Quý Tiêu là một người có tính nết sớm nắng chiều mưa, ăn chơi trác táng lại kiêu ngạo. Sau khi Ngụy Khinh Ngữ gặp biến cố, Quý Tiêu là người đầu tiên đẩy nàng xuống vực sâu, nhưng đồng thời cũng là người đầu tiên vươn tay ra với nàng.
Quý Tiêu hiện giờ rốt cuộc là người như thế nào?
Trong lòng Nguỵ Khinh Ngữ vẽ một dấu chấm hỏi lớn.
Một ngày trước khi chính thức bước vào kỳ nghỉ tết Trung thu, kết quả xử lý Lưu Mỹ Na và chủ nhiệm Lưu đã được công bố.
Lưu Mỹ Na phải ở lại trường xem xét xử phạt, có Quý Thanh Vân gây áp lực, nhà họ Lưu căn bản không có cách nào nhúng tay vào, vết nhơ này sắp sửa vĩnh viễn in lên hồ sơ của Lưu Mỹ Na. Còn chủ nhiệm Lưu đối với cha mẹ Lưu Mỹ Na đã là một quân cờ bỏ đi, không còn tác dụng gì nữa. Ông ta bị trường học cách chức để điều tra, sau đó bị khai trừ vĩnh viễn khỏi hàng ngũ giáo viên.
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua ô cửa sổ sát đất, mang theo sự dịu êm và tươi đẹp đi vào trong nhà.
Quý Tiêu ngồi trước bàn ăn xem điện thoại, cô gác lên bàn, để chân ghế phía trước lơ lửng trên mặt đất, bộ dạng đúng như một đại tiểu thư bất cần đời.
Cô đang xem thông báo trên trang web của trường, đôi mắt đẹp cong lên, mang theo ý cười.
Chuyện khiến lòng người sảng khoái như vậy, bất kể xem bao nhiêu lần cũng không thấy chán.
Lúc này, ở cầu thang cách đó không xa có tiếng bước chân truyền đến.
Nguỵ Khinh Ngữ mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt đi từ trên lầu xuống.
Tóc dài đen nhánh mềm mại bóng mượt chảy xuống trước ngực áo, một chiếc ghim cài áo màu bạc tinh xảo mơ hồ xuất hiện dưới làn tóc đen.
Nàng vẫn như cũ, mặt không biểu cảm, hàng lông mi dài rũ xuống, che khuất đi tròng mắt xanh đậm, nhìn không rõ cảm xúc.
Nguỵ Khinh Ngữ ở trong cái nhà này gần như không có cảm giác tồn tại, dì Ngô nhìn thấy nàng cũng chẳng thèm quan tâm, tiếp tục làm việc của mình.
Quý Tiêu lại phát hiện ra nàng đeo túi trên vai, có vẻ là đang muốn ra ngoài.
"Này, hôm nay Trung thu mà, cô định đi đâu thế?" Quý Tiêu tựa lưng vào ghế, nhìn về phía Nguỵ Khinh Ngữ vẫn đang làm ngơ mình.
"Tảo mộ." Nguỵ Khinh Ngữ nhàn nhạt trả lời.
Quý Tiêu ngẩn ra một chút, thuận miệng "Ờ" một tiếng.
Cô nhớ hình như trong sách có nói, Nguỵ Khinh Ngữ không bao giờ đón Trung thu, bởi vì sinh nhật âm lịch của mẹ nàng là vào ngày tết Trung thu.
Năm nay là năm đầu tiên mẹ Nguỵ Khinh Ngữ qua đời, cũng là lần đầu tiên nàng đến tảo mộ rồi cùng đón sinh nhật với mẹ.
Trung thu vốn là ngày cả nhà đoàn viên, Nguỵ Khinh Ngữ lại muốn đến trước bia mộ lạnh băng để tế bái cha mẹ mình, chỉ nghĩ tới thôi đã thấy đau xót.
Khu nghĩa trang của thành phố A đều ở vùng ngoại thành, tuy là lái xe trên đường cao tốc thì cũng chỉ mất khoảng mười phút thôi, nhưng nếu là từ trung tâm thành phố đến đó còn phải vòng thêm một chuyến nữa.
Đang ngày lễ Tết, Nguỵ Khinh Ngữ có thể đến đó trước buổi trưa đã may rồi.
Quý Tiêu xoa nhẹ mũi hai cái, vẫy tay nói: "Hôm nay tâm trạng tôi tốt, tôi để tài xế đưa cô đi."
