Trong Trung Tĩnh Hầu phủ đỉnh đỉnh đại danh kinh thành, tiểu Hầu gia Ninh Hoài Cảnh tuổi tác còn nhỏ, mí mắt thùy hạ dường như đang nhìn mặt hồ nhưng tầm mắt lại mơ hồ, cả người biếng nhác dựa vào gốc cây, bắt chéo chân, xiêu xiêu vẹo vẹo như chiếc lá bị phơi nắng cho đến héo. Cử chỉ lỗ mãng như vậy nếu bị lão Hầu gia bắt gặp, không chừng sẽ bị mắng cho một trận: mới ba tuổi đã như thế, nếu không quản giáo sâm nghiêm, tương lai sẽ ra sao chứ!
Sẽ ra sao chứ? Ra thế này chẳng phải là được rồi sao? Nghe riết cũng nhàm, tiểu hài tử mới hơn ba tuổi một chút đã biết học tư thái hất hàm ngang ngược kiêu ngạo của cha mình, vừa buồn chán bứt bứt mấy cọng cỏ, trong lòng vừa nghĩ đến vẻ mặt giận dữ đến đỏ bừng của lão Hầu gia! Ai, cũng không hiểu mẫu thân xinh đẹp như vậy vì sao lại chịu gả cho ông ta chứ?
Ve sầu kêu râm ran, ngày hè nắng chói chang, nóng đến nỗi cỏ dại bị phơi nắng đến héo queo, cũng chỉ có Hoài Tuyên ngu ngốc kia mới có thể ngồi chôn chân trong cái thư phòng không một chút gió đó, đúng là đồ đại ngu ngốc vừa ngốc vừa không thú vị.
Thư phòng kỳ thực nằm ngay phía sau cái cây này. Lúc tiểu công tử của Trung Tĩnh Hầu gia mới có mấy tuổi đầu thì đại công tử cũng đã lộ rõ đường nét anh tuấn tuấn tú rồi, gương mặt tuy vẫn mang theo nét trẻ con nhưng đã có thể nhìn ra mỹ đức của một bậc hoàng gia đệ tử (con cháu hoàng thất) — này thì văn nhã khiêm cung, này thì quả cảm, trầm như sơn nhạc, hành như lam phong, này thì mắt phiếm quang hoa lại hàm nhi bất lộ, vân vân và vân vân… Mỗi khi có khách đến phủ chơi, đều ở trước mặt lão Hầu gia mà khen nức nở vị Đại công tử này, mỗi người đều thao thao bất tuyệt, mấy lời khen ngợi nhiều không đếm xuể, Ninh Hoài Cảnh vẫn còn nhỏ nên không thể nào nhớ hết.
Tiểu Hầu gia của chúng ta lén lút từ cửa sổ nhảy ra, rách cả tay áo, nhưng kỳ thực ngoài thư phòng cũng chẳng khá hơn chút nào. Mấy gã tiểu tư, bọn nha hoàn này nọ đều thừa dịp nhàn rỗi không biết đã trốn đi đâu ngủ gật rồi, không khí nặng nề đến có thể làm cho người ta nghẹn chết. Chôn đầu vào gối, Ninh Hoài Cảnh lấy ngón tay chọc chọc đám cỏ bị phơi nắng đến héo, nghe được đại ca mình Ninh Hoài Tuyên đã niệm được nửa bài “Lâm Giang tiên”.
Ức tích ngọ kiều kiều thượng ẩm
Tọa trung đa thị hào anh.
Trường câu lưu nguyệt khứ vô thanh.
Hạnh hoa sơ ảnh lý, xuy địch đáo thiên minh…
Càng nghe càng buồn ngủ.
Ninh Hoài Cảnh nghĩ, này cũng không trách ta được, ai bảo Hoài Tuyên niệm khó nghe như vậy? Xoa xoa thắt lưng, phủi phủi tay, tiểu Hầu gia đang muốn đứng dậy lén xuống trù phòng chôm một chén hạt sen đường phèn, nhưng đột nhiên lại nổi lên một trận gió nhỏ, thổi rung rinh những chiếc lá trên mấy cành cây cứng ngắc. Trong tiếng xạc xào của lá cây, nghe ra còn có một âm thanh khác.
