Ta là hoàng tử, vốn nên là người cao quý nhất, nhưng lại miễn cưỡng được lén sinh ra ở một nơi như Vĩnh Hạng, nguyên nhân là do mẫu thân của ta, bà ấy dựa vào dung mạo xinh đẹp và vài phần tâm cơ làm loạn hậu cung, cuối cùng bị phụ hoàng ghét bỏ, đang mang thai thì bị ném vào Vĩnh Hạng.
Ở Vĩnh Hạng rất cực khổ, trong mấy năm giặt đồ ở Vĩnh Hạng, bà ấy đã trở nên ít nói, không còn dáng vẻ vênh váo hung hăng lúc được sủng ái nhất hậu cung năm đó nữa.
Bọn họ nói bà ấy thay đổi rồi, nhưng ta biết bà ấy không hề.
Bà ấy sẽ dạy ta đọc sách viết chữ trong đêm khuya không người, dạy ta một bụng chiến lược, còn xoa đầu ta trong ánh nến hoàng hôn, nói rằng như vậy vẫn chưa đủ.
Sau đó, ta chạy ra ngoài chơi, gặp được Trần Hiệu, tỷ ấy mặc một thân y thường lộng lẫy rườm rà, bắt bươm bướm dưới ánh nắng rực rỡ, vạt váy tỷ ấy tung bay, giống hệt như tiên nữ.
Hễ ta có thời gian, liền lén chạy đến nhìn tỷ ấy.
Rất lâu sau đó ta mới biết, tỷ ấy là nữ nhi của hoàng cô mẫu, là vị hôn thê của thái tử.
Cũng chính vào ngày đó, mẫu thân phát hiện hành tung của ta, bà ấy hỏi ta: “A Trĩ thích tỷ tỷ đó không?”
“Thích.” Ta cúi đầu, tay nắm chặt một góc áo.
“Vậy chúng ta cướp tỷ ấy về có được không, để tỷ ấy làm hoàng hậu của con.”
Lời của mẫu thân nói ra rất tự nhiên, như thể những điều này đều nên là vật trong túi ta.
Chúng ta đang đợi một cơ hội, cơ hội chính là hạ chí hôm đó, lúc thái tử Lưu Chiêu và Trần Hiệu đang cưỡi ngựa ở trường ngựa thì ngã gãy chân, suýt chút nữa tàn tật.
Nghe nói hôm ấy mẫu phi của thái tử và trưởng công chúa cãi nhau một trận rất to, hôn ước giữa hai người liền bị hủy bỏ từ đó.
Mẫu thân nói với ta, ta nên lộ diện trước mặt trưởng công chúa.
Thế là, ta “tình cờ” gặp được trưởng công chúa, để người biết được ở Vĩnh Hạng còn có một vị hoàng tử là ta, còn để người biết ta thích biểu tỷ Hiệu Hiệu đến nhường nào.
Người cười và hỏi ta: “Ta gả Hiệu Hiệu cho con, thế nào?”
“Nếu cưới được Hiệu Hiệu làm thê tử, con sẽ cho tỷ ấy một tòa kim ốc.” Lời mẫu thân dạy ta còn làm người khác cảm động hơn thế này, nhưng ta nhìn Hiệu Hiệu vênh váo ngẩng cao đầu đang đứng trước mặt, chỉ nói một câu này thôi.
Trưởng công chúa cười khen mẫu thân ta nuôi dạy con tốt, mà Hiệu Hiệu thì cúi đầu trong tiếng cười, lần đầu tiên nhìn thẳng vào ta.
Từ đó, ở bên cạnh tỷ ấy không phải thái tử Lưu Chiêu nữa, mà là ta.
Ta chiều chuộng tỷ ấy, chưa từng trái lời, ở sau lưng cùng tỷ ấy làm vô số chuyện, tỷ ấy luôn bắt nạt ta, ta cũng không tức giận cãi nhau với tỷ ấy như Lưu Chiêu.
Ta sẽ làm tốt hơn cả Lưu Chiêu.
Có một lần chúng ta cùng nhau thả diều, diều bị mắc lên cành cây, tỷ ấy không màng đến lời khuyên can của cung nhân mà vẫn cứ trèo lên, kết quả có thể hình dung, tỷ ấy không xuống được.
