“Cha ta đã lớn tuổi, sinh ý trong nhà sắp đến lúc phải tiếp nhận. Năm sau ta phải theo thương đội đến Tây Vực một chuyến, xem như là học hỏi.” Hắn nói thực tùy ý, cũng không thèm để ý đến phản ứng của mọi người, nói xong liền cúi đầu đọc “Nam hoa kinh” của mình.
Vì thế, hiện tại bốn người đang ở Tửu Tiên cư đối diện Xuân Phong Đắc Ý lâu mà uống rượu, uống từ giữa trưa đến lúc trăng lên. Nói rất nhiều thứ, là mấy chuyện trước đây, nào là cùng nhau trêu chọc người, nào là ở đâu đó làm gì đó, rất nhiều rất nhiều chuyện tưởng đã quên, giờ lại nói được đến rõ ràng.
Đủ thứ chuyện cứ thế mà đem hết ra nói, lúc nói không nên lời thì uống rượu, uống đến dưới sàn lăn đầy bình rượu rỗng.
Giang Vãn Tiều trước sau đều thực bình tĩnh, hoặc cười khẽ hoặc gật đầu, phụ họa theo mấy lý do biện bạch của Ninh Hoài Cảnh. Hắn giống như đối với chuyện mình phải rời đi không có gì bất mãn, tựa như chuyện đã quyết định từ lâu rồi, hiện giờ chỉ là từng bước tiếp tục thực hiện mà thôi.
Ninh Hoài Cảnh cảm thấy được mình uống hơi nhiều, hốc mắt có chút nóng lên. Từ Khách Thu đưa tay dưới bàn nắm lấy tay hắn, Ninh Hoài Cảnh cũng dùng sức nắm lại.
Thôi Minh Húc từ khi nhìn dưới đường có một thanh ảnh lam y lảo đảo đi ngang thì bất tri bất giác lại thất thần. Tiểu Tề đại nhân gần đây vẫn là bận rộn thật nhiều việc.
Bàn rượu đột nhiên yên tĩnh, bốn người nhìn nhau không ai nói gì, Giang Vãn Tiều cười cười, chậm rãi mở lời.
“Chuyện ta kế thừa gia nghiệp cũng là hiển nhiên, chắc khoảng hai năm nữa sẽ chính thức bắt đầu. Hiện tại đi Tây Vực cũng tốt, ít nhất có thể ở bên ngoài hít thở, không bị trong nhà trói buộc, cũng không bị cha hối thúc. Bởi vậy, đem tương lai bị quản thúc sau này đẩy lùi một năm, cũng là chuyện tốt.”
“Mùa xuân sang năm thi đình, Minh Húc tất nhiên sẽ đậu. Nếu được ra khỏi kinh nhậm chức, liền có thể thoát khỏi tay đại ca hắn, tự do tự tại. Khách Thu cũng vậy, rời khỏi Từ gia, mang theo mẹ ngươi đi nhậm chức, có lẽ tháng ngày sẽ kham khổ một chút, nhưng so với việc ở lại Trung Liệt Bá phủ vẫn tốt hơn.”
“Chỉ có ngươi, Ninh Hoài Cảnh.” Nụ cười của hắn bỗng nhiên trở nên xấu xa, là vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa. “Ngươi đại khái cả đời đều sẽ bị giam ở Hầu phủ đi, sinh ở Hầu phủ, trưởng thành ở Hầu phủ, cả đời đều phải ở tại Hầu phủ làm một người giàu sang nhàn rỗi. Kinh thành tuy lớn, nhưng cũng chẳng khác nào một nhà giam bằng vàng đối với ngươi. Nghĩ như vậy, ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.”
Hiếm lắm mới thấy được một lần Giang Vãn Tiều nói nhiều đến thế. Ninh Hoài Cảnh bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn đến sợ hãi, cầm chung rượu mà ngẩn người. Đợi đến khi hiểu được ý tứ của hắn, không khỏi giận run người.
“Giang Vãn Tiều, ngươi…”
Giang Vãn Tiều tựa hồ đã sớm dự tính được phản ứng của hắn, mỉm cười, nói một câu hệt như ngày ấy thiếu tướng quân say rượu đã nói.
“Loại người như chúng ta, đều sẽ đến lúc không thể tùy ý uống rượu, không thể tùy ý vui đùa, không thể tùy ý yêu một ai đó. Cho nên, rượu muốn uống thì nhanh uống, thứ muốn chơi thì nhanh chơi, người muốn yêu thì nhanh yêu.”
Ninh Hoài Cảnh tặng hắn một quyền vào ngực, Giang Vãn Tiều mặc cho Ninh Hoài Cảnh đánh, cúi đầu, lúc nâng chén lên, lại trở lại là một Giang Vãn Tiều khiến người ta đoán không ra tâm tình.