Động tác đổi giày của Nguỵ Khinh Ngữ khựng lại một chút, sau đó nàng lại tiếp tục thay bên giày còn lại, lạnh lùng cự tuyệt: "Không cần."
Quý Tiêu biết Nguỵ Khinh Ngữ sẽ nói như vậy, bản thân cô cũng đã quen với thái độ xa cách ngàn dặm của nàng.
Cô liền ra vẻ kiêu căng một chút, nghiêm giọng bảo: "Tôi đã nói là để tài xế đưa cô đi thì cứ biết là như vậy đi, nói nhảm nhiều thế làm gì!"
Dứt lời, Quý Tiêu không hề cho Nguỵ Khinh Ngữ cơ hội từ chối, nói: "Dì Ngô, kêu tài xế chuẩn bị đi, lấy cái xe tốt nhất trong gara ấy."
"Vâng." Dì Ngô tất cung tất kính đáp, sau đó vội vàng dừng hết công việc đang làm dở dang để đi gọi tài xế.
Sáng ngày Trung thu, không khí bên ngoài trở nên vô cùng tấp nập, hầu hết là xe của những người đang trở về đón tết đoàn viên với gia đình, trong dòng xe dài bất tận ấy có một chiếc Maybach Landaulet đang chạy như bay.
Thân xe màu trắng, màu sắc không quá chói lóa nhưng lại khiến cho tất cả các tài xế xe khác đều lặng yên tránh đường cho nó. Cả tài xế lẫn hành khách đều hướng ánh mắt nóng cháy như lửa về phía chiếc siêu xe kia, rồi lại nhìn đến sườn mặt tinh tế của một người ngồi ở ghế sau.
Nguỵ Khinh Ngữ yên lặng ngồi ở hàng ghế mềm mại phía sau, vẫn cảm thấy tất cả những chuyện vừa xảy ra thật vi diệu.
Nàng nhìn những toà cao ốc không ngừng lui về sau, khu biệt thư nhà họ Quý đã sớm biến mất.
Quý Tiêu để cái xe tốt nhất trong nhà cho mình đi, chỉ đơn giản là do hôm nay tâm trạng cô ta tốt thôi sao?
Xe đi lên cầu, mặt hồ phản chiếu ánh mặt trời tươi đẹp, sóng nước long lanh chiếu lên đôi mắt của Ngụy Khinh Ngữ.
Nàng nghĩ mãi cũng không ra, dứt khoát từ bỏ, khẽ nhắm mắt lại.
Có buff siêu xe làm chỗ dựa, không tới mười lăm phút, Nguỵ Khinh Ngữ đến đến khu nghĩa trang.
Đây là lần thứ hai nàng tới đây, thời gian cũng chỉ mới qua nửa năm.
Nguỵ Khinh Ngữ xuống xe, bầu trời xanh thẳm không hề có dấu hiệu muốn mưa.
Mưa rền gió dữ trong trí nhớ và sáng sủa tươi đẹp trong hiện tại thay phiên nhau xuất hiện trong đầu Ngụy Khinh Ngữ, nàng bước lên bậc thang đá sạch sẽ, dưới chân vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác lầy lội kinh khủng ngày ấy.
Nàng thiếu nữ ôm một bó hoa dạ lan hương mà khi còn sống cha mẹ nàng đều rất thích đến trước bia mộ, hai đầu gối khép lại, chậm rãi quỳ xuống.
Khi Ngụy Khinh Ngữ nhìn thấy hình ảnh của cha mẹ trên bia mộ, trong đôi mắt xanh đậm hàm chứa nước mắt nóng hổi.
Nàng nhìn gương mặt vĩnh viễn duy trì sự dịu dàng của mẹ trên bia mộ, vươn ngón tay xanh xao đến giúp họ lau đi bụi bám trên tấm ảnh.
Ngụy Khinh Ngữ mím chặt cánh môi, cố mỉm cười, giọng nói mang theo chút run rẩy nhè nhẹ: "Mẹ, sinh nhật vui vẻ."
"Con sống rất tốt, bố mẹ không cần lo lắng cho con đâu."
Nguỵ Khinh Ngữ nói, gương mặt trắng trẻo mang theo ý cười khiến tất cả những người làm cha mẹ đều sẽ cảm thấy yên tâm.
Chỉ là, đôi mắt kia lại càng đỏ hơn.
