Ta chết vào năm thứ mười hai sau khi A Trĩ đăng cơ, chết ở biệt viện ngoài cung, chết vào đêm giao thừa tuyết bay đầy trời.
Sẽ không có ai để ý đến sống chết của một phế hậu, huống hồ là trong những ngày cả nước đang đón mừng thế này, vì vậy tin ta chết sau tết nguyên tiêu mới được truyền vào cung.
Lúc đó ta đã lơ lửng bên cạnh A Trĩ đằng đẵng mười lăm ngày, vừa bắt đầu đã muốn bóp chết tên bạc tình này, đến bây giờ ta chỉ trông mong hắn có thể thực hiện tâm nguyện của ta, giúp ta sớm ngày siêu thoát.
Kẻ có oán niệm sâu nặng không thể vào luân hồi, Hắc Bạch Vô Thường không dẫn ta đi được, ta chỉ có thể quanh quẩn bên cạnh hắn.
Ta đã bị thâm cung đại viện vây nhốt cả một đời, nhưng không muốn sau khi chết vẫn ở đây làm một con lệ quỷ.
Thế là ta liền bắt đầu kiểm kê lại các loại oán niệm lúc ta còn sống, ta trách hắn hứa cho ta kim ốc nhưng không cho, ta trách hắn thề một lòng một dạ với ta nhưng lại động lòng với nữ nhân khác, ta trách hắn ức hiếp người trong họ của ta, ta trách hắn vứt bỏ ta như giẻ rách, ta trách hắn quá nhiều quá nhiều.
Ta ngẩng đầu thở dài, sao ta sống thành một oán phụ rồi chứ, ta vốn cũng là quý nữ số một số hai của Lê triều, văn có thể quản lí thuế nước, võ có thể cưỡi ngựa kéo cung, ta vốn nên tùy tiện sống hết cuộc đời này, nhưng ta lại cứ gả cho hắn.
Ta gả cho A Trĩ vì chấp niệm của mẫu thân ta, mẫu thân ta là đích công chúa, một đời vinh sủng, lại chỉ có một đứa con gái là ta, bà đương nhiên muốn cho ta tất cả những gì tốt nhất trên thế gian này.
Hậu vị, chính là thứ tốt nhất trong mắt bà ấy.
Thật ra, A Trĩ không phải người đầu tiên được bà ấy chọn, hắn của lúc đó không hề được yêu thích, nhà mẹ cũng không có quyền lực, chỉ là một hoàng tử bình thường mà thôi.
Chỉ là sau đó mẫu phi của thái tử phát ngôn xằng bậy đắc tội mẫu thân ta, sau khi bà ấy tức giận thì đã chọn A Trĩ. Lúc đó A Trĩ miệng ngọt, nhỏ tuổi chạy theo phía sau ta gọi ta là tỷ tỷ, còn nói muốn ta làm thê tử duy nhất của hắn.
Mẫu thân nghe thấy câu nói này của hắn thì vui mừng khôn xiết, cho rằng hắn sẽ đối xử tốt với ta, thế là trăm phương nghìn kế giúp đỡ hắn lên ngôi.
Hắn thành hoàng đế, ta thành hoàng hậu.
Lúc vừa thành thân, hắn rất chiều chuộng ta, mà chính là phần chiều chuộng này khiến ta mờ mắt.
Ta tin lời nói dối của hắn, tin hắn sẽ chỉ có một nữ nhân là ta. Nhưng nữ nhân trong hậu cung của hắn lại cứ lòi ra từng người từng người, ban đầu ta đố kỵ phát cuồng, nhưng sau đó khi người càng ngày càng nhiều, ta cũng dần dần lòng như tro nguội.
Đế vương vô tình, ta đã sớm biết.
Ta nhốt bản thân trong tẩm điện, một bước cũng không bước ra ngoài, ta không đi xem đàn oanh oanh yến yến đó, cũng không đi thăm hắn, ta ở lì trong một tấc trời đất vuông vức này của ta.
Nhưng hắn vẫn không thỏa mãn, lúc ta ra ngoài gây chuyện thì hắn trách ta hay đố kỵ, không chịu bước nửa bước vào tẩm cung của ta, nhưng ta nhốt bản thân mình lại thì hắn ngày ngày qua tìm ta cãi nhau, nói ta không có dáng vẻ của quốc mẫu.
