Sau khi ra khỏi bệnh viện, tôi ở nhà nghỉ ngơi hai tuần, Tô Khải lại đến hai lần.
Đương nhiên, ngay cả cửa cũng không thể vào được.
Vài ngày sau, công đoàn công ty đã gửi rất nhiều thuốc bổ, tôi biết, đây là Tô Khải mượn danh nghĩa để gửi.
Có lẽ, sau khi anh ta phát hiện, anh ta muốn bù đắp cho đứa nhỏ không thể sinh ra kia đi.
Một ngày trước khi tôi đi làm, tôi đột nhiên nhận được một tin nhắn lạ.
"Lục Xu cô có biết xấu hổ hay không, ly hôn rồi còn nghĩ cách dây dưa với chồng cũ." Phía sau là một loạt tiếng chửi rủa khó nghe.
Con số này, tôi cũng khá quen thuộc.
Ba mẹ ở trong sảnh kêu tôi đi uống canh gà đen, tôi xóa tin nhắn, trở tay kéo số này vào danh sách đen.
Ngày hôm sau đi làm, tôi mới biết, Tiếu Tịnh cũng tới nơi này.
"Thì ra Tô tổng đã kết hôn, " Trong phòng trà, Nhàn Tại lén tám chuyện với tôit: "Tuần trước Tô phu nhân đột nhiên tới công ty, còn đưa hoa quả cho mỗi bộ phận."
Cô ấy hạ giọng, "Cảm giác là muốn tuyên bố chủ quyền, hôm qua bên ban thư ký còn có người nghe được hai người họ đóng cửa cãi nhau ở văn phòng tổng giám đốc, nghe thấy người phụ nữ hỏi vì sao anh còn quan tâm tới cô ta gì gì đó...".
"Mình còn nghe nói, Tô phu nhân này, là tiểu tam thượng vị...."Cô ấy cắn hạt dưa, tiếp tục nói, "Tô tổng vốn đã kết hôn, cô ta và Tô tổng cùng làm chung một công ty, tiểu tam thượng vị, vợ cũ còn từng đến công ty náo loạn, nghe nói lúc ấy náo loạn rất lớn, công ty đã đuổi cô ta.”
"Kết quả vẫn thượng vị thành công, vợ cũ có níu kéo thế nào, Tô tổng vẫn ly hôn, nghe nói cũng mới kết hôn với cô ta cách đây không lâu.”
"Hình như Tô tổng rời khỏi công ty cũ, cũng là bởi vì sau khi kết hôn với cô ta bị mọi người chỉ trích quá nhiều, cho nên mới đổi công ty, kết quả vừa vặn tổng giám đốc chúng ta bị bệnh, đã bị điều đến chi nhánh chúng ta."
Cô ấy chậc chậc hai tiếng, "Quả nhiên, đàn ông đều thích gái hư."
Tôi mỉm cười không nói gì.
Sau khi tan tầm, tôi không trực tiếp về nhà, chị cả bộ phận bên cạnh giúp tôi sắp xếp xem mắt, đối phương đứng dưới lầu công ty tìm tôi.
Là một giảng viên khoa Tiếng Trung đại học, họ Đỗ, tên là Đỗ Nghiêu.
Kết quả là, tôi chỉ đến bãi đậu xe, đột nhiên bị kéo cánh tay của mình.
Quay đầu lại, là Tô Khải.
Anh ta thở hồng hộc, nhìn tôi, ánh mắt lộ ra quan tâm, "Em đi làm lại rồi sao? Thân thể khỏe rồi?"
Tôi sửng sốt một chút, còn chưa kịp đáp, đã nghe phía sau truyền đến một tiếng nữ chói tai, ngay sau đó, bàn tay Tô Khải kéo tay tôi đã bị người ta mạnh mẽ kéo ra.
"Đây không phải là Lục Xu sao?" Tiếu Tịnh cười khanh khách.
Sắc mặt Tô Khải cứng ngắc, biểu tình không đẹp lắm.
"Nghe nói thời gian trước bị bệnh?" Trong lời nói của cô ta mang theo châm chọc nồng đậm: "Thế nào? Cách trước kia không dùng được, sau khi ly hôn bắt đầu giả yếu đuối?"
"Tiếu Tịnh.". Tô Khải trầm giọng, "Em đang nói cái gì vậy, hiện tại Lục Xu là nhân viên công ty của anh.”
"Nhân viên?". Tiếu Tịnh lập tức nở nụ cười, "Vậy thật đúng là trùng hợp, em còn là nhân viên cũ của công ty anh đây này? Bây giờ công ty của anh có nhiều nhân viên như vậy, chỉ có cô ta yếu đuối, chỉ có cô ta thích diễn? Anh quên mất cô ta đã dùng những cách ghê tởm gì để ngăn cản chúng ta bên nhau sao? Cô ta chỉ đang tìm cách hấp dẫn sự chú ý của anh một lần nữa..."
"Tiếu Tịnh.".Tôi lạnh lùng cắt ngang cô ta: "Cảm phiền chú ý lời nói của cô, tôi và Tô Khải đã ly hôn, tôi không còn chút quan hệ gì với các người, tôi cũng không muốn nhìn thấy các người, cũng xin các người đừng đến trêu chọc tôi."
Tôi đến gần một bước, "Nếu cô cứ muốn trêu chọc tôi, tôi không ngại giống như trước kia, để mọi người ở đây biết chuyện các người đã làm, cô biết đó, tôi có thể làm được."
Tiếu Tịnh ngây ngốc trong chớp mắt, tựa hồ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, giọng cao lên.
“Cô có nhầm không? Hiện tại tôi mới là vợ hợp pháp của Tô Khải! Cô có tư cách gì....".
"Trước kia tôi là vợ hợp pháp của anh ta, không phải cô cũng không biết liêm sĩ dán lên sao?" Tôi cười lạnh một chút, "Như thế nào, hiện giờ vị trí thay đổi, quên lời mình đã nói trước kia à?"
Tôi đến gần, "Là cô nói với tôi mà, đàn bà không có bản lĩnh, mới dựa vào hôn nhân trói buộc đàn ông."
Sắc mặt Tiếu Tịnh lập tức trở nên trắng bệch.
"Xin lỗi, xin hỏi các người tìm Lục Xu, có chuyện gì không?" Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam dễ nghe.
Tôi quay đầu, là đối tượng xem mắt của tôi Đỗ Nghiêu.
Không biết vì sao, sắc mặt Tô Khải đột nhiên thay đổi.
"Là thầy Đỗ đúng không ạ?" Tôi hỏi.
Anh ấy gật gật đầu, "Đúng vậy, cô còn có việc phải xử lý sao? Cần giúp đỡ không?"
Tôi lắc đầu, cười nói: "Không cần đâu, chúng ta đi thôi."
Tiếu Tịnh tựa hồ còn muốn đi lên nói cái gì đó, nhưng bị Tô Khải kéo lại.
Tôi không để ý tới hai người kia nữa, cũng không nhìn vẻ mặt của bọn họ nữa, trực tiếp lên xe Đỗ Nghiêu.
27
Trải qua sự kiện máu chó vừa rồi, tôi cũng không trông mong gì vào lần xem mắt này.
Tuy rằng Đỗ Nghiêu là một người có điều kiện rất tốt về mọi mặt, coi như là người có phẩm chất không tệ nhất trong đối tượng xem mắt gần đây của tôi, nhưng nhìn thấy một màn vừa rồi, tôi nghĩ bất kỳ một người đàn ông nào cũng sẽ để ý.
Loại chuyện này, vốn là tùy duyên.
Nghĩ đến đây, tôi chân thành xin lỗi, "Hôm nay để cho anh cười chê rồi."
Ai ngờ anh ấy lại không để bụng, cười cười với tôi.
"Thật ra, khi người giới thiệu nói về tình trạng của cô, khi đó tôi quả thật đã tò mò, điều kiện như cô, vì sao lại ly hôn, thậm chí còn suy đoán lung tung.”
"Nhưng nhìn thấy những chuyện vừa rồi, tôi lại không còn cảm thấy lạ nữa."
"Loại hôn nhân này, không ly hôn còn chờ đón năm mới sao?"
Anh ấy nói một cách thẳng thắn và hài hước, làm tôi giật mình.
"Thật sự thì tôi, có lẽ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, mở lòng tiến vào một đoạn tình cảm khác." Tôi thành thật mà nói.
"Không sao."." Anh ấy nói, "Nhưng vẫn phải có lòng tin vào cuộc sống, dù sao, trên đời này vẫn còn đàn ông tốt."
"Ví dụ như?".
"Đỗ Phủ."
"Hả?".
Anh ấy cười cười, "Còn có... Đỗ Phi.".
Tôi cười, cái quái gì vậy?
Bầu không khí trở nên thoải mái, tôi trêu ghẹo theo lời anh ấy nói: "Cho nên, đàn ông họ Đỗ thì đều là người tốt sao?"
"Ừm."." Anh ấy dừng một chút, quay đầu, ánh mắt sáng lấp lánh.
"Tôi cũng họ Đỗ."