Hôm nay, tin tức tổng giám đốc mới tới vừa truyền ra, cả văn phòng đều bàn tán sôi nổi.
"Hiếm khi có một quản lý trẻ tuổi tới chỗ chúng ta."
"Nhìn ảnh chụp đẹp trai lắm...".
“Vậy sao?” Tiểu Trịnh ở bàn bên cạnh tiến lại gần, nhìn ảnh giới thiệu của Tô Khải trong máy tính của tôi: "Cậu nói xem tổng giám đốc mới, còn chưa tới 30 này, đã lập gia đình chưa?"
"Lập rồi, nhưng cũng vừa mới ly hôn."
"Hả?"
Tôi đóng trang tính lại, lạnh lùng nói: "Chỉ là anh ta đã có bạn gái, có thể sắp kết hôn, không chừng còn đã tái hôn rồi."
Tiểu Trịnh trợn mắt há hốc mồm, "Làm sao cậu biết?"
Tôi lắc đầu, cười cười: "Đoán, nhìn mặt bắt hình dong đấy."
Thật ra thì không phải vậy.
Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật.
Bởi vì vợ cũ của Tô Khải chính là tôi.
2
Tôi và Tô Khải, có thể xem như là đại diện của câu từ người có tình trở thành oan gia.
Chúng tôi là cựu sinh viên của Trường Đại học Sư phạm, anh ta lớn hơn tôi, được coi là đàn anh của tôi.
Có vài người, đi tới đâu cũng sẽ là tiêu điểm trong đám người, khiến người ta không thể không nhìn chăm chú anh ta, giống như Tô Khải vậy.
Tính ra, là tôi thầm mến anh ta trước.
Nhưng có rất nhiều cô gái thích Tô Khải, khi đó tôi không có chút tự tin nào, chỉ dám thầm xem anh ta giống “idol”, không dám thổ lộ.
Tất nhiên, cũng là vì sợ bị từ chối, sợ rằng sau khi bị từ chối, ngay cả bạn bè cũng không thể làm được nữa.
Cho đến kỳ nghỉ hè năm đó, chúng tôi đến các khu vực miền núi để giảng dạy, điều kiện chỗ ở ở vùng núi không tốt lắm, có một đêm, nơi ở của tôi bị nước rò rỉ, những giáo viên khác dẫn tôi đến một phòng học trống ở tạm, đợi đến khi sửa xong nóc nhà lại dọn về.
Khi tôi đến, tôi đã nhìn thấy một người đàn ông trong lớp học.
Đó là Tô Khải.
Có lẽ anh ta cũng được giáo viên đưa đến nơi này tạm thời trú mưa, mà không biết là vì quá mệt mỏi hay là vì nguyên nhân gì, anh ta cứ nằm sấp trên bàn học nho nhỏ, ngủ thiếp đi như vậy.
Tôi nhẹ nhàng kéo cái ghế bên cạnh anh ta ra, nhìn khuôn mặt ngủ say của anh ta, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch.
Lớp học không bật đèn, bên ngoài tiếng mưa ào ào, tôi nhất thời to gan, một ý nghĩ nhảy lên trong lòng.
Tôi từ từ đến gần mặt anh ta.
Chóp mũi gần như chạm vào nhau trong nháy mắt, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng sấm.
Thần trí của tôi trở lại, nó bị tiếng sấm đánh thức, tự giễu mình thấy sắc mất khôn, vừa định ngồi thẳng, đầu lại bị một bàn tay chỉ có lực vững vàng đè lại.
Tô Khải chậm rãi mở mắt ra, nhìn tôi kinh hoảng thất thố, chậm rãi mở miệng.
"Lục Xu, vừa rồi em....”
"Muốn làm cái gì?"
"Em không có, em không có muốn làm gì hết!"
Bị bắt gian tại chỗ, mặt tôi đỏ bừng trong nháy mắt, giãy dụa bảo anh ta buông tôi ra. Nhưng anh ta lại không buông, chỉ cong cong mi mắt nhìn tôi, trong lúc bất chợt, cứ như vậy hôn lên.
Tôi sợ đến mức thậm chí quên phản kháng.
Đó là một nụ hôn rất nhẹ.
"Nhưng mà anh muốn." Anh ta nói.