Mục lục
Tình Đầu Quốc Dân Omega Luôn Muốn Độc Chiếm Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng ve kêu ầm ĩ bên ngoài tấm rèm cửa sổ, mỗi một tiếng đều như đang trách cứ cái tiết trời nóng bức của mùa hè.

Giây trước Quý Tiêu trên người mặc chiếc váy hai dây, tay ôm quạt ngủ say, cùng những chú ve cầu nguyện cho mùa hè mau trôi đi, giây tiếp theo cô liền cảm thấy bị khí lạnh ở xung quanh xông thẳng vào đầu.

Trong phòng mát mẻ giống như mở điều hòa, hương bạc hà phảng phất tản ra lành lạnh, nhẹ nhàng chạm lên da thịt Quý Tiêu.

Quý Tiêu không nghĩ rằng ở kí túc xá lại có điều hòa, cô vùi mặt vào gối lần nữa, tiếp tục ngủ say.

Chỉ là dần dần cảm giác mát mẻ thoải mái này không còn làm cho Quý Tiêu thấy dễ chịu nữa, hương bạc hà len lỏi qua da thịt, thấm vào thân thể cô, dòng máu trong người vốn đang an nhàn chảy bỗng trở nên xao động không thôi.

Quý Tiêu cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, đầu tiên là một cơn nóng ran phát ra từ trong lồng ngực, tiếp theo là một cơn đau đớn không sao tả được truyền tới từ sau gáy, giống như có thứ gì đó trong cơ thể cô đang muốn trào ra ngoài.

“Tiểu thư, tỉnh dậy đi, tiểu thư…”

Một thanh âm xa lạ truyền đến tai Quý Tiêu, mang theo cảm giác thật cẩn thận, lại tràn ngập vẻ sợ hãi.

Quý Tiêu không biết thanh âm này là đang gọi ai, cô nhắm mắt lại, hít lấy mùi hương bạc hà mát lạnh thêm mấy lần, muốn nương theo hương thơm ấy để làm cho cơn nóng bức trong người dịu xuống. Thế nhưng cơn bức bối lại càng nghiêm trọng hơn, ở sau gáy hình như còn có gì đó đang chảy ra, thấm ướt cổ của cô.

…?

Quý Tiêu nhớ rõ là bản thân đang mặc váy hai dây.

“Tiểu thư…”

Thanh âm cẩn thận kia lại vang lên, một bàn tay khẽ chạm vào người cô, nhẹ nhàng vỗ bả vai Quý Tiêu vài cái, lại rất nhanh thu trở về.

Lần này Quý Tiêu đã biết thanh âm kia là đang kêu ai.

Nhưng nghi hoặc trong lòng cô lại dần lớn hơn, tiểu thư? Một sinh viên năm tư đang đi thực tập nghèo rớt mồng tơi như cô từ khi nào lại thành tiểu thư rồi?

Quý Tiêu không rõ chuyện gì mơ màng mở mắt, lại nhận ra trước mắt là một khoảng tối đen như mực.

“Tiểu thư, mau dán cái này lên trước đi.”

Âm thanh kia phát ra, đồng thời tiến lại gần phía cô. Quý Tiêu cũng dần dần thích ứng được với mảng đen nhánh trước mắt, cô miễn cưỡng mở mắt ra, thật khó khăn mới có thể nhìn ra được hình dáng của người đang nói chuyện và tình huống hiện tại.

Lúc này đây, người đang nói chuyện với cô là một người phụ nữ ăn mặc theo kiểu người hầu, mà thái độ của cô ta đối với Quý Tiêu vô cùng lễ phép, thậm chí còn có một chút sợ hãi…

Trong phòng không có điều hòa như cô nghĩ, thậm chí còn chẳng có lấy một cái cửa sổ, cảm giác mát lạnh thậm chí có chút rét này là từ chính căn phòng phát ra.

