Ngụy Anh nhìn Ngụy Vô Tiện khóc đến mệt rồi chậm rãi ngủ mất, trong lòng càng lúc càng khó chịu, hắn không biết Ngụy Vô Tiện sau này sẽ ra sao, hắn cũng không biết lúc nhìn mình khanh khanh ta ta với Lam Vong Cơ, tâm của hắn đau bao nhiêu.
"Lam Trạm." Khi Ngụy Anh ra thức hải thì phát hiện Lam Vong Cơ đã đặt mình nằm ngay ngắn trên giường, còn y thì ngồi ở mép giường cẩn thận nhìn mình.
"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ nhìn vào đôi mắt của Ngụy Anh thì có chút kích động, bởi đây là Ngụy Anh của y.
"Lam Trạm, ngươi..." Lời nói đã đến bên miệng nhưng lại bị Ngụy Anh nuốt lại vào bụng. Hắn không biết nên nói gì, nói y không nên đối xử với ngụy vô tiện như vậy, nhưng người đó là ngụy vô tiện không phải hắn, Lam Vong Cơ vốn là không thích bị người bên ngoài chạm vào, làm vậy không chỉ nói lên việc y không chịu trách nhiệm, còn đang làm tổn thương y.
"Sao vậy?" Lam Vong Cơ thấy sắc mặt của Ngụy Anh không tốt, đau lòng hỏi.
"Không có gì." Ngụy Anh buồn bã lắc đầu. "Ta hơi mệt."
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nằm xuống bên người Ngụy Anh, ôm người vào lòng mình. Ngụy Anh cũng không có giãy dụa như những gì Lam Vong Cơ tưởng tượng, hắn chỉ thuận theo để mặc Lam Vong Cơ ôm mình.
"Lam Trạm." Ngụy Anh nằm trong lòng Lam Vong Cơ, nhẹ giọng hỏi. "Vân Thâm Bất Tri Xứ ngoài Tàng Thư Các còn nơi nào... Bỏ đi, ngủ thôi."
"Vân Thâm Bất Tri Xứ còn một Cấm Thư Thất, chờ chúng ta trở về, ta đưa ngươi đi." Lam Vong Cơ biết Ngụy Anh muốn hỏi gì, nhưng dù cho Ngụy Anh không hỏi, y cũng muốn dẫn người này đi xem, y muốn biết tình hình hiện tại của Ngụy Anh như thế nào.
"Ừ." Ngụy Anh nhẹ giọng trả lời.
Hôm sau, lúc Lam Vong Cơ còn chưa tỉnh, Ngụy Anh nhanh chóng rời khỏi phòng của y, chạy thẳng đến nơi giấu kiếm của Ôn Triều.
Lam Vong Cơ tỉnh lại, không thấy Ngụy Anh đâu, tâm tình hơi xuống; nhưng Ôn Triều cũng không cho y thời gian để buồn bã, hắn tập hợp mọi người rồi dẫn bọn họ đến Mộ Khê Sơn đêm săn.
Đợi đến lúc Ngụy Anh trộm được bội kiếm Tị Trần của Lam Vong Cơ, sốt ruột chạy tới chỗ Lam Vong Cơ bị Ôn Triều phạt thì mới thấy không có ai ở đó cả.
"Đi đâu rồi? Sao lại không có ai?" Ngụy Anh vòng vài vòng, gần như lục tung cả Giáo Hóa Ti lên mà chẳng tìm được ai, hắn hỏi.
"Hẳn là đêm săn, Ôn Triều thường xuyên kéo bọn họ đi, công lao thì hưởng một mình." Ngụy Vô Tiện bình tĩnh nói.
"Không biết xấu hổ!" Ngụy Anh mắng. "Vậy hiện giờ đi đâu? Trở về phòng chờ?"
"Đi Mộ Khê Sơn." Ngụy Vô Tiện nói. "Tính thời gian thì bọn họ sẽ đi Mộ Khê Sơn, thanh kiếm kia nhất định phải hủy đi!"
"Được, vậy đi một khê sơn tìm con rùa lớn." ngụy anh chạy nhanh đến mộ khê sơn.
Ngụy Anh theo chỉ dẫn của Ngụy Vô Tiện đến Mộ Khê Sơn, bên phía Lam Vong Cơ thì rất sốt ruột.
Ôn Triều kéo theo một đám con cháu thế gia từ Giáo Hóa Ti đến Mộ Khê Sơn, bắt bọn họ tìm kiếm con mồi. Lam Vong Cơ nhìn đám người này, nhìn sắc trời thì sốt ruột, hôm nay nếu tìm tai họa rồi diệt trừ thì không về kịp vì từ đây đến Giáo Hóa Ti quá xa, không biết Ngụy Anh có lo lắng hay không.
"Tìm được rồi!" Đúng lúc này, một môn sinh của Ôn thị hô lên.
"Mau, đi xuống!" Ôn Triều thấy đã tìm được cửa động thì kích động nói.
"Ngươi nói đưa chúng ta đi đêm săn, vậy ngươi nói chúng ta săn cái gì đi!" Kim Tử Hiên là Thiếu Tông chủ của Lan Lăng Kim thị, là trân bảo bị người ta phủng trong lòng bàn tay, gần đây ở Giáo Hóa Ti bị Ôn Triều kêu đến gọi đi, mắng xuôi mắng ngược, sức chịu đựng của hắn cũng đã sắp đến cực hạn.