Là tiếng khóc! Khi ngừng khi tiếp tục, giống như là liều mạng nhẫn nhịn, nhưng một lát sau nhịn không được, đành mặc cho tiếng khóc thoát ra.
Ninh Hoài Cảnh tò mò, theo tiếng vang tìm qua mấy gốc cây, cái đầu nhỏ nhắn nhìn trái nhìn phải một hồi, liền phát hiện trong bụi cỏ sát vách tường hoa viên có một người.
Đó là một tiểu hài tử, xem thân hình tựa hồ còn nhỏ hơn mình, ngồi chồm hổm trong góc, vùi đầu vào gối nên không thấy rõ mặt, chỉ có tiếng nức nở rất nhỏ truyền ra.
Ninh Hoài Cảnh nháy mắt mấy cái, vươn ngón tay chọt chọt y.
“Nè, sao ngươi khóc vậy?”
Y không nói lời nào, nghẹn ngào vài tiếng, chậm rãi nâng đầu, nhưng vẫn chưa đủ để Ninh Hoài Cảnh nhìn thấy mặt, rồi dùng ống tay áo hung hăng chà chà mắt mình, như muốn lau đi nước mắt trên mặt.
Ninh Hoài Cảnh không nhìn ra được y đang bi thương, chỉ là hắn phát hiện ra một thứ thú vị có thể giải buồn, hưng trí bừng bừng ngồi xuống trước mặt y. “Ai khi dễ ngươi?”
Tuy nước mắt nước mũi đã lau xong, nhưng đôi con mắt hồng còn hơn mắt thỏ kia cũng không cách nào che giấu được. Ninh Hoài Cảnh cao thấp đánh giá y, đôi tròng mắt đen huyền lưu chuyển, nghe nói Trung Liệt Bá mang theo mấy vị công tử nhà ông ta đến phủ làm khách, hình như có vài người cùng tuổi với hắn. Phụ thân sợ hắn trước mặt người khác không biết cấp bậc lễ nghĩa làm mất mặt Hầu phủ, tối qua còn gọi hắn đến đe dọa răn dạy một trận dài dòng văn tự. Người trước mắt này chắc là…
Chậc chậc, là nam hài sao? Lúc nãy còn khóc, rồi còn mặc hồng y như nử tử! Ninh Hoài Cảnh càng xem càng thú vị, mặt dày tiến tới vài phân, đang muốn nhếch môi cười lại bị người ta túm cổ áo.
“Nếu ngươi dám nói ra, ta quyết không tha cho ngươi!”
Khẩu khí thật hung hãn, giống như con cún con chỉ biết nhào lên cắn người.
Ninh Hoài Cảnh cười, đem khẩu khí của đối phương học được mười phần. “Ngươi có thể làm gì được ta?”
Bên kia nhất thời không biết nói gì, mở to hai mắt trừng người như muốn ăn tươi nuốt sống, một lúc lâu sau mới nói.
“Đánh ngươi!”
Đột nhiên y buông lỏng tay, nghĩ muốn đẩy Ninh Hoài Cảnh ngã xuống đất, cũng không nghĩ đến mình còn thấp hơn người ta cả một cái đầu. Y vừa khóc xong, giọng nói khàn khàn, vừa rống lên “đánh ngươi” liền liên tục ho khan.
Ninh Hoài Cảnh còn nhớ kỹ lời cha hắn nói nha, đi đến đâu cũng không được đánh mất uy nghi của con cháu hoàng thất. Phủi phủi vạt áo đứng lên, nghiêng đầu đưa mặt đến gần, đứng cạnh bên nhìn y ho. “Ngươi là người nhà của Trung Liệt Bá?”
Bên kia ho đến không nói nên lời, chỉ thấy đôi con ngươi phiếm lệ trừng trừng nhìn hắn, tựa như muốn khoét ra hai cái lỗ trên người hắn vậy. Thật là khiến người ta giận, nhưng cũng có mấy phần đáng thương.
Ninh Hoài Cảnh cho dù có nghịch ngợm thì cũng chỉ là một tiểu hài tử, ngơ ngác đợi nửa ngày, nhịn không được hướng người ta làm quen.
“Ta tên Ninh Hoài Cảnh, cha ta chính là lão Vương gia hung dữ đến không thể hung dữ hơn, ngươi gặp qua chưa?”
