Bà Kiều yêu chó, ở nhà cũ nuôi một con Husky, một con chó chăn cừu, và cả một con Teddy.
Thẩm Vân Trừ thích nhất là Husky, ngốc nghếch không hề có lực công kích.
Husky ban đầu vẫn đang nghiến răng, thấy cô đến liền dừng lại chạy vòng quanh chân cô.
Mùa đông ban đêm khá lạnh, Thẩm Vân Trừ cúi cười, ôm Husky xoa lông. Trên tay cảm nhận được độ âm, vô cùng thoải mái, mà đầu nó thì vẫn nằm gối lên khuỷu tay cô không nhúc nhích, đầu lưỡi hà hơi, ngoan ngoãn không thể tưởng tượng được.
Hàng xóm mới của cô ở New York cũng nuôi một con Husky, so với con này thì nhỏ hơn chút, mỗi lần cô qua nhà hàng xóm ăn rình, nó liền thích thú ghé vào đùi cô lăn lộn làm nũng, không sợ hãi gì cả.
Husky vẫn luôn ngoan ngoãn đột nhiên phát ra tiếng rên "hừ hừ", đầu cọ cọ, sau đó liền tránh thoát khỏi tay Thẩm Vân Trừ, chạy đi mất.
Cô thấy kì lạ, đứng dậy đuổi theo.
"Husky." Gọi tên nó cũng không quay đầu lại.
Đi theo Husky gần một nửa vòng, Thẩm Vân Trừ cuối cùng cũng nhìn thấy Cố Trình đang ở trong phòng khách không biết cũng ra đây từ khi nào rồi. Anh đứng ở bậc thang nhỏ trong vườn hoa, tay cầm di động, sau đó ánh mắt cô liền bị khóa chặt vào đó.
Trên người anh không có mặc áo khoác.
Cô nhìn cũng đã cảm thấy lạnh rồi.
Husky ngốc nghếch vui vẻ chạy đến quấn cạnh anh, Thẩm Vân Trừ bước nhanh hơn, một tay kéo nó lại chỗ mình.
Cố Trình trông vội vã, cảm xúc cũng có vẻ không được tốt lắm, cô nhìn thấy vậy, ôm Husky xoay người đi.
Husky mập mạp trong lồng ngực, gầm gừ giống như đang kháng nghị việc cô không cho nó xuống đất, kích động không ngừng, cái đuôi xù lông quấn quanh ngoe nguẩy quanh cổ tay cô, rất ngứa.
Nhưng Thẩm Vân Trừ lần này lại không dung túng chiều theo nó.
"Husky." Phía sau chợt nghe thấy tiếng gọi to.
Cô dừng lại, cúi đầu nhìn Husky trong ngực cũng đang ngẩng đầu, dùng đôi mắt ướt long lanh nhìn cô chằm chằm.
Husky, Husky, Cố Trình đây là đang gọi cô hay gọi Husky vậy?
Thẩm Vân Trừ vỗ đầu Husky, nó lập tức thành thật mà ghé vào trong ngực cô, cô chầm chậm xoay người.
Cố Trình vẫn đang nghe điện thoại, thấp giọng nói thêm vài câu rồi cúp máy, vẻ mặt lại khôi phục trở lại ôn hòa như ban đầu.
"Husky." Anh gọi một tiếng
Husky mới vừa rồi còn thành thật ngoan ngoãn nằm trong lòng cô lại bắt đầu kêu "ngao ngao" không ngừng.
Đồ sói mắt trắng này, rõ ràng cô mới là người chơi cùng nó mà!
Thẩm Vân Trừ bất đắc dĩ, tức giận thả Husky xuống đất, quả nhiên nó chạy thẳng đến bên chân Cố Trình mà cọ cọ, lắc lắc cái đuôi, đặt mông ngôi lên trên giày da của anh.
Ngu ngốc!
Thẩm Vân Trừ cười.
Cố Trình nhìn Husky đang ngồi trên giày của mình, cong lưng xoa xoa đầu nó, khóe miệng nhẹ nhàng mỉm cười.
"Không lạnh sao?" Thẩm Vân Trừ đi qua, hơi ngượng ngùng mở miệng hỏi.
Anh mặc một chiếc áo len màu xám đậm, nhìn có hơi mỏng manh.
Cố Trình không hề nhúc nhích, nhìn Husky đang nằm bò "Không lạnh."
"À.." Cô thấp giọng nói rồi cúi đầu nhìn theo con Husky ngốc nghếch kia.
Cái dáng vẻ đần độn này, sao lại thấy mình với nó không khác nhau tí nào cơ chứ.
Nhưng mà chỉ riêng đối với Cố Trình thì mới như vậy thôi, cô yên lặng biện minh trong lòng cho mình.
Cố Trình bỗng nhiên lùi về sau một bước, tùy ý ngồi vào bậc thang, Husky vốn đang nằm thấy thế liền thuận theo nhảy dựng lên, nhảy lên trên đùi anh, nhìn thẳng anh chằm chằm sau đó vẫy đuôi.
Khóe môi anh hơi cong, động tác tự nhiên vuốt lông của con Husky "không mời mà đến" này, từng chút từng chút một nhẹ nhàng vuốt.
"Có bạn trai rồi?" Husky nằm trên đùi anh thoải mái nhắm mắt ngoảnh đầu.
Thẩm Vân Trừ bỗng nhiên ngẩng đầu, trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ý cười của Cố Trình. Giống như vừa trên trong bữa cơm vậy, anh lẳng lặng nhìn cô, trong mắt là ý cười giống như hiểu rõ tất cả mọi chuyện, làm cô không hiểu ra làm sao hết.
Cũng khiến cho tim người ta đập nhanh hơn.
Hai tay cô nắm chặt, tay trái vuốt phần cạnh bàn tay giữa ngón cái và ngón trỏ bàn tay phải, ánh mắt lại lần nữa dừng lại trên người Husky béo.
Không biết phải giải thích thế nào, đặc biệt là đối diện với Cố Trình.
"Dạ, có bạn trai rồi." Lời vừa thốt ra lại cảm giác như mang theo chút ý giận dỗi, chính cô cũng cảm thấy hơi sửng sốt một chút.
Cố Trình nhíu mày, nhìn qua hai tay vẫn đang nhéo của cô, "Người Trung Quốc hay người nước ngoài?" Nhẹ nhàng bâng quơ hỏi.
Thẩm Vân Trừ nắm lấy khe giữa ngón trỏ và ngón cái tay trái, cảm giác đau liền lan ra, đầu óc tỉnh táo lên không ít. "Người Trung Quốc." Giống hệt với lí do cô lấy ra để từ chối lúc nói chuyện với ba Kiều.
Giải thích với anh cũng chẳng có tác dụng gì, có khi chỉ đổi lại được một đống lời thuyết giáo của bậc trưởng bối mà thôi.
Cô tự sa ngã, từ bỏ việc chống cự.
Anh có khả năng đã có bạn gái rồi, cô mặc niệm vài lần, chột dạ cúi đầu.
Cố Trình bế Husky lên, dường như đã xác nhận được điều gì đó, lại tươi cười trở lại "Cậu ta làm nghề gì? Đã gặp mặt cậu chưa?"
"Chưa gặp." Thẩm Vân Trừ khựng lại, tiếng nói cũng ngày càng nhỏ "Chắc là cũng bằng tuổi anh đó."
"Ừ, nếu mà là cùng tuổi, thì hôm nào có thời gian hẹn cậu ta qua đây cùng nhau nói chuyện." Anh thả Husky xuống, nhìn cô gái nhỏ giống như là học sinh tiểu học bị phạm lỗi, con người hiện lên chút phức tạp "Trời lạnh, nhanh vào trong đi thôi."
Thẩm Vân Trừ gật đầu, hơi ngồi xổm xuống gọi Husky đến trước mắt, xoa xoa cái đầu ngốc nghếch của nó, muốn di chuyển lực chú ý.
Rõ ràng anh chỉ hơn cô có mấy tuổi mà thôi, mà lại cứ bày ra cái vẻ mặt "bậc trưởng bối" để giáo dục cô!
Cô tức giận.
Chợt, trên đầu cảm thấy ấm áp, Thẩm Vân Trừ ngây người.
Cảm xúc ấm áp nhanh chóng đi qua, chỉ dừng lại vài giây ngắn ngủi.
Husky lại "ngao" một tiếng sau đó đứng lên, cô nhanh chóng buông tay, tí nữa thì làm nó đau rồi.
"Xoa Husky." Cố Trình cười giải thích.
Husky nghe được tên mình, cho rằng anh đang gọi nó, phe phẩy cái đuôi le lưỡi với anh.
Anh lại khom lưng sờ sờ cằm nó, cuối cùng nhìn cô gái nhỏ vẫn không chịu hé răng, xoay người đi vào phòng khách.
Tiếng bước chân trầm ổn ngày càng xa, nhiệt độ hai bên tai Thẩm Vân Trừ lại ngày càng cao. Husky không tim không phổi tiến đến bên cạnh cô, đảo vòng quanh cô, chóp mũi ướt dầm dề cọ cọ vào mu bàn tay mềm mại của cô.
Cô ôm chặt đầu chó Husky, vùi đầu vào cổ nó cọ loạn xạ.
Mỗi lần gặp gỡ Cố Trình chỉ số thông minh liền tụt xuống âm luôn, vì sao lại có tật xấu này cơ chứ!
**
Cuối tuần qua đi, Thẩm Vân Trừ đi đến khu phố đi bộ thương mại mới phát triển của Kiều thị, lần này cô về nước chính là vì làm thiết kế nội thất giúp bạn của Kiều Tư, lúc cô còn ở New York cũng đã ký hợp đồng rồi.
Khu phố đi bộ này cũng không tính là ở vị trí đắt đỏ đông đúc nhộn nhịp, thậm chí còn có phần hơi yên tĩnh, thuộc về giai đoạn dự tính tái lập, gần như không có nhân khí gì.
Bạn của Kiều Tư dự định mở hiệu sách ở chỗ này.
Thực chất chuyện đơn giản như vậy không cần cô phải cố ý về nước để làm, chỉ cần cô gửi bản vẽ của mình cho kỹ sư của Kiều thị là được rồi, kết quả lại cố ý trịnh trọng nói có chuyện quan trọng phải gặp mặt trực tiếp trao đổi, cô đại khái có thể đoán được đây là chủ ý của Kiều Tư.
Chỉ vì "lừa" cô trở về.
Thời gian hẹn vẫn chưa đến, Thẩm Vân Trừ tìm cái ghế dài ngồi xuống, mở ra notebook làm việc luôn mang theo người. Lần này, đề thì kiểm tra năng lực của thực tập sinh bị bại lộ, dù cô cũng đã cố gắng đảm bảo nhưng hiệu quả cực kỳ nhỏ bé. Cô gái nhỏ Mễ Phỉ kia vừa mới ra trường, đã sớm bị hoảng sợ quá mức, ngày ngày thất thần, nghe nói thiếu chút nữa là làm sai hai bản vẽ rồi.
Cô nghĩ nghĩ, vẫn là gửi tin nhắn wechat cho thầy, mong thầy có thể đồng ý để cô dẫn theo cô gái nhỏ đó về Thượng Hải, coi như là giải khuây một chút.
Lúc này không thấy thầy trả lời tin nhắn, nhưng lại nhận được cuộc gọi của Sở Dự.
Thẩm Vân Trừ trước tiên lưu bản vẻ vừa phác thảo trên notebook vào, sau đó đeo tai nghe "Xin chào, luật sư Sở."
"Chào cô." Sở Dự đang lái xe, nghe được câu chào khách khí của cô liền cười "Cô Thẩm, cô là em gái của Cố Trình, không cần phải mỗi lần đều khách khí với tôi như vậy đâu."
Notebook nhảy ra tin nhắn wechat, là thầy, nhắn lại cho cô bảo cô tranh thủ.
Thẩm Vân Trừ vừa đánh chữ vừa hỏi: "Luật sư Sở có chuyện gì vậy?" Không nghe theo anh ta nói.
Đặc biệt là nghe được câu em gái của Cố Trình, thật là chói tai mà.
"Chuyện hợp đồng với phòng làm việc của cố ấy mà, không biết là Cố Trình có nói qua với cô chưa, có chút vấn đề chi tiết yêu cầu muốn xác nhận lại với cô một chút." Sở Dự vào thẳng vấn đề.
"Ừ, có nói qua rồi."
"Cô Thẩm, nếu bên này cô tiện, thì ngày mai có thể đến văn phòng một chuyến để nói chuyện không?"
"Có thể, chiều mai tôi có thời gian." Thẩm Vân Trừ vội vàng nói "Chiều mai 2h được không?"
"Được, ngày mai gặp, cô Thẩm."
"Ngày mai gặp."
Thẩm Vân Trừ mở lịch trình trên notebook ra, bởi vì cô muốn trước tiên vào tổ cho hạng mục mới, cách thời gian về New York còn không đến một tháng, cô đánh dấu lại một chút trên lịch trình.
Một tháng này, quá vội rồi.
May mắn sẽ không có thời gian để suy nghĩ miên man gì đó.
Thẩm Vân Trừ dùng email để liên hệ với vài vị đồng nghiệp cộng sự, xác nhận thời gian vào tổ cho hạng mục mới này, đồng thời sắp xếp một số chuyện. Sau đó, tắt notebook, đi đến địa điểm hẹn chờ.
Khó có được hôm thời tiết ấm như vậy, liên tục có công nhân viên đi vào, ở chỗ rẽ, mấy nhà lấy được vị trí cửa hàng tốt nhất cũng đã bắt đầu xây dựng, cải tạo lại, phát ra tiếng người nói vang vọng.
Thầm Vân Trừ né qua đội công trình, xoay người, tí nữa thì lại đụng phải đoàn người đang di chuyển.
"Vân Trừ?"
Bốn năm người vừa từ xe cáp nhỏ xuống, đi đầu là người đàn ông vừa đỡ lấy Thẩm Vân Trừ vẫn đang lảo đảo, lắp bắp kinh hãi.
Thẩm Vân Trừ nghiêng đầu, cánh tay vẫn bị người ta nắm lấy, cô hơi lùi lại một bước, ý ra hiệu đối phương buông tay "Trùng hợp vậy?"
Cô cười rộ lên: "Anh cũng trở về rồi sao?"
Người đàn ông trước mặt tên là Đồng Vũ Kiêu, là...... của Cố Trình.
"Ừ, mới về thôi." Đồng Vũ Kiêu thu tay lại, quay người đi theo những người phía trước "Cô sao lại quay đây vậy?
"Có hợp đồng thiết kế với khách hàng ở đây."
"Lại bận đến không có thời gian ăn uống rồi?" Đồng Vũ Kiêu nhìn đồng hồ hiện tại đã là 12 rưỡi rồi, "Bệnh cũ khỏi rồi?"
Thẩm Vân Trừ ngượng ngùng xoa xoa mũi, nhún vai "Tôi quên mất thôi."
Mười năm trước, lúc cô vừa đến Mỹ, chính là Đồng Vũ Kiêu và trợ lý Linda của anh ta vẫn luôn giúp đỡ, hỗ trợ cô hết mức.
"Chị Linda đâu? Không trở về sao?" Cô không nhìn thấy Linda đi theo phía sau anh ta liền hỏi "Vẫn đang ở New York sao?"
"Đừng đánh trống lảng, vô dụng thôi, Linda vất vả lắm mới giúp cô chữa được cái bệnh dạ dày đó, làm cho nó tốt hơn một chút, nếu mà cô ấy gặp cô ở đây lại còn biết cô vì công việc mà quên cả ăn uống, nhất định tức giận không bao giờ xuống bếp nấu cho cô nữa." Trong mắt Đồng Vũ Kiêu đầy ý cười, nghiêm túc giáo dục cô.
Thẩm Vân Trừ không quen ăn đồ ăn nhanh, không phải là nhịn không ăn mà là sẽ ăn lung tung ít bánh mì này kia. Năm đầu tiên cô qua Mỹ, bởi vì bệnh viêm dạ dày mà phải vào viện rất nhiều lần. Sau đó, chính là Đồng Vũ Kiêu và Linda thường xuyên mang đồ ăn đến thăm cô, lại tìm cho cô mấy địa chỉ của quán cơm Trung Quốc bên đó, ép cô ăn uống tử tế, mãi mới chữa được cái bệnh dạ dày này.
Lại nói tiếp, cô trời xui đất khiến thế nào mà quen được Ville cũng là nhờ vào Linda.
Cô có chút ngại ngùng: "Tôi ở lại đây ít nhất cũng phải nửa tháng nữa, nếu anh có rảnh, thì tôi mời anh với chị Linda đi ăn đồ ngon, cảm ơn hai người đã chăm sóc nhiều năm như vậy. Nếu không có hai người, tôi ở New York mấy năm đó thể nào cũng không thoát khỏi chuyện trầm cảm."
Giọng điệu quen thuộc, Thẩm Vân Trừ vô cùng nghiêm túc.
Đồng Vũ Kiêu lại im lặng, ánh mắt hơi lóe, xấu hổ nhìn đi nơi khác.
"Được, có rảnh cùng nhau ăn cơm." Cuối cùng anh ta cười gật đầu, mặt mày nhẹ nhàng lướt qua một chút dịu dàng.
"Tôi không làm phiền anh nữa, anh bận đi." Thẩm Vân Trừ đúng lúc nói tạm biệt, chỉ chỉ về hướng phía sau anh ta "Tôi có hẹn với người ta, cũng gần đến thời gian hẹn rồi."
"Đi đây."
Chờ cô gái nhỏ đi xa rồi, Đồng Vũ Kiêu muốn cười lại cười không nổi. Không nhịn được, anh ta cuối cùng vẫn mở danh bạ nhấn một dãy số gọi đi.
Đối phượng rất nhanh đã nghe máy, giống như gặp gỡ thường xuyên.
**
Tác giả có lời muốn nói: Đồng ca ca: Mệt tâm.
Luật sư Cố: Đừng nóng vội, cha thiếu nợ thì con trả, sau này tôi sẽ bảo con trai ta cưới con gái cậu là được mà!
Đồng ca ca:....