Hơi thở nhè nhẹ hoá thành làn sương mỏng, theo cái lạnh tan biến vào không trung.
Ngụy Khinh Ngữ quá đỗi quen thuộc với câu nói ấy, bởi người nói với Quý Tiêu những lời đó chính là nàng.
Những lưu luyến mập mờ nương theo tháng ngày nhung nhớ quá khứ xa xưa khiến đáy lòng nàng run lên.
Hạt bụi nho nhỏ trôi lơ lửng trong buồng đu quay, hàng mi dài của Ngụy Khinh Ngữ cụp xuống, che đi đôi mắt xinh đẹp.
Tiếng kẽo kẹt chậm rãi vang lên, nàng nghiêng người đến, muốn chạm vào đôi môi gần ngay trước mắt của Quý Tiêu.
Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ đến gần mình từng chút một, nhịp tim tăng dần khiến cô hiểu chuyện gì sắp diễn ra.
Căng thẳng, chờ mong, một loại cảm giác cực kì phức tạp cuộn trào trong lòng cô, khiến cô siết chặt bàn tay mình.
Thế nhưng ngay lúc cánh môi Ngụy Khinh Ngữ sắp sửa dán lên đôi môi cô thì người thiếu nữ lại tránh đi.
Quý Tiêu khẽ thở gấp, cụp mắt xuống không dám nhìn Ngụy Khinh Ngữ.
Cô cố gắng ổn định lại xao động trong tim mình, giải thích: “Em… Không phải em đang thả thính chị đâu.”
“Câu đó tự nhiên xuất hiện trong đầu em, em cũng không biết sao nữa, chỉ là buột miệng nói ra thôi.”
Quý Tiêu cố gắng hết sức để nói một cách bình tĩnh, có điều cô vẫn không thể giấu được sự thật rằng trái tim mình đang đập điên cuồng.
Nỗi mất mát trong ánh mắt Ngụy Khinh Ngữ trong nháy mắt biến thành những mơn man nhè nhẹ. Nàng vươn một tay đến gần Quý Tiêu, khẽ đặt lên vai cô: “Xin lỗi, là do chị hơi xúc động.”
Rõ ràng bản thân là người đã phá hỏng mọi thứ, nhưng những gì mà cô nhận về lại là muôn vàn dịu dàng.
Lo lắng vừa dâng lên trong lòng Quý Tiêu đã được vỗ về phần nào.
Cô nhìn người ngồi bên cạnh mình, không kìm được mà nói thẳng với Ngụy Khinh Ngữ:
“Gần đây em luôn cảm thấy trí nhớ mình có gì đó rất kì lạ. Rõ ràng hơn hai mươi năm cuộc đời của em vốn là thế, nhưng em luôn cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó.”
“Rất kì cục phải không, giống như là bệnh thần kinh* vậy.”
(*Bệnh thần kinh mà Quý Tiêu nói đến ở đây là hội chứng ‘Hypochondriasis’ hay ‘Hội chứng rối loạn lo âu bệnh tật’. Bệnh nhân bị ám ảnh với ý nghĩ rằng có một căn bệnh nghiêm trọng hoặc đe dọa tính mạng mà không được chẩn đoán.)
Ngụy Khinh Ngữ nghe Quý Tiêu nói như thế, quả quyết lắc đầu: “Rất có thể là em thật sự đã quên đi cái gì đó.”
Buồng đu quay phát ra những tiếng kèn kẹt nho nhỏ khi nó chậm rãi quay về mặt đất, Ngụy Khinh Ngữ vừa phấn chấn vừa lo lắng.
Phấn chấn vì Quý Tiêu biết bản thân còn một phần kí ức khác, lo lắng vì mảnh kí ức về thế giới đó đối với cô mà nói giống như một cơn ác mộng nặng nề.
Tựa như lúc trước khi đột nhiên phát hiện mình có kí ức của một thế giới khác, nàng cũng đã rất hoảng hốt.
