúng không?

Thật ra lúc này cô đang vô cùng hoang mang bởi không hiểu nổi tại sao mình lại chột dạ nữa, cô và Phỉ Minh Sâm hoàn toàn trong sáng, cứ dựa vào tình hình thực tế để nói thì có làm sao? Cô sợ cái gì?

"Cháu thấy mặt Tịnh An hơi đỏ nên sợ cô ấy cảm lạnh vì mưa, cho nên cháu mới kiểm tra thử nhiệt độ giúp cô ấy."

Lục Tịnh An không nói gì, Phỉ Minh Sâm đã thay cô trả lời hết, vẻ mặt của cậu rất thản nhiên tựa như đó là tất cả sự thật.

"Vừa nãy An An mắc mưa hả?" Lục Tuyết Cầm khẩn trương, vội vã duỗi tay sờ lên trán con gái.

Gương mặt Lục Tịnh An lại đỏ bừng, cô quẫn bách né tránh bàn tay của mẹ, hốt hoảng nói, "Con thực sự không sao, chỉ là uống nước gừng nên nó nóng vậy thôi, là cậu ta chuyện bé xé ra to đấy!"

"Vậy hả?" Lục Tuyết Cầm hiểu rõ tình trạng của con gái mình, bà cũng đã chú ý tới bát canh trên tay Lục Tịnh An cho nên lập tức tin lời giải thích này.

Chỉ là bà vẫn cảm thấy kỳ lạ, vì vậy liền cau mày hỏi, "Nước gừng đường đỏ này mẹ từng nấu cho con bao nhiêu lần rồi mà con có chịu uống đâu, sao hôm nay...?"

Lục Tịnh An khựng lại, ngay cả Phỉ Minh Sâm cũng nhìn về phía cô sau khi nghe bà Lục nói vậy.

Đôi mắt sáng ngời của cậu khiến cho cô cứng đờ cả người.

Mẹ cô nói đúng, từ trước tới giờ cô chưa bao giờ uống loại nước này, có trời mới biết hôm nay cô bị ma xui quỷ khiến thế nào lại uống chứ?

Trong đầu cô lúc này ngập tràn hình ảnh cậu thiếu niên sạch sẽ và gọn gàng, cầm chiếc thìa đút vào miệng cô.

Cô cắn môi, nhịp tim dường như đập nhanh hơn, thậm chí cô còn không dám nhìn Phỉ Minh Sâm.

"Với lại,.." Lục Tuyết Cầm lại phát hiện thêm một điểm đáng ngờ, bà chỉ vào ống tay áo xắn lên hỏi, "Đây là đồng phục của con hả? Sao to vậy?"

Lúc này, Lục Tịnh An mới phát hiện mình vẫn còn đang mặc áo khoác của Phỉ Minh Sâm, cảnh tượng vừa rồi ở trong xe quá xấu hổ cho nên sau khi vào nhà cô đã quên mất chuyện này....

Cô ngẩng đầu nhìn Phỉ Minh Sâm, Phỉ Minh Sâm cũng nhìn cô, lần này dường như cậu không định chủ động tranh công nói.

Lục Tịnh An mím môi, cô không thích phải nói dối, đành miễn cưỡng ậm ờ, "Trời mưa lạnh quá nên cậu ấy cho con mượn."

Nói xong, cô ngẩng đầu một hơi uống cạn nước gừng rồi nhét bát không vào trong tay bà Lục, sau đó kéo khóa áo, định bụng trả lại cho Phỉ Minh Sâm.

Lục Tuyết Cầm bưng bát, sực tỉnh nhìn Phỉ Minh Sâm bằng ánh mắt thưởng thức.

Thấy động tác của con gái, bà vội ngăn lại, "Sao có thể trả lại người ta như thế?"

Lục Tịnh An sửng sốt, khó hiểu nhìn mẹ.

Lục Tuyết Cầm nói với Phỉ Minh Sâm, "Minh Sâm, đồng phục này cháu có cần mặc ngay không? Đợi dì giặt sạch rồi trả lại được chứ?"

Phỉ Minh Sâm lập tức lắc đầu, "Không vội ạ, mai là chủ nhật, thứ hai mới phải mặc."

"Vậy là được rồi."

Nghe hai người nói chuyện vui vẻ nhưng Lục Tịnh An lại cảm thấy tức giận, cô cau mày lên tiếng, "Mẹ, mẹ nói gì đó? Con mới mặc được một lúc, làm sao mà bẩn được, tại sao phải giặt giúp cậu ta?"

"An An, không thể nói vậy được, đó là phép lịch sự tối thiểu." Lục Tuyết Cầm nghiêm túc nói.

"Dì Lục, Tịnh An nói cũng đúng, cháu nghĩ không cần thiết đâu." Phỉ Minh Sâm giải vây.

Vừa rồi cậu đồng ý chỉ là vì muốn dùng việc này để tiếp xúc với Lục Tịnh An nhiều hơn, ai ngờ lại chọc cô giận, đây không phải là chủ ý ban đầu của cậu.

Lục Tuyết Cầm có vẻ bối rối, thật ra bà không hề có ý gì khác, chỉ là cơ thể con gái mình giờ đang bất tiện, nếu Minh Sâm là con gái thì đã khỏi phải bàn, nhưng người ta là con trai.

Con gái mình nếu cứ trả lại quần áo cho người ta như vậy, thì bà cảm thấy cực kỳ khó xử.

Lục Tịnh An cắn môi dưới, lúc này cô chỉ cảm thấy bức bối, nóng nảy, muốn trút hết ra nhưng lại không biết phải trút ra như nào mới tốt.

Vì vậy, cô bèn chĩa hỏa lực vào Phỉ Minh Sâm, cô nghiêng đầu nhìn cậu chằm chằm nói, "Không cần cậu giả vờ tốt bụng!"

Nói xong, cô xoay người chạy thình thịch lên lầu, sau đó từ tầng hai truyền tới đóng cửa rầm một tiếng, rõ ràng cô đã chạy vào phòng.

Lục Tuyết Cầm lúng túng, cất tiếng chê cười, "Minh Sâm đừng trách nhé, mỗi lần cơ thể An An khó chịu là con bé lại cáu kỉnh, hơi tí là bùng nổ, cháu nhất định đừng để bụng nhé."

Phỉ Minh Sâm gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhưng mà rõ ràng sau khi bước vào cửa cậu đã làm gì chọc cô đâu, chẳng hiểu nguyên nhân cô nổi giận là gì nữa.

"Vâng, cháu hiểu." Cậu khẽ mỉm cười, tao nhã lễ độ nói, "Không còn sớm nữa, vậy cháu về trước, mai cháu lại qua thăm cô ấy."

"Được được, đi thong thả nhé."

Lục Tuyết Cầm tiễn Phỉ Minh Sâm ra khỏi nhà rồi mới thở phào.

Bà xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị xào nấu vài món ăn, đã lâu bà không ăn cơm cùng con gái rồi, hôm nay hiếm khi được về sớm, bà muốn nấu cho con gái một bữa thật ngon.

Khi vào trong bếp, bà cảm thấy kỳ lạ khi vẫn còn thừa nước gừng.

An An đã bao giờ xuống bếp đâu, vậy nước gừng đường đỏ này là do ai nấu?

Lục Tuyết Cầm nhìn về phía căn phòng sáng trưng của nhà họ Phỉ qua cửa sổ nhà bếp, đột nhiên bà cảm thấy hình như đã hiểu ra được chuyện gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang