Không hiểu ra làm sao, anh ta ấn mở hộp thoại tin nhắn Wechat, cuối cùng nhìn được toàn bộ nội dung tin nhắn.
Bộ dạng muốn cười nhưng không dám.
*
Buổi tối, ba Kiều cùng với Kiều Tư đều về nhà ăn cơm.
Đến gần cuối năm, công ty rất bận, hai cha con phải bàn chuyện hợp tác nhiều bên, đã rất nhiều ngày không về nhà ăn tối. Lần này Thẩm Vân Trừ trở về, hai người họ phải sắp xếp toàn bộ lịch trình hội họp buổi tối làm hết trong ngày, nên bây giờ mới có thể tan làm đúng giờ về nhà ăn tối.
Tối nay mẹ Thẩm xuống bếp, trên bàn cơm toàn bộ đều là những món mà mọi người thích ăn, mẹ Thẩm để ý đến khẩu vị của từng người một.
"Vân Trừ, em định khi nào thì chuyển hẳn từ New York về đây?" Ăn được nửa bữa, Kiều Tư đột nhiên hỏi.
Ba Kiều và mẹ Thẩm cùng buông đũa, đồng thời nhìn về phía Thẩm Vân Trừ.
Thật sự là cái hay thì không nói chỉ nói được cái dở mà.
Thẩm Vân Trừ buồn bực, nhấc chân hung hăng đạp Kiều Tư bên cạnh.
Kết quả, Kiều Tư sắc mặt không đổi, bình tĩnh gắp một miếng thức ăn, tiếp tục nói: "Ở New York có cái gì tốt? Mệt đến chết đi sống lại thì cũng vẫn chỉ là làm công cho người khác, dứt khoát tính chuyện từ chức đi, về nước chị sắp xếp chỗ làm cho em."
Thẩm Vân Trừ lại đá qua, không nghĩ đến chị gái đã sớm nhìn ra ý đồ của cô, cô đạp vào không khí, thiếu chút nữa thì ngã ngồi, cánh tay trực tiếp đánh vào bên cạnh bàn ăn.
Đau chết mất thôi.
Mẹ Thẩm ngồi ở đối diện thấy được những động tác nhỏ này của hai chị em, cười mà không nói, chỉ hướng tới Kiều Tư gật đầu cảm kích.
"Em thích thiết kế, chị gái đầu tư cho em mở một phòng làm việc riêng, thế nào?"
Thẩm Vân Trừ ngơ ngẩn, biết là Kiều Tư có ý tốt, hy vọng cô sẽ ở lại trong nhà, không cần phải một mình tha hương nơi xứ người, dốc sức làm việc. Nhưng đừng nói đến chuyện cô vốn không có ý định tự mình mở phòng làm việc riêng, mà cho dù có cô cũng tuyệt đối không muốn dùng đến tiền của nhà họ Kiều. Nếu mà cô dùng tiền của nhà họ, mẹ cô thế nào cũng sẽ bị mấy người thân kia của nhà họ Kiều mỉa mai đến khóc mất thôi.
"Công việc hiện tại của em cũng khá tốt mà." Cô uyển chuyển từ chối.
Kiều Tư không để ý tới, quay đầu nhìn ba mình, trực tiếp hỏi: "Ba, nếu mà con gái nhỏ của ba muốn tự thân gây dựng sự nghiệp chẳng nhẽ người làm cha lại không đầu tư chút ít cho con gái sao?"
"Cái này còn cần phải hỏi sao? Muốn bao nhiêu cũng được." Ba Kiều rất khi phách trực tiếp phối hợp với Kiều Tư.
Bọn họ đều vô cùng nghiêm túc.
Thẩm Vân Trừ buông bát đũa, bộ dạng nghiêm túc nhìn ba Kiều "Ba à, bây giờ con vẫn đang trong giai đoạn học hỏi, vẫn chưa có năng lực tự làm một mình, con vẫn muốn đi theo thầy con học tập thêm mấy năm nữa."
Thấy được sự bướng bỉnh, nghiêm túc trong mắt cô, ba Kiều cười "Được, tùy theo con vậy, chỉ là con một thân một mình ở nước ngoài, cả nhà chúng ta đều rất lo lắng, con phải tự biết chăm sóc bản thâm, đừng làm cho mẹ con phải lo lắng quá."
"Vâng, con biết rồi ạ." Thẩm Vân Trừ cười rộ lên vô cùng cảm kích ông.
Mẹ Thẩm thấy thế, chuyển đề tài nói chuyện hỏi: "Vân Trừ, việc công việc thì thôi vậy, nhưng về chuyện cá nhân của con thì sao, qua tết cũng là 26 tuổi rồi, cũng nên ổn định rồi."
"Mẹ, con mới về ngày đầu tiên thôi mà, không phải chị gái cũng không có bạn trai sao?" Thẩm Vân Trừ cố gắng rời đi sự chú ý "Chị gái trước, xong mới đến em gái."
Vừa dứt lời cẳng chân liền bị đạp một cái, không đau nhưng có chút giật mình.
Cô cùng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Ba Kiều gật đầu: "Mẹ con nói cũng đúng, chị gái con ba chẳng thể trông đợi được gì rồi, ngoài làm việc thì cũng chỉ có làm việc mà thôi. Nhưng mà, hai người chị em các con thì cũng phải có một người bình thường chứ. Nói ra nhà chúng ta cũng thật kỳ lạ, mất đứa nhỏ trong nhà, không phải là đã định hôn ước rồi lại hủy bỏ, thì là không chịu tìm đối tượng quen mắt."
"Người bình thường?" Kiều Tư thay đổi sắc mặt dỗi nói "Ba, con có chỗ nào không bình thường chứ? Ai nói nhiệm vụ đời người con gái là phải lấy chồng sinh con? Con tự mình phấn đấu, tự kiếm tiền, thế giới tinh thần phong phú,vui vẻ tự do tự tại."
"Con đừng có dạy hư Vân Trừ, Vân Trừ đừng nghe Kiều Tư nói lung tung, ba với mẹ con đều chờ ôm cháu ngoại. Mấy ngày trước một người bạn của ba có nhắc đến con của ông ấy, vừa đúng lúc con về nước, mấy ngày nữa ba sắp xếp cho hai đứa gặp mặt." Ba Kiều dặn dò.
Mỗi lần về nước là lại bị giục, lần này dứt khoát tự sắp xếp xem mắt luôn.
Thẩm Vân Trừ bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ nói: "Không cần đâu ba, con thật ra đã có bạn trai rồi."
Bên cạnh truyền đến tiếng ho khan, là tiếng Kiều Tư bị sặc nước chanh.
"Không phải chứ? Tại sao chị lại không biết chuyện này?" Chị gái kinh ngạc.
"Chuyện từ khi nào? Cậu ta là người ở đâu? Làm nghề gì?" Mẹ Thẩm rõ ràng là có hứng thú rất lớn với chuyện này.
Da đầu Thẩm Vân Trừ tê dại, tránh thoát khỏi ánh mắt nóng rực của mẹ Thẩm, "Mới đây không lâu, ở Pháp."
"Người ngoại quốc?" Ba Kiều nhíu mày "Bất đồng ngôn ngữ với chúng ta?"
"Không phải, người Trung Quốc, chỉ là làm việc ở Pháp."
"Làm nghề gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Thẩm Vân Trừ bị hỏi đến nghẹn họng, cô thật sự là không biết anh ta bao nhiêu tuổi rồi.
"Anh ấy tự mình mở một cái công ty nhỏ." Bỏ qua chuyện tuổi tác, cô trả lời.
Mẹ Thẩm nhẹ nhàng thở ra: "May mắn không phải người Pháp, công ty cậu ta cụ thể là làm về cái gì? Nếu có thời gian thì cho chúng ta gặp mặt đi."
"Làm về pháp luật ạ." Do dự một lúc lâu, Thẩm Vân Trừ nghẹn được một câu này.
Đại khái chắc là vậy đi.
Ba Kiều thấy mặt cô sắp chôn sâu vào bát cơm đến nơi rồi vội giải vây "Được rồi, được rồi, ăn cơm trước đã, chuyện này không vội."
Thẩm Vân Trừ như trút được gánh nặng.
Cơm nước xong, cô đi về phòng, nhớ tại việc mình bịa chuyện có bạn trai ở trên bàn cơm lúc nãy, cô mở Q,Q vào danh sách bạn bè nhấn mở hộp thoại của người tên "Ville".
[mây cuộn mây tan: Tối nay làm một chuyện ngu ngốc, đầu óc mê muội đem anh ra làm lá chắn. Tôi nói với người trong nhà anh là bạn trai tôi.]
Không nghĩ đến chuyện lệch múi giờ, vài giây sau đã thấy người đó trả lời.
[Ville: Bị giục rồi?]
[mây cuộn mây tan: Giục đến rát cả tai luôn rồi.]
Thẩm Vân Trừ chưa từng gặp qua người này, nhưng thật ra hai người đã quen biết nhau gần 10 năm rồi.
Cô nằm dài trên ghế sô pha, động đậy cũng không muốn luôn, bổ sung một câu: Tạm thời làm lá chắn vậy đi, chờ tôi về New York rồi, khi ba hỏi ta sẽ nói lại là đã chia tay rồi.
Khung chat yên lặng, anh ta không trả lời lại.
Vừa đúng lúc có người gõ cửa, cô bò dậy, tiện tay đặt điện thoại ở bên cạnh bàn trang điểm.
Người gõ cửa cũng chỉ gõ tượng trưng, thấy không có người trả lời, liền tự mở cửa đi vào.
Là Kiều Tư, cầm theo cốc sữa bò ấm trên tay.
"Sữa bò vừa mới hâm nóng." Cô ấy ngồi xuống bên cạnh Thẩm Vân Trừ,giống như cũ đóng vai một nhân vật giám sát "Không uống hết chị không đi đâu."
Thẩm Vân Trừ từ nhỏ đã bị thiếu Canxi, lại rất không thích uống sữa bò, mỗi lần uống đều nhăn nhó như uống thuốc vậy.
"Chị không thể bỏ qua cho em một lần sau?" Quả nhiên, cô nàng nháy mắt liền tỏ vẻ đau khổ.
Kiều Tư không chịu nhân nhượng: "Không được."
Thẩm Vân Trừ không có cách nào khác, đành bóp mũi uống hết cốc sữa bò.
Người làm cô không có cách gì để đối phó không nhiều lắm, Kiều Tư vừa vặn từ nhỏ đến lớn đều xếp ở vị trí thứ hai.
Vừa lòng lấy lại cái ly không, Kiều Tư ôm gối ngồi dựa vào đầu giường "Vân Trừ, nói thật rõ ràng cho chị, kể từ đầu đến cuối, chuyện có bạn trai là như thế nào?"
"Không có gì sao tự dưng chị lại hỏi." Thẩm Vân Trừ chột dạ cúi đầu nghịch ngón tay.
"Im lặng yêu đương, giống y như chuyện trở về lần này, không nói tiếng nào với ai cả. Nói đi, tên đó rốt cuộc là người như thế nào, kiếm thời gian cho chị gặp gỡ tên đó đi. Bộ dạng em như này, có khi bị người ta lừa bán mà vẫn ngồi đếm tiền cho người ta."
Thẩm Vân Trừ cười ha hả, ở trước mặt Kiều Tư cô vẫn là giữ bộ dạng ngoan ngoãn hiền lành dễ lừa như vậy "Yên tâm, yên tâm, tương lai của người đó nhất định sẽ phải trải qua trăm ngàn cửa ải tra tấn khổ sở của chị, nếu không em nhất định sẽ không kết hôn."
"Thế này còn tạm được." Kiều Tư búng nhẹ trán cô.
"Chị, sao chị biết được chuyện em về nhà?" Cô che trán lại, đột nhiên hỏi.
"Không phải là chị biết, mà là mấy hôm trước anh hai trong lúc vô ý nói ra, anh ấy còn tưởng chị đã biết chuyện từ sớm, kết quả chị cái gì cũng không biết cả." Nói đến chuyện này Kiều Tư lại tức, lại búng tiếp vào trán Thẩm Vân Trừ, cô lại giống như đứa ngốc ngồi ngây dại "Sau đó chị liền cho người tra chuyến bay của em."
Cố Trình chính là anh hai trong miệng Kiều Tư, là con trai thứ của cô họ.
Nhà họ Kiều này, ở độ tuổi bọn họ bao gồm cả Thẩm Vân Trừ không có quan hệ ruột thịt thì toàn bộ đều là con gái hết. Nhưng ngoài ra cô họ lại sinh được hai đứa con trai, chẳng qua tính cách thật sự rất khoa trương, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Thẩm Vân Trừ ngồi ngốc ở đó, hôm nay ở sân bay Cố Trình không có nói như vậy.
"Anh ấy làm sao biết được chứ?" Cô lúng túng hỏi, tim đập không khống chế được.
Kiều Tư không phát hiện được sự khác thường của cô, thuận miệng nó: "Còn có thể là ai nói được nữa, lần này em về không phải giúp bạn của chị thiết kế hiệu sách sao? Có phải em trước đó đã nhắn tin nói với người đó không? Chắc là người bạn đó của chị không biết giữ mồm giữ miệng gặp anh hai liền nói với anh ấy đi."
"Em vậy mà không biết xấu hổ, người ngoài đều đã biết hết vậy mà cả nhà lại không biết gì cả?"