Ta và các cung nhân sốt ruột đứng bên dưới, lúc này Lưu Chiêu liền tới.
Chân của hắn vừa khỏi, sắc mặc còn mang vẻ trắng bệch của bệnh tật.
Hắn vòng qua bọn ta đang đứng dưới cây, dang rộng hai tay, ánh mắt vừa mềm mại vừa cưng chiều.
“Hiệu Hiệu, nhảy xuống đi, ta đỡ muội.”
Tỷ ấy ở trên cây chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn nhảy xuống.
Lưu Chiêu an toàn đỡ được tỷ ấy, tư thế đó quá đỗi quen thuộc, dường như đang nói cho ta rằng bọn họ trong lúc ta không biết từng làm qua vô số lần.
Minh nguyệt hiệu hiệu, ngã tâm chiêu chiêu*, nghe nói cái tên Hiệu Hiệu này là do Lưu Chiêu đặt.
*Trăng sáng vằng vặc, lòng ta tỏ tường.
Chẳng trách hai chữ “Hiệu Hiệu” này, ta đọc thế nào cũng không hay bằng Lưu Chiêu nói.
Ta càng dính người hơn, chiếm đoạt từng giờ từng khắc của tỷ ấy, tỷ ấy và Lưu Chiêu chẳng qua chỉ bên nhau chín năm mà thôi, mà ta và tỷ ấy sẽ càng có nhiều hơn chín năm.
Cuối cùng, ta đã nhẫn nhịn chờ đợi được Lưu Chiêu bị phế ngôi thái tử, đi đến nơi biên cương nghèo nàn làm một vương gia rời xa triều đường.
Hôm đó, ta và tỷ tỷ đến cổng thành tiễn hắn.
Hắn còn trẻ, nhưng đã lụn bại rồi, chỉ là ánh mắt nhìn tỷ tỷ luôn mang vô số tình cảm dịu dàng cùng quyến luyến.
"Lần này ta đi, không có ngày về." Ánh mắt hắn từ trên người tỷ tỷ nhìn sang ta.
Hắn nói xong liền cưỡi lên ngựa, viễn tẩu tha hương, hoàn toàn bị loại khỏi ván cờ.
Ta thành thái tử, thành thân với tỷ tỷ.
Ta cho rằng sẽ không còn ai có thể phân tán ánh mắt của tỷ ấy nữa, nhưng không ngờ lại thêm một Trường Kỳ.
Bọn họ luôn ở cùng một chỗ, luôn luôn.
Rõ ràng tỷ ấy đã là thê tử của ta, tại sao vẫn có nam nhân khác.
Sau đó ta cuối cùng cũng đợi được sinh thần thứ mười lăm của mình, tỷ ấy chuyển giao toàn bộ ám vệ vào tay ta, mà ta một khắc cũng không nhịn được, phái Trường Kỳ đi giết tướng quân nước địch.
Không ngờ, hắn thật sự còn sống trở về, nhưng ta đã trưởng thành rồi, không có ai có thể cướp tỷ tỷ của ta đi nữa.
Ta thật sự yêu tỷ ấy, tỷ ấy sẽ là hoàng hậu duy nhất của ta.
Nhà mẹ của tỷ ấy quyền lực ngất trời, trói buộc tay chân ta, thế nên ta đã quyết tâm diệt sạch.
Nhưng tỷ ấy luôn không thể thông cảm, tỷ ấy vì dám người đó mà cãi nhau với ta.
Ta không hiểu, chúng ta mới là phu thê một thể, thu hồi quyền lực vào trong tay ta có gì không tốt sao, tại sao tỷ ấy luôn nghĩ đến người khác.
Chúng ta thành thân hơn mười năm, nhưng chẳng có gì.
Tiếng khuyên ta nạp phi càng ngày càng nhiều, cuối cùng vào một đêm nọ sau khi chúng ta cãi nhau, ta uống say sủng hạnh một vũ cơ, vậy mà lại một lần liền có con.
Ta chạy đến tẩm cung của tỷ ấy, muốn giải thích với tỷ ấy, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt đỏ rủ xuống của tỷ, ta không nói được một câu nào. Tỷ ấy rất giận, còn cầm một cái nghiên mực đập rách trán ta, ta dỗ thế nào cũng không dỗ được.
