Ninh Hoài Cảnh sớm bị y đâm đến tê dại, vô tâm vô phế đùa cợt, “Con gái mới mặc đồ đỏ.”
Lời này nếu người khác nói, đảm bảo sẽ bị Từ Khách Thu đập cho một trận, nhưng là từ miệng Ninh Hoài Cảnh nói ra, Từ Khách Thu sẽ không động thủ, ngay cả sắc mặt cũng không đổi, bình thản châm rượu, liếc mắt nhìn, tựa như mỹ nhân ôm đàn tỳ bà ngâm xướng, cũng một thân y phục như hỏa, hồng nhan khuynh quốc.
“Phiêu Phiêu nhà ngươi mặc được, ta mặc lại không được sao?”
“Phốc—” Giang Vãn Tiều ngồi cạnh hai người, cắn cắn miệng chén, vẻ mặt hưng phấn chờ xem náo nhiệt.
Từ Khách Thu đôi mắt như hàm thủy, tiểu Hầu gia được nuông chiều tính tình tùy tiện cũng chỉ biết cúi đầu không nói, bên môi lại là một tia cưng chìu sủng nịnh không thay đổi.
Lúc đó, trong kinh không ai không biết, tiểu Hầu gia bất tài của Ninh gia cùng Tam công tử mắt để trên trời của Thôi gia cùng tranh nhau thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của Xuân Phong Đắc Ý Lâu —- Ngọc Phiêu Phiêu.
Cũng không biết vị Xuân Phong ma ma ăn mặc trang điểm như chim trĩ nhiều màu phiên bang tiến cống kia từ đâu tìm về một của bảo, Ngọc Phiêu Phiêu vừa ra mắt, mỹ nhân giai viện lớn nhỏ trong kinh nhất thời lu mờ. Cái gọi là chim sa cá lặng, cái gọi là bế nguyệt tu hoa, sợ rằng ngay cả nụ cười thản nhiên của Bao Tự trên Phong Hỏa đài năm đó cũng không hơn thế này. Đã thế, lại còn thêm một giọng hát tuyệt hảo trời sinh, cầm nghệ tỳ bà mười năm khổ luyện, nàng nếu không gọi là khuynh quốc, còn ai dám tự xưng tuyệt sắc?
Ôm một gốc cây hái ra tiền như thế, chả trách Xuân Phong ma ma dám hàng đêm cầm bàn tính bằng vàng khảy kêu “ba ba”, mồm to không ai bằng, son phấn trên mặt rơi xuống bàn như tuyết mùa đông, “Tới tìm Phiêu Phiêu nhà chúng ta? Đem túi vàng đến đây ta xem… A, chỉ có nhiêu đây thôi? Gạt phu nhân nhà ngươi mười năm mới có được chừng này? Đi, qua bên kia ngồi chờ đi, ba năm sau sẽ đến phiên ngươi.”
Ngọc Phiêu Phiêu dung nhan khó mà thấy được, hàng đêm ngồi trên đài cao, cách một lớp sa liêm mà đàn hát một bài. Chỉ có những ai được giai nhân khâm điểm mới có vinh hạnh tiến vào khuê phòng dạo chơi một phen.
Ninh tiểu Hầu gia trước nay thuận buồm xuôi gió, khéo sao lại là người đầu tiên vấp ngã ngay dưới váy mỹ nhân. Thành ra cho dù hàng đêm có lôi kéo đám bạn đúng giờ tới ủng hộ, vung tiền như rác cũng chưa từng giành được một cái ngoảnh đầu của Ngọc Phiêu Phiêu.
Mỗi khi nhớ tới, Ninh Hoài Cảnh vẫn còn cảm thấy có chút mất mặt, Từ Khách Thu bưng chung rượu cố tình chọt vào chỗ đau của người ta. “Mỹ nhân của ngươi sắp đi kìa, muốn lưu nàng lại thì mau đi.”
Đã hết một khúc nhạc, tiếng vỗ tay vang như sấm dậy. Có mấy gia nô tay chân lanh lợi đã cầm khay mạ vàng chạy tới, ngửa đầu hô lớn, tiếng nói the thé chui vào tai từng người.
“Trương viên ngoại tặng cô nương một đôi vòng tay long phượng có khảm bảo kim.”
“Lý đại nhân để lại đôi khuyên tai vàng có gắn ngọc phỉ thúy tặng Ngọc cô nương!”
“Kim Công tử tặng một bộ trâm cài đan phượng triêu dương, chúc cô nương mãi mãi trẻ đẹp!”
Mỗi lần dứt lời là có một trận tiếng hô ủng hộ, có người sờ sờ túi tiền trong tay áo mình, chậc lưỡi cảm thán, có người gọi gia nô lại không ngừng tăng giá. Những ngọn đèn dầu rực rỡ sáng chói cả sảnh đường, trên lầu một nữ nhân béo tốt chỉnh chỉnh búi tóc của mình, cười đến hai mắt chỉ còn lại như một đường chỉ, thắt lưng to béo như cũng muốn nứt ra.
Từ Khách Thu bỏ mặc Ninh Hoài Cảnh, ngẩng đầu chấp tay cười hì hì với nàng.
“Xuân Phong ma ma, tài lộc dồi dào nha!”
“Khách khí khách khí!” Nữ nhân phất cái khăn tay nho nhỏ, thân hình tưởng như lúc nào cũng có thể rớt từ trên lầu xuống, “Từ công tử phải chiếu cố nhiều đến Phiêu Phiêu nhà chúng ta nha!”
Từ Khách Thu cực kỳ vô tâm đáp, “Sao lại nói vậy? Là ta phải phiền ma ma chiếu cố tiểu Hầu gia mới đúng. Trước đây đều là hắn tìm ta, giờ có Ngọc cô nương, hắn sẽ ở đây dai dài, chỉ sợ ta còn phải đến Xuân Phong Đắc Ý Lâu mà tìm hắn.”
Dứt lời, y cũng không thèm nhìn Ninh Hoài Cảnh, tiếp tục tâng bốc Xuân Phong ma ma. “Ma ma vẫn mạo tựa thiên tiên như vậy, so với Ngọc cô nương cũng chẳng kém gì đâu.”
“Ai yêu ~ Xem Từ công tử nói này, miệng lưỡi ngọt quá đi thôi….”
Nữ nhân dùng khăn tay che miệng cười, khẽ liếc mắt ra hiệu một cái, gia nô lập tức đem khay đi tới trước mặt Ninh Hoài Cảnh.
Trong lâu lập tức yên tĩnh rất nhiều. Đám con cháu quan lại biết rõ tâm sự gần đây của tiểu vương gia, lập tức ngưng đùa giỡn, vểnh tai lên nghe gia nô thông báo, ngay cả đám công tử nhà giàu bên kia cũng có người rướn cổ ngó sang bên này.
“Tiểu Hầu gia….” Gia nô hạ khay xuống, khom mình hành lễ.
Ninh Hoài Cảnh cũng không nóng vội, với tay lấy mất thỏi bạc đã để sẵn trên bàn đặt vào khay:
“Cho mấy người các ngươi mua rượu uống, đừng tranh nhau, ai cũng có phần.”
Bốn phía nha hoàn, tiểu tư đang đứng đều vội vàng hướng hắn nói lời cảm tạ, tiếng vang cũng chẳng thua gì lúc nãy ủng hộ Ngọc Phiêu Phiêu. Bên tai liên tiếp vang lên tiếng cảm thán “Hầu phủ có khác”, Ninh Hoài Cảnh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, giương mắt nhìn lên đài cao, Ngọc Phiêu Phiêu vẫn còn ngồi đó ôm đàn tỳ bà, một thân hồng y làm nổi bậc đôi mắt đen láy tưởng chừng như biết nói. Đôi mắt ấy, chính là nhìn về phía bên này.
“Hắn thật ra không ngu ngốc.” Giang Vãn Tiều ghé người nói nhỏ với Từ Khách Thu.
Từ Khách Thu nhìn ngọn sa đăng đỏ trên vách, đáp “Nói vậy cũng không chính xác.”