Tuy nhiên, Ngụy Khinh Ngữ sẽ không để Quý Tiêu một mình trải qua nỗi cô độc đó như nàng.
Nàng đã tìm được cô thì chắc chắn sẽ luôn bầu bạn bên cạnh cô.
“Sẽ nhớ ra thôi, đừng sợ.”
Giọng nói dịu dàng của nàng thiếu nữ vang lên trong buồng đu quay yên tĩnh, vừa như vỗ về trấn an, lại như đang âm thầm hứa hẹn điều gì.
Hương bạc hà thơm mát quanh quẩn giữa mi tâm, Ngụy Khinh Ngữ khẽ rướn người đặt lên trán Quý Tiêu một nụ hôn.
Ánh sáng rực rỡ dưới mặt đất hắt đến từ bên ngoài cửa sổ, chiếc bóng của Ngụy Khinh Ngữ đổ vào lòng bàn tay Quý Tiêu.
Người thiếu nữ nhìn Ngụy Khinh Ngữ vừa hôn lên trán mình một giây trước, bờ môi khẽ giật giật.
Cô hơi hối hận về nụ hôn vừa rồi mình từ chối.
*
Khi rời khỏi Khorgas thì trời đã tối, mọi người thảo luận và quyết định về thẳng Urumchi*.
(*Urumchi hay Ürümqi: Là thủ phủ khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc.)
Núi non trùng điệp khoác lên tấm áo choàng bóng đêm, như là bầu trời đảo ngược giữa ngân hà lung linh kì ảo.
Chiếc xe việt dã lao đi vùn vụt giữa ánh đèn hai bên đường, chẳng có chiếc xe nào qua lại khiến nó trông giống một nhà lữ hành cô độc.
Cũng may người bên trong nó thì không cô đơn như vậy. Mọi người phân công theo thứ tự, đảm bảo sẽ luôn có hai người cùng thức và trò chuyện với nhau trong suốt ca trực để chờ đón mặt trời mọc.
Hiện tại là ca lái xe của Kỳ Kỳ, cô chủ động dừng xe ở ven đường, đánh thức những người đang ngủ: “Dậy thôi, sáng rồi, mau ra ngắm mặt trời mọc!”
Cung Tiểu Quất và Lục Ninh nghe thế liền bừng tỉnh, mở to cặp mắt tròn xoe, kế đó nhảy xuống xe.
Quý Tiêu nghe tiếng gọi cũng tỉnh giấc, định xuống xe nhưng cơ thể đã bị đè lại không thể nhúc nhích.
Ngụy Khinh Ngữ thả lỏng cả người, tựa trên vai cô say giấc nồng.
Ngụy Khinh Ngữ chịu tác dụng của thuốc chống say xe, tối hôm qua Quý Tiêu cố ý không để nàng phải trực đêm, tự mình gánh cả hai phần việc.
Hiện giờ nàng khó mà ngủ say được như vậy, cho nên cô không nỡ đánh thức nàng, chỉ ngồi trong xe nhìn qua cửa sổ trong suốt ngắm nhìn cảnh đẹp khó gặp bên ngoài.
Khác với bình minh nơi thành thị êm đềm lặng yên, ánh nắng đốt cháy bầu trời trong lành nơi đây thành một dải màu thuần khiết.
Từ cam thành đỏ, từng lớp đậm dần, càng gần đến mặt trời thì càng rực rỡ.
Ánh nắng sớm chiếu sáng dãy núi nấp trong bóng tối, đan xen vào khung cảnh hùng vĩ, khiến người ta nhìn một lần chẳng thể nào quên.
Quý Tiêu trông ra khoảng không đỏ ửng, ánh mắt càng thêm tĩnh lặng.
Ánh mặt trời nóng rực chiếu qua ô cửa kính, rọi vào gương mặt Ngụy Khinh Ngữ, ấm áp tan thành những mảng dịu dàng.
