Sau đó, Thẩm Vân Trừ nhìn thấy Cố Trình.
Trong đoàn người đông đúc ở sân bay, người đàn ông với dáng người thẳng tắp đang cúi đầu nghe điện thoại, trên mặt có vài nét cười nhẹ nhàng.
Cô sửng sốt, ngực đánh thịch một cái.
Bao nhiêu lâu rồi cô chưa nhìn thấy anh? Chín hay mười tháng?
Cô thật sự rất nhớ anh.
Đám đông ồ ạt, người đàn ông hơi ngẩng đầu, vẫn giữ nguyên tư thế nghe điện thoại, ánh mắt lại chính xác dừng lại trên người Thẩm Vân Trừ, ý cười trong mắt càng đong đầy.
Bốn mắt nhìn nhau, cô chỉ thấy như tay xách hành lý đang nóng lên.
Thật sự là niềm vui đến ngoài ý muốn mà.
Trong lúc cô vẫn đang ngỡ ngàng kinh ngạc, Cố Trình đã tắt điện thoại, từ từ đi đến trước mặt Thẩm Vân Trừ.
"Quên chưa lấy hành lý?" Anh tiện tay muốn nhận lấy hành lý từ tay cô, kết quả cô lại đứng im không nhúc nhích.
Thẩm Vân Trừ lấy lại tinh thần, có hơi kinh ngạc và không được quen lắm.
"Trùng hợp như vậy sao?" Thật ra cô muốn hỏi là anh đang cố ý đợi cô sao?
Nhưng cô sợ là do bản thân tự mình đa tình.
Cố Trình nhận lấy hành lý trong tay Thẩm Vân Trừ, một tay khác thì xách laptop của bản thân, ý nói cô đi theo anh ra ngoài.
"Đúng một nửa." Một lát sau anh nói.
Cô nghe không rõ nghi ngờ nhìn về phía anh.
Lúc này mới phát hiện hôm nay Cố Trình vậy mà lại mặc áo vest, bên trong là áo sơ mi trắng và cà vạt thẳng thớm chỉnh tề.
Trong ấn tượng của cô, anh rất không thích những kiểu quần áo như vậy, hơn nửa năm không gặp, anh thay đổi nhiều quá rồi. Rõ ràng lần trước lúc ăn tết gặp nhau, anh vẫn là dáng vẻ tùy tiện như ở nhà vậy.
"Sao anh biết được hôm nay em về?" Vô thức phản ứng lại, Thầm Vân Trừ mở miệng phát hiện hơi ngứa cổ họng, bỏ qua xưng hô trực tiếp hỏi.
Cô gái bên người như đang không tập trung, càng đi càng chậm, Cố Trình đành phải đi chầm chậm lại cạnh cô "Kiều Tư nói hôm nay em bay, cô ấy sợ em đi lạc."
Kiều Tư là con gái của cha dượng cô, cũng là em họ của anh.
"Anh có khách hàng buổi chiều phải bay đi Hồng Kong, anh đưa người ta tới vừa lúc tiện đón em luôn."
Kiều Tư lại làm sao mà biết được thông tin chuyến bay của cô nữa?
Thẩm Vân Trừ rất muốn hỏi, nhưng lại sợ Cố Trình cảm thấy bản thân nói nhiều nên lại im lặng.
Chỉ cần gặp anh, mỗi lần lần nào cũng như vậy suy nghĩ lên xuống không biết nên nói gì hay không, thật sự không cách gì mà.
Sau khi lấy lại tinh thân, cô nhớ đến câu hỏi lúc đầu của anh "Không có hành lý khác, chỉ có một cái này thôi."
Cố Trình lắp bắp kinh ngạc, nhìn túi hành lý nhỏ trong tay.
"Trong nhà gì cũng có rồi, nên không mang theo nhiều đồ" Thẩm Vân Trừ xấu hổ căng da đầu nói.
"Lần này định ở lại Thượng Hải lâu dài?"
"Nói sau đi."
Cố Trình hiểu rõ, không hỏi nhiều nữa.
Trên đường về, Cố Trình lái xe, Thẩm Vân Trừ ngồi ở ghế sau.
Trời lạnh, nhưng trong xe cũng không mở điều hòa, ngược lại cửa sổ ghế lái và ghế phụ đều được anh mở ra. Xe chạy nhanh, gió lạnh thổi vào, mang theo chút không khí lạnh lẽo nhưng lại rất thoải mái.
Còn anh vừa lên xe liền đeo tai nghe Bluetooth bắt đầu nghe điện thoại, dường như rất bận rộn. Thẩm Vân Trừ cũng lấy di động trong túi ra, sau khi khởi động máy, mở mạng vào Wechat nhìn thấy số thông báo đỏ lòm ở góc ứng dụng.