Hai câu nói xong, xung quanh thoáng chốc yên tĩnh trở lại.
Gió nhẹ nhàng thổi qua cánh dạ lan hương, mang theo một giọt nước mắt trong suốt rơi vào trong nhuỵ hoa.
Thân thể mỏng manh của nàng thiếu nữ run rẩy kịch liệt, nàng vùi mặt vào cánh tay, dùng hết sức không để cha mẹ nhìn thấy dáng vẻ mất khống chế của mình.
Gió dừng trên tấm lưng gầy của Ngụy Khinh Ngữ, vén làn tóc dài của nàng lên, dịu dàng ở phía sau nàng, phảng phất như đang ôm lấy nàng.
"Khinh Ngữ, chú biết hôm nay con nhất định sẽ đến."
Chợt có giọng nói của một người đàn ông vang lên từ trên đỉnh đầu Nguỵ Khinh Ngữ, nàng vội vàng lau đi nước mắt trên mặt mình rồi ngẩng đầu lên.
Quý Thanh Vân người mặc tây trang, chân đi giày da đứng ở đó, thân hình cao lớn che đi một phần ánh sáng mặt trời.
Trong lòng Nguỵ Khinh Ngữ cả kinh, "Chú Quý..."
Nhìn thấu đuôi mắt nàng thiếu nữ hơi phiếm hồng, nội tâm Quý Thanh Vân vô cùng ngứa ngáy.
Hắn khẽ mỉm cười, đưa hoa tươi trong tay đến trước mộ mẹ Nguỵ Khinh Ngữ, "Hôm nay là sinh nhật của Mạn Lâm, chú cũng đến thăm cô ấy."
"Ừm." Nguỵ Khinh Ngữ trả lời, đứng dậy, lặng lẽ không tỏ thái độ, nàng vẫn duy trì khoảng cách với Quý Thanh Vân.
"Đi thôi, sắp qua trưa rồi, chú đưa con đi ăn cơm, trung thu mà, cả nhà phải đoàn viên chứ." Quý Thanh Vân nói xong liền muốn nắm lấy cánh tay của Nguỵ Khinh Ngữ.
Nguỵ Khinh Ngữ lại giả vờ như vô tình lấy điện thoại ra, né tránh bàn tay của Quý Thanh Vân: "Để tôi gửi tin nhắn cho Quý Tiêu, bảo cô ấy đến."
Tay Quý Thanh Vân rơi vào khoảng không, sau đó hậm hực thu về, nghi hoặc hỏi: "Quan hệ của con với Tiêu Tiêu đã tốt trở lại rồi sao?"
Nguỵ Khinh Ngữ không trả lời hắn, mà thật sự gửi tin nhắn cho Quý Tiêu: 【Chú Quý muốn đưa chúng ta đi ăn cơm, cô chuẩn bị đi.】
Rồi sau đó nàng nhìn Quý Thanh Vân, nói: "Chúng ta đi đâu?"
Quý Thanh Vân nhìn Nguỵ Khinh Ngữ gửi tin nhắn cho Quý Tiêu, xấu hổ cười một chút, lại nói: "Không vội, chúng ta đến nhà cũ của con xem đi, tuần sau phải bán đấu giá rồi. Chú nhờ vả mấy người bạn mới có được cơ hội này, hôm nay không đi thì sẽ thành phế thải mất."
Ánh mắt vốn đang bình tĩnh của Nguỵ Khinh Ngữ thoáng chốc tràn ngập khiếp sợ.
Nàng biết bởi vì âm mưu của Quý Thanh Vân, nhà cũ của nàng không sớm thì muộn cũng sẽ bị đem bán đấu giá thôi, chỉ là không ngờ lại nhanh như thế.
Nàng không muốn ở cùng Quý Thanh Vân, nhưng cũng chỉ có hắn mới có thể đưa nàng vào đó.
Từng đám mây nặng nề bay qua, che lấp mặt trời, chặn hết phần lớn ánh sáng.
Nguỵ Khinh Ngữ trầm mặc nhìn Quý Thanh Vân đang mở cửa xe cho mình, sau đó chậm rãi ngồi vào trong xe.
Đó là nơi từng lưu giữ những hồi ức tươi đẹp nhất của gia đình nàng, Ngụy Khinh Ngữ nhất định phải đi nhìn lại nó một lần cuối cùng.
