“Ngươi nhìn thấy ta à.” Không biết vì sao ta có chút lúng túng, di chuyển lên trước đi về phía hắn.
“Tỷ tỷ.” Hắn bất ngờ bổ nhào qua, nhưng trong khoảnh khắc chạm vào cơ thể ta, hắn lại sững sờ.
Tay của hắn xuyên qua cơ thể ta hết lần này đến lần khác, cuối cùng kiệt sức quỳ trên đất.
“Ta là quỷ, cơ thể là hư vô.” Ta thử an ủi hắn.
Hắn cúi đầu, sợi tóc bay tán loạn, khi ngẩng đầu nhìn ta lần nữa, hai mắt đã tràn ngập tơ máu, trông càng giống quỷ hơn ta.
“Tỷ tỷ, ta rất nhớ tỷ.” Cảm xúc mãnh liệt trong ánh mắt hắn như muốn bao phủ lấy ta, giọng nói cũng khàn đến không thành tiếng.
“Thật ra ta luôn ở bên cạnh ngươi, chỉ là ngươi không nhìn thấy ta.” Ta ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào hắn.
“Là vì quá hận sao? Hận ta không xây cho tỷ một tòa kim ốc, hận ta hậu cung ba ngàn giai lệ, hay là hận ta chèn ép người trong tộc của tỷ?”
"Quả thật trước đây ta rất hận, nhưng ta đã chết rồi, cũng không thể hận mãi*.”
*Nguyên văn: Lục đại giai không. Bao gồm: đất, nước, lửa, không khí, ý thức. Cái gọi là "không" không phải là không có, mà là không thể tồn tại vĩnh hằng. Ý nữ chính là bả buông bỏ hết rồi.
“Vậy tại sao tỷ tỷ còn ở lại bên cạnh ta?” Trong mắt hắn chợt dâng lên một tia hi vọng
“Vì ngươi không chịu an táng ta ở Phách Lăng.” Ta có hơi bực mình, “Đây là chấp niệm cuối cùng lúc ta còn sống.”
“Phách Lăng.” Ánh sáng trong mắt hắn trong phút chốc bị chôn vùi, hắn đưa tay vuốt ve gương mặt hư ảo của ta, “Nếu như tỷ tỷ muốn an táng ở Phách Lăng, vậy ta phải làm sao, chúng ta là phu thê, chúng ta nên hợp táng cùng nhau, tỷ muốn để lại một mình ta lẻ loi trong huyệt trống sao?”
“Ngươi có rất nhiều phi tử mà.”
“Nhưng bọn họ đều không phải tỷ, ta chỉ cần tỷ thôi.”
“A Trĩ, năm đó không tin ta là ngươi, khăng khăng muốn nạp phi cũng là ngươi, qua cầu rút ván là ngươi, phế hậu vị của ta cũng là ngươi.” Ta nhấn mạnh từng chữ, “Là ngươi không cần ta.”
Hắn lắc đầu, bờ môi trắng bệt mấp máy vài lần, giống như muốn giải thích, nhưng nửa câu cũng không thể nói ra.
“A Trĩ, ngươi đã không còn là một đứa trẻ, không thể gây chuyện vô cớ như vậy nữa.”
“Một cô hồn như ta ở trong cung phiêu bạt đã mười bảy năm, thật sự mệt mỏi lắm rồi, ngươi để ta đi đầu thai đi.”
Hắn nhìn ta rất lâu, cuối cùng nghẹn ngào nói: “Đợi ta, ta và tỷ cùng qua Hoàng Tuyền, lên cầu Nại Hà, kiếp sau chúng ta vẫn làm phu thê có được không?”
“Vậy ngươi chôn tro cốt của ta ở Phách Lăng trước đi, ta đến cầu Nại Hà đợi ngươi.” Ta vốn muốn mắng hắn mơ mộng hão huyền, nhưng lại sợ hắn giam giữ tro cốt, giữ lại hồn phách của ta, nên quyết định dỗ hắn trước.
“Tỷ tỷ không lừa ta chứ?”
“Đương nhiên ta sẽ không lừa ngươi, ngươi để ta xuống đó dò đường trước, đợi sau khi ngươi trăm tuổi chúng ta liền chuyển thế đầu thai, nối tiếp tiền duyên.” Ta tiếp tục dỗ hắn.
“Ta không tin tỷ.” Hắn cụp mắt, dưới ánh đèn lông mi phản chiếu thành một mảng bóng, “Nắm được trong tay mới là thật, đây là điều tỷ dạy ta.”