Thẩm Vân Trừ hoàn hồn, cọ cọ người xin tha, bị Kiều Tư ghét bỏ đẩy đi "Đi đi đi, đừng chơi chiêu này với bà chị đây, lần sau còn như vậy nữa chị sẽ đánh em."
"Tuyệt đối không có lần sau!"
"À, mai em có kế hoạch gì không?" Kiều Tư nhớ đến mục đích đến tìm cô "Đừng nói với chị là em nghỉ rồi vẫn muốn ngồi vẽ bản vẽ."
Thẩm Vân Trừ nghĩ nghĩ "Buổi sáng chắc là sẽ ở nhà nghỉ ngơi, buổi chiều sẽ đi gặp ba của em."
Năm ấy 6 tuổi, ba mẹ cô ly hôn, thật ra cô được phán ở cùng với ba, nhưng mà ba cô khi đó thấy cô còn nhỏ ở cái độ tuổi cần mẹ, nên liền để lại cô cho mẹ. Chín tuổi, mẹ cô tái giá, đem theo cả cô đi theo, ba cũng nói từ chối, chỉ có một yêu cầu duy nhất chính là hộ khẩu của cô vẫn phải để ở nhà họ Thẩm, không được sửa họ theo người khác.
Sau đó, ba cô cũng có gia đình mới, cô có thêm một em trai cùng cha khác mẹ, thời gian ba dành cho cô cũng dần ít đi.
"Ngủ đi, chuyện kia ngày mai lại nói tiếp." Kiều Tư cầm ly sữa bò không chuẩn bị về phòng mình, di động trên bàn trang điểm đột nhiên rung lên, vừa đúng lúc bị nàng nhìn thấy màn hình nội dung sáng lên.
[Ville: Định khi nào trở về New York?]
"Ville?" Kiều Tư sửng sốt, cười to "Ville là tiếng Pháp sao? Để chị nói cho em chuyện bà tám của anh hai, mấy năm gần đây trong vòng luật sự mọi người đều thích nói đùa gọi anh ấy là Ville Antique."
Phát âm rất thuần khiết, Ville Antique, tiếng Pháp nghĩa là thành cổ.
Mí mắt Thẩm Vân Trừ giật mạnh.
"Ville Antique, thành cổ, bọn họ đều nói anh hai lấy cái tên này là đúng rồi." Kiều Tư nhân lúc chính chủ không có mặt cố tình trêu ghẹo.
Mọi người đều nói trang phục của luật sư mặc lên người Cố Trình thật sự rất có mị lực, mặc dù anh chỉ yên lặng ngồi đó, cũng được xem là một loại phong cảnh lôi cuốn. Chờ đến lúc anh lên trên tòa biện hộ ở vị trí luật sư lại càng thêm nổi bật, miệng độc đến mức làm người ta không thể chống cự lại, một câu là có thể làm người ta nghẹn chết không cách gì đáp lại.
Thẩm Vân Trừ cười cười.
Anh với cổ thành cũng giống nhau, tĩnh lặng nhưng cũng có thể di động, phong cách độc đáo cụ thể, lôi cuốn phong cảnh.
Kiều Tư cố tình giải thích ý nghĩa của Ville Antique một lần nữa cho Thẩm Vân Trừ, ý tứ thật ra mình cũng không hiểu tiếng Pháp lắm.
Thẩm Vân Trừ cúi đầu, giấu đi những cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt.
"Chưa từng thấy qua bộ dạng độc miệng của anh ấy."
"Em một năm mới về có vài lần, anh ấy sao có thể độc miệng đối xử với em được chứ?" Kiều Tư đi tới cửa nói "Em ngủ sớm đi."
Chờ cô ấy đóng cửa lại, Thẩm Vân Trừ lại cầm di động lên xem tin nhắn của Ville rồi nhắn trả lời: Lần này về là vì nhận làm thiết kế nội thất cho hiệu sách của bạn của chị gái, xem xét thực địa, sau đó làm bản vẽ, xong xuôi thì sẽ đi. Nhiều lắm chắc khoảng 1 tháng đi, ở New York vẫn còn hạng mục đang làm, cần phải nhanh chóng trở về.
Nhân lúc trùng với kỳ nghỉ Giáng Sinh nên cô xin nghi 1 tháng.
[Ville: Ừm, chú ý nghỉ ngơi.]
Thẩm Vân Trừ chuyển điện thoại sang im lặng, mở máy tiếp tục sửa sang bản vẽ buổi chiều Mễ Phi gửi qua. Hơn một tiếng nữa là đến giờ đi làm ở phòng làm việc rồi, cô sợ cô gái nhỏ lại suy nghĩ nhiều, nhất thời xúc động.