Cứ như thế nàng dựa mình vào người thiếu nữ, cởi bỏ vẻ ngoài lạnh lùng, chỉ còn lại sự điềm đạm trong trẻo.
Hàng lông mi như phiến quạt xoè rộng trên gò má nàng, mỗi sợi mi đều vô cùng thản nhiên, không có một chút đề phòng nào.
Chẳng biết có phải do trong xe không còn ai khác hay không, hoặc là do mặt trời vừa ló dạng đánh thức màn đêm tĩnh lặng, hương bạc hà ấm áp trên đầu vai Quý Tiêu càng thêm rõ ràng, ánh mắt cô khẽ chuyển dời từ quang cảnh hùng vĩ ngoài cửa sổ đến bên khối mềm mềm đang dựa vào mình.
Xương quai xanh nhô lên bên dưới chiếc cổ mảnh khảnh, uốn lượn kéo dài thành những đường cong xinh đẹp, cuối cùng biến mất trong khoảng tuyết trắng mênh mang.
Đôi môi đã từng hôn mình đêm qua hơi vểnh lên, cánh môi hồng nhuận nhẹ nhàng tản ra một hơi thở ấm nóng, làm ánh mắt Quý Tiêu đắm say.
Nếu đôi môi này có hương vị thì liệu đó có phải là vị bạc hà không nhỉ?
Trong đầu Quý Tiêu xuất hiện một câu hỏi, kế đó bờ môi vừa được liếm nhẹ khẽ khàng tiến đến gần người trước mắt.
“Cốc cốc!”
Đúng lúc ấy, phía sau Quý Tiêu truyền tới tiếng gõ cửa.
Cung Tiểu Quất giơ điện thoại lên, mở cửa xe, đến bên cạnh Quý Tiêu gọi Ngụy Khinh Ngữ: “Chị Ngụy.”
Quý Tiêu hơi tức giận, định nhắc Cung Tiểu Quyết đừng quấy rầy giấc ngủ của Ngụy Khinh Ngữ.
Ngụy Khinh Ngữ mơ màng mở mắt, thanh âm mang theo chút bất mãn: “Có chuyện gì vậy?”
Cung Tiểu Quất: “Chị Ngụy, bên phía xuất bản gặp trục trặc, cần chị chiều mai tới bàn bạc, bây giờ chúng ta phải về ngay cho kịp chuyến bay.”
Kỳ Kỳ nghe thế thì chen vào: “Sao mà kịp? Không thể dời sang ngày mốt à?”
Cung Tiểu Quất lắc đầu: “Vốn đã hoãn đến ngày mốt rồi, nhưng bên kia phát hiện có một văn kiện chưa xác nhận với chị Ngụy, cho nên cần chị ấy đích thân đến, chậm nhất là xế chiều ngày mai.”
Ngụy Khinh Ngữ lấy lại chút tỉnh táo, nói: “Em đặt vé máy bay chưa?”
Cung Tiểu Quất trả lời: “Đặt rồi ạ. 12 giờ chúng ta tới khách sạn, sửa soạn chút đến 1 giờ thì ra sân bay, 2 giờ 30 máy bay cất cánh.”
Ngụy Khinh Ngữ nhìn đồng hồ trên cổ tay, khẽ gật đầu: “Ừm, chị biết rồi.”
Sau đó nàng lại dựa đầu vào vai Quý Tiêu: “Cho chị mượn vai thêm một lát đi.”
Giọng nói lạnh lùng của nàng ẩn chứa sự nũng nịu hiếm hoi, khiến Quý Tiêu nghe xong tê rần cả người.
Cô dịch người xuống một chút để Ngụy Khinh Ngữ thoải mái hơn, trong lòng trộm nghĩ: Đâu chỉ một lát, nếu như chị muốn thì mượn cả đời này cũng được.
*
Người lái xe trở về Urumchi là Cung Tiểu Quất. Mặc dù ngày thường Quý Tiêu thấy nàng có vẻ kiệm lời, thậm chí có lúc như biến mất trong nhóm người, nhưng khi vào thời khắc then chốt thì lại rất đáng tin cậy.