Cô cũng không nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp của kí túc xá, mà là trên một bộ trường kỷ mềm mại. Mặc trên người cũng không còn là cái váy hai dây mà lại là một bộ pijama satin màu tím có điểm lẳng lơ cợt nhả…

Cảm giác nóng bức vẫn cứ len lỏi khắp toàn thân Quý Tiêu, đầu óc cô thực sự rất loạn, mọi thứ diễn ra ở ngay trước mặt nhưng cô không tài nào nhìn rõ được.

Chợt có thứ gì đó được người hầu dán vào sau gáy Quý Tiêu.

Cô không biết là như thế nào, trước nay Quý Tiêu đều rất nhanh nhẹn, nên khi miếng dán chạm vào gáy, cô lập tức rụt cổ lại rồi đưa tay nắm chặt lấy cánh tay của người hầu.

Người hầu gái bị Quý Tiêu siết đau, vội giải thích: “Tiểu thư, tôi chỉ đang dán cho cô một miếng dán ức chế thôi.”

“Miếng dán ức chế?”. Quý Tiêu mày nhăn càng sâu hơn.

Thứ này cô biết, nhưng không phải là ở thế giới này cô mới biết được. Chẳng qua là hôm nay, vào tiết tự học buổi tối ở lớp học, cô đã tịch thu một cuốn tiểu thuyết từ trong tay của nữ sinh đang lén xem trong giờ học, là một quyển ABO ngược nữ chính đang cực hot gần đây.

Học sinh trong lớp đều tôn sùng nữ chính của quyển sách này là bạch nguyệt quang, Quý Tiêu nhìn các cô học trò đau lòng rớt nước mắt vì nữ chính, cô rốt cuộc không nhịn được sự tò mò, trước lúc đi ngủ đã lật quyển tiểu thuyết này ra xem.

Ở thế giới này giới tính của nhân loại không chỉ có nam nữ, mà còn có ba loại thuộc tính phụ là: Alpha, Beta và Omega.

Beta cùng loại với người thường, chiếm đại đa số, mà Alpha cùng Omega thì tương đối ít, còn có một thứ gọi là “pheromones”, Alpha và Omega có thể dựa vào nó để hấp dẫn lẫn nhau.

Thế nên Quý Tiêu đã nhìn thấy nam nữ chính rõ ràng vẫn còn lý trí, lại bởi vì tin tức tố khơi lên những xúc cảm nguyên thuỷ mà nhịp tim tăng cao, sản sinh ra thứ tình cảm chưa từng có…

Thể loại này thật sự mới lạ, làm Quý Tiêu không thể ngừng đọc, cô đọc một mạch đến tận đêm khuya, hơn nữa vì nữ chính cuối cùng cũng được hạnh phúc mà xúc động rơi nước mắt.

––Không thể không nói, nữ chính của quyển tiểu thuyết này thật sự quá thảm.

Được ba mẹ đặt quá nhiều kỳ vọng, mong muốn nàng sẽ là một cô gái tài sắc vẹn toàn, nhưng không ngờ rằng, sau kỳ phân hoá, nàng lại biến thành một nỗi thất vọng ê chề khi trở thành một Omega, lại còn là loại yếu đuối nhất. Cha mẹ nữ chính không lâu sau đó ngoài ý muốn qua đời sau một tai nạn xe cộ, tài sản vốn nên thuộc về nàng cũng bị bạn tốt của cha là Quý Thanh Vân cướp mất.

Cứ như vậy, nữ chính phải sống cảnh ăn nhờ ở đậu tại Quý gia, bị nhân vật nữ Alpha phản diện hàng đầu ngược đãi khinh nhục, không dưới một lần bị cô ta cưỡng bức rồi đánh dấu tạm thời, đến cuối cùng nữ chính thậm chí còn bị cô ta hoàn toàn đánh dấu.

Nghĩ đến đây, trái tim đang đập của Quý Tiêu liền lỡ một nhịp, dự cảm bất ổn lan tràn trong lòng cô.