Ta sức cùng lực kiệt.
8.
Hắn lấy hũ đựng tro cốt của ta từ Trường Môn cung về đặt ở tẩm cung, để trên đầu giường của hắn.
Oán khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường của ta tăng lên từng ngày, thậm chí ta có thể hiện thân bất cứ lúc nào.
Tiếp tục như thế này, ta sẽ thành một con lệ quỷ, đến lúc đó đừng nói đầu thai chuyển kiếp, đến cả Hoàng Tuyền ta cũng không qua được.
Thế nên vào nửa đêm nọ, ta đến tẩm cung của Tương quý phi, chui vào trong mộng của nàng ta.
Nàng ta trong giấc mộng đã là thái hậu, ngồi ngay ngắn trên cao, dáng vẻ ung dung lộng lẫy không còn nhìn ra vẻ non nớt của năm đầu tiên khi vừa mới vào hoàng cung một chút nào.
Sự xuất hiện của ta phá vỡ giấc mộng đẹp của nàng ta.
“Là ngươi!” Nàng ta kích động đứng dậy đi lên phía trước hai bước.
“Là ta.” Ta vượt qua nàng ta, ngồi lên chủ vị, nhìn gương mặt hốt hoảng méo xệch của nàng ta, cười hỏi: “Sao, có tật giật mình à?”
Năm đó ta bị phế vì thuật vu cổ, sau lưng có lẽ đều là bút tích của nàng ta.
“Thắng làm vua thua làm giặc, lúc ngươi còn sống không đấu lại ta, chết rồi càng không thể nào.” Suy cho cùng nàng ta cũng đã làm kẻ thượng vị mười mấy năm, trong chốc lát sắc mặt đã điềm tĩnh trở lại.
“Bây giờ ngươi tự tin thật đó.” Ta theo thói quen dùng ngón út xoa đuôi chân mày, nhìn nàng ta khẽ cười, “Nhưng sự tự tin của ngươi là A Trĩ cho ngươi, nếu như có một ngày hắn ghét bỏ ngươi thì sao, ngươi phải làm thế nào đây?”
“Con trai ta là thái tử, huynh đệ ta có chiến công, tuy bây giờ ta là hoàng quý phi nhưng lại giữ phượng ấn, có thực quyền của hoàng hậu, hoàng thượng và ta làm phu thê đã hơn hai mươi năm, ngài ấy sẽ không ghét bỏ ta.”
“Vậy sao?” Ta nhìn thẳng vào mắt nàng ta, “Nhưng theo ta biết, hắn đã nửa năm không đến tẩm cung của ngươi, gọi ngươi thị tẩm rồi.”
“Sao ngươi biết?”
“Ta đương nhiên biết, ngươi cho rằng nửa năm nay hắn cần cù việc triều chính nên mới không để ý đến hậu cung sao?” Ta cười, “Không phải đâu, hắn là vì ta.”
“Sao có thể được?” Nàng ta khó mà tin được, lẩm bẩm nói, “Ngươi đã chết rồi.”
“Sao lại không thể, ngươi đến tẩm cung của hắn nhìn xem, xem trên đầu giường của hắn có phải đặt hũ đựng tro cốt của ta không.”
Trên mặt nàng ta đông lại một lớp băng mỏng tái nhợt.
"Không phải ngươi thích nói chuyện chăn gối nhất sao, giờ người chung giường với hắn là ta, nếu như ta nói cho hắn người năm đó hãm hại ta là ngươi, ngươi cảm thấy hắn có còn để ngươi yên ngồi ở vị trí quý phi này không?"
Nàng ta vừa lắc mình, trang sức trên đầu liền va vào nhau kêu leng keng.
"Tại sao lại nói với ta những thứ này, ngươi muốn làm gì?"
"Bây giờ ta là quỷ, không còn muốn so bì tính toán những chuyện lúc còn sống nữa, chỉ là A Trĩ kiên quyết giữ tro cốt của ta, không chịu an táng ta ở Phách Lăng, giờ đây chấp niệm không thành, ta khó mà đầu thai, cho nên ta đến làm một giao dịch với ngươi."
"Giao dịch gì?"