Có lúc hắn lải nhải chê ta, ta liền ngồi trên giường nhỏ nhìn hắn tự mình độc xướng, lúc đó ta đang nghĩ, thì ra hắn không vừa mắt ta như thế, vậy trước đây hắn nhắm mắt theo đuôi ta, cùng ta lãng mạn tình tứ, khi đó có phải hắn đang ráng nhịn cơn buồn nôn không.
Ta càng nghĩ càng buồn, buồn thì sẽ rơi nước mắt. Mỗi lần hắn thấy ta khóc thì sẽ ngừng sỉ nhục ta, còn đưa tay lau nước mắt cho ta, ta nghĩ hắn đối với ta luôn có vài phần áy náy.
Nhưng suy cho cùng ta đã đánh giá hắn quá cao.
Vào một đêm nọ, sủng phi của hắn phái người bao vây tẩm cung của ta, gióng trống khua chiêng moi ra được một hình nhân châm đầy kim, nói ta nguyền rủa hoàng thượng, tội đáng muôn chết.
Ta bị áp giải đến quỳ trước mặt hắn, quỳ bên cạnh là tiểu đạo sĩ ta tìm đến cầu phúc cho mẫu thân.
Bọn họ nói ta làm thuật vu cổ để gây họa cho hoàng cung, tội ác tày trời.
Bọn họ xì xào nói rất nhiều, ta chỉ cảm thấy ồn ào, bèn ngẩng đầu hỏi hắn: “A Trĩ, ngài cảm thấy thế nào?”
“Nhân chứng vật chứng có đủ, nàng còn muốn chối cãi sao?”
“Vậy thì là ta vậy.” Ta đứng dậy, giơ tay tháo trâm phượng tượng trưng cho hoàng hậu xuống, ném nó xuống đất. “Từ nay ta và ngài ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Trâm phượng rơi trên đất vang giòn một tiếng, có lẽ bộ dạng ta quá kiên quyết, cung nữ thị vệ cả một phòng không dám tiến lên, thậm chí còn nhường ra một con đường cho ta.
“Nàng muốn đi đâu?” Hắn ngẩng đầu nhìn ta, giọng nói lạnh lẽo.
“Ta và ngài nhìn nhau cũng chán ghét, tự xin dời đến Trường Môn Cung.” Ta không quay đầu, dựa vào chút uy nghi còn sót lại của hoàng hậu nhân lúc trời tối rời khỏi hoàng cung, đến biệt viện ở ngoại ô hoàng thành.
2.
Trường Môn Cung là biệt viện mẫu thân xây cho ta và A Trĩ, vốn dĩ bà ấy muốn khiến nơi này trở thành thế ngoại đào nguyên, không ngờ đến, nơi đây lại trở thành lãnh cung thuộc về riêng ta.
Tin tức ta bị phế ngày hôm sau đã truyền khắp phố to ngõ nhỏ triều Lê, sau khi mẫu thân ta nghe được thì vừa sáng sớm đã tiến cung.
Nghe nói trước tiên mẫu thân xông vào tẩm điện sủng phi của hắn, tàn nhẫn tát nàng ta vài bạt tai, sau đó mới đi đến thư phòng của hắn.
Ta cho rằng với tính cách của mẫu thân nhất định sẽ trách mắng hắn bội tình bạc nghĩa, kể hết những công lao mà nhà ta năm đó đã làm để giúp hắn lên ngôi, sau đó bắt hắn báo ân, nhưng không ngờ bà ấy chỉ ngồi trước mặt hắn nói về chuyện trong nhà, nói đến những chuyện lúc nhỏ của ta và hắn.
Chiêu này của mẫu thân lấy lùi làm tiến, khiến A Trĩ không có sức chống đỡ, hắn phái người mời ta về cung, ta không chịu, hắn liền tự mình đến.
Hắn mặc một thân thường phục, ánh mắt nhìn ta lạnh càng thêm lạnh.
"Về cung với ta, nàng vẫn sống ở Tiêu Phòng Điện, ăn uống chi tiêu vẫn theo quy cách của hoàng hậu." Thấy ta vẫn không chịu gật đầu, liền tiếp tục nói: "Chuyện phế truất mọi người đều biết, ta không thể lại tiếp tục tôn nàng làm hoàng hậu, nhưng ta sẽ để trống hậu vị, cho nàng thể diện."