Đêm trừ tịch năm nay, Giang Vãn Tiều bảo phải ở cùng với người nhà, Thôi Minh Húc bảo sợ lạnh, kỳ thực là muốn ở cùng với tiểu ngốc tử của hắn. Ninh Hoài Cảnh cùng Từ Khách Thu ra đường xem pháo hoa, sau đó đi ngắm mặt trời mọc. Ban đêm tuyết rơi, rất lạnh, bọn họ tránh chỗ đông người, chọn một góc sáng sủa vắng người, cùng nhau khoác chung tấm áo choàng lông cừu rộng lớn, đêm khuya gió lạnh, má kề má, tay nắm tay.
Bình minh đầu năm đã đến, lúc mặt trời chậm rãi nâng lên từ phương xa, Ninh Hoài Cảnh hôn Từ Khách Thu, môi dừng lại bên má, chạm được một mảnh lạnh lẽo. Từ Khách Thu ha hả cười, nghiêng người chạy trốn, miệng không ngừng kêu lạnh.
Ninh Hoài Cảnh bĩu môi chạy theo, miệng cũng không ngừng. “Chút xíu thôi mà, cho ta hôn một chút, hôn xong ta mua mứt quả cho ngươi.”
Vui đùa ầm ĩ hệt như hai đứa nhỏ nghịch ngợm.
Năm đó, bọn họ ở cửa thành tiễn Giang Vãn Tiều. Bên hồ liễu rũ, trời đông giá rét, tiều tụy tiều tụy.
Giang Vãn Tiều mặc áo khoác lông thú, tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn kéo Ninh Hoài Cảnh ra một bên.
“Ta biết ngươi còn giận chuyện ta nói mấy hôm trước.”
Ninh Hoài Cảnh cười mỉa, “Sao lại giận chứ?”
Giang Vãn Tiều cũng không vạch trần, ý vị thâm trường nói.
“Cùng ngươi làm huynh đệ nửa đời, có đôi khi, ta còn hiểu ngươi hơn chính ngươi nữa.”
Lại là ánh mắc sắc bén như vậy.
Tiểu Hầu gia thông minh lanh lợi, nhất thời cũng không biết phải nói thế nào.
Giang Vãn Tiều thùy hạ mi mắt, lấy trong tay áo ra một cái hộp gấm.
“Ngày đó ta với Khách Thu đánh cược trong Xuân Phong Đắc Ý lâu, ta thua, trong tiệm vải nhà ta y muốn lấy gì cũng được, nhưng đến nay y vẫn chưa đến đòi. Giờ ta phải đi, nợ này cũng nên trả.”
Ninh Hoài Cảnh nhận lấy hộp nhỏ, nói. “Ta thay ngươi chuyển cho y.”
Giang Vãn Tiều thoáng nhìn sang bên cạnh, không khỏi phì cười.
“Nếu ta muốn đưa y, bây giờ tự tay đưa cũng được, cần tới ngươi sao?”
“Vậy thì…”
“Ngươi thay y nhận đi, có lẽ đến một ngày nào đó sẽ có chỗ dùng.”
Cho đến tận khi lên ngựa, Giang Vãn Tiều tựa hồ vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói.
“Hoài Cảnh, có một số việc, người khác cho là đương nhiên, nhưng bản thân mình cũng không nhất thiết phải nghĩ như thế, ngươi cứ từ từ suy nghĩ đi.”
Ninh Hoài Cảnh nói, “Ta sẽ nhớ kỹ.”
Hắn còn nói. “Hoài Cảnh, Khách Thu mắng rất đúng, tuy trong chúng ta không ai tiêu sái ngang ngạnh được như ngươi, nhưng kỳ thực, người không có tiền đồ nhất chính là ngươi.”
Ninh Hoài Cảnh cười, “Ta sẽ không nhớ kỹ.”
Giang Vãn Tiều cuối cùng nói. “Ninh Hoài Cảnh, ta thật sự so với ngươi càng hiểu rõ ngươi.”
Ninh Hoài Cảnh véo bàn tay cầm cương của hắn. “Ta biết.”
Hắn quất mã truy phong, không hề quay đầu lại.
Thôi Minh Húc cảm thán.
“Sau này phồn hoa thắng cảnh trong kinh, chỉ sợ ít đi một người ngắm nhìn rồi.”
Ai ngờ được, mọi chuyện cũng chỉ mới bắt đầu.
Còn chưa tới nguyên tiêu, Từ Hàn Thu cùng bạn bè đua ngựa, vô ý bị ngã, gãy một cánh tay, chân phải cũng bị chặt. Hắn phải nằm trên giường tu dưỡng, bè phái trong triều tự nhiên cũng thất bại. Đại phu nói, thương thế chỉ cần tĩnh dưỡng là được, có điều sau này đi đứng chỉ sợ có chút không tiện.