Có tin nhắn của phòng làm việc, nhưng đa số đều là tin nhắn đến từ Kiều Tư.
Đang chuẩn bị xem tin nhắn, Wechat lại hiện ra cuộc gọi video, là thực tập sinh cô đang phụ trách Mễ Phỉ cũng là người Trung Quốc giống cô. Lúc này ở NewYork hẳn là 2 giờ sáng, cô gái nhỏ này hẳn là lại thức đêm để vẽ bản vẽ rồi.
Thẩm Vân Trừ nhanh chóng lấy tai nghe ra đeo lên rồi nhận điện thoại.
"Sarah, xin lỗi chị nhưng mà em phải làm sao bây giờ." Kèm theo đó là âm thanh khóc nức nở của cô gái.
Trong video, đôi mắt Mễ Phỉ hồng hồng, chắc chắn là đã khóc được một lúc rồi.
"Không vội, em từ từ nói chị nghe." Cô nhẹ nhàng an ủi.
"Hôm nay, không phải, đã thành hôm qua rồi. Ngày hôm qua, khách hàng của ngôi biệt thực nhỏ kia đem toàn bộ bản vẽ mà chúng ta vất vả thiết kế trong gần một tháng nay xóa bỏ hết, cô ta nói bản vẽ của chúng ta không đáng một đồng, còn nói thiết kế mô hình đảo tam giác ở cuối cùng là đang vị phạm bản quyền độc quyền của công ty ABNA."
"Chị Vân Trừ, phải làm sao bây giờ? Rõ ràng là chúng ta dựa theo yêu cầu của cô ta mà từng bước từng bước sửa các bản vẽ, lúc ban đầu cũng là cô ta hài lòng với tổ thiết kế của chúng ta. Bây giờ cô ta lại muốn đi chọn một tổ khác, em đã đi tìm Sếp rồi. Có người lén nói với em là người của tổ khác động tay động chân..... Xong rồi, xong rồi, có phải cuối cùng em sẽ bị đuổi khỏi đây không?
Tiếng Trung tiếng Anh đan xen, Mễ Phỉ nói năng lộn xộn, Thẩm Vân Trừ nhíu mày.
Sau kỳ nghỉ Giáng Sinh chính là kỳ thi chuyển lên chính thức tàn khốc nhất của các thực tập sinh, 2 lấy 1, các thực tập sinh đều tranh thủ lúc này mà mưu tính tranh quyền các bản thiết kế.
Cô lấy máy tính bảng trong balo ra, bởi vì là dân thiết kế nên quanh năm bên cạnh cô đều có máy tính bảng, "Không vội, khách hàng nói như thế, em đem nguyên văn lời nói đó nói lại cho chị, chuyện vi phạm bản quyền chị sẽ xác minh lại với bên ABNA xem như thế nào."
Lúc học nghiên cứu sinh, giảng viên đã đề cử Thẩm Vân Trừ đến một phòng làm việc nổi tiếng để thực tập, làm thiết kế nội thất và quy hoạch không gian. Một năm thực tập kia, mức độ làm việc cường độ cao cùng với áp lực, cô so với Mễ Phỉ bây giờ cũng không khác là bao, chân tay luống cuống, vì một bản vẽ mà thức đến sáng là chuyện thường ngày.
Cô đã trải nghiệm qua cơ chế đào thải ngắc nghiệt của phòng làm việc, cũng từng chịu qua cái gọi là "quy tắc ngầm", cũng từng vì để giữ lại cá tính trong bản thiết kế của mình mà tranh cãi gay gắt với thầy giáo.
Cuối cùng, càng đánh lại càng hăng, khi tốt nghiệp, giảng viên đều bảo cô như thoát xác thành một người khác vây.
Thật ra mỗi người trong phòng làm việc đều như vậy.
"Em chắc chắn là do khách hàng đột nhiên hủy bỏ bản vẽ của chúng ta? Nếu là có người dùng thủ đoạn mờ ám thì không thể trách em." Thẩm Vân Trừ do dự, vẫn lựa chọn nói thẳng "Mễ Phỉ, người khác thế nào thì chị không biết, nhưng chị không cho phép thành viên trong tổ chỉ đem những thứ bàng môn tà đạo trộn lẫn vào các thiết kế."
Cố Trình nhỏ tiếng, nhân lúc tắc đường liền nhìn vào kính chiếu hậu xem thử. Cô gái ngồi phía sau hơi cúi đầu, khuôn mặt trầm tĩnh, một bên nhìn di động, một bên viết lung tung trên máy tính bảng, vô cùng chăm chú.