"Thể diện?" Ta nhai lại hai chữ này, cười thành tiếng, "Mẫu thân của ta là đích trưởng công chúa, phụ thân ta là Đường Ấp Di Hầu, ta từ nhỏ đã lớn lên trong cung, được hoàng tổ mẫu dạy dỗ trưởng thành, văn võ đều học, đến hoàng cữu cữu còn khen ta văn tài võ lược, có phong thái hoàng gia, thể diện tôn quý của ta cũng cần ngươi cho à?"
Hắn cụp mắt, nửa gương mặt chôn trong bóng râm, thần sắc tối tăm không rõ.
"Bất kể gả cho ai, ta đều được định sẵn là hoàng hậu." Ta khinh thường liếc hắn một cái, "Lúc ta quen biết ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là một hoàng tử không được yêu thích, sống ở lãnh cung miễn cưỡng sống qua ngày, là ta chọn ngươi mới để ngươi ngồi lên hoàng vị chí cao vô thượng này."
"Ngươi nói xem, rốt cuộc là ai cho ai thể diện?"
Lời này của ta ngỗ ngược ra trò, từng chữ từng câu đều đạp vào chỗ đau của hắn, chỉ thấy gân xanh bên thái dương hắn nổi lên, giơ tay tát ta một bạt tai.
Ta bị đánh đến mức đầu lệch qua một bên, nửa bên mặt đau đớn, trong khoang miệng còn âm ỷ tràn ngập mùi máu tanh.
Hắn nhìn vết đỏ trên mặt ta, lại cúi đầu nhìn bàn tay đánh ta của hắn, lông mi rủ xuống run rẩy, trên mặt xuất hiện vẻ hoang mang không tưởng tượng nổi.
Ta cũng nhìn bàn tay đó, nghĩ đến lúc chúng ta tình nồng ý thắm, hắn đã dùng bàn tay đó vuốt ve tóc mai, khoé môi và sau gáy của ta, nhiệt độ cơ thể hắn thấp, đầu ngón tay đặc biệt lạnh, cảm xúc luôn là kiểu vừa quyến luyến vừa triền miên.
Hắn cũng dùng bàn tay này chỉ lên trời xanh thề thốt với ta rằng một đời một kiếp một đôi người.
Giờ đây yêu hận hoá hư không, hắn dùng bàn tay này đánh ta.
Chân trước A Trĩ vừa đi, chân sau mẫu thân đã đến.
Bà ấy vốn hùng hổ tiến vào, muốn chất vấn ta vì sao hoàng đế đích thân đến đón cũng không chịu hồi cung, nhưng sau khi nhìn thấy dấu tay trên mặt ta thái độ liền thay đổi.
"Ta sinh ra và lớn lên trong hoàng cung, từ nhỏ đã vinh sủng không ngớt, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, cho rằng đó là nơi tốt nhất thiên hạ, nên mới đưa con vào đó." Mẫu thân xoa mặt ta, trong mắt chứa một tầng sương, "Nhưng không muốn con sống ở đó mà không được vui vẻ."
"Mẫu thân." Ta ôm bà ấy, vùi đầu vào cổ bà, không kiềm chế được cảm xúc khóc thành tiếng.
Ta luôn biết mẫu thân thương yêu ta, nhưng ta với bà ấy không tính là quá thân thiết. Từ lúc ta sinh ra bà ấy đã hạ quyết tâm để ta làm hoàng hậu, thế nên lúc ta ba tuổi đã đưa ta vào cung nuôi bên cạnh hoàng tổ mẫu, vừa học làm thế nào để quản lý công việc trên dưới toàn hậu cung, vừa học cách cai trị đất nước, thật sự rất bận, vậy nên rất ít khi về nhà.
Lúc mẫu thân đối xử với ta thân thiết nhất chẳng qua cũng chỉ là vỗ vào vai ta, hài lòng nói Hiệu Hiệu trưởng thành rồi.
Giờ đây ta nhào vào lòng bà ấy, bà ấy có chút lúng túng, bàn tay giơ lên sững lại trong không trung, không biết làm thế nào để an ủi ta.