Đoạn đường cần sáu tiếng chạy xe được nàng rút ngắn còn bốn tiếng, chưa đến 11 giờ thì cả nhóm đã về đến khách sạn ở Urumchi, thu dọn sửa soạn chốc lát rồi vội vàng chạy đến sân bay.
Ánh nắng gay gắt nướng cháy mặt đất, tuy nhiên trong sảnh chờ sau lớp cửa kính lại mát vẻ vô cùng.
Kỳ Kỳ đứng bên trái Ngụy Khinh Ngữ dặn dò: “Đáp máy bay xong nhớ phải gửi tin cho tụi mình đó.”
Ngụy Khinh Ngữ gật đầu, khẽ “Ừ” một tiếng với Kỳ Kỳ.
Quý Tiêu lấy ra đặc sản Tân Cương vừa rồi cô vội vã cho vào bọc, nói: “Ở trên máy bay đừng uống nhiều đồ lạnh, đây là đồ ăn vặt em mua mấy ngày trước, chị cầm theo ăn trên máy bay đi.”
Ngụy Khinh Ngữ nhận đồ ăn vặt trên tay Quý Tiêu, tiện thể nắm tay cô, đôi mắt trong trẻo hiện lên ý cười: “Được, em yên tâm.”
Giống như âm thầm mập mờ, trái tim Quý Tiêu truyền đến từng tiếng đập thình thịch, cô không rút tay khỏi bàn tay Ngụy Khinh Ngữ.
Ngược lại những ngón tay thon dài nằm trong lòng bàn tay Ngụy Khinh Ngữ khẽ chuyển động, dễ dàng luồn qua kẽ tay nàng.
Mười ngón tay đan nhau, càng thêm khăng khít.
Lục Ninh ở đằng sau nhìn một màn này, khoé môi không kìm nổi mà nhoẻn lên, trên mặt viết đầy chữ “đẩy thuyền, đẩy thuyền thôi!”.
Càng đến gần trạm kiểm soát an ninh, bước chân Cung Tiểu Quất càng nhanh hơn, nàng đặt hành lý của mình và Ngụy Khinh Ngữ lên băng chuyền kiểm tra.
Quý Tiểu chủ động buông tay Ngụy Khinh Ngữ, nói: “Vậy ba ngày nữa tụi mình gặp lại.”
Bàn tay Ngụy Khinh Ngữ nháy mắt trống rỗng.
Nàng nhìn cổng kiểm tra an ninh phía trước, thiểu não gật nhẹ đầu.
Tiếng người trò chuyện xung quanh ngày càng ồn ào hỗn loạn, Ngụy Khinh Ngữ một mình bước về phía trước, cảm giác cô độc càng lúc càng tăng lên.
Trong đầu Ngụy Khinh Ngữ trào dâng hình ảnh những ngày qua ở cùng Quý Tiêu, và cả nụ hôn trộm suýt thành hiện thực trong xe sáng nay.
Ba ngày ngắn ngủi dài hơn cả năm năm đằng đẵng.
Ánh nắng rực rỡ chiếu qua tấm cửa kính, tiếng trái cây sấy khô cọ vào nhau sột soạt trong túi đựng.
Ngụy Khinh Ngữ đưa đồ đang cầm cho Cung Tiểu Quất, sau đó nhanh chóng quay người bước tới ôm lấy Quý Tiêu.
Hai chiếc bóng in trên bức tường.
Như thể đang trao nhau nụ hôn tạm biệt.
–---------------
Lời tác giả:
Bồ câu: Cung Tiểu Quất, xem cô làm chuyện gì hay quá kìa! *chỉ chỉ*
Cung Tiểu Quất: Là ai, là ai sắp đặt tui đi gõ cửa! *chỉ chỉ*
–---------------
Editor: Hoàng Hoàng.
Beta: Hạ Yên.