Nhà họ Nguỵ ở thành phố A tuy không phải là dạng biệt thự cao cấp nhất, nhưng cảnh quan bày trí vô cùng đẹp mắt, mang lại cảm giác rất tươi đẹp thoải mái.
Gạch đỏ ngói trắng, những cây dây leo trước cửa cành lá xum xuê. Nguỵ Khinh Ngữ đứng sau bức tường vào sân phủ đầy hoa tường vi, cảm thấy những ngày tháng mình từng sống chung với cha mẹ trước kia chỉ như chuyện mới xảy ra từ hôm qua.
Nguỵ Khinh Ngữ đứng trong phòng khách nhìn bốn phía xung quanh, tất cả mọi thứ ở đây vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ như khi mình bị đuổi ra khỏi căn nhà này.
Chỉ là có một mùi hương rất kỳ lạ, không giống mùi mốc, cũng không giống mùi tin tức tố, nhưng nó làm Nguỵ Khinh Ngữ khó chịu, chân mày thoáng nhíu lại.
"Khinh Ngữ, con gầy đi rồi." Quý Thanh Vân đứng bên cạnh Nguỵ Khinh Ngữ, lên tiếng đánh giá ngoại hình của nàng.
"Chú Quý..." Nguỵ Khinh Ngữ cảnh giác lui về phía sau một bước, duy trì khoảng cách với Quý Thanh Vân.
"Khinh Ngữ, chú thật sự muốn yêu thương con." Ánh mắt Quý Thanh Vân chân thành, ra vẻ thật lòng thật dạ, "Hay là con đi theo chú đi, cái gì chú cũng cho con hết."
"Không cần đâu... Tôi không cần." Nguỵ Khinh Ngữ nghe chỉ cảm thấy ghê tởm, nàng lui về phía sau, luồn tay vào trong túi váy.
"Chỉ cần con đồng ý, chú sẽ chuộc lại ngôi nhà này cho con." Quý Thanh Vân giở giọng dụ dỗ, vươn tay ra muốn giữ chặt Nguỵ Khinh Ngữ.
"Tôi không cần!" Nguỵ Khinh Ngữ cau mày hét lên, bàn tay đặt trong túi nắm chặt thuốc ức chế, quăng về phía Quý Thanh Vân.
Kim tiêm sắc bén đột nhiên xẹt qua bàn tay đang có ý đồ gây rối của Quý Thanh Vân, chỉ một thoáng, máu từ vết thương hở đã bắt đầu chảy ra.
Quý Thanh Vân thu lại cánh tay, gương mặt lộ ra vẻ đau đớn.
Nguỵ Khinh Ngữ nhìn vết máu đỏ trên sàn nhà, đầu ong một tiếng, hoảng loạn xoay người chạy lên trên lầu.
Mùi hương kỳ quái trong phòng càng lúc càng nồng, Nguỵ Khinh Ngữ hoảng sợ phát hiện thân thể mình có điểm không đúng.
Hơi thở bắt đầu trở nên khó khăn, bước chân dần trở nên nặng nề. . truyện xuyên nhanh
Nguỵ khinh Ngữ nhìn cánh cửa phòng gần trong gang tấc, nhưng bàn tay nàng phải dùng hết sức mới vặn được tay nắm cửa ra.
Hoá ra Quý Thanh Vân đã sớm gài bẫy trong ngôi nhà này, chỉ đợi mình tự chui đầu vào lưới.
Ánh sáng trong đôi mắt của Ngụy Khinh Ngữ bắt đầu tan dần, mùi xạ hương thấp kém từ bốn phương tám hướng xông đến, quấy nhiễu tới thân thể nàng.
Trời đất trở nên quay cuồng, Nguỵ Khinh Ngữ cố hết sức dựa vào cửa phòng, run rẩy khoá lại cánh cửa yếu ớt này.
Mọi giác quan của nàng bị phóng đại lên, thậm chí nàng có thể nghe rõ tiếng bước chân Quý Thanh Vân đang đi lên cầu thang.
Từng âm thanh đều như đang đạp lên trái tim nàng.
Thanh chấn song cửa sổ chia bầu trời thành mấy phần, Nguỵ Khinh Ngữ nhìn ánh mặt trời vàng ươm rực rỡ, nở một nụ cười bi thương.
Người duy nhất mà nàng có thể nghĩ tới vào lúc này, thế mà lại là Quý Tiêu.
——————
Edit: Sa.
Beta: Hạ Yên.