"Ngươi trộm tro cốt của ta ra, mang đến chôn ở Phách Lăng đi, ta đem theo bí mật này đi luân hồi chuyển kiếp, giữ cho ngươi đời này vô ưu "
"Bí mật?" Nét mặt nàng ta có chút sợ hãi, tiếng cười khe khẽ tràn qua khoé môi, cuối cùng nói, "Ta sẽ an táng ngươi ở Phách Lăng."
Ta hoàn thành tâm nguyện, xoay người muốn đi, nhưng nghe thấy nàng ta ở sau lưng nói một câu.
"Nói ra có thể ngươi không tin, nhưng Trần Hiệu à, ta từng hâm mộ ngươi cũng từng đố kỵ ngươi, nhưng trước giờ ta chưa từng ghét ngươi, có thể tiễn ngươi một đoạn cuối cùng, ta rất sẵn lòng "
Ta chẳng nói chẳng rằng với câu nói này, sau khi rời khỏi mộng cảnh của nàng ta, ta về tẩm cung của A Trĩ.
Hắn đã ngủ say, nhưng ngủ không yên giấc, lông mày nhíu chặt, trong miệng còn gọi tỷ tỷ.
Ta muốn xoa đầu hắn, nhưng tay giơ lên giữa không trung rồi vẫn không hạ xuống.
"Tạm biệt nhé, A Trĩ."
Tương quý phi hành động rất nhanh, ngày hôm sau đã phái ngươi đổi hũ tro cốt của ta, lặng lẽ mang đến Phách Lăng.
Đạt được chấp niệm, oán khí của ta trong nháy mắt biến mất, rất nhanh Hắc Bạch Vô Thường đã cầm xích câu hồn đến tìm ta, dẫn ta đi.
Đường Hoàng Tuyền mênh mông, ròng rã tám trăm dặm, ta trò chuyện với Hắc Bạch Vô Thường trước khi đi.
Giữa cát vàng cuồn cuộn, ta nghe thấy sau lưng có người đang gọi ta, từng tiếng gọi tỷ tỷ gào khóc thê lương, giống như tương tư nhỏ máu.
Ta ngừng bước.
Đi lên đường Hoàng Tuyền thì không thể quay đầu, một khi quay đầu chính là duyên trần chưa dứt, không thể luân hồi.
Hắc Bạch Vô Thường cũng đang nhìn ta, như thể đợi ta ra quyết định.
"Hai vị đại ca các huynh nói xem, sao lại có một người buồn cười như thế, lúc ta còn sống hắn tính kế ta, phụ lòng ta, giờ đây ta chết ròng rã mười bảy năm rồi, hắn lại đột nhiên trở nên thâm tình." Ta cười ra nước mắt, bước lên phía trước, đi thẳng đến cầu Nại Hà.
Mạnh Bà đứng ở đầu cầu múc cho ta một bát canh xanh biếc, ta bưng bát canh ngẩng đầu uống cạn, rồi lại muốn thêm bát thứ hai.
"Quên đi quá khứ, dễ đầu thai." Ta nói.
Cuối cùng ta đã uống ba bát canh Mạnh Bà, quên sạch A Trĩ.
9.
"Tỷ tỷ!" Lưu Trĩ bừng tỉnh khỏi ác mộng, ôm lấy hũ tro cốt trên đầu giường thở hổn hển.
Hắn mơ thấy Hoàng Hà tám trăm dặm, cát vàng cuồn cuộn, nàng cương quyết đi về phía trước, hắn hét gọi thế nào nàng cũng không chịu quay đầu.
"Ta sẽ không để tỷ đi đâu." Hắn nghĩ lại mà sợ, ôm hũ tro áp lên mặt.
Dáng vẻ hắn dịu dàng quyến luyến, chỉ là thâm tình thế này, Hiệu Hiệu sẽ không nhìn thấy được nữa.
Sau khi tỉnh mộng, hắn luôn cảm thấy hoảng loạn, cho nên bắt đầu thu thập đạo sĩ mà trước giờ hắn không thích nhất, lập đàn làm phép, thi thuật vu cổ.
Hắn phát điên, hết lần này đến lần khác cầu xin Hiệu Hiệu ra gặp hắn.
Nhưng Hiệu Hiệu đã luân hồi chuyển kiếp từ lâu, sẽ không còn ai mềm lòng với hắn nữa.
Hắn bỏ bê triều chính, con trai của Tương quý phi cũng chính là đương triều thái tử thẳng thắn khuyên can, khuyên phụ hoàng của y chớ tin vào thuật vu cổ.