Cô nhớ rõ, nữ phản diện biến thái trong sách kia có tên họ giống y hệt cô.

Trùng tên…

Xuyên thư…

Mình sẽ không xu cà na như vậy chứ?

“Tiểu thư, giờ cũng không còn sớm nữa, hay chúng ta xử lý Ngụy Khinh Ngữ rồi nghỉ ngơi đi.”

Hầu gái đứng ở một bên lên tiếng nhắc nhở, Quý Tiêu lúc này mới phát hiện ở trong phòng còn có một người khác.

Một thiếu nữ nằm bất động ở giữa phòng, hơi thở chầm chậm mà lồng ngực lại phập phồng kịch liệt, giống như đang phải chịu đựng cái gì đó vô cùng khổ sở.

Thân thể nàng run rẩy không ngừng, hương vị bạc hà theo đó mà phát ra, mát lạnh sảng khoái dừng lại trên người Quý Tiêu, chạm đến miếng dán ức chế sau cổ cô, từng chút một kích thích tuyến thể yếu ớt của cô.

Quý Tiêu lúc này mới ý thức được vừa rồi chính cái mùi bạc hà toả ra trên người cô gái này đã làm cô mất khống chế.

Mà hương bạc hà ấy đúng là mùi pheromone riêng của cô gái này.

Nàng thoạt nhìn rất khó chịu, dường như tới lúc này là đã không còn chống đỡ nổi, nhưng lại quật cường cố gắng kìm nén, không chịu để chính mình ngã xuống.

Vẻ suy nhược cùng quật cường ở trên người nàng đan xen vào nhau, Quý Tiêu nhìn thấy cảnh này, trong lòng lại nhói lên.

Đừng để cô biết được tên trời đánh nào đã đem một cô gái mỏng manh như vậy bắt nhốt tra tấn.

Nếu cô mà biết được…

[Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ, thấy vẻ hy vọng trong ánh mắt nàng lại loé lên một lần nữa, nhưng rồi rất nhanh chóng lụi tắt đi. Tới khi nhìn thấy trong đôi mắt xanh thẳm kia dần dần hiện lên sự tuyệt vọng cùng hận ý, trong lòng cảm thấy cực kỳ thú vị.

Cô ngồi xổm xuống, nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang vô lực giãy giụa trước mặt, rất hứng thú nói: “Ngụy Khinh Ngữ, cô muốn sao? Vậy thì cầu xin tôi đi.”]

Quý Tiêu ngẩn người ra, trước khi đi ngủ cô đã đọc qua nội dung quyển sách kia, hiện giờ tình tiết lóe lên trong đầu đang liên tục nhắc nhở cô.

Quý Tiêu nhìn cảnh tượng trước mắt, giống hệt trong sách viết, trong nháy mắt đầu cô nổ ong một tiếng.

Mới vừa rồi người hầu gái kia gọi cô gái này là Ngụy, Khinh, Ngữ!

Quý Tiêu hoảng sợ nhận ra tên trời đánh kia là mình!

Cô thật sự xuyên thư rồi!

Lại còn trùng hợp xuyên vào vai nữ chính phản diện Alpha vừa độc ác vừa biến thái cùng tên cùng họ với cô nữa!

Mà trong kết cục của Quý Tiêu như trong sách viết thì thực sự khiến người ta hả dạ.

Khi Ngụy Khinh Ngữ tiến vào giới thượng lưu, nàng đoạt lại chỗ tài sản bị Quý gia cướp đi, sau đó bắt Quý Tiêu lại rồi nhốt cô ta trong chính căn phòng tối mà cô ta từng giam giữ mình.