Mà hậu cung của ta thủng một lỗ, nữ nhân đưa vào cũng càng ngày càng nhiều.
Tính tình của tỷ ấy ngày càng xấu, tỷ ấy không cho ta đến tẩm cung của tỷ, cũng không chịu gặp ta.
Thậm chí tỷ ấy còn mưu hại hoàng tự.
Tỷ tỷ Hiệu Hiệu như trăng sáng của ta rơi vào vũng bùn, không còn rực rỡ như trước đây nữa.
Khiến Trần gia sụp đổ, còn thiếu một bước cuối cùng.
Thế nên ta ngầm đồng ý cho vũ cơ đó hãm hại tỷ ấy.
Ta không định phế hậu, nhưng tỷ ấy lại rời đi một cách kiên quyết như vậy.
Ta muốn cầu xin tỷ ấy quay lại, nhưng ta đã không phải thiếu niên năm đó nữa, bây giờ ta là một hoàng đế, thế nào cũng nên là tỷ ấy cúi đầu với ta, chỉ cần tỷ ấy cúi đầu qua loa một chút thôi, ta liền có thể ngoan ngoãn phục tùng tỷ ấy.
Nhưng tỷ ấy không chịu.
Ta đích thân đến Trường Môn Cung đón tỷ ấy, tỷ ấy cũng không chịu quay về.
Bỏ đi, tùy tỷ ấy vậy, chung quy tỷ ấy cũng là thê tử của ta, sớm muộn gì cũng sẽ trở về.
Nhưng mà, Trường Kỳ xuất hiện, hắn xúi giục tỷ ấy trốn khỏi ta, đi đến một nơi không lo không nghĩ gì đó.
Ta không thể nhẫn nhịn, cũng sẽ không nhẫn nhịn, ta đã bắt hắn, dùng đủ loại cực hình lên người hắn, nhìn hắn thương tích đầy mình, hơi thở thoi thóp, ta cảm thấy rất sảng khoái.
Nhưng tỷ tỷ rất quan tâm đến hắn, tỷ ấy hạ thấp thái độ, vào cung cầu kiến.
Tỷ ấy nói tỷ ấy chỉ từng yêu ta, tỷ ấy bảo ta buông tha cho tỷ ấy.
Tỷ ấy khóc đến đau khổ như vậy, ta không có cách nào làm trái lại tỷ ấy.
Ta thả tỷ ấy đi, nhưng tỷ ấy không chăm sóc tốt cho bản thân, tỷ ấy chết vào đêm giao thừa, thậm chí mười lăm ngày sau ta mới biết được tin tức này.
Ta không nhìn thấy di thể của tỷ ấy, cho nên ta rất nhanh đã quên đi chuyện này.
Tỷ tỷ của ta, chỉ là đang nghỉ ngơi ở Trường Môn Cung mà thôi, tỷ ấy chỉ không chịu gặp ta, tỷ ấy chỉ đang giận ta thôi.
Nhưng trải qua mười bảy năm ròng rã, ta không giả vờ nổi nữa.
Đêm đó tuyết lớn xé toạc sợi bông, giữa ánh nến trong vắt, ta nhìn thấy tỷ ấy.
Tỷ ấy vẫn là dáng vẻ ngày trước, một chút cũng không già đi, tỷ ấy nói tỷ ấy vẫn luôn ở bên cạnh ta, tỷ ấy nói tỷ ấy muốn đầu thai chuyển kiếp.
Đau đớn đến trễ làm tê tâm liệt phế, thứ trân quý nhất là thứ mất rồi lại có, ta không cho phép tỷ ấy rời đi nữa.
Ta hèn mọn giữ tỷ ấy lại.
Nhưng tỷ ấy vẫn đi rồi.
Sau đó ta già nua rồi chết, cũng đi qua Hoàng Tuyền, lên cầu Nại Hà, ta hỏi thăm Mạnh Bà có nhìn thấy tỷ ấy không.
Mạnh Bà nói với ta, tỷ ấy đã uống ba bát canh Mạnh Bà rồi mới đi qua cầu, nhảy xuống nhân gian.
Ba bát canh Mạnh Bà, đủ để chấm dứt một chút vọng niệm cuối cùng của ta.
(Hoàn)