"Ngụy Vô Tiện, lúc ngươi và Lam Vong Cơ bị nhốt đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại ngất xỉu?" Giang Trừng hậu tri hậu giác hỏi.
"Không biết." Ngụy Anh trả lời.
"Không biết? Vậy tại sao ngươi lại ngất xỉu?" Giang Trừng tiếp tục hỏi.
"Ta thật sự cái gì cũng không biết. Ta chỉ nhớ thủy hành uyên bạo khởi, sau đó liền không nhớ. Lam Trạm không nói sao?" Ngụy Anh sốt ruột nhìn Giang Trừng.
"Hắn chỉ nói ngươi vì cứu hắn nên té xỉu, còn lại thì ngậm miệng không nói." Giang Trừng nghi ngờ nhìn Ngụy Anh, hắn không tin người này cái gì cũng không nhớ.
"Ta thật sự không nhớ. Hơn nữa, nó là thủy hành uyên! Ngươi thấy ta có khả năng cứu hắn dưới tay thủy hành uyên sao?" Ngụy Anh thở phào nhẹ nhõm, Lam Trạm thực sự không nói cái gì ra ngoài.
"Hắn chưa nói ra ngoài, nhưng không có nghĩa là hắn không nói cho người nhà của hắn." Thanh âm của Ngụy Vô Tiện vang lên ở thức hải cắt đứt ý tưởng của Ngụy Anh.
"Cũng đúng, nếu ngươi thực sự cứu Lam Vong Cơ, ngươi còn không nhìn người ta bằng hai lỗ mũi sao!" Giang Trừng không biết vì sao mà trong lòng lại dễ chịu hơn rất nhiều.
"Ta mệt, Giang Trừng ngươi về đi, để ta ngủ một lát." Ngụy Anh đem Giang Trừng đẩy khỏi phòng, suy nghĩ của hắn bây giờ có chút hỗn loạn.
"Ngụy Vô Tiện, ngươi nghĩ Lam Trạm sẽ nói chuyện ngươi dùng oán khí cho người khác biết sao?" Ngụy Anh thấp thỏm.
"Ta không biết!" Ngụy Vô Tiện nhớ đến thời kì Xạ Nhật Chi Chinh chưa kết thúc, khi ấy hắn cùng Lam Vong Cơ vì chuyện Quỷ đạo mà vừa gặp đã đánh, tan rã không vui; bên ngoài đồn rằng họ bất hòa, nhưng thực ra hắn vẫn muốn cùng Lam Vong Cơ trở thành bằng hữu. Chỉ là không có cách nào nói rõ, dù sao thì đạo bất đồng bất tương vi mưu.
Chuyện của thủy hành uyên cứ trôi qua như vậy, mấy ngày sau Lam Khải Nhân trở về từ Thanh Hà, bọn họ tiếp tục đi học như bình thường.
"Khi nào thì xong vậy?" Ngụy Anh ghé vào bàn nhìn Lam Vong Cơ nghiêm trang ngồi bên cạnh, oán giận nói. Tiết học của Lam Khải Nhân buồn tẻ lại vô vị, Ngụy Anh cảm thấy mình sắp mọc nấm tới nơi.
Từ sau ngày hôm đó thì người của Lam gia hay Lam Vong Cơ đều không hỏi lại chuyện hôm đó, nhưng hắn lại tin tưởng Lam Vong Cơ, tin y không nói ra chuyện hắn dùng oán khí.
Tan học, Ngụy Anh nhẹ nhàng từ chối những lời mời đi chơi của các bạn học, đi theo sự chỉ dẫn của Ngụy Vô Tiện tới Lãnh Tuyền của Vân Thâm Bất Tri Xứ.
"Nói đi! Tại sao lại muốn ta tới nơi này?" Ngụy Anh khó hiểu hỏi.
"Hôm đó ngươi cứu Lam Trạm nên khiến oán khí xâm nhiễm vào cơ thể, ngươi lại không tu Quỷ đạo nên cần nhanh chóng đem oán khí dẫn ra. Lãnh Tuyền của Vân Thâm Bất Tri Xứ linh lực nồng đậm, cực kì thích hợp với ngươi." Âm thanh lười nhác của Ngụy Vô Tiện vang lên giải thích cho Ngụy Anh.
Ngụy Anh nhanh chóng đến gần Lãnh Tuyền, nhìn sương lạnh bên trên nước suối, nói: "Ngươi đảm bảo ta xuống dưới sẽ không bị đông chết sao?"
"Nè, đây là ngươi không tin ta sao?" Ngụy Vô Tiện nói, trong âm thanh mang theo một tia trêu đùa.
"Không phải là ta không tin ngươi, chỉ là ta có chút thắc mắc thôi." Ngụy Anh nhanh chóng giải thích.
Hắn nhanh chóng cởi y bào cùng giày, bước xuống nước. "Trời ạ! Nước quá lạnh!" Ngụy Anh run lẩy bẩy gào to.
"Nhanh chóng vận khí trị thương." Ngụy Vô Tiện sắp bị Ngụy Anh làm phiền đến muốn bịt miệng Ngụy Anh lại, hắn nhớ trước đây mình đâu có gào to như vậy đâu?
Khi một tia oán khí từ trong cơ thể được dẫn ra, Ngụy Vô Tiện đang ở trong thức hải nghe được tiếng bước chân, hắn cảnh cáo: "Có người!"
"Hả?" Nghe được câu này, Ngụy Anh nhất thời luống cuống, không biết hắn nghĩ sao lại trực tiếp trốn trong nước.