Tiếp theo, Ngụy Khinh Ngữ sẽ tự tay cắt đi tuyến thể của Quý Tiêu, đem cô ta ra tra tấn tới dở sống dở chết rồi quăng cho cá mập ở viện hải dương nhà nam chính ăn, cuối cùng đem tro cốt của cô đổ vào cống thoát nước, triệt để tới mức không sót lại dù chỉ một cọng lông…

Pheromone hương bạc hà thấm sâu vào trong tuyến thể sau gáy Quý Tiêu, khiến cô lạnh đến nỗi mà rùng mình liên tục.

“Tiểu thư, tiểu thư?”

Thanh âm của người hầu gái lại vang lên, Quý Tiêu vội vàng chớp mắt vài cái để lấy lại tỉnh táo. Cô liếc nhìn xung quanh nơi tối tăm không có lấy một ánh mặt trời này, khóe miệng giật giật vài cái.

Đây không phải là căn phòng do chính Quý Tiêu đặc biệt xây dựng cho Ngụy Khinh Ngữ sao? Và đây cũng là nơi mà tương lai cô sẽ bị nhốt rồi tra tấn đến sống không bằng chết ư?!

“Tiểu thư, tôi thấy hay là chúng ta để nàng ở lại chỗ này luôn đi, tiện thể mài giũa tính tình của nàng một chút, xem về sau còn dám cắn cô hay không?!”

Hầu gái ở cạnh Quý Tiêu đề nghị nói: “Chỉ là một Omega sa cơ thất thế, lại dám cướp lấy thuốc ức chế của tiểu thư, còn muốn cắn người. Thật là không biết tốt xấu, không biết sống chết…”

“Câm miệng!”

Không biết có phải là tính cách của Quý Tiêu trong tiểu thuyết còn một chút tồn tại trong người cô hay không, nhưng khi Quý Tiêu nghe hầu gái nói liên miên lẩm bẩm không ngừng lại có chút bực bội, cô nghiêng người liếc mắt nhìn hầu gái một cái.

Quý Tiêu của nhiều năm về sau xuống dốc đến chết không toàn thây, đối với những người hầu thích thêm dầu vào lửa này chắc chắn đều không tránh khỏi liên quan!

“Tiểu thư...”. Hầu gái ngẩn ra một chút, khó hiểu nhìn Quý Tiêu.

Quý Tiêu hiểu được bản thân thường ngày có thói quen kiêu ngạo ương ngạnh đến mức người hầu cũng học theo, chẳng thể trách được.

Huống chi, dựa theo nguyên tác, Ngụy Khinh Ngữ lần này cắn cô xong sẽ bị cô trả thù hạ nhục, sau đó đặt ấn ký tạm thời lên người nàng.

Quý Tiêu ngồi trên chiếc ghế sang trọng, nhìn cô gái đang yếu ớt không có sức chống cự ở cách đó không xa, trước mắt hiện lên hình ảnh chính bản thân cũng sẽ nằm ở nơi đó, có lẽ còn bi thảm hơn nàng ở thời điểm hiện tại…

Quý Tiêu trong lòng thoáng run rẩy, bốn chữ “tạm thời đánh dấu” cũng không dám xuất hiện trong đầu cô.

Cô đỡ cái trán, phất tay với người hầu phiền phức bên cạnh: “Thôi được rồi, đi ra ngoài đi.”

“Nhưng mà tiểu thư, Ngụy Khinh Ngữ hẳn là có âm mưu, vừa rồi nàng muốn…”

Hầu gái không yên tâm để Quý Tiêu ở một mình trong phòng tối, bởi vì Ngụy Khinh Ngữ trước đây đã từng tấn công cô một lần.

“Đi ra ngoài.”

Quý Tiêu lặp lại, trong thanh âm trầm thấp mang theo khí chất Alpha hung ác. Người hầu gái cho dù là Beta cũng bị âm giọng của Quý Tiêu doạ cho sợ, vội vàng gật đầu rồi đẩy cửa rời đi.