Mà đế vương cao cao tại thượng chỉ liếc y một cái, sau đó nhốt y vào tử lao.
Thái tử vào ngục, Tương quý phi vãn chưa kịp đứng giữa giảng hoà thì đã bị chỉ tội, cấm túc ở tẩm cung.
Trò cười phế thái tử này đến tận lúc thái tử không chịu nổi sỉ nhục, tự vẫn mà chết thì mới kết thúc.
Tính tình Tương quý phi thay đổi hoàn toàn, nàng ta nhân lúc A Trĩ thượng triều liền xông vào tẩm cung của hắn, lệnh cho thân tín đập phá hết những bố cục trận pháp kia rồi chặt đầu một số đạo sĩ.
Lúc A Trĩ quay về nhìn thấy tẩm cung lộn xộn, còn có Tương quý phi đang ôm hũ tro cốt của phế hậu, hắn trợn mắt căm phẫn, trong phút chốc đôi mắt trở nên đỏ ngầu.
"Trả tỷ ấy cho ta." Hắn nói xong liền muốn tiến lên.
Tương quý phi giơ hũ tro cốt lên cao, không ngừng chặn bước chân đang tiến về phía trước của A Trĩ lại.
"Hoàng thượng tự khoe mình thâm tình, giữ lại tro cốt vọng tưởng phế hậu có thể sống lại sao?" Nàng cười nói, "Nhưng nàng ta đã chết được mười bảy năm rồi, đáng ra phải yên nghỉ dưới đất, nhưng ngài không cho nàng ta hạ táng cũng không cho người khác cúng bái, nếu như thế gian này thật sự có quỷ hồn thì có lẽ nàng ta cũng là cô hồn dã quỷ không có nơi để về."
"Ngươi câm miệng!"
"Lúc nàng ta còn sống ngài không yêu nàng ta, khiến nàng khô héo ở Trường Môn cung nhiều năm, ngài chưa từng đi thăm nàng một lần, giờ đây nàng ta đã chết mười bảy năm rồi, ngài ngược lại muốn bạc đầu giai lão với nàng ta, thật là hoang đường."
Bộ dạng của Tương quý phi trở nên điên rồ hơn, trong đôi mắt ôn nhu xinh đẹp bình thường giờ đây là điên dại đến từng hơi thở.
"Ta biết ngài hận ta, hận ta làm giả thuật vu cổ hãm hại Trần hoàng hậu, nhưng năm đó lúc ta làm những chuyện này, không phải ngài cũng ngầm thừa nhận sao?"
"Ăn nói hàm hồ." A Trĩ bước một bước dài lên phía trước, bóp cổ nàng ta, không cho nàng ta nói tiếp.
Mà trong lúc Tương quý phi vùng vẫy đã ném hũ tro cốt đi, gốm sứ va vào đá cẩm thạch trắng, phát ra âm thanh trong trẻo, hũ đựng tro cốt trong chớp mắt vỡ tan tành, bột màu xám bên trong tung rơi tán loạn.
A Trĩ đột ngột bừng tỉnh, vứt Tương quý phi bị bóp cổ suýt chết sang một bên, bản thân thì nằm rạp xuống đất gom thứ bột tro đó, cẩn thận từng li từng ôm vào trong lòng.
Tương quý phi vịn vào cột đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống bộ dạng hoang đường của A Trĩ, cười ra tiếng.
“Ngài cho rằng đây là tro cốt của nàng ấy sao?” Nàng ta cười nhìn hắn, “Tro cốt của nàng ta sớm đã bị ta đổi đi rồi, ta chôn nàng ta ở Phách Lăng như nàng mong muốn, bây giờ chắc nàng ta đã đầu thai chuyển kiếp rồi.”
Thân hình A Trĩ sững lại, không thể tin nổi mà ngẩng đầu.
“Là nàng ấy đến tìm ta, nàng ấy đã sớm chán ngấy ngài rồi, lúc ngài không cần nàng thì vứt bỏ nàng như giẻ rách, lúc cần nàng thì lại giam giữ linh hồn của nàng không buông, thâm tình như vậy của ngài, đến chó cũng chê.”
Tương quý phi cười lớn, sau đó xuất cung, ở một tiểu viện xa xôi nhảy xuống giếng tự vẫn.
Nàng ta chết rồi, chết vào năm thứ mười bảy sau khi Trần hoàng hậu chết, kẻ từng thắng trải qua mười bảy năm, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục mất đi tất cả.