Đợi khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, hồn thể ngưng tụ càng lúc càng nhiều.
"Ngụy Vô Tiện! Ngươi không thể nghiêm túc tu luyện sao?" Giang Trừng nhìn Ngụy Vô Tiện đang chuẩn bị đi bắt gà rừng, cả giận.
"Ai?" Ngụy Vô Tiện nghe được âm thanh hét lớn của Giang Trừng, chỉ là không ai trả lời câu hỏi của hắn.
"Chậc! Ta bắt gà rừng cũng là tu luyện, sư muội ngươi rống cái gì?" Ngụy Anh vươn một tay khoát lên vai Giang Trừng, vui vẻ nói.
Ngụy Vô Tiện vừa muốn mở miệng, lại thấy trước mắt một cảnh, là Liên Hoa Ổ, là Liên Hoa Ổ lúc trước khi bị huyết tẩy. Đây là tình huống gì? Ngụy Vô Tiện thử động chạm xung quanh, hắn không rời khỏi không gian này được.
"A Trừng, A Tiện, ăn cơm! Tỷ có làm canh củ sen xương sườn, nhanh đi!" Giang Yếm Ly thấy hai người, ôn nhu cười.
"Sư tỷ?" Ngụy Vô Tiện cau mày nhìn thân ảnh của Giang Yếm Ly, "Đây là trở lại trước kia sao? Ta đang ở đâu?"
"Chưa có nhà nào không có quy củ giống nhà chúng ta, chủ nhân muốn ăn cơm còn phải đợi một cái người ở!" Một âm thanh bén nhọn truyền đến.
"Ngu Tử Diên!" Gương mặt của Ngụy Vô Tiện bắt đầu lạnh xuống, trong mắt lóe ra sát ý lạnh người.
"Ai?" Ngụy Anh kinh ngạc hỏi lại.
"Ngụy Vô Tiện!" Ngu Tử Diên nhìn Ngụy Vô Tiện giật mình đứng lên thì giận dữ, Tử Điện trong tay cũng hóa hình, trực tiếp giáng lên người hắn.
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy bản thân vẫn còn ở thời niên thiếu bị đánh, hận không thể trực tiếp lao ra, nhưng lại nghĩ đến chuyện gì đó, hắn giữ im lặng.
Cơm chiều Ngụy Anh không ăn được, lại vì một lần kinh ngạc đứng lên ở bàn cơm nên bị Ngu Tử Diên đánh một roi, bị phạt quỳ từ đường.
"Ngụy Anh" Ngụy Vô Tiện gọi, chuyện trên bàn cơm vừa rồi làm hắn cảm thấy mình có thể cùng Ngụy Anh trao đổi.
"Ai?" Ngụy Anh nghe có người gọi hắn, hô lên.
"Ta ở trong thức hải của ngươi, ngươi đem tinh thần lực xâm nhập thức hải thì có thể nhìn thấy ta." Âm thanh của Ngụy Vô Tiện vang vọng trong đầu của Ngụy Anh.
Ngụy Anh mạnh mẽ áp xuống sợ hãi trong lòng, không chế tinh thần lực tiến vào thức hải.
"Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại ở trong thức hải của ta?" Ngụy Anh đối mặt với Ngụy Vô Tiện, hoảng sợ nói. Thức hải không phải chỗ để đùa, một khi làm nơi này bị thương thì người sẽ trở nên si ngốc.
"Không cần lo, tự giới thiệu, ta là Di Lăng Lão Tổ, Ngụy Anh Ngụy Vô Tiện." Ngụy Vô Tiện cười nói, việc quan trọng trước mắt là vuốt xuôi lông cho con thỏ đối diện.
"Ta là Vân Mộng Giang thị Ngụy Anh Ngụy Vô Tiện." Ngụy Anh có chút khó tin nhìn Ngụy Vô Tiện.
"Không cần nghi ngờ, ta là ngươi, là ngươi trong tương lai." Ngụy Vô Tiện cười nhìn Ngụy Anh vẫn còn đang nghi hoặc.
"Ta trong tương lai? Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?" Ngụy Anh có chút không tin mà hỏi lại.
"Vì đã chết! Ta cũng không biết tại sao sẽ xuất hiện ở đây." Ngụy Vô Tiện nhún vai, có chút bất đắc dĩ.
"Chết? Ta trong tương lai đã chết? Mấy tuổi chết?" Ngụy Anh kích động hỏi. Đương nhiên, bất cứ ai nghe được tương lai mình sẽ chết thì có thể không kích động sao.
"Hai mươi mốt." Ngụy Vô Tiện trả lời.
"Hai mươi mốt? Ta hiện tại mười lăm tuổi, còn bảy năm!" Ngụy Anh thì thào tự nói, "Vậy tương lai ta chết như thế nào?"
"Trước mắt ngươi chưa cần biết chuyện này. Hiện giờ việc ngươi nên làm là chăm sóc cơ thể thật tốt, sau đó ta mang ngươi tới một chỗ, ngươi sẽ biết đáp án." Ngụy Vô Tiện nhìn biểu tình mê mang của Ngụy Anh, nói. Hiện tại sự ỷ lại cùng tin tưởng của Ngụy Anh đối với Vân Mộng Giang thị rất sâu, nói ra nguyên nhân chỉ làm gia tăng gánh nặng trong lòng hắn thôi.
Evil: Bộ này cùng bộ "Cho phép mình cất cánh" dài thì dài thật nhưng từng chương khá ngắn, tầm có 800-1k works thui à, nếu hôm nào edit tới chương dài thì mình chỉ edit 1 truyện, còn truyện sau thì mình để yên đó.
Tiến độ là mỗi ngày 1 chương cho mỗi bộ nha.