Giang Vãn Tiều còn muốn nói gì đó, lại nghe Ninh Hoài Cảnh không nhanh không chậm lên tiếng.
“Chút lễ mọn, mong đổi được nụ cười của Ngọc cô nương.”
Hắn chậm rãi lấy trong tay áo ra một cái hộp gỗ nhỏ, so với bàn tay lớn hơn một chút, màu sắc đen tuyền, ẩn ẩn phát ra ánh sáng nhàn nhạt, hẳn là rất quý giá, không biết bên trong còn chứa thứ hiếm lạ gì?
Cả lâu lập tức yên tĩnh lại vài phần, trong lòng mỗi người đều thầm phỏng đoán, tiểu Hầu gia hoang đàng này sẽ vì nữ tử mà lụn bại đến mức nào.
“A!”
Bàn tay mở nắp hộp của gia nô không nhịn được mà run lẩy bẩy, một đạo ánh sáng từ trong hộp vút lên tận trời, khiến người hoa cả mắt, nhất thời không ai nói được lời nào.
Cả một phòng tĩnh lặng, Từ Khách Thu cong khóe môi đang muốn cười, nhưng đã có người thay y cười trước. Quay đầu nhìn lại, thì ra vị công tử thiếu niên được cả đám con cháu thế gia vây quanh, lăng vân cao quan, cửu trọng sa y, khóe môi nhếch lên một bên, thần tình châm chọc.
Cố ý nhìn chằm chằm hắn, vậy mà hắn lại như không phát hiện, chỉ nâng cằm xa xa nhìn Ninh Hoài Cảnh.
“Là Thôi gia tam công tử Thôi Minh Húc.” Giang Vãn Tiều nhìn theo tầm mắt Từ Khách Thu, nói nhỏ vào tai y.
Gia nô cuối cùng cũng lấy lại được thanh âm, hô lớn. “Trung Tĩnh phủ tiểu Hầu gia tặng Ngọc cô nương ba mươi viên Nam Hải trân châu.”
Nam Hải trân châu tràn đầy hộp, tròn bóng mượt mà, óng ánh hoàn mỹ, dưới ánh nến quang hoa lưu chuyển, hộp gỗ đen mun cũng ẩn ẩn một tầng châu quang. Các viên trân châu kích cỡ tương đương, khó phân được lớn nhỏ, trong thiên hạ bảo châu vô số, chọn ra được ba mươi viên này hẳn cũng mất không ít tâm tư.
Đám bạn đi chung rung đùi đắc ý tâng bốc.
“Năm đó Đông Tấn phủ Thạch Sùng đem mười hộp trân châu ôm giai nhân mà về, cái gọi là hào khoáng rộng rãi cũng chỉ thế này thôi.”
Liền có người nháy mắt đùa cợt.
“Ngọc cô nương tối nay nếu không nhập trướng tiểu Hầu gia thì còn ai được nữa đây!”
Người người hùa nhau mà đến mời rượu chúc mừng, Ninh Hoài Cảnh chậm rãi phe phẩy cây quạt trong tay. “Tại hạ lần đầu gặp Ngọc cô nương là vào mùng ba tháng ba…”
Hay cho một đứa con phong lưu đa tình, ngoài tức chết cha mẹ chống đối tiên sinh ra, cũng còn có được tâm tư như vậy.
Giang Vãn Tiều quay đầu nhìn Từ Khách Thu đầy bí hiểm, Từ Khách Thu lẳng lặng tự rót rượu cho mình. Rượu vừa vặn miệng chén, không nhiều không ít dù chỉ nửa phân.
Mấy tên a dua nịnh hót xuyên qua mấy bàn tiệc rượu chạy tới lấy lòng đem hai người bọn họ bỏ sang một góc, Từ Khách Thu buông bầu rượu, xuyên qua khe hở nhìn thấy gương mặt bị chuốc rượu đến đỏ bừng của Ninh Hoài Cảnh, nói.
“Chúng ta cược một ván không?”
“Sao?”
Vươn tay chỉ vào cái gã bị chuốc rượu đến phân không rõ đông tây, Từ Khách Thu phải nheo mắt lại mới có thể thấy rõ bóng hồng trong mắt hắn.