Một luồng sáng chói từ cửa chiếu rọi vào trong phòng, ánh sáng vàng rực rỡ như đang kết nối với một thế giới khác. Ngụy Khinh Ngữ đang nằm bất động cũng cảm nhận được chút ánh sáng, nàng miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Ánh sáng thẳng tắp chiếu lên gương mặt nàng rồi bao phủ lên cả người nàng. Nguỵ Khinh Ngữ mặc trên người một làn váy dài mỏng manh yếu ớt, nếp uốn của chiếc váy sa-tanh được thiết kế có chút phức tạp nhưng mềm mại chảy xuống bờ vai gầy yếu của nàng, phủ lên người nàng, da thịt non nớt trắng nõn, chiếc gáy trắng ngần như ẩn như hiện sau làn tóc dài, pheromone sau gáy chảy ra như một sợi chỉ màu bạc, thấm ướt cả vạt áo của nàng.

Trông thật thuần khiết, nhưng cũng thật mất tinh thần.

Mùi hương bạc hà quanh quẩn xung quanh Quý Tiêu, mặc dù sau gáy cô đang dán miếng ức chế nhưng Quý Tiêu vẫn cảm thấy có chút không khống chế được bản thân.

Không được! Nhất định không được!

Quý Tiêu liên tục lặp đi lặp lại để nhắc nhở bản thân, nếu cô làm như vậy thì kết cục sẽ là bị xẻo rớt tuyến thể. Quý Tiêu tìm trong ngăn tủ, cầm lấy ống thuốc ức chế Omega cuối cùng mà Quý Tiêu trong nguyên tác kia để lại.

“Ngụy Khinh Ngữ.” Quý Tiêu đi đến chỗ Ngụy Khinh Ngữ, nhẹ giọng gọi.

Có lẽ là nàng đã nghe được có người gọi mình, cũng có thể là nàng đã nhận ra có người tới gần mình, Ngụy Khinh Ngữ quay đầu nhìn về phía Quý Tiêu.

Mồ hôi trên trán làm ướt tóc mái của Ngụy Khinh Ngữ, trên hàng mi thon dài đọng lại những giọt nước mắt li ti như những viên pha lê treo lơ lửng. Trong đôi mắt xanh đậm của nàng hiện lên một tầng sương mờ ướt át, con ngươi tràn ngập sự yếu ớt của một Omega đang cố gắng chống chịu trong kỳ phát nhiệt, mỗi cái chớp mắt đều mỗi lần làm cho người ta cảm thấy vô cùng đau lòng.

Quý Tiêu nhìn nàng, trong lòng đau âm ỉ, cô cẩn thận ngồi xổm xuống bên cạnh cô gái đang bị kỳ phát nhiệt hành hạ, nhẹ giọng trấn an: “Không sao rồi, Ngụy Khinh Ngữ, cô hiện tại đã an toàn.”

Nào ngờ khi Quý Tiêu giơ tay muốn giúp Ngụy Khinh Ngữ tiêm thuốc ức chế, lại bị một sức lực đột ngột đẩy đến làm cô ngã trên mặt đất.

Cơn đau thấu từ phía sau lưng lan ra khắp cơ thể, may mắn là Quý Tiêu ngã vào tấm thảm, cái ót không trực tiếp đập xuống đất, bằng không cô đã trực tiếp đăng xuất khỏi trái đất.

Quý Tiêu còn chưa kịp ổn định lại, mùi hương bạc hà thơm mát kia đã thừa dịp tản ra, mạnh mẽ bao vây lấy cô.

Một thân váy trắng che trước tầm mắt cô, một đôi tay mảnh khảnh nắm chặt lấy tay cô, gắt gao trói buộc lên đỉnh đầu.

Quý Tiêu nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ đang ngồi trên thân mình đưa mắt nhìn xuống, đôi đồng tử màu xanh đậm xinh đẹp của nàng như có thủy quang sóng sánh, cảm giác ẩm ướt cách tấm vải lụa mỏng manh lan tràn trên người cô.

———————

Edit: Mưng.

Beta: Hạ Yên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang