Sự nghiệp của Tô Khải nhanh chóng bước vào giai đoạn thăng tiến nhanh chóng.
Chỉ trong hai năm, anh ta đã làm quản lý bộ phận.
Trong hai năm, anh ta uống vô số bữa rượu, mỗi lần say nôn, đều là tôi ở một vừa đau lòng vừa giúp anh ta dọn dẹp.
Lần đầu tiên tôi gặp Tiếu Tịnh trong bữa tiệc thăng chức của tổng giám đốc Vinh Thăng.
Cô ta vô cùng nổi bật, trang điểm tinh xảo, cầm ly rượu thướt tha đi tới trước mặt Tô Khải, nghiêng đầu chúc mừng anh.
Có lẽ do giác quan thứ sáu của một người phụ nữ, lần đầu tiên tôi cảm thấy không thoải mái.
Ngày hôm đó sau khi về nhà tôi hỏi Tô Khải đó là ai.
Tô Khải có chút say, ôm tôi hôn một cái, nói: "Tiếu Tịnh à, là đồng nghiệp trong bộ phận của anh."
Tôi muốn hỏi thêm, nhưng anh ta đã ngủ thiếp đi.
7
Nhưng Tiếu Tịnh lại không phải là đồng nghiệp bình thường.
Cô ta nhanh chóng xâm chiếm cuộc sống của tôi và Tô Khải.
Tin nhắn lúc nửa đêm, thỉnh thoảng điện thoại, vết hôn trên áo sơ mi.
Những thứ này, rất nhanh trở thành nguyên nhân tôi và Tô Khải cãi nhau.
Tôi không có cách nào chịu đựng được sự khiêu khích quá mức rõ ràng của Tiếu Tịnh, mà thời gian Tô Khải tăng ca, cũng càng ngày càng nhiều.
Cho đến một đêm, tôi đợi đến 11 giờ, anh ta không về nhà.
Tôi bắt taxi đến cửa công ty anh ta, lại vừa vặn nhìn thấy, trên bậc thang, Tiếu Tịnh nắm tay anh, đang sửa sang lại cổ áo cho anh ta.
"Mau trở về đi." Cô ta mỉm cười, giọng điệu còn mang theo nhàn nhạt làm nũng, "Bằng không trong chốc lát cuộc gọi liên hoàn đ o /ạ/ t mạng gọi tới đấy."
Tô Khải bất đắc dĩ cười khổ.
"Chờ cô ta ngủ rồi anh sẽ trở về."
Đêm đó, tôi đã không chịu đựng được.
Tôi xông lên, đẩy Tô Khải ra, tát Tiếu Tịnh một cái.
Đêm đó Tô Khải đã nói gì?
Đúng rồi, anh ta nói:
"Lục Kiều, cô như vậy, giống như một người đàn bà đanh đá."