Cuối cùng bà ấy thở dài một hơi, nói: "Hoàng tổ mẫu của con đã quy tiên rồi, hoàng đế lại đàn áp ngoại thích, thế lực sau lưng chúng ta không lớn như trước, rồi sẽ có một ngày ta cũng đi trước con một bước, Hiệu Hiệu của ta, Trường Môn Cung này lạnh lẽo, con thân là phế hậu lại không con không cái, phải sống thế nào đây?"
Ta từ trong lòng bà ấy ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt bà ấy, động viên nói: "Mẫu thân yên tâm, con đã được hoàng tổ mẫu và người dạy dỗ, thiên địa này rộng lớn ắt có cách cho con sống tiếp."
Mẫu thân thấy ta trong lòng đã có tính toán, cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng nói thật, ta là phế hậu, dời ra ngoài cung đã xem như phá hỏng quy củ, nếu như ta còn dám làm gì dưới tầm mắt A Trĩ, không chừng sẽ liên lụy đến nhà mẹ của ta.
Bây giờ việc ta có thể làm chính là an ổn làm một phế hậu, ở trong nhà lao nguy nga lộng lẫy này đợi già đợi chết.
3.
Năm thứ hai ta sống tạm bợ trong Trường Môn Cung, đã đợi được một vị cố nhân.
Trường Kỳ mặc một thân màu đen cứng cáp, sau lưng đeo một thanh trường đao, mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị, giống hệt như thiếu niên trong trí nhớ của ta, năm tháng dường như không để lại dấu vết gì trên người y cả.
"Ta có thể đưa nàng đi." Y đi thẳng vào vấn đề.
"Vì sao muốn mang ta đi?" Ta biết rõ vẫn cứ hỏi.
"Vì nương nương sống không tốt." Y bước lên một bước, đôi mắt màu nhạt lạnh lùng quanh năm nhìn ta, hiếm khi để lộ ra một tia cảm xúc.
Ta nhìn y, hồi tưởng lại một số chuyện cũ.
Lúc ta và A Trĩ thành hôn hắn mới mười hai tuổi, khi đó là thời kì tranh giành quyền lực khốc liệt nhất, ta gả qua sớm chính là để bày mưu tính kế cho hắn.
Trong quá trình tranh quyền không tránh khỏi máu tanh giết chóc, A Trĩ còn nhỏ, những chuyện dơ bẩn đó chỉ có thể do ta làm, mà Trường Kỳ chính là thanh đao tốt nhất của ta.
Y từng thấy mặt tăm tối nhất, bất kham nhất của ta, cũng thấy qua sự yếu đuối và đau khổ của ta, A Trĩ mười hai tuổi quá nhỏ, nhưng ta mười sáu tuổi thì lớn được bao nhiêu.
Có một lần là một lão thần, ông ta là người nhà mẹ của thái tử, ỷ quyền cao chức trọng xúi giục lòng người, tập trung nhiều người có năng lực dưới trướng thái tử.
Người như vậy quả thật quá cản đường.
Nói ra thì, ông ta không được xem là người tốt, cũng từng làm rất nhiều chuyện bẩn thỉu, nhưng lúc ta còn nhỏ thường đến chỗ tiền thái tử chơi, ông ấy cũng từng thật lòng yêu thương ta, trong hộp trang sức của ta vẫn còn một đôi dạ minh châu ông ấy tặng, đến tối còn tỏa sáng rực rỡ.
Trong tay ta có điểm yếu của ông ta, có thể kéo cả gia tộc ông ta xuống ngựa, nhưng cuối cùng ta không đủ tàn nhẫn, muốn giữ lại một chút thể diện cho ông ta, cho nên liền phái Trường Kỳ ám sát ông ta.
Trọng thần đương triều, lại ở trong vòng xoáy đoạt quyền, thị vệ bảo vệ ông ta thật sự không ít, Trường Kỳ không dễ dàng giết được ông ta.
Ta không biết đêm đó đánh nhau quyết liệt ra sao, chỉ biết Trường Kỳ mang theo mười ám vệ giỏi nhất qua đó, nhưng chỉ có một mình y trở về.
Còn cách những ba ngày mới về.