“Ta nói hắn đêm nay vẫn là thất bại.”
“Ta nói sẽ không.” Trong ba người tựa hồ chỉ còn mình hắn thanh tĩnh, Giang Vãn Tiều liếc nhìn Xuân Phong ma ma vừa nãy còn đứng ở đầu lan can nói chuyện, giờ đã lên trên đài cao, cùng Ngọc Phiêu Phiêu thì thầm to nhỏ. A… nhìn năm ngón tay phì phì ngắn ngủn của bà ấy gắt gao cầm chặt tay Ngọc Phiêu Phiêu, không sợ siết gãy cánh tay của cây hái ra tiền nhà bà ta sao.
“Nếu ngươi thua…” Từ Khách Thu trước sau chỉ một mực nhìn thẳng gương mặt đang dần đỏ bừng của Ninh Hoài Cảnh, lại không phát hiện chẳng biết tự bao giờ, trên mặt mình cũng là một mảnh đỏ hồng.
“Nếu ta thua, trân bảo trong cẩm đường nhà ta ngươi muốn lấy gì thì lấy.” Giang Vãn Tiều tốt bụng đem chung rượu trước mặt y đổ sang chén của mình, “Nếu ta thắng…”
“Như thế nào?” Từ Khách Thu lơ đểnh hướng hắn cười, bầu rượu trong tay đã muốn cạn không, “Ta nhất cùng nhị bạch (nghèo trắng tay), ngươi muốn thứ gì cứ việc lấy.”
Tiếng dịch rượu va vào chén nhỏ đến không nghe được, Giang Vãn Tiều lại đưa mắt nhìn chăm chú, “Ta muốn ngươi cùng ta bầu bạn một đêm.”
“Ha ha ha ha…” Từ Khách Thu ngửa đầu cười lớn, hơi rượu bốc lên, khóe mắt ươn ướt, “Giang Vãn Tiều, ngươi thua chắc rồi!”
Ở phía bên kia, trong cái mâm đã muốn tràn đầy kim ngân châu báu của gia nô, trên cái hộp gỗ của Ninh Hoài Cảnh, có đặt một tờ giấy mỏng.
“Thôi tiểu công tử tặng Ngọc cô nương tình thi tam khuyết (3 câu thơ tình).”
Cả sảnh đường lập tức vang lên tiếng nghị luận.
Thôi gia Tam lang giỏi văn chương, một bút hạ xuống, vài nét đi ra, cả trang giấy đã tràn ngập nỗi tương tư. Quan quan thư cưu, khiêm gia thương thương, nguyệt hạ dao thai, tam khuyết tình thi chất chứa vô vàn tâm sự. Sa đăng vàng nhạt như cháy mạnh hơn, mực đen, chấm bút, tùy ý rơi vào trang giấy là một thiên tuyệt phú.
Tướng mạo anh tuấn bất phàm, dải lụa trên quan sa dài chấm đầu vai, mi tựa viễn sơn, mục tựa hàm châu. Chữ viết ra cũng là long du phượng tiềm, muôn hình vạn trạng. Dáng vẻ Phan An, tài sánh bằng Tử Kiến, tình thâm như Tống Ngọc, cho dù thái độ có cao ngạo, hành sự ương ngạnh, cũng không ngăn được nữ tử trong đô thành ngày đêm tâm tâm niệm niệm một cái tên Thôi Minh Húc.
“Tài với tài*, ngươi nói mỹ nhân của ngươi thích loại nào?” Từ Khách Thu say khướt, lảo đảo đến hỏi Ninh Hoài Cảnh.
(chữ “tài” đầu tiên là trong “tiền tài”, chữ “tài” sau là trong “tài năng”)
“Ngươi say.” Ninh Hoài Cảnh nhíu mày nhìn gương mặt đỏ bừng của người đối diện, nghĩ muốn đưa tay sờ, nhưng lại bắt nhầm một khoảng không.
Từ Khách Thu tựa lưng vào ghế ngồi, cười hắn hồ đồ, “Ha hả… ngươi mới say.”