Bên kia cuối cùng cũng xoay mặt lại, nghiêng đầu, đôi mắt còn phiếm lệ lăng lăng nhìn hắn.
Ninh Hoài Cảnh không kiên nhẫn, “Này, ngươi tên gì a?”
Lại đợi thật lâu, bên kia gắt gao mím chặt môi, cố gắng nuốt nuốt trong cổ họng, rồi mới nhẹ nhàng mở miệng.
“Từ Khách Thu.”
Đọc nhấn rõ ràng từng chữ, nghe không ra được một tia nức nở.
Ninh Hoài Cảnh khi đó còn chưa biết, cho dù là cùng một phụ thân sinh ra, thì cũng có phân chia cái gọi là con chính thất, con vợ lẻ. Công tử nhỏ tuổi nhất của Trung Liệt Bá, Từ Khách Thu, chính là loại thứ hai.
Lần đầu tiên gặp mặt trong hoa viên Hầu phủ, Ninh Hoài Cảnh bảy tuổi, Từ Khách Thu sáu tuổi, thực sự còn rất nhỏ, nhỏ đến độ không biết thế gian cái gì gọi là bi hoan (vui buồn), cái gì gọi là tình ái.
Ninh Hoài Cảnh lần thứ hai nhìn thấy Từ Khách Thu là ở trong học đường.
Hầu phủ ban đầu là thỉnh tiên sinh về dạy. Tiên sinh là cổ giả học vấn đứng đầu Hàn Lâm Viện, kiến thức uyên bác, tài hoa tuyệt đỉnh, luôn biết tự giữ mình, lời nói việc làm đều rất mẫu mực. Khổng phu tử ba nghìn đệ tử, bảy mươi hai môn sinh, lão tiên sinh không dám cùng thánh nhân sánh vai, nhưng môn hạ mấy trăm người cũng có được đâu khoảng mười mấy môn đồ đắc ý.
Lão Hầu gia khi xưa bỏ văn theo võ, nhưng đối với chuyện học hành của các con lại cực kỳ quan tâm. Vì để mời được vị tiên sinh này, lão Hầu gia đã phải xuống nước năn nỉ mấy lần, nhà tranh ghé qua ba bốn bận mới khiến cho lão tiên sinh cảm động gật đầu. Chỉ là lão Hầu gia không nghĩ đến, người ta vừa lòng, Ninh tiểu Hầu gia lại không hợp ý.
“Vãn Tiều, Tiếu Phi, Vân Dương đều được đến học đường, vì sao lại đem con nhốt trong phủ chứ?” Đó là đám bạn tốt nhất của hắn a, mấy tiểu quỷ gom chung một chỗ đủ để đem cả phủ đệ này hủy mất.
Lão Hầu gia lông mày dựng đứng, đập cái bàn nghe rầm rầm. “Ngoan ngoãn theo tiên sinh niệm thư (đọc sách) đi!”
Ninh Hoài Cảnh co rụt cổ lại, không dám lắm lời, chỉ còn cách sau lưng cha mình làm mấy chuyện xấu. Hôm nay nộp bài tập hắn đưa giấy trắng, hôm kia lại gục xuống bàn ngủ một giấc thỏa thuê, lão tiên sinh tức giận cầm thước giơ lên, hắn làm cái mặt quỷ rồi xoay người bỏ chạy. Lão Hầu gia tức đến đập nát mấy cái bàn trà cũng không dọa gì được hắn. Lão tiên sinh thở dài, quay trở về dưỡng lão, không thèm ở lại Hầu phủ để tiếp tục bị khi dễ.
Ninh gia tiểu Hầu gia, Thôi gia tam công tử. “Thanh danh” ngoan liệt nan giáo (bướng bỉnh khó dạy, ngu lâu dốt bền khó đào tạo =))) của hai tiểu công tử cứ như vậy truyền khắp kinh thành, các tiên sinh đều biết cái ghế hai nhà này ngồi không được, thành ra núi vàng núi bạc có dâng lên tận cửa cũng không kiên quyết xua tay.
Lão Hầu gia biết thỉnh danh sư không được, đối với khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt mình ngày xưa cũng không biết làm gì hơn.