Vấn Thu lại càng không thể trông chờ, trong triều phân cho mấy việc hắn đều ngại này ngại nọ, từ tối không làm, suốt ngày nhàn tản trong phủ.
Từ phu nhân nhìn một nhà lớn nhỏ, nhịn không được liền rơi lệ. Mỗi ngày đều phải qua lại giữa giường bệnh của chồng và giường bệnh của con, nguyên bản là một nữ nhân nhan sắc bảo dưỡng rất khá, hiện tại lại tiều tụy, hiện ra mấy phần già nua, nói chuyện cũng là hữu khí vô lực.
Vợ của Hàn Thu ở trong phòng khóc rất dữ dội, Từ Khách Thu đứng ngoài của nhìn.
Hàn Thu nằm trên giường không thể động đậy, nhìn đến Khách Thu đứng ngoài cửa, liền quay mặt vào trong.
Từ Khách Thu cũng không định vào, quay đi lại đụng phải nhị ca Vấn Thu đang muốn đi vào, vì thế vội lui sang một bên, không muốn gây chuyện.
Từ Khách Thu cúi đầu bĩu môi một cái, vừa định ngẩng đầu bày ra bộ dáng tươi cười hồn nhiên thường ngày, Vấn Thu lại nói.
“Ngươi… Trở về đọc sách đi.”
Khẩu khí tuy vẫn không tốt, nhưng lại không có lời gì khó nghe.
Hắn nói xong cũng vội bước vào phòng, không để Từ Khách Thu kịp nhìn thấy vẻ mặt hắn. Từ Khách Thu có chút không hiểu, lắc đầu, quyết định không thèm suy đoán nữa.
Năm ấy thi đình, một gã gia đình bần hàn chả có danh tiếng gì bất ngờ lại đứng đầu bảng nhãn. Kim bảng đề danh, vào kim điện nghe phong tước, đương kim thánh thượng miệng vàng lời ngọc, theo như ước hẹn gả Ninh Dao quận chúa cho Trạng Nguyên lang, nhất thời cá chép hóa rồng, thiên hạ đều biết. Tú bà của Xuân Phong Đắc Ý lâu cười đến nghiêng ngã, “Ha hả, Trạng Nguyên xấu xí cưới mỹ nữ mạo tựa thiên tiên, thế sự ngày nay thật là…”
Thôi gia tiểu công tử hùng tâm tráng chí nhưng ngay cả chức thám hoa cũng không được, ủy ủy khuất khuất đứng hàng nhị giáp đệ lục, nghe nói không mặt mũi gặp người, tức giận đóng cửa không thèm ra ngoài, Tề Gia gõ cửa mãi cũng không được.
Từ Khách Thu thi rớt.
Ninh Hoài Cảnh cùng y đứng ở đầu ngõ nhà Trung Liệt Bá suốt một ngày, từ sáng sớm đến chạng vạng, nghe trong phố lớn ngõ nhỏ truyền đến tiếng hò hét.
“Đậu, đậu rồi! Con của tam nương đậu hủ đậu nha! Trạng Nguyên! Là Trạng Nguyên đó!”
“Bàng công tử tới từ Quỳnh Châu cũng đậu a!”
“Thôi gia tiểu công tử được nhị giáp đệ lục!”
Từ đầu đến cuối, không ai đề cập đến tên Từ Khách Thu, cũng không thấy quan báo tin mừng khua chiên gõ trống quẹo vào đầu ngỏ.
“Quả nhiên a…” Từ Khách Thu nhẹ nhàng mở miệng, “Chỉ dựa vào lâm trận mài gươm vẫn là không đủ.”
Ninh Hoài Cảnh cố gắng làm cho ngữ khí của mình có vẻ thoải mái.
“Không có việc gì, lần tới chúng ta sẽ thi đỗ.”
Lần tới chính là ba năm sau.
Từ Khách Thu nói. “Được, lần tới chúng ta tiếp tục.”
Xoay người nắm lấy tay Ninh Hoài Cảnh, Từ Khách Thu trở mình xem thường.
“Ngươi run cái gì, đâu phải ngươi thi đâu.”
Ninh Hoài Cảnh có điểm đỏ mặt.
“Ta khẩn trương mà.”
Từ Khách Thu chủ động dựa vào ngực hắn, hai tay nắm hai bên má hắn kéo ra.
“Ta không sao đâu, thật đó.”
Ninh Hoài Cảnh cười, đợi cho y véo má mình xong, đưa vòng lấy thắt lưng y.
“Khách Thu a…”
“Sao?”
“Ba năm sau, ta cũng đứng đây cùng ngươi chờ tiếp được không?”