Cũng không sợ chứng đau đầu tái phát.
Anh im lặng mở cửa sổ ghế phụ sau to thêm chút nữa, không nói gì nữa.
Đây là lần đầu tiên Cố Trình thật sự nhìn thấy dáng vẻ khi làm việc của Thẩm Vân Trừ, có chút mới lạ, không khỏi nhìn thêm vài lần.
Quả thật rất có phong thái bên ngoài của Kiều Tư.
Cố Trình cười cười.
Trong ấn tượng của đa số mọi người, Thẩm Vân Trừ vẫn luôn là người yên lặng đi theo phía sau Kiều Tư, giống như cô gái nhỏ không có cảm giác tồn tại vậy, đặc biệt là ở trước mặt người nhà họ Kiều.
Nhưng thật ra.....
"Cố Trình, cậu vẫn đang nghe chứ?" Nói một lúc lâu nhưng vẫn không có tiếng đáp lại, đối tác bên kia điện thoại nghi ngờ hỏi.
Cố Trình điều chỉnh vị trí tai nghe Bluetooth, nhẹ giọng trả lời: "Ừ, nói đi."
Trong xe, âm thanh của hai người xen lẫn, một bên nhẹ nhàng, một bên vội vàng, không ảnh hưởng lẫn nhau.
"Mễ Phỉ, em nghe đây, bây giờ em tắt điện thoại, máy tính, tắt hết tất cả, thay quần áo, lên giường ngủ một giấc." Thẩm Vân Trừ dặn dò.
Mễ Phỉ không chịu: "Em không ngủ được, trong đầu toàn là nghĩ đến những khả năng xấu nhất."
"Cô gái à, bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi, em tính thức trắng đêm không ngủ? Nếu ngày mai em đến trễ một phút, trực tiếp bị loại, chỉ cũng sẽ không tìm sếp để xin cho em đâu."
"Nhưng mà....."
"Không có nhưng mà." Thẩm Vân Trừ nghiêm túc, "Người phụ trách dẫn dắt em là chị, có một số chuyện chờ chị tìm hiểu rõ ràng rồi nói tiếp."
Bây giờ chuyện cô có thể làm được chính là giúp Mễ Phỉ đi đường vòng, giống như lúc trước thầy giáo mang theo cô làm vậy.
"Được, em biết rồi."
Thẩm Vân Trừ cất máy tính bảng, bắt đầu xem Wechat của Kiều tư.
[Chị gái: Máy bay cũng đã hạ cánh rồi nhưng vẫn không chịu rên lấy một tiếng, sao đây, chẳng nhẽ nhất định phải chờ ba mẹ về nhà mở cửa " surprise?!" Thẩm Vân Trừ, em đã lớn từng nào rồi, còn muốn chơi mấy cái trò trẻ con đấy?]
Spam liên tiếp, "Âm thanh và tình cảm phong phú" lên án cô không nói tiếng nào mà âm thầm về nước, lại quan tâm dặn dò cô cẩn thận không kẻo lạc, khi nào hạ cánh lập tức báo bình an.
Thật ra cô và Kiều Tư không có tí quan hệ tình thân nào, nhưng lại thân nhau như chị em ruột thịt vậy.
Thẩm Vân Trừ có chút bất đắc dĩ, nhẫn nại xem từng tin nhắn một.
Người bên ngoài đều chung một ý đánh giá Kiều Tư là kiểu người bình tĩnh, quyết đoán, là tinh anh trong tinh anh, nhưng mà trước nay ở trước mặt cô lại đều là dáng vẻ ấu trĩ đáng yêu.
Mà cô 16 tuổi đã ra nước ngoài học tập, một mình ở bên ngoài 10 năm, tự nhận so với người bình thường vô cùng độc lập, đến cả ông chủ của cô cũng bảo cô là nữ cường nhân.
Nhưng ở trong mắt chị gái, cô giống như từ đầu đến cuối đều vẫn là cô gái 16 tuổi năm đó, không có gì thay đổi cả.
Thẩm Vân Trừ nhắn tin báo bình an cho chị gái trên Wechat trước tiên.
[chị gái: Đợi lát nữa chị phải tham gia một hội nghị hợp tác cho hạng mục mới của Kiều thị cùng với ba, không thể đón em được. Nhưng mà anh hai hôm nay cũng có việc ở sân bay, em xuống thì đứng yên tại chỗ, nếu không tìm thấy anh ấy thì gửi định vị cho anh ấy. Không được nói không, ngồi máy bay mười mấy tiếng, em lại còn bị say xe, em không đau lòng cho bản thân nhưng chị đau lòng.]