“Đi học đường phải ngoan ngoãn niệm thư cho cha, không được gây chuyện! Bằng không… cha… cha…”
Theo tầm mắt lấm la lấm lét của Ninh Hoài Cảnh nhìn sang, thấy khuôn mặt thản nhiên tươi cười của phu nhân mình, lão Hầu gia thực sự thoái chí. “Được rồi, đi đi…”
Ninh Hoài Cảnh nếu nghe lời thì đã không còn là Ninh Hoài Cảnh, vào học đường gặp toàn bạn cũ, thoát khỏi túi gấm tiến vào sông sâu, thỏa sức mà bơi lội.
Hắn cầm đầu một đám con cháu quyền quý, đi học khi dễ tiên sinh, tan học đuổi bắt thỏ con, hưng trí thì tìm một chỗ rộng rãi để đám bạn có thể ta cho ngươi một cước, ngươi trả ta một quyền, hắn thì ôm tay đứng ngoài xem trò vui. Mấy tiên sinh râu tóc bạc phơ thi phú ngũ xa, nhưng làm sao lại dám thực sự trách phạt vị tiểu tổ tông mang họ trứ quốc (họ của hoàng tộc) này chứ? Phàm là chọc chuyện gì cũng đều nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua thôi.
Ninh Hoài Cảnh ở học đường học được bao nhiêu lễ nghi thi thư tạm thời không nói đến, chính là ngày qua ngày tràn đầy đắc ý, so với bị nhốt trong thư phòng Hầu phủ mà ngủ gà ngủ gật thì thú vị hơn rất nhiều.
Chọc tức mấy vị tiên sinh, ăn hết không biết bao nhiêu con thỏ, tụ tập chơi bời cũng đã đời, Ninh Hoài Cảnh bất tri bất giác đã lớn lên vài tuổi, tốt xấu gì cũng đứt quãng đọc xong “Thiên tự văn”, “Đệ tử quy”. Ninh tiểu Hầu gia bắt đầu nghiêm chỉnh niệm tứ thư ngũ kinh, mấy chuyện ấu trĩ như trêu đùa tiên sinh, gây hấn này nọ riết rồi cũng lười làm. Trong nhất thời, số lần học đường đến Hầu phủ cáo trạng cũng ngày càng ít đi, khiến lính gác cổng lúc nhàn rỗi lại chặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.
Lão Hầu gia yên tâm hẳn lên, dần dần tiểu súc sinh hầu tinh chuyển thế rốt cuộc cũng học được vài phần bộ dáng hoàng gia đệ tử, liền cố ý sai người dùng số tiền lớn tìm mua một bộ văn phòng tứ bảo tốt nhất. Này thì bút lông Hồ Châu, mực Huy Châu, giấy Tuyên Thành, nghiên mực Đoan Khê…. mỗi thứ đều trân quý cực kỳ, đem cho một thiếu niên còn chưa trưởng thành dùng thì thực là đáng tiếc. Nhưng lão Hầu gia đâu rảnh quan tâm nhiều như vậy, ông chỉ mong hắn cũng sẽ giống như huynh trưởng Hoài Tuyên có chí tiến thủ, vạn sự đều tốt lành.
Ninh Hoài Cảnh đưa bộ bảo vật này cho tiểu tư của mình cầm theo, vừa tiến đến cửa học đường thì bắt gặp Từ Khách Thu. Lúc này gặp lại không biết đã là bao nhiêu năm tháng trôi qua, tiểu hài tử khóc đến cổ họng khàn khàn kia đã sớm phai nhạt mất trong trí nhớ của hắn.
Thấy một thiếu niên thấp hơn mình dựa vào cây cột bên mái cong, ngẩng đầu nhìn trời, Ninh Hoài Cảnh liền không tự giác nhìn lâu thêm một chút. Y mặc một thân hồng y, mặt bị bóng râm che hết một nửa, chỉ lộ ra cái cằm đầy đặn. Trong phòng tiếng cười đùa lớn đến nỗi ngoài cửa đều nghe được rõ ràng, y lại một mình cô đơn như vậy đứng bên ngoài, cái cằm trắng tuyết cùng một thân hồng y càng phát ra chói mắt.
Trong lúc nhất thời, Ninh Hoài Cảnh hoảng hồn tưởng mình ban ngày gặp quỷ, nhưng rồi vẫn là kinh ngạc dừng bước ngây người cả một buổi trời.